Xe ngựa bánh gỗ đi đường bao lâu không tu sửa, dù muốn đi nhanh cũng không nhanh được bao nhiêu, nếu đi nhanh quá sẽ dễ dàng làm tổn hại trục xe, hơn nữa tâm tư thiếu nữ đều có hơi chút rụt rè, biết Khánh Kỵ đồng hành ở phía trước, Nhâm Nhược Tích lại không muốn vội vàng vượt lên để sóng vai cùng hắn, lúc này tốc độ của xe so với ban đầu chỉ chậm hơn chứ không nhanh hơn, hơn trăm chiếc xe đang chậm rãi đi về phía trước, võ sĩ ở đằng sau đột nhiên kêu lên:
- Tiểu thư mau nhìn, phía sau có truy binh vô số.
Nhâm Nhược Tích theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở trên đường phía sau có chừng hơn ngàn nhân mã, đuổi theo tới mức chân tung bụi mù, trên tay mỗi người đều cầm binh khí dài ngắn, nhìn tư thế kia, xem ra không phải là người quen.
Nhâm Nhược Tích không khỏi kinh hãi, tay đưa lên trán xem trang phục của bọn họ, thượng vàng hạ cám, cũng không phải quân đội chính quy hay là gia tướng của một gia tộc thế gia quyền thế, rõ ràng chính là nhân mã của Triển Chích tối hôm qua đã từng tranh đấu kịch liệt.
- Bọn họ thật sự không biết ta đã đem vũ khí giao cho người mua, hay là chỉ vì muốn trút giận mà đuổi theo đánh một trận? Nguyên nhân bên trong Nhâm Nhược Tích đã không còn kịp phân tích, nàng chỉ hơi có chút kỳ quái, tối hôm qua còn không thấy nhiều đạo tặc thế này, như thế nào hôm nay nhân mã còn nhiều hơn so với hôm qua?
Nàng không biết rằng tấn công Nhâm phủ đêm qua đều là bộ hạ tinh anh của Triển Chích, lúc ấy còn có hơn mười người tiếp ứng ở cổng thành, ngoài thành ở chỗ vắng vẻ còn có Tiểu Ất dẫn theo hơn trăm xe trống chuẩn bị dùng làm nghi binh,mà đánh xe đều là nhóm đạo tặc của Triển Chích, nhân mã của hắn sao mà thiếu được?
Triển Chích đêm qua hành sự thất bại, càng nghĩ càng thấy tức giận, hắn điều đến rất nhiều nhân mã từ khắp các nơi, chưa nói tới còn chẳng vơ vét được tí chỗ tốt nào, lại còn khiến cho thanh danh sĩ khí của hắn chịu ảnh hưởng cực lớn. Danh tiếng Triển Chích dương khắp thiên hạ, chưa bao giờ nếm phải thất bại nặng nề như vậy, nỗi nhục lớn như vậy há có thể không rửa sao? Vừa mới ra khỏi Tất Thành, hắn lập tức ở đồng không tập hợp tất cả quân bản bộ, mưu đồ phản kích.
Hắn biết hôm nay Nhâm Nhược Tích sẽ giao binh giáp vũ khí cho Dương Hổ, Dương Hổ chấp chưởng Lỗ quốc binh quyền, địa vị cao thượng, hắn hiện tại thực lực có hạn, còn chưa thể trêu chọc Dương Hổ. Vũ khí đã giao vào tay Dương Hổ, thì không thể nghĩ cách nào nữa, vì thế ánh mắt của hắn liền dừng ở tài vật của Nhâm Nhược Tích.
Có điều hắn không đoán trước được rằng hôm nay Nhâm Nhược Tích cùng Dương Hổ giao dịch xong xuôi lập tức liền khởi hành đi luôn, khi người thám thính tin tức ở trong thành của hắn trở về, đoàn xe của Nhâm Nhược Tích cũng đã ra khỏi Tất Thành, Triển Chích nghe thấy tin tức liền lập tức suất lĩnh quân bản bộ một đường đuổi theo đến đây.
Gia tướng Thái Thành của Nhâm phủ thấy bọn đạo tặc đông không kể xiết, vội la lên:
- Tiểu thư, trái phải đều là cỏ dại đồng hoang, chưa hẳn là không thể bày trận, xem tốc độ của bọn hắn, xe của chúng ta đã không kịp thoát rồi, không bằng lập tức lấy xe làm trận, ỷ vào sự lợi hại của cung nỏ quay đầu lại, chúng ta nhân số tuy ít, cũng chắc gì đã thất bại.
Nhâm Nhược Tích lắc đầu nói:
- Không thể, nơi này khắp nơi đều là cỏ dại, nếu bọn chúng châm lửa tới, vậy thì đại sự coi như xong, đến lúc đó chúng ta chạy thoát được mấy người?
Từ Thủy đánh ngựa lại, kêu lên:
- Đại tiểu thư, không bằng toàn lực đi tới đi, qua sơn khẩu (cửa khe núi) phía trước, đó chính là bãi cát bằng phẳng, nơi đó đương nhiên không thể đốt lửa được, chúng ta tới bờ sông rồi hãy nói.
Trọng Thường phản bác lại:
- Xe của chúng ta ở trên đường chỉ có thể đi như một con rắn dài, với tốc độ đuổi theo của bọn chúng, chúng ta có tới được bờ sông cũng không lên được thuyền, khi đó trận hình tán loạn, càng khó chống đỡ lại địch.
Nhâm Băng Nguyệt giận dữ, hai hàng lông mày dựng ngược nói:
- Này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc thì phải như thế nào mới được đây?
Thanh Vũ ánh mắt vừa động, liền nói:
- Đại tiểu thư, Khánh Kỵ công tử đồng hành phía xa, hình như có ý hộ vệ, không bằng...
Thái Thành sắc mặt ngưng trọng nói:
- Khánh Kỵ công tử chỉ đem theo hơn hai trăm binh lính, thật sự là có thể lấy một chọi mười sao? Còn nữa, nơi này không giống với đêm qua, trang viện hai nhà sát nhau, lại có bóng đêm che dấu, vạn nhất lúc này có người hồi hương nhìn thấy chúng ta liên thủ thì...
Nhâm Nhược Tích thấy lúc này cũng không phải là lúc để bàn bạc, cho dù thế nào, lưu lại ở chỗ này thì nguy hiểm còn lớn hơn nữa, liền nói:
- Đi nhanh về phía trước, qua cốc khẩu rồi nói tiếp.
Đại tiểu thư hạ lệnh, hơn trăm chiếc xe đánh ngựa cấp tốc, tất cả xe ngựa đường dài cũng bất chấp làm hỏng trục xe, đều dùng tốc độ nhanh nhất mà đi tới, khiến cho bụi đất bay loạn lên không, tro bụi che trời. Đây chính là tình cảnh mà Khánh Kỵ vừa mới chứng kiến.
Nhân mã của Khánh Kỵ đi xuyên qua bụi cỏ, đợi tới khi bọn hắn đuổi tới đường lớn, đoàn xe của Nhâm Nhược Tích cũng vừa đi qua sơn khẩu. Khánh Kỵ thấy vậy, lập tức hạ lệnh:
- Thối lui trở lại sơn khẩu chặn truy binh.
Nhâm Nhược Tích ruổi ngựa một bên đi đằng trước, đang vắt óc để suy nghĩ kế sách đối phó với địch, nhưng trong lúc hấp tấp làm sao có thể dễ dàng nghĩ ra phương pháp, mắt thấy Triển Chích càng đuổi càng gần, trong lòng nàng lửa cháy vạn phần. Xem tốc độ truy kích của Triển Chích, cho dù nàng có chạy ra khỏi đồng cỏ, hơn trăm chiếc xe ở trên bờ cát bố trí sắp xếp thành một vòng tròn trận, sợ là trong khoảnh khắc cũng không làm nên chuyện, chỉ sợ là không thể tránh được bị đánh một cái trở tay không kịp.
Đúng lúc này, nhân mã của Khánh Kỵ chui ra từ trong bụi cỏ, Nhâm Nhược Tích vừa thấy liền mừng rỡ. Quân của Khánh Kỵ chỉ có hơn hai trăm người, thực đúng là như muối bỏ biển, có điều vừa thấy Khánh Kỵ xuất hiện, trong lòng Nhâm Nhược Tích liền giống như gặp được người tâm phúc, nàng lập tức ghìm cương ngựa nói:
- Xe đi nhanh về trước, chạy tới sông Lạc Mã. Những người còn lại tất cả lưu lại, chặn ở sơn khẩu.
Lúc này Khánh Kỵ đã lui về hướng sơn khẩu, Đông Cẩu vừa thấy truy binh khá đông, không khỏi nhướng mày. Hắn nhìn trái nhìn phải, đề nghị:
- Công tử, không bằng phân một đội binh lên sườn núi trấn giữ, lấy lợi thế trên cao để chống địch.
Khánh Kỵ nhìn sườn núi dốc đứng bên cạnh, lắc đầu nói:
- Chúng ta không có tên nhọn, trên sườn núi cũng không có thân cây hay đá để lăn, sườn lại dốc trên dưới đều khó trèo, đi lên làm gì? Để ngắm cảnh sao?
Đông Cẩu cười khanh khách, Khánh Kỵ nhìn Nhâm Nhược Tích đang quay ngựa dẫn đội đánh trở lại, lại nghe thấy tiếng 'Sát' rung trời của bọn đạo tặc Triển Chích. Nhìn hai nhà sát nhập lại cũng chỉ hơn năm trăm quân lại phải đấu với một ngàn mấy trăm đạo tặc thảo khấu, hôm nay chỉ sợ là một màn hao tổn khí lực rồi.
Hắn cầm mâu nơi tay, đang muốn lệnh cho binh lính chuẩn bị tốt để xung phong, nâng trường mâu lên không trung, ánh mắt nhìn nhân mã của Triển Chích càng đuổi càng gần, đột nhiên nhớ tới một chuyện, Khánh Kỵ nhất thời mừng rỡ:
- Ha ha, Triển Chích gặp ta, thật sự là kẻ cắp gặp bà già. Không cần lưu lại người nào của Nhâm gia, chỉ cần thực hiện được kế này, hai trăm người của ta phá một ngàn binh của hắn cũng thừa sức, chậc chậc! Ta không địch vạn người, ai có thể địch vạn người?
- Tiểu thư mau nhìn, phía sau có truy binh vô số.
Nhâm Nhược Tích theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở trên đường phía sau có chừng hơn ngàn nhân mã, đuổi theo tới mức chân tung bụi mù, trên tay mỗi người đều cầm binh khí dài ngắn, nhìn tư thế kia, xem ra không phải là người quen.
Nhâm Nhược Tích không khỏi kinh hãi, tay đưa lên trán xem trang phục của bọn họ, thượng vàng hạ cám, cũng không phải quân đội chính quy hay là gia tướng của một gia tộc thế gia quyền thế, rõ ràng chính là nhân mã của Triển Chích tối hôm qua đã từng tranh đấu kịch liệt.
- Bọn họ thật sự không biết ta đã đem vũ khí giao cho người mua, hay là chỉ vì muốn trút giận mà đuổi theo đánh một trận? Nguyên nhân bên trong Nhâm Nhược Tích đã không còn kịp phân tích, nàng chỉ hơi có chút kỳ quái, tối hôm qua còn không thấy nhiều đạo tặc thế này, như thế nào hôm nay nhân mã còn nhiều hơn so với hôm qua?
Nàng không biết rằng tấn công Nhâm phủ đêm qua đều là bộ hạ tinh anh của Triển Chích, lúc ấy còn có hơn mười người tiếp ứng ở cổng thành, ngoài thành ở chỗ vắng vẻ còn có Tiểu Ất dẫn theo hơn trăm xe trống chuẩn bị dùng làm nghi binh,mà đánh xe đều là nhóm đạo tặc của Triển Chích, nhân mã của hắn sao mà thiếu được?
Triển Chích đêm qua hành sự thất bại, càng nghĩ càng thấy tức giận, hắn điều đến rất nhiều nhân mã từ khắp các nơi, chưa nói tới còn chẳng vơ vét được tí chỗ tốt nào, lại còn khiến cho thanh danh sĩ khí của hắn chịu ảnh hưởng cực lớn. Danh tiếng Triển Chích dương khắp thiên hạ, chưa bao giờ nếm phải thất bại nặng nề như vậy, nỗi nhục lớn như vậy há có thể không rửa sao? Vừa mới ra khỏi Tất Thành, hắn lập tức ở đồng không tập hợp tất cả quân bản bộ, mưu đồ phản kích.
Hắn biết hôm nay Nhâm Nhược Tích sẽ giao binh giáp vũ khí cho Dương Hổ, Dương Hổ chấp chưởng Lỗ quốc binh quyền, địa vị cao thượng, hắn hiện tại thực lực có hạn, còn chưa thể trêu chọc Dương Hổ. Vũ khí đã giao vào tay Dương Hổ, thì không thể nghĩ cách nào nữa, vì thế ánh mắt của hắn liền dừng ở tài vật của Nhâm Nhược Tích.
Có điều hắn không đoán trước được rằng hôm nay Nhâm Nhược Tích cùng Dương Hổ giao dịch xong xuôi lập tức liền khởi hành đi luôn, khi người thám thính tin tức ở trong thành của hắn trở về, đoàn xe của Nhâm Nhược Tích cũng đã ra khỏi Tất Thành, Triển Chích nghe thấy tin tức liền lập tức suất lĩnh quân bản bộ một đường đuổi theo đến đây.
Gia tướng Thái Thành của Nhâm phủ thấy bọn đạo tặc đông không kể xiết, vội la lên:
- Tiểu thư, trái phải đều là cỏ dại đồng hoang, chưa hẳn là không thể bày trận, xem tốc độ của bọn hắn, xe của chúng ta đã không kịp thoát rồi, không bằng lập tức lấy xe làm trận, ỷ vào sự lợi hại của cung nỏ quay đầu lại, chúng ta nhân số tuy ít, cũng chắc gì đã thất bại.
Nhâm Nhược Tích lắc đầu nói:
- Không thể, nơi này khắp nơi đều là cỏ dại, nếu bọn chúng châm lửa tới, vậy thì đại sự coi như xong, đến lúc đó chúng ta chạy thoát được mấy người?
Từ Thủy đánh ngựa lại, kêu lên:
- Đại tiểu thư, không bằng toàn lực đi tới đi, qua sơn khẩu (cửa khe núi) phía trước, đó chính là bãi cát bằng phẳng, nơi đó đương nhiên không thể đốt lửa được, chúng ta tới bờ sông rồi hãy nói.
Trọng Thường phản bác lại:
- Xe của chúng ta ở trên đường chỉ có thể đi như một con rắn dài, với tốc độ đuổi theo của bọn chúng, chúng ta có tới được bờ sông cũng không lên được thuyền, khi đó trận hình tán loạn, càng khó chống đỡ lại địch.
Nhâm Băng Nguyệt giận dữ, hai hàng lông mày dựng ngược nói:
- Này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc thì phải như thế nào mới được đây?
Thanh Vũ ánh mắt vừa động, liền nói:
- Đại tiểu thư, Khánh Kỵ công tử đồng hành phía xa, hình như có ý hộ vệ, không bằng...
Thái Thành sắc mặt ngưng trọng nói:
- Khánh Kỵ công tử chỉ đem theo hơn hai trăm binh lính, thật sự là có thể lấy một chọi mười sao? Còn nữa, nơi này không giống với đêm qua, trang viện hai nhà sát nhau, lại có bóng đêm che dấu, vạn nhất lúc này có người hồi hương nhìn thấy chúng ta liên thủ thì...
Nhâm Nhược Tích thấy lúc này cũng không phải là lúc để bàn bạc, cho dù thế nào, lưu lại ở chỗ này thì nguy hiểm còn lớn hơn nữa, liền nói:
- Đi nhanh về phía trước, qua cốc khẩu rồi nói tiếp.
Đại tiểu thư hạ lệnh, hơn trăm chiếc xe đánh ngựa cấp tốc, tất cả xe ngựa đường dài cũng bất chấp làm hỏng trục xe, đều dùng tốc độ nhanh nhất mà đi tới, khiến cho bụi đất bay loạn lên không, tro bụi che trời. Đây chính là tình cảnh mà Khánh Kỵ vừa mới chứng kiến.
Nhân mã của Khánh Kỵ đi xuyên qua bụi cỏ, đợi tới khi bọn hắn đuổi tới đường lớn, đoàn xe của Nhâm Nhược Tích cũng vừa đi qua sơn khẩu. Khánh Kỵ thấy vậy, lập tức hạ lệnh:
- Thối lui trở lại sơn khẩu chặn truy binh.
Nhâm Nhược Tích ruổi ngựa một bên đi đằng trước, đang vắt óc để suy nghĩ kế sách đối phó với địch, nhưng trong lúc hấp tấp làm sao có thể dễ dàng nghĩ ra phương pháp, mắt thấy Triển Chích càng đuổi càng gần, trong lòng nàng lửa cháy vạn phần. Xem tốc độ truy kích của Triển Chích, cho dù nàng có chạy ra khỏi đồng cỏ, hơn trăm chiếc xe ở trên bờ cát bố trí sắp xếp thành một vòng tròn trận, sợ là trong khoảnh khắc cũng không làm nên chuyện, chỉ sợ là không thể tránh được bị đánh một cái trở tay không kịp.
Đúng lúc này, nhân mã của Khánh Kỵ chui ra từ trong bụi cỏ, Nhâm Nhược Tích vừa thấy liền mừng rỡ. Quân của Khánh Kỵ chỉ có hơn hai trăm người, thực đúng là như muối bỏ biển, có điều vừa thấy Khánh Kỵ xuất hiện, trong lòng Nhâm Nhược Tích liền giống như gặp được người tâm phúc, nàng lập tức ghìm cương ngựa nói:
- Xe đi nhanh về trước, chạy tới sông Lạc Mã. Những người còn lại tất cả lưu lại, chặn ở sơn khẩu.
Lúc này Khánh Kỵ đã lui về hướng sơn khẩu, Đông Cẩu vừa thấy truy binh khá đông, không khỏi nhướng mày. Hắn nhìn trái nhìn phải, đề nghị:
- Công tử, không bằng phân một đội binh lên sườn núi trấn giữ, lấy lợi thế trên cao để chống địch.
Khánh Kỵ nhìn sườn núi dốc đứng bên cạnh, lắc đầu nói:
- Chúng ta không có tên nhọn, trên sườn núi cũng không có thân cây hay đá để lăn, sườn lại dốc trên dưới đều khó trèo, đi lên làm gì? Để ngắm cảnh sao?
Đông Cẩu cười khanh khách, Khánh Kỵ nhìn Nhâm Nhược Tích đang quay ngựa dẫn đội đánh trở lại, lại nghe thấy tiếng 'Sát' rung trời của bọn đạo tặc Triển Chích. Nhìn hai nhà sát nhập lại cũng chỉ hơn năm trăm quân lại phải đấu với một ngàn mấy trăm đạo tặc thảo khấu, hôm nay chỉ sợ là một màn hao tổn khí lực rồi.
Hắn cầm mâu nơi tay, đang muốn lệnh cho binh lính chuẩn bị tốt để xung phong, nâng trường mâu lên không trung, ánh mắt nhìn nhân mã của Triển Chích càng đuổi càng gần, đột nhiên nhớ tới một chuyện, Khánh Kỵ nhất thời mừng rỡ:
- Ha ha, Triển Chích gặp ta, thật sự là kẻ cắp gặp bà già. Không cần lưu lại người nào của Nhâm gia, chỉ cần thực hiện được kế này, hai trăm người của ta phá một ngàn binh của hắn cũng thừa sức, chậc chậc! Ta không địch vạn người, ai có thể địch vạn người?
Danh sách chương