Vị tiểu công tử kia lắc đầu nói:

- Không cược cái này. - Hắn xoay chuyển con ngươi, đột nhiên nhỏ giọng nói:

- Nếu không, chúng ta cược xem bao giờ thì mẫu thân của ngươi gả cho Khánh Kỵ công tử, có được hay không? Quý Tôn Sanh giả vờ biến sắc:

- Nói bậy, mẫu thân của ta đang êm đẹp, vì sao phải gấp gáp gả cho Khánh Kỵ công tử?

Thiếu niên kia nói:

- Hả? Ngươi không nghe nói rằng mẫu thân của ngươi thích hắn hay sao? Còn có người nói, bọn họ cùng vào tửu điếm, đúng rồi, còn vụng trộm gặp nhau lúc đêm khuya nữa...

- Xuỵt.

Quý Tôn Sanh "sắc mặt đại biến", hắn đem một ngón tay mập mạp dựng thẳng lên môi, nhìn trái nhìn phải, mới khẩn trương nói:

- Không được nói bậy a, nếu để cho mẫu thân của ta biết các ngươi nói chuyện đó với người khác, sẽ đi tìm phụ mẫu của các ngươi để nói chuyện đó, các ngươi sẽ không tránh khỏi bị đánh đòn đâu, biết chưa? Về sau nói chuyện phải cẩn thận một chút!

Về việc truyền bá bí mật, chính là ngươi càng làm cho nó có vẻ bí mật, người khác sẽ truyền đi càng hăng say, xem ra Quý Tôn Sanh đúng là hiểu rất rõ điều này. Mấy đứa trẻ nước mũi thò lò bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng đều cảm thấy lo sợ gật đầu:

- Hiểu rồi, hiểu rồi.

Khánh Kỵ buồn cười liếc nhìn bộ dáng hí hửng của Thành Bích phu nhân, rồi cũng chuyển đầu nhìn về phía hồ Lịch Ba sóng mênh mông cuồn cuộn. Kế tiếp, hắn phải đi làm nhiều chuyện lắm. Rời khỏi Vệ quốc đã mấy tháng, đó chính là căn cơ của hắn, nhất định phải mau mau trở về xem mới được.

Nhưng mà trước khi đi, hắn còn phải xác định hết mọi chuyện với Lỗ quốc tam hoàn, ít nhất phải chờ cho mọi chuyện ở nơi này đi vào quỹ đạo mới trở về. Nếu không tất cả những nỗ lực cố gắng này sẽ bị nước cuốn trôi đi mất, dù sao kéo dài càng lâu, hy vọng càng trở nên xa vời, thời cơ tốt nhất để phản công Ngô quốc, là ngay trong ba tháng đầu năm sau.

Có cùng cảm xúc phập phồng như hắn, chính là Quý Thị môn hạ đệ nhất quyền thần Dương Hổ. Là một kẻ đồng mưu biết được khá nhiều tin tức, Dương Hổ hôm nay đã tận mắt chứng kiến kẻ nổi danh vũ dũng Khánh Kỵ sử dụng một loại thủ đoạn khác để đùa giỡn khiến cho Lỗ quốc tam hoàn phải quay mòng mòng. Điều này khiến cho lòng hắn rộng mở thông suốt, hóa ra tam hoàn gia chủ, trời sinh là kẻ bề trên, kỳ thật cũng chỉ đến thế mà thôi. Dã tâm, ở trong lòng Dương Hổ càng nảy sinh nhanh chóng hơn.

Một kẻ gia thần, một kẻ áo vải, vùng lên từ thấp hèn, ở trong cái xã hội lấy huyết thống luận cao thấp này, mấy đại gia tộc và dòng tộc của quốc quân đã chiếm hầu hết những chức quan béo bở trong bộ máy, hắn tuy rằng luôn luôn tranh đấu, nhưng vẫn không biết phải đặt hy vọng vào nơi nào. Mà nay, Khánh Kỵ dùng thủ đoạn đùa giỡn với tam hoàn, đã mở ra một cánh cửa cho hắn, một tia kính sợ cuối cùng đối với kẻ bề trên, đều đã bị dã tâm đột nhiên nảy sinh trong lòng hắn thay thế hết.

Một trận tiếng hoan hô như sóng thần vang lên, Khánh Kỵ đang dạo chơi chốn tiên cảnh chợt cảm thấy khuỷu tay của mình bị bấu chặt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thành Bích phu nhân đang túm lấy cánh tay hắn, hoan hỉ tới mức thần tình ửng hồng, giống như một đứa nhỏ nhảy dựng lên, liên mồm nói:

- Thắng! Thắng! Công tử, chúng ta thắng rồi, đội thuyền của Thành phủ ta đã về thứ nhất, ha ha!

Khánh Kỵ bật cười nói:

- Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân.

Vài sợi tóc mai bám vào cái trán khiết bạch của Thành Bích phu nhân, trên trán là một chiếc vòng vàng trang sức, ở giữa mi tâm còn uốn thành hình hoa mai, bên trong khảm năm hạt hồng ngọc nho nhỏ, làm nền cho da thịt nàng càng thêm kiều diễm, giờ phút này nàng nhảy dựng lên, đóa "hoa mai" đó cũng nhảy tung lên trên trán nàng.

Mắt thấy Khánh Kỵ vẫn bình tĩnh, Thành Bích phu nhân vui vẻ nhưng vẫn trắng mắt lườm hắn:

- Chỉ chúc mừng ta thôi sao, công tử từ tay ta đoạt được sinh ý ở hai nước Vệ Tấn, chẳng lẽ không thấy vui sao?

Khánh Kỵ nhịn không được mừng rỡ:

- Không sai không sai, cùng vui, cùng vui.

- Như vậy mới đúng, ngươi đâu, bày rượu.

Thành Bích phu nhân buông tay, thần thái phấn chấn đi lên đài, một người hầu xinh xắn lập tức châm hai chén rượu, cước bộ nhẹ nhàng đưa lên đài. Thành Bích phu nhân nụ cười trong vắt tiến lên đỡ lấy rượu, hai tay vừa nhấc lên, tay áo liền chảy xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, cái khay đựng rượu đỏ thắm đã được nàng đỡ trong tay.

Khánh Kỵ ở một bên nhìn ngắm, Thành Bích phu nhân toàn thân mặc áo lưới mềm nhẹ, thân thể mềm mại khẽ động, eo nhỏ nhắn tinh tế, cổ thẳng xinh, đường cong toàn bộ thân thể nhu thuận, nhưng lại không hiện lên vẻ thon gầy, quả thật là rất duyên dáng. Phải biết rằng khi đó mặc bộ y phục dài thì chất liệu dù có mềm nhẹ đến thế nào, vẫn phải có chút rộng rãi, nếu mặc áo dài mà vẫn có thể biểu hiện ra sự tinh tế, thì thân mình dưới áo bào tất phải thon thả nhỏ nhắn mềm mại tới cực hạn.

Như vậy có thể che giấu đi gầy ốm, lại có cảm giác non mềm, đúng là vật báu của nữ tử. Huống chi... huống chi ngày đó ở Lỗ Quái cư, Khánh Kỵ từ trong áo bào của nàng chính mắt nhìn thấy hai đường cong tuyệt diệu, khi đó hàng giả còn chưa lan tràn, đó chính là bảo bối hàng thật giá thật a.

Chỗ cần thon thì thon, chỗ cần nở thì nở, nếu mà được ôm lấy thì không biết cảm giác sẽ tuyệt vời như thế nào. Lại nghĩ nàng thanh xuân mỹ mạo còn chưa tới ba mươi, trượng phu lại mất sớm. Có lẽ đúng như lời của Dương Hổ, hết thảy vưu vật trong thiên hạ, dù không yêu con người, cũng phải yêu thân mình, dù có lên trời cũng không thể tìm được sự hoàn mỹ tuyệt đối như vậy.

Thành Bích phu nhân quay người đi tới, thân thể uyển chuyển, nhẹ nhàng như múa, đi tới trước mặt Khánh Kỵ, hơi khom lưng đỡ khay, thản nhiên cười nói:

- Công tử mời uống rượu.

- Ai da, nào dám khiến cho phu nhân phải vất vả, Khánh Kỵ thật lo sợ đó.

Thành Bích phu nhân nâng con mắt liếc nhìn Khánh Kỵ, cũng không đứng thẳng, đôi má lúm đồng tiền đáng yêu tựa cười lại như không cười, dùng một thanh âm mà người khác không thể nghe thấy khẽ cười nói:

- Ít làm bộ làm tịch thôi, Khánh Kỵ công tử từ bao giờ đã là người biết lễ như vậy?

Bộ dáng đó vừa xinh xắn lại đáng yêu, rất có hương vị kích thích ám muội, Khánh Kỵ biết rõ nàng không phải là cố tình khiêu khích, mà chỉ là phát tiết lại sự không vừa lòng hôm ấy ở Lỗ Quái cư, chỉ có điều nhìn bộ dáng lên mặt quyến rũ như vậy, môi đỏ mọng xinh đẹp như vẽ, vẫn bất giác cảm thấy rung động trong lòng.

Thành Bích quý phủ đoạt giải quán quân, trên dưới Thành phủ hoan hô nhảy nhót, đắc ý dào dạt. Thành Tú sớm đã cho người gõ mấy cái nhạc cụ đến đinh tai nhức óc, bốn phía chúc mừng, khen ngợi oai phong Thành phủ. Tiểu mập mạp Quý Tôn Sanh ôm trong lòng ngực một đống chiến lợi phẩm loạn xì ngậu, ở trong đám người tránh tới tránh lui, lẩn trốn mấy đứa trẻ ít tuổi thua mà không cam lòng, muốn đòi lại bảo bối của mình.

Gã thủ lĩnh của đội thuyền Thành phủ, được tám tay chèo, một tay trống nhất tề nâng lên, đi lên cao đài, được chấp chính đại nhân khoác lụa hồng, ban cho lễ vật, hết thảy đều đã có trình tự chuẩn bị sẵn. Ba vị đại phu nhớ không được hết, nhưng đã có những quản sự quý phủ sớm đã thuộc làu làu như nước chảy, chỉ dẫn cho bọn họ từng bước hoàn thành.

Thật vất vả mới xong xuôi hết thảy, Thúc Tôn, Mạnh Tôn chắp tay với Quý Tôn chấp chính, chẳng kịp nói vài câu khách sáo, chỉ ước định địa điểm gặp mặt đêm nay, liền vội vàng đi xuống đài. Ngày hôm nay thành lập minh ước, chẳng qua chỉ là mọi người bằng lòng bắt tay giảng hòa mà thôi, rất nhiều vấn đề liên quan đến lợi ích cụ thể của từng nhà còn chưa được thương lượng, mà ngày mai Ngô quốc sứ thần Úc đại phu sẽ tới Khúc Phụ, cũng phải xác định một biện pháp ứng phó, bảo trì sự nhất trí hành động trong lúc đó của tam hoàn. Những điều đó, mới là những trọng điểm mà bọn họ quan tâm, làm gì còn lòng dạ nào mà đứng ở đây nữa, đều muốn lập tức trở về bố trí một hồi, cùng thương nghị với mấy kẻ thân tín khôn ngoan, để buổi tối tam hoàn và Khánh Kỵ sẽ lại cùng bàn bạc thảo luận một chút.

Mọi người cùng có suy nghĩ này, Quý Tôn Ý Như cũng là như vậy, có điều khác biệt so với Thúc Tôn Ngọc, Mạnh Tôn Tử Uyên chính là, trong lòng hắn chẳng những nghĩ những việc này, mà còn có chút hối hận, không chịu cam lòng. Vốn Khánh Kỵ là do hắn dùng chủ trương mạnh mẽ mà mời tới Khúc Phụ, Khánh Kỵ trong lúc ở Khúc Phụ cũng là do hắn tận lực bảo vệ, có thể nói quan hệ giữa hai người là thân mật nhất. Hận chỉ là hận, chính mình đã do dự không quyết, mãi không quyết được chủ ý, khiến cho Thúc Mạnh hai người ung dung phản kích, cuối cùng lại để cho Thúc Tôn Ngọc xác lập quan hệ đồng minh với Khánh Kỵ trước nhất.

Hiện giờ, Khánh Kỵ chính là nữ tế của Thúc Tôn Ngọc, người ta đã là cha vợ con rể rồi, một chút ân huệ khi xưa của mình làm sao có thể so sánh được với quan hệ đó? Mặc kệ là tính như thế nào, quan hệ giữa mình với hắn cũng đã cách nhau một tầng rồi. Tới khi hắn có được thành, âm thầm chiêu binh, tương đương với việc tăng thêm một đội quân nữa ngoài Lỗ quốc tam hoàn.

Đội quân này mặc dù không trực tiếp do Thúc Tôn Ngọc nắm trong tay, nhưng mà một khi tới thời điểm hai người ý kiến bất đồng, chỉ sợ Khánh Kỵ mười phần là sẽ đứng bên phía Thúc Tôn Ngọc. Ai quy định rằng nhánh quân đội này chỉ được dùng để đối phó Ngô quốc? Kiếm nắm nơi tay, bổ về phía ai, còn không phải là do người cầm kiếm định đoạt? Chỉ với điều này, Thúc Tôn Ngọc đã đủ để có địa vị ngang bằng với mình, huống chi tân quân lại còn do hắn chỉ định, mặc kệ là nói thế nào, đối với hắn cũng phải thân cận hơn một chút.

Quý Tôn Ý Như ảo não nghĩ, đang định bước xuống đài, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy môn hạ của mình là Thành Bích phu nhân đang bưng khay sơn, trình rượu tới Khánh Kỵ, hai người đều áo trắng như tuyết, nụ cười trong vắt, nhẹ nhàng vui vẻ phảng phất như một đôi ngọc nhân (người ngọc), Quý Tôn Ý Như không khỏi chợt động trong lòng, trên mặt liền lộ ra một chút ý cười hàm xúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện