Theo tiếng hét lớn của Anh Đào, từ trên cây có một mũi tên bắn lén phá cành lá xuyên ra, thẳng tới xe ngựa. Anh Đào kiếm phong chém ra, hung hăng đánh bay mũi tên nhọn này, không ngờ theo đuôi mũi tên thứ nhất lại có một mũi tên khác bắn lại, Anh Đào vừa chém một kiếm, đúng vào thời khắc lực cũ vừa dùng, lực mới còn chưa sinh ra, đành phải trơ mắt nhìn mũi tên này 'viu' một tiếng bay vào trong cửa sổ xe, không kịp giơ kiếm bảo hộ.
Anh Đào kinh hãi, không biết trên cây có bao nhiêu tiễn thủ, hoảng sợ gấp gáp quát:
- A Cừu, nhanh chóng đánh xe! Nói xong nhảy vọt xuống, lăng không bổ nhào về phía cây đại thụ kia, Anh Đào một bàn tay đặt lên thân cây rồi nhảy vút lên, hóp bụng xoay mình, đã cực kỳ linh hoạt đứng trên một thân cây.
Ẩn thân trên cây bắn tên đương nhiên là bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng, nhưng mà chỗ đứng lại không thuận lợi, một mũi tên bắn ra, lại phải rút một mũi tên nữa đưa lên cung, tốc độ tuyệt đối không nhanh được. Anh Đào nhảy vọt lên cây, chính là muốn tranh thủ lúc này giải quyết bọn chúng, bởi vì sự tình khẩn cấp, hắn ngay cả nhìn xem Khánh Kỵ có bị trúng tên hay không cũng không có thời gian, trong lòng thực cũng lo lắng, có điều trước sau cũng không nghe thấy tiếng kêu của chủ công, hẳn là không bị trúng tên.
Anh Đào thầm cảm thấy may mắn, trong lòng suy nghĩ lộn xộn, hạ thủ không dám trì hoãn, hắn vọt lên trên cây, hai tiễn thủ trốn ở trong tán cây rậm rạp đã không còn chỗ nào che giấu, Anh Đào liếc mắt một cái đã thấy ở trên chạc cây phía trước có một tiễn thủ đang dựa vào thân cây, người nọ vốn đang đưa tay lên rút tên, không ngờ Anh Đào đột nhiên nhảy lên cây, hoảng hốt rút đoản kiếm bên hông ra nhưng đã không còn kịp rồi.
Anh Đào một kiếm đâm ra, kẻ đó cũng không thể tránh được, một kiếm đâm vào giữa ngực, hắn kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống dưới đất. Cách đó không xa còn có một tiễn thủ, mắt thấy Anh Đào thân thủ linh mẫn như vậy, không khỏi kinh hãi, lập tức vứt cung rút kiếm, Anh Đào lòng nóng như lửa đốt, cũng không quản có thể ngã từ trên cây xuống hay không, buông tay nhảy lên, một kiếm đâm về phía hắn, người nọ không kịp ngăn cản, liền chủ động nhảy xuống.
A Cừu lúc thấy Anh Đào hô hoán, liền lập tức phát giác tình hình nguy hiểm, hắn run run cương ngựa, thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát khỏi chỗ nguy hiểm này, từ trong ngõ nhỏ bên cạnh phía sau một đống củi khô đột nhiên xuất hiện một võ sĩ che mặt, kẻ đó hét lớn một tiếng, nhấc tay ném tới, một cây gỗ thô to liền bay tới xuyên qua bánh xe, bị nó mắc vào, con ngựa cũng chỉ kéo được vài bước, rồi lại không bước được tiếp.
Lúc này, ở phía sau đống củi trong ngõ nhỏ đột nhiên có không ít người nhảy ra, trên tay mỗi kẻ đều cầm mâu sắc nhọn, hò hét vọt tới. A Cừu vừa thấy vậy, liền bỏ cương ngựa, đưa tay vớ lấy một thanh đoản kích rồi nhảy xuống xe, vung ngang ra trước xe, hét lớn:
- Kẻ nào dám đi tìm chết? - Lúc này 'bịch' một tiếng, tiễn thủ vừa bị Anh Đào một kiếm đâm chết từ trên cây rơi xuống.
Khánh Kỵ ở trong xe trợn mắt há hốc mồm, một giọt mồ hôi lạnh phải to cỡ hạt đậu từ trên trán chậm rãi lăn xuống, chỉ thấy một mũi tên lông chim sượt qua đầu hắn cắm vào thành xe đang rung lên bần bật. Sau một chút kinh hãi giật mình, nghe thấy tiếng quát mắng liên hồi bên ngoài, Khánh Kỵ rốt cục đã tỉnh táo lại, một loại tức giận cùng sát khí khó có thể ngăn nổi nhất thời bao phủ toàn thân hắn.
Xem góc độ bắn của mũi tên, nếu là hắn ngồi ngay ngắn ở trong xe, một tên này sẽ xuyên thẳng qua huyệt Thái Dương, làm sao có thể giữ mệnh được? Từng một lần gặp nạn, chính là Khánh Kỵ hàng thật giá thật, hắn còn chưa từng đích thân lĩnh hội, lúc này hắn mới lần đầu tiên cảm giác được, tử vong, chỉ cách mình gần như vậy.
- Ngươi muốn ta chết, ta sẽ bắt ngươi chết!
Không biết là có phải chịu ảnh hưởng của ý thức Khánh Kỵ, hay là trong tâm Tịch Bân vốn đã có một chút huyết tính, đã bị sự uy hiếp của tử vong kích phát ra ngoài. Hắn hét lớn một tiếng, một cước đá bay cửa xe xông ra ngoài. Lúc này Anh Đào cũng đã nhảy xuống từ trên cây, cùng A Cừu một cầm kiếm, một cầm kích, đánh một chỗ cùng năm sáu đại hán. Bọn họ cũng biết nếu để cho những thích khách này lao ra khỏi ngõ nhỏ, hai người có phối hợp cũng không xong, bởi vậy nên điên cuồng như hổ, dốc toàn lực áp chế bọn chúng trở vào trong ngõ nhỏ.
Khánh Kỵ nhảy xuống xe, hai tên võ sĩ cầm mâu vừa mới lao ra khỏi ngõ nhỏ nhìn thấy hắn tay không, không khỏi mừng rỡ, lập tức giơ trường mâu, hét lớn một tiếng đâm về phía hắn. Anh Đào và A Cừu bị một vài tên võ sĩ quấn lấy không thể viện thủ, gấp đến nỗi kêu to:
- Công tử chạy mau, nhanh chóng hồi phủ.
Khánh Kỵ đã bị một mũi tên kia khiến cho tức giận, sự phẫn nộ cực độ tràn ngập trong lòng hắn, ký ức bi thương khi bị đâm của Khánh Kỵ hòa cùng với sự sợ hãi khi sinh tử như chỉ mành treo chuông, đã làm cho lòng hắn dấy lên lửa hận hừng hực, lúc này chỉ có thể giết bỏ những thích khách đã suýt nữa lấy mạng hắn mới có thể hóa giải sự phẫn nộ và sợ hãi này. Vừa thấy hai kẻ vọt tới, Khánh Kỵ hai mắt đỏ ngầu cười gằn một tiếng, trở tay kéo một cái, nắm lấy thanh gậy gỗ đang bị mắc vào bánh xe, từ trong không trung vang lên một tiếng 'vù' kì quái, hai thanh trường mâu bị gậy gỗ đánh vào, lập tức rời khỏi tay bay thẳng lên trời.
Cây gậy gỗ trong không khí vẽ ra một vòng cung, mang theo một tiếng 'vút' khiến cho người ta sợ hãi bổ tới, 'bịch' một tiếng đập thẳng vào đầu tên thích khách đã bị mất trường mâu. Cây gậy gỗ này được làm bằng loại gỗ cứng rắn nhất, lại được một người có thần lực như Khánh Kỵ dùng, một gậy thẳng vào đầu, toàn bộ đầu đều bị đập bể, từ sọ có vài thứ đo đỏ trăng trắng bắn ra, gậy gỗ bay qua, nửa đầu còn lại của kẻ đó đã trở nên bằng phẳng.
Tên thích khách bên cạnh chưa bao giờ nhìn thấy phương thức giết người đáng sợ đến như vậy, não và thịt nát của đồng bọn bắn lên mặt hắn, sợ đến mức hắn tưởng như muốn phát điên, không thể khống chế nổi hét to một tiếng run run chói tai.
- A ~~ a ~~
Tên thích khách bị kích thích cực độ kia hét lên còn chưa kịp dứt, bởi vì gậy gỗ rất to, dùng lực lại quá độ mà vuột khỏi tay, Khánh Kỵ đã một quyền đánh thẳng vào ngực hắn, trừng mắt quát to:
- Đi tìm chết đi!
Khánh Kỵ một quyền có thể đánh ngã tuấn mã, thích khách này làm sao có thể chịu nổi, hắn lúc này lại đang há to miệng thần tình hoảng sợ mà hét to, căn bản là không thể ngăn cản được, chỉ nghe thấy một tiếng xương gãy, máu của thích khách kia đã văng lên mặt Khánh Kỵ, ngực lõm hẳn vào trong, sau đó toàn bộ thân mình liền bay ra phía sau.
Những thích khách đang lục tục lao tới thấy uy thế của Khánh Kỵ như vậy thì đều hoảng sợ, Khánh Kỵ dùng mũi chân gẩy hai thanh trường mâu lên nắm chặt trong tay, hai tay cầm ở vị trí khoảng hai phần ba trường mâu, cánh tay dán vào cán mâu, cán mâu cụp xuống, kẹp chặt vào bên sườn, nhanh như con báo vọt vào trong ngõ nhỏ.
Anh Đào kinh hãi, không biết trên cây có bao nhiêu tiễn thủ, hoảng sợ gấp gáp quát:
- A Cừu, nhanh chóng đánh xe! Nói xong nhảy vọt xuống, lăng không bổ nhào về phía cây đại thụ kia, Anh Đào một bàn tay đặt lên thân cây rồi nhảy vút lên, hóp bụng xoay mình, đã cực kỳ linh hoạt đứng trên một thân cây.
Ẩn thân trên cây bắn tên đương nhiên là bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng, nhưng mà chỗ đứng lại không thuận lợi, một mũi tên bắn ra, lại phải rút một mũi tên nữa đưa lên cung, tốc độ tuyệt đối không nhanh được. Anh Đào nhảy vọt lên cây, chính là muốn tranh thủ lúc này giải quyết bọn chúng, bởi vì sự tình khẩn cấp, hắn ngay cả nhìn xem Khánh Kỵ có bị trúng tên hay không cũng không có thời gian, trong lòng thực cũng lo lắng, có điều trước sau cũng không nghe thấy tiếng kêu của chủ công, hẳn là không bị trúng tên.
Anh Đào thầm cảm thấy may mắn, trong lòng suy nghĩ lộn xộn, hạ thủ không dám trì hoãn, hắn vọt lên trên cây, hai tiễn thủ trốn ở trong tán cây rậm rạp đã không còn chỗ nào che giấu, Anh Đào liếc mắt một cái đã thấy ở trên chạc cây phía trước có một tiễn thủ đang dựa vào thân cây, người nọ vốn đang đưa tay lên rút tên, không ngờ Anh Đào đột nhiên nhảy lên cây, hoảng hốt rút đoản kiếm bên hông ra nhưng đã không còn kịp rồi.
Anh Đào một kiếm đâm ra, kẻ đó cũng không thể tránh được, một kiếm đâm vào giữa ngực, hắn kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống dưới đất. Cách đó không xa còn có một tiễn thủ, mắt thấy Anh Đào thân thủ linh mẫn như vậy, không khỏi kinh hãi, lập tức vứt cung rút kiếm, Anh Đào lòng nóng như lửa đốt, cũng không quản có thể ngã từ trên cây xuống hay không, buông tay nhảy lên, một kiếm đâm về phía hắn, người nọ không kịp ngăn cản, liền chủ động nhảy xuống.
A Cừu lúc thấy Anh Đào hô hoán, liền lập tức phát giác tình hình nguy hiểm, hắn run run cương ngựa, thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát khỏi chỗ nguy hiểm này, từ trong ngõ nhỏ bên cạnh phía sau một đống củi khô đột nhiên xuất hiện một võ sĩ che mặt, kẻ đó hét lớn một tiếng, nhấc tay ném tới, một cây gỗ thô to liền bay tới xuyên qua bánh xe, bị nó mắc vào, con ngựa cũng chỉ kéo được vài bước, rồi lại không bước được tiếp.
Lúc này, ở phía sau đống củi trong ngõ nhỏ đột nhiên có không ít người nhảy ra, trên tay mỗi kẻ đều cầm mâu sắc nhọn, hò hét vọt tới. A Cừu vừa thấy vậy, liền bỏ cương ngựa, đưa tay vớ lấy một thanh đoản kích rồi nhảy xuống xe, vung ngang ra trước xe, hét lớn:
- Kẻ nào dám đi tìm chết? - Lúc này 'bịch' một tiếng, tiễn thủ vừa bị Anh Đào một kiếm đâm chết từ trên cây rơi xuống.
Khánh Kỵ ở trong xe trợn mắt há hốc mồm, một giọt mồ hôi lạnh phải to cỡ hạt đậu từ trên trán chậm rãi lăn xuống, chỉ thấy một mũi tên lông chim sượt qua đầu hắn cắm vào thành xe đang rung lên bần bật. Sau một chút kinh hãi giật mình, nghe thấy tiếng quát mắng liên hồi bên ngoài, Khánh Kỵ rốt cục đã tỉnh táo lại, một loại tức giận cùng sát khí khó có thể ngăn nổi nhất thời bao phủ toàn thân hắn.
Xem góc độ bắn của mũi tên, nếu là hắn ngồi ngay ngắn ở trong xe, một tên này sẽ xuyên thẳng qua huyệt Thái Dương, làm sao có thể giữ mệnh được? Từng một lần gặp nạn, chính là Khánh Kỵ hàng thật giá thật, hắn còn chưa từng đích thân lĩnh hội, lúc này hắn mới lần đầu tiên cảm giác được, tử vong, chỉ cách mình gần như vậy.
- Ngươi muốn ta chết, ta sẽ bắt ngươi chết!
Không biết là có phải chịu ảnh hưởng của ý thức Khánh Kỵ, hay là trong tâm Tịch Bân vốn đã có một chút huyết tính, đã bị sự uy hiếp của tử vong kích phát ra ngoài. Hắn hét lớn một tiếng, một cước đá bay cửa xe xông ra ngoài. Lúc này Anh Đào cũng đã nhảy xuống từ trên cây, cùng A Cừu một cầm kiếm, một cầm kích, đánh một chỗ cùng năm sáu đại hán. Bọn họ cũng biết nếu để cho những thích khách này lao ra khỏi ngõ nhỏ, hai người có phối hợp cũng không xong, bởi vậy nên điên cuồng như hổ, dốc toàn lực áp chế bọn chúng trở vào trong ngõ nhỏ.
Khánh Kỵ nhảy xuống xe, hai tên võ sĩ cầm mâu vừa mới lao ra khỏi ngõ nhỏ nhìn thấy hắn tay không, không khỏi mừng rỡ, lập tức giơ trường mâu, hét lớn một tiếng đâm về phía hắn. Anh Đào và A Cừu bị một vài tên võ sĩ quấn lấy không thể viện thủ, gấp đến nỗi kêu to:
- Công tử chạy mau, nhanh chóng hồi phủ.
Khánh Kỵ đã bị một mũi tên kia khiến cho tức giận, sự phẫn nộ cực độ tràn ngập trong lòng hắn, ký ức bi thương khi bị đâm của Khánh Kỵ hòa cùng với sự sợ hãi khi sinh tử như chỉ mành treo chuông, đã làm cho lòng hắn dấy lên lửa hận hừng hực, lúc này chỉ có thể giết bỏ những thích khách đã suýt nữa lấy mạng hắn mới có thể hóa giải sự phẫn nộ và sợ hãi này. Vừa thấy hai kẻ vọt tới, Khánh Kỵ hai mắt đỏ ngầu cười gằn một tiếng, trở tay kéo một cái, nắm lấy thanh gậy gỗ đang bị mắc vào bánh xe, từ trong không trung vang lên một tiếng 'vù' kì quái, hai thanh trường mâu bị gậy gỗ đánh vào, lập tức rời khỏi tay bay thẳng lên trời.
Cây gậy gỗ trong không khí vẽ ra một vòng cung, mang theo một tiếng 'vút' khiến cho người ta sợ hãi bổ tới, 'bịch' một tiếng đập thẳng vào đầu tên thích khách đã bị mất trường mâu. Cây gậy gỗ này được làm bằng loại gỗ cứng rắn nhất, lại được một người có thần lực như Khánh Kỵ dùng, một gậy thẳng vào đầu, toàn bộ đầu đều bị đập bể, từ sọ có vài thứ đo đỏ trăng trắng bắn ra, gậy gỗ bay qua, nửa đầu còn lại của kẻ đó đã trở nên bằng phẳng.
Tên thích khách bên cạnh chưa bao giờ nhìn thấy phương thức giết người đáng sợ đến như vậy, não và thịt nát của đồng bọn bắn lên mặt hắn, sợ đến mức hắn tưởng như muốn phát điên, không thể khống chế nổi hét to một tiếng run run chói tai.
- A ~~ a ~~
Tên thích khách bị kích thích cực độ kia hét lên còn chưa kịp dứt, bởi vì gậy gỗ rất to, dùng lực lại quá độ mà vuột khỏi tay, Khánh Kỵ đã một quyền đánh thẳng vào ngực hắn, trừng mắt quát to:
- Đi tìm chết đi!
Khánh Kỵ một quyền có thể đánh ngã tuấn mã, thích khách này làm sao có thể chịu nổi, hắn lúc này lại đang há to miệng thần tình hoảng sợ mà hét to, căn bản là không thể ngăn cản được, chỉ nghe thấy một tiếng xương gãy, máu của thích khách kia đã văng lên mặt Khánh Kỵ, ngực lõm hẳn vào trong, sau đó toàn bộ thân mình liền bay ra phía sau.
Những thích khách đang lục tục lao tới thấy uy thế của Khánh Kỵ như vậy thì đều hoảng sợ, Khánh Kỵ dùng mũi chân gẩy hai thanh trường mâu lên nắm chặt trong tay, hai tay cầm ở vị trí khoảng hai phần ba trường mâu, cánh tay dán vào cán mâu, cán mâu cụp xuống, kẹp chặt vào bên sườn, nhanh như con báo vọt vào trong ngõ nhỏ.
Danh sách chương