Mạnh Tôn thế gia, những con dế mèn trong bụi cỏ kêu lên ra rả không biết mệt mỏi, bóng cây lắc lư dưới những làn gió nhẹ, ánh sáng của những vì sao nhàn nhạt chiếu xuống, mười đạo thân ảnh vượt tường mà vào, cầm trong tay dao nhọn lặng yên trốn vào lùm cây giống như những bóng ma cạnh tòa nhà.

Quý Tôn thế gia, ba người mỗi góc hỗ trợ lẫn nhau, thật cẩn thận nấp vào, sau một lát, không biết từ nơi nào truyền tới một tiếng hét thảm thiết, lập tức tiếng mõ vang loạn lên khắp viện, những binh sĩ mặc giáp chung quanh chạy vội tới, đèn lồng bó đuốc tới tấp nổi lên, chiếu sáng khiến cho Quý Thị đại viện giống như đang ở ban ngày, ba đạo thân ảnh nhanh nhẹn trèo tường thoát ra, một đội gia tướng Quý Phủ hò hét đuổi theo, đồng thời loạn tiễn cùng bắn ra.

Những kẻ chạy trốn phía trước rất nhanh, nương theo kiến trúc các căn nhà mà ẩn náu, tách ra giống như những bóng chim bay vào đêm tối, chờ khi những gia tướng kia đuổi tới ngoài đường, chỉ nhìn thấy trên mặt đất còn sót lại một khối tử thi, trên người dính một mũi tên, máu tươi đầm đìa, một gia tướng nhanh chóng tiến đến gần tử thi kia, dùng cây đuối soi vào, chỉ thấy trên tay người đó cầm một cây mác nước Ngô, tóc búi lên, trang phục điển hình của người Ngô, liền vung tay lên, quát:

- Mang thi thể quay về! - Bó đuốc đèn lồng giống như một dòng sông ánh sáng, từ thượng lưu chảy về Quý Phủ, toàn viện giương cung bạt kiếm, nghiêm mật đề phòng, một đêm này đừng mơ có ai được ngủ ngon giấc.

Thúc Tôn thế gia, ba đạo nhân ảnh nép sát vào tường, lại có hành lang gấp khúc che dấu cho, lặng lẽ lẩn ra phía sau đình. Ba nhà thế gia tồn tại đã mấy trăm năm, từ lâu đã sa vào an nhàn, phòng vệ cũng chỉ là hình thức, căn bản cũng không sử dụng biện pháp cảnh giới quá mức nghiêm mật, ba người một đường đi trôi chảy, bước chân càng lúc càng thêm gấp gáp hơn.

Vượt qua một cái cổng nửa vầng trăng, phía trước có một cái đường mòn rải đá, hai bên là cỏ tươi xanh mướt, ba người vừa đi được vài bước, ở phía sau đột nhiên xuất hiện hai người đi tới. Ba đạo bóng đen lập tức kinh hãi, hai thân hình phía trước hơi động định phi thân thoát sang bên, lại bị người thứ ba ở sau hơi đè lên đầu vai, sau đó quay lại, đi về phía những kẻ kia.

Hai gia tướng tuần tra của Thúc Tôn phủ chợt thấy phía trước xuất hiện ba bóng người, dáng đi thong dong tiến về phía bọn họ, nhất thời không đoán ra được thân phận của đối phương, lại sợ rằng có khi là người chủ nhân nào, không dám quát to lung tung, liền bật chuôi kiếm ra nghênh đón, hô khẽ hỏi:

- Người nào? - Mắt chó của ngươi bị mù à, ngay cả ta cũng không biết?

Người đi ngang nhiên phía trước hung hăng mắng một câu, hai tên gia tướng ngẩn ra, rất nhanh ngón tay đặt lên chuôi kiếm đã thả lỏng ra, chần chừ hỏi:

- Ngươi... là vị ấy?

Bóng đen cước bộ nhanh hơn, lại tiếp cận hai bước, thản nhiên nói:

- Đương nhiên là ta, còn có... vị ấy!

Hai chữ "còn có" vừa nói ra, kiếm của hắn đã thoát bao bay ra, đồng thời nhảy một bước dài về phía trước, vốn khoảng cách đang là năm sáu bước, một bước nhảy về phía trước này, hơn nữa cánh tay và kiếm đều dài, ở dưới ánh sao kiếm quang chợt lóe, mũi kiếm sắc bén đã xoẹt qua yết hầu của một gia tướng, hắn ngay cả thì giờ để hét to cũng không kịp, đã tắt thở mà chết.

Bóng đen giống như tia chớp vọt tới, gã gia tướng ở phía sau thân thủ cũng có chút linh hoạt, vừa thấy không ổn lập tức đưa tay rút kiếm, rút kiếm đến một nửa thì miệng cũng mở ra, muốn hô to một tiếng. Bóng đen một kiếm đâm thẳng vào miệng rộng của hắn, mũi kiếm tiến vào khoang miệng, xuất ra sau não, phát ra một tiếng 'két' rợn người, chính là tiếng ma sát với xương cốt, gia tướng kia ngửa mặt ngã, tiếng hô to chưa kịp hô ra đã biến thành tiếng kêu đau đớn.

Hai người phía sau ứng biến cũng rất nhanh, đã bước nhanh tới đỡ lấy thi thể bọn họ, đẩy vào bụi cỏ hai bên, người nọ lạnh lùng nói:

- Đi!

Ba người cước bộ nhanh hơn, nhẹ nhàng lẩn ra sau một hòn giả sơn, tinh tế đánh gia bố cục phòng ốc nơi này, chỉ chốc lát sau, từ hành lang gấp khúc phía trước lại xuất hiện hai người rẽ tới, bóng dáng chậm rì rì đi qua hành lang, nếu không phải có ánh sao chiếu vào làm cho quần áo của họ hơi loang loáng, thì cho dù ba người có cẩn thận gấp bội, cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.

Ba người lập tức cúi người trốn sau ngọn núi đá giả sơn, đợi cho bọn hắn đã đi ra phía sau tòa nhà, người ở giữa vung tay lên, hai người còn lại lập tức động tác mau lẹ, thân thủ cực kỳ linh hoạt lẻn vào căn phòng rộng ở giữa. Một lát thời gian, hai người đã từ căn phòng đó trở về, bóng đen đứng chờ đang muốn dẫn bọn họ rời đi, vừa quay đầu lại, từ góc độ này, nhìn thấy phía trước bên trái sau một cây đại thụ, có một căn phòng ở trong góc ẩn ẩn truyền ra một chút ánh đèn, liền giơ tay ngăn lại, mang theo hai người bọn họ lặng lẽ lẻn tới.

Người này chính là Khánh Kỵ, vốn cũng đã đạt được mục đích, hắn đang muốn dẫn người rời đi, chợt thấy ở sau hậu viện có một chỗ còn sáng đèn, nghĩ rằng người bình thường không có đạo lý lúc này đêm khuya vắng vẻ mà vẫn chưa ngủ, lúc này mà thắp đèn thì mười phần là phòng của Thúc Tôn gia chủ, có điều không biết là hắn đang xem xét công văn, hay là lúc này mới gặp nhân vật nào đó? Nếu đã nhìn thấy, hắn thế nào cũng phải dòm đến tận cùng.

Khánh Kỵ chạy vội tới dưới lầu, ngửng đầu nhìn lên, thấy ở một góc lầu hai có ánh đèn sáng, cửa sổ mở ra, màn che bị gió thổi phần phật, thỉnh thoảng bay lên không trung. Khánh Kỵ gọi hai thị vệ lại, cúi đầu căn dặn bọn họ vài câu, hai người lập tức trèo lên cây đại thụ, ẩn thân vào trong vòm cây, một người thấp hơn trốn sau khóm hoa, cho dù có người ở ngay bên cạnh hắn, nếu không phải cố ý tìm kiếm, đừng mơ tưởng mà thấy được một tia dị thường.

Khánh Kỵ đút kiếm vào bên hông, vươn người nhún lên, bấu lấy một phần nhô ra của lầu gỗ, lặng lẽ trèo lên. Ở bên ngoài cửa sổ lầu hai có một mái nghiêng để cho nước mưa chảy xuống, không rộng lắm, nhưng đủ để đứng chân. Khánh Kỵ cẩn thận đứng vững, lặng lẽ dịch về phía cửa sổ, thăm dò nhìn vào phía trong.

Trong phòng bố trí vô cùng trang nhã, dưới sàn nhà sơn sáng bóng đặt một chiếc án thấp, ở trên án bày ra hoa quả, điểm tâm đủ loại kiểu dáng cùng một vài đồ vật bằng bạc lấp lánh tỏa sáng, phía sau án lộ ra một tấm da hổ mềm mại thoải mái, một nữ tử nghiêng người nằm trên tấm da hổ, một tay đỡ má thơm, mái tóc dầy uốn lượn xuống, rủ lên trên da hổ.

Nàng quay lưng về phía cửa sổ, Khánh Kỵ không nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhưng nhìn thấy vóc dáng của nàng, cũng đủ để khiến cho người ta sáng ngời con mắt. Nàng mặc một kiện áo bào trắng mềm mại bó sát người, được làm bằng lụa Lỗ cảo tinh mỹ nhất, màu trắng trong sáng, phiêu dật như mây, sau áo bào là một thân thể tao nhã thon dài, những đường cong trên thân thể như lượn sóng, ở dưới áo bào lộ ra một đôi chân nhỏ thanh tú duyên dáng cùng với cẳng chân hoàn mỹ xinh xắn, cặp chân nhẹ nhàng đặt lên nhau, ngón chân giống như một đóa bách hợp tinh mỹ.

Phía trước nàng là một tấm bình phong, bình phong chính là một mảnh vải sa trắng, bên trên thêu một cây mai cứng cáp theo phong cách cổ xưa, hoa mai điểm điểm, đẹp như máu đào, hơi lờ mờ có thể nhìn thấy, phía ngoài bình phong có một nam tử đang ngồi quỳ, khuôn mặt thấp thoáng rất khó nhận ra, nhưng mà thân hình vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ nghe thấy nữ tử áo lụa trắng hơi nằm trong phòng nói:

- Ai da, hóa ra là đã trễ thế này rồi, tối nay cùng ngươi đốt đuốc đàm luận, thời gian vô thức cứ trôi qua, ha hả, không thể ngờ được ngươi lại có tài thao lược tới mức này, ta vốn chỉ nghĩ rằng đi tìm một giáo tập chèo thuyền, không nghĩ tới lại tìm được một anh tài văn võ song toàn. Ngươi có tài học như thế, thật không thể có tài lớn mà chỉ dùng vào việc nhỏ, không bằng ngày mai ta đi báo cáo với phụ thân, tiến cử ngươi ra làm quan, ngươi thấy thế nào?

Nam tử ngoài bình phong cao giọng nói:

- Tại hạ một thân áo vải, nhận được sự coi trọng của tiểu thư, đã quá bộ nghênh đón ta tới nhập phủ, trong lòng thực vô cùng cảm kích. Hiện giờ tại hạ chưa lập được chút công trạng nào, chưa dám làm quan. Tại hạ nguyện ở lại Thúc Tôn thế gia, dốc sức vì tiểu thư, vì Thúc Tôn thế gia lo lắng hết lòng, dù đầu rơi máu chảy cũng không tiếc!

Nữ tử áo trắng kia cười khanh khách, vai run run, những đường cong mê người ở vòng eo và đồn bộ bên dưới áo bào trắng lại càng thêm rõ ràng, nàng vươn một bàn tay, cầm lấy một chiếc ly bạc chân cao ở trên án, róc rách uống một ngụm, ôn nhu nói:

- Tốt, ngươi đã có lòng trung thành thế này, vậy trước hết làm tốt cho ta hai việc đua thuyền và săn bắn này đi. Đua thuyền tuy rằng không thể ảnh hưởng tới đại cục, nhưng nếu thắng cũng có thể áp đảo sự kiêu ngạo của Quý Thị, về phần đi săn... Ta đã đem chính mình ra thế chấp...

Nam tử ngoài bình phong khấu đầu nói:

- Vâng! Tại hạ biết, vô luận như thế nào, tại hạ cũng sẽ không để cho tiểu thư phải chịu nhục.

- Ừm, vậy là tốt rồi, ngươi cũng đã mệt, sớm trở về nghỉ ngơi đi, Thúc Tôn gia ta còn nhiều việc phải trông cậy vào ngươi, đại ca của ta kế thừa chức vụ của phụ thân, thường xuyên đi sứ các quốc gia, việc nội bộ của Thúc Tôn gia phần lớn là do ta quản lý, chỉ cần ngươi hết sức trung thành dốc sức vì Thúc Tôn Thị ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Ở bên người ta... rất thiếu một nam tử giống như ngươi...

Khánh Kỵ nghe đến đó trong lòng bất giác hơi động, hắn đã biết hai người trong phòng rốt cuộc là ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện