Tịch Bân thật khó khăn mới nhìn thấy hai mỹ nữ cực kỳ dễ nhìn, thế mà cái câu duy nhất mà người ta nói với hắn, lại có chữ đầu là "Xí", thực cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, liền rướn cổ họng kêu lên: "Này, chạy xa như vậy để làm gì? Ta vốn vẫn ở hạ lưu mà. Các ngươi chạy lên thượng lưu mà làm gì, thượng lưu thì cũng là hạ lưu của thượng thượng lưu, ở trong núi còn có chim bay cá nhảy, nói không chừng còn ở địa phương thượng lưu hơn so với các ngươi mà uống nước đi tiểu đó. Nhắm mắt mà làm ngơ đi. Này, này..."

Hắn cứ 'thượng lưu hạ lưu' hò hét cả buổi, hai cô nương cũng không để ý tới hắn, ngược lại còn chạy nhanh hơn, hai thân ảnh duyên dáng thấp thoáng trong bụi cỏ, rồi quẹo ở một khúc sông là biến mất.

Tịch Bân nghển cổ lên nhìn một lát, ngay cả bóng dáng của người ta cũng không nhìn thấy, không khỏi cảm thấy mất mặt, hắn quay đầu lại, thấy A Cừu huynh đệ đang nhìn nhìn mình, trong lòng không khỏi trống rỗng, hỏi: "Các ngươi nhìn ta làm cái gì?"

A Cừu gãi gãi đầu, nói: "Công tử, ta thấy khẩu âm của hai vị cô nương lúc nói chuyện có vẻ giống công tử, hình như cũng đều là người Ngô quốc đó."

"Thật không?" Tịch Bân nghĩ lại, hai cô nương thanh âm nhu nhu, quả thật không phải là khẩu âm của người Lỗ, trong lòng càng tăng thêm vài phần tò mò, thời cổ giao thông không được thuận tiện, hai vị cô nương non nớt như vắt ra nước lại ngàn dặm xa xôi, một mình đi tới Lỗ, chuyện này không thể xảy ra, hắn vội nói: "A Cừu, trên kia có còn đồng bạn của bọn họ không?"

A Cừu kiễng mũi chân hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, vẻ mặt đau khổ nói: "Công tử, kẻ hèn vóc người không cao, nên không nhìn thấy được cái gì trên đường."

"Tới tới, đỡ ta lên!"

Tịch Bân vội vàng rút hai chân từ trong nước, đeo tất vải bố, xỏ chân vào đôi giày da nai, rồi để bọn họ công kênh lên. Cái eo của Khánh Kỵ được nâng lên, dáng người chắc khỏe, luận về chiều cao thì trong đội ngũ này cũng chỉ có Khổng thánh nhân là cao hơn hắn một cái đầu. A Cừu huynh đệ nâng hắn lên, Tịch Bân hướng ra ngoài đường thăm dò, quả nhiên nhìn thấy ở phương xa dưới tàng cây có khoảng hơn hai mươi kỵ sĩ đang đình lại, mỗi người đều đeo tên trên vai, cung ở thắt lưng.

Tịch Bân nhìn thấy, trong lòng hơi động: "Đoàn người này thân phận không thấp, dùng rất nhiều thớt ngựa tốt như vậy, chắc chắn là đại tộc thế gia giàu có."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện