- Gọi Lương Hổ Tử ra sau trạch gặp ta!
Khánh Kỵ trở về nơi ở, lập tức phân phó Di Vi.
Chỉ một lát sau Lương Hổ Tử đã tới, còn mang theo một người ăn mặc kiểu thường dân, Khánh Kỵ nhận ra đó cũng là bộ hạ của chính mình, tên là Lộc Khoách. Không đợi Khánh Kỵ hỏi, Lương Hổ Tử liền giải thích:
- Công tử, Lộc Khoách phụng mệnh giả trang làm dân thường giám thị Bạch phủ, phát hiện ra một việc kỳ lạ, muốn bẩm báo cho công tử biết.
Khánh Kỵ trước tiên buông bỏ tâm sự của mình, hỏi:
- Lộc Khoách, ngươi phát hiện ra điều gì? Lộc Khoách bẩm báo nói:
- Công tử, kẻ hèn phụng mệnh của công tử, giám thị người của Bạch phủ bên cạnh, phát hiện bọn họ sau nửa đêm có một vài người lén lút men theo vách tường, lách qua phủ Thành Bích phu nhân, trốn vào Nhâm gia bên cạnh rình động tĩnh.
Khánh Kỵ ngẩn ra, hắn để cho người giám thị động tĩnh trong Bạch phủ, vốn là đối với sự khiêu khích của bọn họ cảm thấy có chút không hợp với lẽ thường, lo lắng rằng có nhân vật bí mật nào đó đứng sau màn có ý đồ bất lợi với mình, không thể tưởng được bọn họ quả nhiên là có hành động lén lút, nhưng mục tiêu lại không phải mình, mà là Nhâm phủ bên cạnh.
Nhâm phủ..., Khánh Kỵ bất ngờ nghĩ tới cô gái xinh đẹp cùng hắn cách tường luyện mâu kia. Giống như, bóng dáng xinh đẹp cong cong nhưng lại có khí thế của nàng lại hiện ra trước mắt mình, một góc mái đình uốn cong trên nền trời, một cô gái nhẹ nhàng như bươm bướm...
- Công tử, công tử? - Lộc Khoách gọi.
- Hả... sao?
Khánh Kỵ bị gọi tỉnh lại, bóng hình xinh đẹp kia lập tức biến thành những bông hạnh hoa bay lượn, dần dần biến mất trong nền trời xanh thẳm:
- Nếu đã nhìn thấy bọn họ đi dò xét Nhâm phủ, vì sao tới bây giờ mới nói?
Lộc Khoách nói:
- Kẻ hèn vốn định sớm đem việc này bẩm báo cho công tử, có điều bọn họ rời khỏi Nhâm phủ trở về không lâu sau lại rời đi, kẻ hèn thấy bọn họ xuất phát vội vàng, lập tức đi theo phía sau bọn họ. Bọn họ đi ra khỏi thành, tới một thôn trang, kẻ hèn lần theo gót, chờ sau khi bọn họ rời đi, lúc đó sắc trời cũng đã gần sáng, kẻ hèn liền đi hỏi người trong thôn, biết bọn họ đi vào hộ của một y sư nông thôn, mới theo đường cũ gấp rút trở về. Có điều lúc đó trời đã sáng hơn, kẻ hèn không dám đi theo quá gần bọn họ, sau khi vào Tất Thành thì để mất tung tích.
Khánh Kỵ yên lặng gật đầu, trầm ngâm một lúc lâu, ngẩng đầu lên thấy Lộc Khoách còn đang đứng chờ hỏi ý của hắn, liền khoát tay, nói:
- Ngươi theo dõi tiếp, chỉ theo dõi cửa phủ, không cần phải đi theo, để tránh đánh rắn động cỏ. Hành tung đêm hôm qua, không thể nói cho bất kỳ kẻ nào biết.
- Rõ!
Lộc Khoách chắp tay quay ra, Khánh Kỵ nói với Lương Hổ Tử:
- Lương Hổ Tử, ngươi an bài tốt một chút, đối với ba người vừa mới tới kia, thừa lúc bọn họ mới tới còn chưa quen biết nhiều, chọn lấy một vài binh lính nhạy bén có mưu làm bạn cùng bọn họ, nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động, nếu có gì khả nghi, bất cứ lúc nào cũng phải báo cho ta.
Lương Hổ Tử ngạc nhiên, nhưng hắn nhìn Khánh Kỵ một cái, cũng không hỏi thêm câu nào, thấy Khánh Kỵ ngoại trừ những lời này cũng không có phân phó gì khác, liền đứng dậy cáo lui, trở về án theo phân phó của Khánh Kỵ nhanh chóng tiến hành sắp đặt. Khánh Kỵ lại lệnh cho Di Vi đi tìm Thành phủ quản gia tới, nói tỉ mỉ về chi tiết của Nhâm gia phía bên phải.
Khánh Kỵ lúc này mới biết chủ nhân của căn hộ bên cạnh chính là đại gia đình buôn bán binh khí của Ngô quốc Nhâm Tử Anh. Hiện giờ con gái của Nhâm Thị gia chủ đang ở đó, nàng vốn là là tới Tề quốc tế tổ và thăm người thân, bởi vì trên đường sinh bệnh, cho nên lúc này tạm ở đây cũng được vài ngày rồi.
- Sinh bệnh?
Khánh Kỵ lại nghĩ tới bộ dáng oai hùng hiên ngang của nàng khi cùng mình cách tường đối vũ, trên đời có người bệnh nào như vậy sao?
Khánh Kỵ khoanh tay lại ở trong sảnh trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên hỏi:
- Nữ nhi Nhâm gia đi Tề quốc tế tổ thăm người nhà, mang theo bao nhiêu gia tướng, bao nhiêu chiếc xe?
Thành phủ quản sự nói:
- Chuyện này, tiểu nhân thật sự là không nhớ. Có điều, lúc bọn họ đến trang viện, trong phủ cũng có người ra ngoài xem náo nhiệt, trở về nói, kiểu gì cũng phải có hơn bốn trăm gia tướng, hơn trăm chiếc xe nhỏ.
Ánh mắt Khánh Kỵ hơi hơi khép hờ, hơn bốn trăm gia tướng đem theo, hơn một trăm chiếc xe, cho dù là Nhâm Thị rất giàu có, phô trương thế này cũng không thấy ngại sao? Họ Nhâm đích thực là quý tộc thượng cổ, hậu duệ hoàng đế, được phong tước bởi Nhâm quốc, cho nên con cháu đời sau lấy họ Nhâm, hiện giờ ở Tề quốc vui vẻ an cư. (Nhâm quốc chỉ là một nước nhỏ, về sau bị diệt vong)
Nhâm Tử Anh là con một, rồi tách ra khỏi gia tộc, bọn họ về quê hương tế tổ, thăm hỏi người thân bằng hữu, lấy thân phận hậu duệ yết kiến tổ tông, mang cho trưởng lão trong tộc một chút lễ vật quý giá đúng là có thể, nhưng mà mang theo hơn một trăm chiếc xe lễ vật..., là muốn biếu cho cả tộc sao? Không sợ làm cho các trưởng lão bất mãn hay sao? Với sự khôn khéo của Nhâm Tử Anh, làm sao có thể làm ra cái chuyện khoe giàu có mà làm mất lòng thế này.
Khánh Kỵ suy tư một lúc lâu, khóe miệng chậm rãi lộ ra một chút ý cười...
Khánh Kỵ trở về nơi ở, lập tức phân phó Di Vi.
Chỉ một lát sau Lương Hổ Tử đã tới, còn mang theo một người ăn mặc kiểu thường dân, Khánh Kỵ nhận ra đó cũng là bộ hạ của chính mình, tên là Lộc Khoách. Không đợi Khánh Kỵ hỏi, Lương Hổ Tử liền giải thích:
- Công tử, Lộc Khoách phụng mệnh giả trang làm dân thường giám thị Bạch phủ, phát hiện ra một việc kỳ lạ, muốn bẩm báo cho công tử biết.
Khánh Kỵ trước tiên buông bỏ tâm sự của mình, hỏi:
- Lộc Khoách, ngươi phát hiện ra điều gì? Lộc Khoách bẩm báo nói:
- Công tử, kẻ hèn phụng mệnh của công tử, giám thị người của Bạch phủ bên cạnh, phát hiện bọn họ sau nửa đêm có một vài người lén lút men theo vách tường, lách qua phủ Thành Bích phu nhân, trốn vào Nhâm gia bên cạnh rình động tĩnh.
Khánh Kỵ ngẩn ra, hắn để cho người giám thị động tĩnh trong Bạch phủ, vốn là đối với sự khiêu khích của bọn họ cảm thấy có chút không hợp với lẽ thường, lo lắng rằng có nhân vật bí mật nào đó đứng sau màn có ý đồ bất lợi với mình, không thể tưởng được bọn họ quả nhiên là có hành động lén lút, nhưng mục tiêu lại không phải mình, mà là Nhâm phủ bên cạnh.
Nhâm phủ..., Khánh Kỵ bất ngờ nghĩ tới cô gái xinh đẹp cùng hắn cách tường luyện mâu kia. Giống như, bóng dáng xinh đẹp cong cong nhưng lại có khí thế của nàng lại hiện ra trước mắt mình, một góc mái đình uốn cong trên nền trời, một cô gái nhẹ nhàng như bươm bướm...
- Công tử, công tử? - Lộc Khoách gọi.
- Hả... sao?
Khánh Kỵ bị gọi tỉnh lại, bóng hình xinh đẹp kia lập tức biến thành những bông hạnh hoa bay lượn, dần dần biến mất trong nền trời xanh thẳm:
- Nếu đã nhìn thấy bọn họ đi dò xét Nhâm phủ, vì sao tới bây giờ mới nói?
Lộc Khoách nói:
- Kẻ hèn vốn định sớm đem việc này bẩm báo cho công tử, có điều bọn họ rời khỏi Nhâm phủ trở về không lâu sau lại rời đi, kẻ hèn thấy bọn họ xuất phát vội vàng, lập tức đi theo phía sau bọn họ. Bọn họ đi ra khỏi thành, tới một thôn trang, kẻ hèn lần theo gót, chờ sau khi bọn họ rời đi, lúc đó sắc trời cũng đã gần sáng, kẻ hèn liền đi hỏi người trong thôn, biết bọn họ đi vào hộ của một y sư nông thôn, mới theo đường cũ gấp rút trở về. Có điều lúc đó trời đã sáng hơn, kẻ hèn không dám đi theo quá gần bọn họ, sau khi vào Tất Thành thì để mất tung tích.
Khánh Kỵ yên lặng gật đầu, trầm ngâm một lúc lâu, ngẩng đầu lên thấy Lộc Khoách còn đang đứng chờ hỏi ý của hắn, liền khoát tay, nói:
- Ngươi theo dõi tiếp, chỉ theo dõi cửa phủ, không cần phải đi theo, để tránh đánh rắn động cỏ. Hành tung đêm hôm qua, không thể nói cho bất kỳ kẻ nào biết.
- Rõ!
Lộc Khoách chắp tay quay ra, Khánh Kỵ nói với Lương Hổ Tử:
- Lương Hổ Tử, ngươi an bài tốt một chút, đối với ba người vừa mới tới kia, thừa lúc bọn họ mới tới còn chưa quen biết nhiều, chọn lấy một vài binh lính nhạy bén có mưu làm bạn cùng bọn họ, nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động, nếu có gì khả nghi, bất cứ lúc nào cũng phải báo cho ta.
Lương Hổ Tử ngạc nhiên, nhưng hắn nhìn Khánh Kỵ một cái, cũng không hỏi thêm câu nào, thấy Khánh Kỵ ngoại trừ những lời này cũng không có phân phó gì khác, liền đứng dậy cáo lui, trở về án theo phân phó của Khánh Kỵ nhanh chóng tiến hành sắp đặt. Khánh Kỵ lại lệnh cho Di Vi đi tìm Thành phủ quản gia tới, nói tỉ mỉ về chi tiết của Nhâm gia phía bên phải.
Khánh Kỵ lúc này mới biết chủ nhân của căn hộ bên cạnh chính là đại gia đình buôn bán binh khí của Ngô quốc Nhâm Tử Anh. Hiện giờ con gái của Nhâm Thị gia chủ đang ở đó, nàng vốn là là tới Tề quốc tế tổ và thăm người thân, bởi vì trên đường sinh bệnh, cho nên lúc này tạm ở đây cũng được vài ngày rồi.
- Sinh bệnh?
Khánh Kỵ lại nghĩ tới bộ dáng oai hùng hiên ngang của nàng khi cùng mình cách tường đối vũ, trên đời có người bệnh nào như vậy sao?
Khánh Kỵ khoanh tay lại ở trong sảnh trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên hỏi:
- Nữ nhi Nhâm gia đi Tề quốc tế tổ thăm người nhà, mang theo bao nhiêu gia tướng, bao nhiêu chiếc xe?
Thành phủ quản sự nói:
- Chuyện này, tiểu nhân thật sự là không nhớ. Có điều, lúc bọn họ đến trang viện, trong phủ cũng có người ra ngoài xem náo nhiệt, trở về nói, kiểu gì cũng phải có hơn bốn trăm gia tướng, hơn trăm chiếc xe nhỏ.
Ánh mắt Khánh Kỵ hơi hơi khép hờ, hơn bốn trăm gia tướng đem theo, hơn một trăm chiếc xe, cho dù là Nhâm Thị rất giàu có, phô trương thế này cũng không thấy ngại sao? Họ Nhâm đích thực là quý tộc thượng cổ, hậu duệ hoàng đế, được phong tước bởi Nhâm quốc, cho nên con cháu đời sau lấy họ Nhâm, hiện giờ ở Tề quốc vui vẻ an cư. (Nhâm quốc chỉ là một nước nhỏ, về sau bị diệt vong)
Nhâm Tử Anh là con một, rồi tách ra khỏi gia tộc, bọn họ về quê hương tế tổ, thăm hỏi người thân bằng hữu, lấy thân phận hậu duệ yết kiến tổ tông, mang cho trưởng lão trong tộc một chút lễ vật quý giá đúng là có thể, nhưng mà mang theo hơn một trăm chiếc xe lễ vật..., là muốn biếu cho cả tộc sao? Không sợ làm cho các trưởng lão bất mãn hay sao? Với sự khôn khéo của Nhâm Tử Anh, làm sao có thể làm ra cái chuyện khoe giàu có mà làm mất lòng thế này.
Khánh Kỵ suy tư một lúc lâu, khóe miệng chậm rãi lộ ra một chút ý cười...
Danh sách chương