- Một nhà độc đại, nắm Lỗ mà thành..., - Một chữ cuối cùng kia Khánh Kỵ còn chưa nói ra, Quý Tôn Tư cũng đã đoán ra được đó là chữ gì, lại không dám nói ra, đâu chỉ không dám nói, thậm chí là không dám nghĩ. Từ nhỏ đến giờ, nguyện vọng lớn nhất của hắn chỉ là kế tục chức vị của cha hắn, trở thành gia chủ Quý Thị. Dã tâm lớn nhất, chỉ là bảo trì ưu thế của Quý Thị đối với Thúc Tôn và Mạnh Tôn, trước sau vẫn vượt lên trên hai nhà bọn họ.

Quý Thị gia chủ là Lỗ quốc chấp chính, tuy rằng chỉ cách ngai vị Lỗ Quân có một bước, nhưng hắn chưa bao giờ thèm muốn cái Quân vị đó. Có lẽ, thời gian hơn hai trăm năm qua, đã khiến cho bọn họ cứ tự nhiên mà hình thành một thói quen. Cũng giống như thiên hạ chư hầu đối với Chu thiên tử, Chu thiên tử bây giờ dù chỉ có một số đất ấp, binh xe chưa tới một ngàn, nhưng thiên hạ chư hầu lại chỉ lo tranh bá chứ chẳng ai có dã tâm với thiên tử cả, chẳng có ai nghĩ tới sẽ chiếm đoạt quyền lực. Không phải chỉ lo rằng sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người phỉ nhổ, mà từ trong đáy lòng cũng không nghĩ rằng mình có thể đoạt được quyền. Giang sơn Đại Chu cũng đã được hơn năm sáu trăm năm, rất nhiều thế hệ người đã sớm hình thành thói quen rồi. Loại bố cục chính trị hiện nay trong cảm nhận của nhiều người đã trở thành một loại quán tính, sinh ra một loại cảm giác ‘trơ’ với hoàn cảnh.

Nhưng mà, tới ngày nào đó, tóm lại vẫn phải có một người dẫn đầu phá vỡ loại quán tính này. Lực ảo tưởng của người trẻ tuổi thật là dồi dào, dã tâm của người trẻ tuổi cũng rất dễ bành trướng, một câu nói tựa hồ như vô tình này của Khánh Kỵ, làm cho Quý Tôn Tư đang trong men say mông lung bỗng nhiên nghĩ tới một điều tưởng như không có khả năng hóa ra lại có khả năng. Ngồi một lát, rút chân lên khỏi mặt nước, đặt lên mặt cỏ mềm, nhánh cỏ chạm vào lòng bàn chân, có chút cảm giác nhồn nhột. Quý Tôn Tư duỗi thẳng hai chân, hai tay gối ra sau đầu, nhìn mây bay trên bầu trời, một tâm tư tuổi trẻ càng thổi càng bay, càng bay càng xa...

Khánh Kỵ không ngờ chỉ trong nháy mắt, tâm tư của Quý Tôn Tư đã bay nhanh đến như vậy. Vô luận là người nào, vốn cũng không có sẵn tố chất hiểm độc của một chính trị gia trong người. Đem dã tâm như vậy truyền thụ cho Quý Tôn Tư, một công tử phóng đãng trong lòng không mang chí lớn, hắn không khỏi sinh ra một chút áy náy trong lòng. Hắn không biết điều này đối với Quý Tôn Tư mà nói là phúc hay là họa, có lẽ, với căn cơ của Quý Thị và thế lực cường đại, Quý Tôn Tư sẽ vì dã tâm mà dần dần lột xác, làm nên đại sự nghiệp. Cũng có thể, an phận thủ thường, gìn giữ tổ nghiệp đối với hắn mà nói mới là lựa chọn tốt nhất. Vô luận là như thế nào, gây ảnh hưởng như vậy tới một người, cũng khiến cho hắn cảm giác như đang xúi bẩy người ta.

Nằm ở đó, hắn bỗng nhiên nhớ tới một người mà hắn không biết phải mang ân hay thù địch - Ngũ Tử Tư. Nếu không phải do Ngũ Tử Tư tiến cử thích khách giết Khánh Kỵ, như vậy Tịch Bân hắn cũng sẽ không sống lại. Nhưng cũng vì Ngũ Tử Tư luôn bám riết đuổi giết Khánh Kỵ không tha, mới làm cho hắn mệt mỏi.

Sau khi hắn kế thừa toàn bộ ký ức của Khánh Kỵ, cảm tình cũng bất tri bất giác nghiêng về Cơ Liêu và Cơ Khánh Kỵ, đối với loại tiểu nhân như Ngũ Tử Tư thì căm thù đến tận xương tuỷ, mới vừa rồi nói với Quý Tôn Tư những điều ẩn ẩn mê hoặc như vậy, hắn đột nhiên lại nghĩ tới Ngũ Tử Tư kẻ đã tạo ra cho hắn cái cục diện hôm nay.

Khi Ngũ Tử Tư mệt mỏi, chẳng phải rất giống với tình hình của chính mình lúc này sao? Hắn chạy trốn sang Tống quốc, Tống quốc lại đang có nội loạn, vì thế hắn cùng với thái tử Kiến, công tử Thắng của Sở quốc lại chạy sang Trịnh quốc, muốn mượn binh Trịnh quốc để báo thù, nhưng Trịnh Quân không đồng ý cho mượn binh. Hắn sốt ruột báo thù, lại lấy oán trả ơn, dụ dỗ quyền thần Trịnh quốc phản loạn, kết quả bị thất bại, thái tử Kiến bị giết, hắn cùng với công tử Thắng lại chạy trốn sang Ngô quốc, thổi tiêu khất thực để sống. Phụ thân của Khánh Kỵ Vương Liêu trọng dụng hắn, Ngũ Tử Tư được phong làm đại phu, nhưng bởi vì Vương Liêu không có ý định muốn giúp hắn đánh trở lại Sở quốc, vì thế hắn lại đầu nhập vào công tử Quang vốn đã có dã tâm, hơn nữa còn hiến kế giết hại Vương Liêu.

Một kẻ tiêu nhân vì thù riêng của mình, bất trung bất nghĩa, thay đổi thất thường như vậy, quả là một phiên bản của cố sự "Nông phu dữ xà" (1), chỉ có điều bên trong lịch sử, chẳng những không ai trách hắn gió chiều nào xoay chiều ấy, xấu xa thấy lợi quên nghĩa, ngược lại còn thổi phồng thành một người trung nghĩa! Khánh Kỵ vốn đối với một con người như vậy thì căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng mà khi hắn cũng bị bức cần mượn binh, cần phục quốc, hắn bất tri bất giác cũng đi lên một con đường giống như vậy.

Có lẽ, điều duy nhất không giống là, Sở Vương không có phái người ra ngoài đuổi giết Ngũ Tử Tư, mình so với hắn lại càng có lý do bất đắc dĩ bức bách. Có lẽ, Vương Liêu trọng dụng Ngũ Tử Tư, chẳng qua là vì tán thưởng tài hoa của hắn, mà mình và Quý Tôn Ý Như vốn chỉ là lợi dụng lẫn nhau, cho nên không phải đeo cái món nợ tình cảm trên lưng như Ngũ Tử Tư. Lại nói thực chất, tâm cơ của hắn hiện giờ còn chưa đủ độc, không đủ đen tối, Ngũ Tử Tư đã là một chính khách thành thục, mà hắn, còn kém xa rất xa...

Không hẹn mà gặp, hai khuôn mặt thiếu niên cùng ngửa lên trời, nhắm mắt giả vờ ngủ, đều nhẹ nhàng thở ra hít vào những hơi thật sâu...

Ngô quốc, ở trên một công trường quy mô rất lớn, hàng ngàn hàng vạn lao dịch đang làm việc sục sôi ngất trời. Ở trên một con đường đất sắp xếp rất nhiều cây gỗ, từng khối từng khối đá tảng hình chữ nhật rất lớn được những lao dịch dùng gậy gỗ bẩy, từng tấc từng tấc tiến về phía trước. Một cái chiến hào to và sâu đang được đào, đây là sông hộ thành tương lai. Bùn đất đào lên được những lao dịch dùng xe con vận chuyển sang một bên, trộn gạo nếp với nước, lại ấn định tỉ lệ trộn vào các loại bùn đất, rồi đầm chặt vào, xây nên tường thành. Xa xa, quy hoạch ngã tư đường cũng đã thành hình, phương hướng hoàng cung cũng đã dựng lên những giàn giáo để xây cung điện.

Nơi đây, chính là đô thành tương lai của Ngô quốc - Cô Tô thành. Từ quy hoạch đến xây dựng, cũng đã được hơn một năm. Hạp Lư sau khi đoạt vị, liền cùng Ngũ Tử Tư tìm cách kiến tạo một tòa thành có thể cất giữ hùng binh, có thể chứa trăm vạn lê dân Đại Thành (2) trở thành tân đô của Ngô quốc, hiện giờ xem ra, tới cuối năm nay là đã có thể xong công việc.

Bên ngoài thành Cô Tô, ở nơi đang xây trĩ lâu (3), một nhóm lao dịch tay để trần, dây thừng sít chặt đến đỏ hồng cả đầu vai, đang kéo một cái cối xay đá nặng nề nện đất làm nền. Một chiếc xe ngựa dừng lại trên mặt đất bằng, một vị đại phu đội mũ quan cao đang đứng chắp tay ở xa xa. Lát sau, chỉ thấy một vị nam tử thân mặc áo bào đay, chân đeo giày cỏ, khôi ngô cao lớn, đầu đầy tóc bạc bước ra từ trong công trường, vài vị công sư*đi theo phía sau.

(Công sư: Như công trình sư)

Vị đại phu đội mũ quan cao vội vàng tới nghênh đón, thi lễ nói:

- Tướng quốc đại nhân, Úc Bình Nhiên phụng mệnh Đại vương, đi sứ Lỗ quốc, đặc biệt đến bái kiến tướng quốc, không biết tướng quốc còn có phân phó gì không.

Nguyên lai, vị trung niên nam tử đầu đầy tóc bạc, mặt đỏ hồng, thân hình cao lớn, khoảng ba lăm ba sáu này chính là tướng quốc Ngũ Tử Tư. Khuôn mặt hắn chữ quốc (国), xương gò má cao, mi dày, một đôi mắt sáng ngời hữu thần, môi vểnh, tự có một loại cương nghị.

Thấy Úc Bình Nhiên đại phu, trên mặt Ngũ Tử Tư lộ ra vẻ tươi cười, đi đến trước mặt hắn nói:

- À, Úc đại phu đi sứ Lỗ quốc, đúng là bổn tướng và Đại vương đã từng thương nghị qua, sứ mệnh của ngươi, đã hiểu hết chưa? Úc Bình Nhiên cẩn trọng nói:

- Những điều Đại vương phân phó, Bình Nhiên đã ghi nhớ trong lòng.

Ngũ Tử Tư nhướng đôi mày rậm, lớn tiếng hỏi:

- Liệu có nắm chắc thuyết phục Lỗ quốc ba nhà chém chết Khánh Kỵ?

Úc Bình Nhiên ngẩn ra, sợ hãi nói:

- Tướng quốc, hạ quan thực không nắm chắc.

- Ồ? - Ngũ Tử Tư nhíu nhíu mày, hỏi:

- Vậy ngươi đi lần này, là muốn làm thế nào?

Úc Bình Nhiên vốn biết Ngũ Tử Tư bản tính cương trực, đồng thời lại có chút bảo thủ, cực kỳ không chấp nhận người khác trái ý mình, hiện giờ hắn ở Ngô quốc dưới một người, trên vạn ngươi, cũng biết rằng phải nói sao cho hắn vui vẻ. Nhưng mà nếu huênh hoang mà lại không hoàn thành sứ mệnh, sau đó trở về khó trách khỏi chịu phạt, nghĩ trước nghĩ sau, đành phải cố lấy dũng khí nói:

- Tướng quốc đại nhân, trên dưới Lỗ quốc vốn luôn khoe khoang nhân nghĩa, hiện giờ Khánh Kỵ nhờ Lỗ quốc bao che, muốn bảo Quý Thị giết Khánh Kỵ, sợ rằng kẻ này sẽ không chịu mang danh bất nghĩa. Hạ quan lần này đi, sẽ gắng sức thuyết phục, nếu như không thể thành, thì lại khuyên Lỗ quốc trục xuất Khánh Kỵ trở về Vệ quốc, Khánh Kỵ bị trục xuất, thanh thế tất sẽ suy, mất đi kì vọng của mọi người, ngay cả người còn, cũng khó có thể gây nên uy hiếp với Ngô quốc ta.

Ngũ Tử Tư bỗng nhiên chuyển giận thành vui, cất tiếng cười to:

- Phải như thế. Ha ha ha, ngươi nếu như ở trước mặt ta cũng không dám nói thẳng suy nghĩ trong lòng, khi tới Lỗ quốc làm sao có thể bạo gan nói thẳng? Ha ha, ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi. Không tồi, lần này đi ngươi phải chuẩn bị cho tốt, làm sao để Quý Thị giết Khánh Kỵ đi là tốt nhất, nếu mà không, cũng có thể lùi mà cầu điều sau, đem đuổi hắn ra khỏi Lỗ quốc. Khánh Kỵ không của cải, có thể tuyển binh, chống đỡ với Vua của chúng ta, chẳng qua chỉ là dựa vào cái danh vũ dũng vang vọng thiên hạ. Hôm nay bị Lỗ quốc trục xuất, mặt mũi không còn, ngày sau làm gì còn quốc gia nào coi trọng hắn? Hắc, võ uy mà mất, hắn cũng đã đi tới đường cùng.

Ngũ Tử Tư vui vẻ một hồi, nhìn Úc đại phu, trịnh trọng nói:

- Võ sự, tất phải lấy văn sự trau chuốt; văn sự, tất cũng phải ỷ vào võ sự. Lần này đi Lỗ quốc, không thể chỉ bằng miệng ba tấc lưỡi, thế thì vọng tưởng mà có thể thuyết phục được ba nhà đó. Ngươi cứ đi đi, bổn tướng sẽ triệu tập mấy vạn binh giáp, trấn ở biên giới Ngô Lỗ, lấy hành động uy hiếp, giúp ngươi nên việc.

Úc Bình Nhiên hết sức vui mừng, vội vàng chắp tay quá đầu, vái lạy khom lưng, kích động nói:

- Úc Bình Nhiên... tạ ơn tướng quốc, lần này đi Lỗ quốc, Bình Nhiên nhất định đem hết khả năng có thể, đối với Khánh Kỵ hoặc giết hoặc trục xuất, tất phải đạt được mục địch, không phụ sự kỳ vọng của Đại vương, không phụ sự giúp đỡ của tướng quốc!

-----------------------

(1) Nông phu dữ xà: Chuyện kể rằng một người nông phu ngủ trong đêm đông rét lạnh nhìn thấy một con rắn đông cứng. Người nông phu đó ôm con rắn vào trong lòng, sưởi ấm cho nó. Con rắn dần dần mềm ra bắt đầu cử động được, liền lập tức khôi phục bản năng, nhe răng cắn ân nhân một cái trí mạng. Trước khi chết người nông phu nói: “Ta thương phải ác nhân, không tính thiệt hơn, kết quả là hại chính mình, gặp phải báo ứng như vậy.”

(2) Đại Thành: nay là tên huyện, ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc.

(3) Trĩ lâu: Lầu trên tường thành. Tường trĩ là tường cao một trượng dài ba trượng thời xưa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện