Dương Hổ khẩn trương nói:
- Có gì không ổn, làm sao lại không ổn? Khánh Kỵ vội vàng xua tay, nhíu lông mày định thần nghĩ kĩ lại, Dương Hổ thấy vậy liền ngậm miệng, tay để trên đầu gối nhìn hắn chằm chằm, không biết được hắn rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
Kỳ thật Dương Hổ vừa mới nói, Khánh Kỵ đã nghĩ tới rồi, bởi vì khi đó việc xây dựng là một đại sự, mà xây dựng từ đường để tế thần, tế tổ lại là một chuyện tình vô cùng thần thánh trang nghiêm, mang ý nghĩa chính trị phi thường trọng đại. Người may mắn được chủ trì thi công loại kiến trúc trọng yếu này, điều cần thiết hàng đầu là phải có đức cao vọng trọng, thân phận tôn quý, tốt nhất là thánh hiền đương thời, như thế mới dễ dàng nối liền được với thánh thần.
Nguyên nhân chính là bởi vì loại ý nghĩa phi thường này, cho nên người có thể có đủ tư cách xây dựng loại kiến trúc thần thánh này, chắc chắn phải làm chính trị, ở trong quan trường phải có quyền uy cực cao, được đại chúng tán thành. Ngũ Tử Tư ở Ngô quốc dùng thân tướng quốc tự mình chạy tới trông coi công sự, chính là bởi nguyên nhân như vậy. Bởi vì ở chỗ hắn, không có ai có uy vọng cao hơn hắn, cho nên loại chuyện vinh quang này phải do hắn đảm nhiệm. Tuy rằng việc quy hoạch, xây dựng thành trì đều có những người cụ thể làm, nhưng đều phải nhận được cái gật đầu của hắn. Nếu không việc xây dựng Tắc từ, chẳng qua chỉ là làm một đốc công mà thôi, Dương Hổ sao có thể cao hứng như vậy?
Nhưng mà cũng bởi vì loại đặc tính văn hóa vô cùng trang nghiêm này, cho nên để một gia nô đi chủ trì chuyện trọng yếu như vậy, liền có vẻ giống như một trò đùa, có thể trở thành chủ đề câu chuyện ở khắp các nơi. Chuyện như vậy một khi bị kẻ khác cố ý lợi dụng, nhất là tại Lỗ quốc đặc biệt coi trọng Chu lễ, quốc gia lấy lễ chế làm căn bản của cả đất nước, thì không khác nào một vụ tai nạn chính trị.
Khánh Kỵ biết yêu cầu nghiêm khắc của loại lễ chế này, lại có kiến thức hơn người khác tới mấy ngàn năm, biết rằng trong lịch sử không biết đã có bao nhiêu người từng sử dụng loại phương pháp này để hạ bệ đối thủ, vượt tường rút thang (1), đem đối thủ đặt lên trên lò lửa, trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, cho nên phải vô cùng nhạy cảm sắc bén mới có thể cảm nhận được âm mưu trong đó. Nếu đổi lại là người khác, vô luận là Quý Tôn Ý Như, hay là Dương Hổ, cũng không có khả năng thận trọng đến như vậy. Công Sơn Bất Nữu nghĩ ra quỷ kế này, vốn là lấy hữu tâm tính vô tâm (2), chỉ có điều hắn không nghĩ tới rằng Dương Hổ sẽ khoe với Khánh Kỵ, mà Khánh Kỵ này lại đã xem qua rất nhiều vở kịch cung đình rồi, cho nên suýt nữa thì thành mà lại bại.
Khánh Kỵ càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, hiện giờ Dương Hổ là trợ lực lớn nhất của hắn, nên tuyệt đối không thể để mất được, có điều hắn lại sợ rằng mình chỉ đa nghi quá thôi, cho nên trầm ngâm một lúc lâu, mới nghiêm túc hỏi:
- Hổ huynh, việc tu bổ Tắc từ, là do chấp chính đại nhân tự mình để ý tới huynh, hay là do người khác đề nghị?
Dương Hổ vốn là người cực kỳ thông minh, lập tức cảm giác có điều khác thường, sắc mặt chuyển thành ngưng trọng, vội vàng hỏi:
- Có vấn đề gì?
Không đợi Khánh Kỵ trả lời, hắn lại đáp:
- Tháng trước Tắc từ bị sấm đánh dẫn đến cháy lớn nhiều nơi, vốn là phải trùng tu, nhưng vì chuyện của công tử, trong triều tranh chấp còn chưa xong, cho nên chuyện này tạm thời phải gác lại. Hiện giờ bởi vì chuyện mượn binh phạt Ngô còn đang giằng co chưa có kết quả, tạm thời cũng bị gác lại, Mạc đại phu liền nhắc chấp chính đại nhân mau chóng xây dựng lại Tắc từ. Theo ta được biết, sau khi chấp chính đại nhân tiếp nhận tấu trình của Mạc đại phu, liền hỏi gia thần trong phủ là Hoắc Khai, Tiển Nhất Bình, hai người này hướng chấp chính đại nhân tiến cử...
Nói đến đây, sắc mặt hắn đã biến thành thập phần khó coi. Hắn cùng Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài đều là Quý Thị môn hạ, là ba vị gia thần quyền thế lớn nhất, đều có phủ viện và thủ hạ của chính mình, bình thường cũng không ở Quý Phủ nhận mệnh của kẻ hầu. Bên người Quý Tôn Ý Như còn có một vài gia thần thân cận, mà Hoắc Khai, Tiển Nhất Bình này là hai trong số đó.
Dương Hổ sau khi được phái đi, cũng đã từng lén hỏi qua xem ai là người đã tiến cử mình trước mặt Quý Tôn Ý Như, biết được rằng đó là Hoắc Khai, Tiển Nhất Bình tiến cử, hai người này là trực tiếp thuộc về Quý Tôn Ý Như, không phải là thuộc hạ của tam đại gia thần, nhưng mà xưa nay luôn luôn qua lại gần gũi với Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài. Dương Hổ nghe nói là bọn hắn tiến cử, lại nghĩ không ra trong đó có phương diện gì bất lợi với mình, còn tưởng rằng bọn họ đã thấy được Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài thất thế, cố ý lấy lòng mình, cho nên lúc ấy còn có chút hơi tự đắc. Lúc này hắn đương nhiên biết trong đó tất có quỷ kế, hai người kia chỉ sợ là đã mang ý niệm làm hại mình trong đầu, có điều tuy rằng là nghĩ như vậy, nhưng tới giờ hắn vẫn chưa rõ âm mưu của đối phương là ở chỗ nào.
Khánh Kỵ thấy sắc mặt hắn, cũng đoán ra được rằng người tiến cử hắn chỉ sợ là không đi chung trên một con đường, xem ra như vậy, phán đoán của mình thực là có căn cứ. Vì thế Khánh Kỵ liền kể lại tỉ mỉ một lần những hiểu biết của mình về lễ chế kiến trúc cúng tế, Dương Hổ đối với những lế tiết rườm rà này thì ù ù cạc cạc, nghe hắn giải thích một lúc lâu sau mới bừng tỉnh đại ngộ (mà bây giờ hay gọi là máu lên não chậm đó ^^), không khỏi nuốt thầm một ngụm nước bọt: minh đao minh thương (3) đối thủ hắn cũng chẳng sợ, nào biết được chỉ đi xây một tòa từ đường mà lại có nhiều nguy hiểm sâu xa không tưởng được như vậy, sát khí thật là quá lớn.
Khánh Kỵ sau khi nói xong lại nói tiếp:
- Hổ huynh, việc này không lớn cũng không nhỏ, tội danh có thể nhẹ cũng có thể nặng, nếu có kẻ sẽ cố ý lợi dụng, tạo ra những tin đồn thất thiệt, rồi chĩa thẳng ngón tay về phía chấp chính đại nhân thì không ổn. Hiện giờ Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà đang bất hòa với đại nhân, cho dù không phải là xuất phát từ chủ ý của bọn họ, bọn họ cũng sẽ lợi dụng nó. Đương nhiên, chỉ dựa vào một sự kiện như vậy, tuyệt đối không thể lật đổ được chấp chính đại nhân, chỉ có điều Hổ huynh là người thực hiện, khi đó...
Dương Hổ vẻ mặt đã tràn đầy lo lắng, trầm giọng nói tiếp:
- Khi đó, không cần chấp chính đại nhân phải mở miệng, Dương Hổ ta sẽ chia sẻ với chủ nhân, phải tự xin giáng chức, kết cục tốt nhất, là trở về phong ấp của chủ công nhà ta, làm một kẻ hộ viện, từ nay về sau không được rời khỏi Khúc Phụ nửa bước.
Khánh Kỵ không nói gì, Dương Hổ là người như thế nào cơ chứ, cái lợi cái hại bên trong, chỉ cần một chút là hắn đã hiểu ra được, hoàn toàn không cần mình phải nói thêm, với cơ trí của hắn, giờ phút này chắc là đã nghĩ thông suốt nguyên nhân hậu quả, ngay cả ai là kẻ sau màn hại hắn có khi cũng đã biết. Khánh Kỵ trầm tĩnh nhìn hắn hỏi:
- Hổ huynh đã biết âm mưu trong đó, hiện giờ có tính toán gì không?
Dương Hổ nhướng đôi mày rậm, cắn răng nói:
- Đương nhiên sẽ không để cho bọn chúng được thỏa mãn ý nguyện, ta bây giờ sẽ đi gặp chủ công, nói rằng thân phận chính mình... đê tiện, không xứng đáng gánh vác việc xây dựng từ đường, thỉnh chủ công tìm người hiền khác.
Nói đến chỗ này, khuôn mặt dữ tợn của Dương Hổ vặn vẹo cau có, phải biết rằng người này lòng tự trọng rất nặng, điều không muốn nhắc tới nhất chính là xuất thân ti tiện của mình. Hiện tại bắt hắn phải chính mồm nói ra, trong lòng đã cực kỳ hận cái kẻ đã sử ra cái kế kia.
Khánh Kỵ lắc đầu nói:
- Không ổn, những lễ chế này, Quý Tôn đại nhân sao có thể không biết? Ngài nghe người khác tiến cử, sai Hổ huynh giám sát xây dựng Tắc từ, một là xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Hổ huynh, tin rằng Hổ huynh sẽ không phụ sự ký thác, mau chóng hết sức xây dựng xong Tắc từ; về phương diện khác, cũng là do Quý Tôn đại nhân hoàn toàn không ngờ rằng, có kẻ khác lại rắp tâm định bẫy Hổ huynh vào tội bất nghĩa.
Nói tới đây, hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Loại sự tình này, đúng là con mẹ nó thối như con heo, muốn thổi lớn là lớn, muốn thổi nhỏ là nhỏ, nếu không ai có ý định sinh sự, xây thì cứ việc xây, căn bản là chẳng có sóng gió gì khiêu khích, đó là lí do vì sao Quý Tôn đại nhân không nghĩ tới được. Vả lại, với quyền hành địa vị của hắn cũng chẳng sợ có ai dám khiêu chiến quyền uy, cho nên mới vui vẻ lệnh cho Hổ huynh đi làm chuyện này. Ngươi nếu cứ như vậy quay về gặp Quý Tôn đại nhân, nếu Quý Tôn đại nhân hỏi, khi đó ngươi phải nói thế nào? Nói thẳng là có người muốn hại ngươi sao? Bằng chứng đâu? Đến lúc đó chỉ có thể làm cho Quý Tôn đại nhân biết rằng có người bất hòa với ngươi, chứ chẳng có gì tốt cả.
Vẻ mặt Dương Hổ trở nên trịnh trọng, nghiêm túc chắp tay nói:
- Công tử nói rất đúng, theo công tử thấy, Dương Hổ phải làm như thế nào?
Khánh Kỵ nghiêng đầu nhìn trời nghĩ nghĩ, tựa cười lại như không cười nói:
- Phi thường đơn giản, tương kế tựu kế, thuận nước đẩy thuyền.
Dương Hổ vội nói:
- Nguyện nghe rõ hơn.
Khánh Kỵ nói:
- Hổ huynh có thể đi gặp Quý Tôn đại nhân, nói ra lo lắng trong lòng mình, sau đó thỉnh Quý Tôn đại nhân chọn tới một vị công khanh đại phu đức cao vọng trọng vốn có hiền danh để xây dựng từ đường, Hổ huynh trở thành phụ tá trợ giúp, sự tình cụ thể đương nhiên là để cho Hổ huynh làm, còn vị đó chỉ cần ở trên điện cúng tượng thần, mặc kệ là minh đao ám tiễn nào, cũng chẳng có thể làm thương tổn mảy may đến Hổ huynh. Tắc từ xây xong, Hổ huynh cũng có nửa công, đồng thời lại khiến cho Quý Tôn đại nhân vui vẻ, hơn nữa còn có thể làm cho mối họa đó tự tiêu tan không để lại dấu vết. Còn về phần kẻ trong bóng tối đã sử ra mưu này...
Khánh Kỵ vén vén tay áo nhấc ấm, châm rượu vào trong chén, thản nhiên nói:
- Tin rằng với bản lĩnh của Hổ huynh, tự có biện pháp để tiêu khiển với hắn.
Dương Hổ nghe thấy vậy thì mừng rỡ, vỗ án tán thưởng:
- Hay! Hay cho một chiêu biết thời biết thế, kế này thật thâm diệu, liền y theo lời công tử mà làm. Công tử, Dương Hổ giờ phải trở về.
Khánh Kỵ biết việc này còn chưa làm cho tốt, Dương Hổ còn chưa có lòng dạ nào mà uống rượu, nên cũng đứng dậy tiễn, ra tới cửa, Khánh Kỵ nói:
- Hổ huynh, Khánh Kỵ còn có một lời, không biết nên nói hay không.
Dương Hổ xúc động nói:
- Khánh Kỵ công tử, được ngươi xưng một tiếng huynh trưởng, Hổ ta vốn không dám nhận, có điều Dương Hổ thân phận tuy hèn mọn, nhưng trong lòng cũng không thấp hèn, công tử đối đãi chân thành như vậy, Dương Hổ há có thể không biết? Kể cả những lời không lọt tai, ta cũng biết công tử là vì tốt cho ta, Dương Hổ cũng không phải là người không biết tốt xấu, làm sao có thể tức giận? Công tử cứ nói đừng ngại.
------------------------
(1) Vượt tường rút thang: Ở đây là chỉ hại người mà không để lại dấu vết.
(2) Lấy hữu tâm tính vô tâm: Kẻ có dã tâm cố tình tính kế với người không để ý, cũng như đâm lén sau lưng.
(3) Minh đao minh thương: Ý chỉ công kích ở ngoài sáng, không phải âm thầm công kích.
- Có gì không ổn, làm sao lại không ổn? Khánh Kỵ vội vàng xua tay, nhíu lông mày định thần nghĩ kĩ lại, Dương Hổ thấy vậy liền ngậm miệng, tay để trên đầu gối nhìn hắn chằm chằm, không biết được hắn rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
Kỳ thật Dương Hổ vừa mới nói, Khánh Kỵ đã nghĩ tới rồi, bởi vì khi đó việc xây dựng là một đại sự, mà xây dựng từ đường để tế thần, tế tổ lại là một chuyện tình vô cùng thần thánh trang nghiêm, mang ý nghĩa chính trị phi thường trọng đại. Người may mắn được chủ trì thi công loại kiến trúc trọng yếu này, điều cần thiết hàng đầu là phải có đức cao vọng trọng, thân phận tôn quý, tốt nhất là thánh hiền đương thời, như thế mới dễ dàng nối liền được với thánh thần.
Nguyên nhân chính là bởi vì loại ý nghĩa phi thường này, cho nên người có thể có đủ tư cách xây dựng loại kiến trúc thần thánh này, chắc chắn phải làm chính trị, ở trong quan trường phải có quyền uy cực cao, được đại chúng tán thành. Ngũ Tử Tư ở Ngô quốc dùng thân tướng quốc tự mình chạy tới trông coi công sự, chính là bởi nguyên nhân như vậy. Bởi vì ở chỗ hắn, không có ai có uy vọng cao hơn hắn, cho nên loại chuyện vinh quang này phải do hắn đảm nhiệm. Tuy rằng việc quy hoạch, xây dựng thành trì đều có những người cụ thể làm, nhưng đều phải nhận được cái gật đầu của hắn. Nếu không việc xây dựng Tắc từ, chẳng qua chỉ là làm một đốc công mà thôi, Dương Hổ sao có thể cao hứng như vậy?
Nhưng mà cũng bởi vì loại đặc tính văn hóa vô cùng trang nghiêm này, cho nên để một gia nô đi chủ trì chuyện trọng yếu như vậy, liền có vẻ giống như một trò đùa, có thể trở thành chủ đề câu chuyện ở khắp các nơi. Chuyện như vậy một khi bị kẻ khác cố ý lợi dụng, nhất là tại Lỗ quốc đặc biệt coi trọng Chu lễ, quốc gia lấy lễ chế làm căn bản của cả đất nước, thì không khác nào một vụ tai nạn chính trị.
Khánh Kỵ biết yêu cầu nghiêm khắc của loại lễ chế này, lại có kiến thức hơn người khác tới mấy ngàn năm, biết rằng trong lịch sử không biết đã có bao nhiêu người từng sử dụng loại phương pháp này để hạ bệ đối thủ, vượt tường rút thang (1), đem đối thủ đặt lên trên lò lửa, trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, cho nên phải vô cùng nhạy cảm sắc bén mới có thể cảm nhận được âm mưu trong đó. Nếu đổi lại là người khác, vô luận là Quý Tôn Ý Như, hay là Dương Hổ, cũng không có khả năng thận trọng đến như vậy. Công Sơn Bất Nữu nghĩ ra quỷ kế này, vốn là lấy hữu tâm tính vô tâm (2), chỉ có điều hắn không nghĩ tới rằng Dương Hổ sẽ khoe với Khánh Kỵ, mà Khánh Kỵ này lại đã xem qua rất nhiều vở kịch cung đình rồi, cho nên suýt nữa thì thành mà lại bại.
Khánh Kỵ càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, hiện giờ Dương Hổ là trợ lực lớn nhất của hắn, nên tuyệt đối không thể để mất được, có điều hắn lại sợ rằng mình chỉ đa nghi quá thôi, cho nên trầm ngâm một lúc lâu, mới nghiêm túc hỏi:
- Hổ huynh, việc tu bổ Tắc từ, là do chấp chính đại nhân tự mình để ý tới huynh, hay là do người khác đề nghị?
Dương Hổ vốn là người cực kỳ thông minh, lập tức cảm giác có điều khác thường, sắc mặt chuyển thành ngưng trọng, vội vàng hỏi:
- Có vấn đề gì?
Không đợi Khánh Kỵ trả lời, hắn lại đáp:
- Tháng trước Tắc từ bị sấm đánh dẫn đến cháy lớn nhiều nơi, vốn là phải trùng tu, nhưng vì chuyện của công tử, trong triều tranh chấp còn chưa xong, cho nên chuyện này tạm thời phải gác lại. Hiện giờ bởi vì chuyện mượn binh phạt Ngô còn đang giằng co chưa có kết quả, tạm thời cũng bị gác lại, Mạc đại phu liền nhắc chấp chính đại nhân mau chóng xây dựng lại Tắc từ. Theo ta được biết, sau khi chấp chính đại nhân tiếp nhận tấu trình của Mạc đại phu, liền hỏi gia thần trong phủ là Hoắc Khai, Tiển Nhất Bình, hai người này hướng chấp chính đại nhân tiến cử...
Nói đến đây, sắc mặt hắn đã biến thành thập phần khó coi. Hắn cùng Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài đều là Quý Thị môn hạ, là ba vị gia thần quyền thế lớn nhất, đều có phủ viện và thủ hạ của chính mình, bình thường cũng không ở Quý Phủ nhận mệnh của kẻ hầu. Bên người Quý Tôn Ý Như còn có một vài gia thần thân cận, mà Hoắc Khai, Tiển Nhất Bình này là hai trong số đó.
Dương Hổ sau khi được phái đi, cũng đã từng lén hỏi qua xem ai là người đã tiến cử mình trước mặt Quý Tôn Ý Như, biết được rằng đó là Hoắc Khai, Tiển Nhất Bình tiến cử, hai người này là trực tiếp thuộc về Quý Tôn Ý Như, không phải là thuộc hạ của tam đại gia thần, nhưng mà xưa nay luôn luôn qua lại gần gũi với Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài. Dương Hổ nghe nói là bọn hắn tiến cử, lại nghĩ không ra trong đó có phương diện gì bất lợi với mình, còn tưởng rằng bọn họ đã thấy được Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài thất thế, cố ý lấy lòng mình, cho nên lúc ấy còn có chút hơi tự đắc. Lúc này hắn đương nhiên biết trong đó tất có quỷ kế, hai người kia chỉ sợ là đã mang ý niệm làm hại mình trong đầu, có điều tuy rằng là nghĩ như vậy, nhưng tới giờ hắn vẫn chưa rõ âm mưu của đối phương là ở chỗ nào.
Khánh Kỵ thấy sắc mặt hắn, cũng đoán ra được rằng người tiến cử hắn chỉ sợ là không đi chung trên một con đường, xem ra như vậy, phán đoán của mình thực là có căn cứ. Vì thế Khánh Kỵ liền kể lại tỉ mỉ một lần những hiểu biết của mình về lễ chế kiến trúc cúng tế, Dương Hổ đối với những lế tiết rườm rà này thì ù ù cạc cạc, nghe hắn giải thích một lúc lâu sau mới bừng tỉnh đại ngộ (mà bây giờ hay gọi là máu lên não chậm đó ^^), không khỏi nuốt thầm một ngụm nước bọt: minh đao minh thương (3) đối thủ hắn cũng chẳng sợ, nào biết được chỉ đi xây một tòa từ đường mà lại có nhiều nguy hiểm sâu xa không tưởng được như vậy, sát khí thật là quá lớn.
Khánh Kỵ sau khi nói xong lại nói tiếp:
- Hổ huynh, việc này không lớn cũng không nhỏ, tội danh có thể nhẹ cũng có thể nặng, nếu có kẻ sẽ cố ý lợi dụng, tạo ra những tin đồn thất thiệt, rồi chĩa thẳng ngón tay về phía chấp chính đại nhân thì không ổn. Hiện giờ Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà đang bất hòa với đại nhân, cho dù không phải là xuất phát từ chủ ý của bọn họ, bọn họ cũng sẽ lợi dụng nó. Đương nhiên, chỉ dựa vào một sự kiện như vậy, tuyệt đối không thể lật đổ được chấp chính đại nhân, chỉ có điều Hổ huynh là người thực hiện, khi đó...
Dương Hổ vẻ mặt đã tràn đầy lo lắng, trầm giọng nói tiếp:
- Khi đó, không cần chấp chính đại nhân phải mở miệng, Dương Hổ ta sẽ chia sẻ với chủ nhân, phải tự xin giáng chức, kết cục tốt nhất, là trở về phong ấp của chủ công nhà ta, làm một kẻ hộ viện, từ nay về sau không được rời khỏi Khúc Phụ nửa bước.
Khánh Kỵ không nói gì, Dương Hổ là người như thế nào cơ chứ, cái lợi cái hại bên trong, chỉ cần một chút là hắn đã hiểu ra được, hoàn toàn không cần mình phải nói thêm, với cơ trí của hắn, giờ phút này chắc là đã nghĩ thông suốt nguyên nhân hậu quả, ngay cả ai là kẻ sau màn hại hắn có khi cũng đã biết. Khánh Kỵ trầm tĩnh nhìn hắn hỏi:
- Hổ huynh đã biết âm mưu trong đó, hiện giờ có tính toán gì không?
Dương Hổ nhướng đôi mày rậm, cắn răng nói:
- Đương nhiên sẽ không để cho bọn chúng được thỏa mãn ý nguyện, ta bây giờ sẽ đi gặp chủ công, nói rằng thân phận chính mình... đê tiện, không xứng đáng gánh vác việc xây dựng từ đường, thỉnh chủ công tìm người hiền khác.
Nói đến chỗ này, khuôn mặt dữ tợn của Dương Hổ vặn vẹo cau có, phải biết rằng người này lòng tự trọng rất nặng, điều không muốn nhắc tới nhất chính là xuất thân ti tiện của mình. Hiện tại bắt hắn phải chính mồm nói ra, trong lòng đã cực kỳ hận cái kẻ đã sử ra cái kế kia.
Khánh Kỵ lắc đầu nói:
- Không ổn, những lễ chế này, Quý Tôn đại nhân sao có thể không biết? Ngài nghe người khác tiến cử, sai Hổ huynh giám sát xây dựng Tắc từ, một là xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Hổ huynh, tin rằng Hổ huynh sẽ không phụ sự ký thác, mau chóng hết sức xây dựng xong Tắc từ; về phương diện khác, cũng là do Quý Tôn đại nhân hoàn toàn không ngờ rằng, có kẻ khác lại rắp tâm định bẫy Hổ huynh vào tội bất nghĩa.
Nói tới đây, hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Loại sự tình này, đúng là con mẹ nó thối như con heo, muốn thổi lớn là lớn, muốn thổi nhỏ là nhỏ, nếu không ai có ý định sinh sự, xây thì cứ việc xây, căn bản là chẳng có sóng gió gì khiêu khích, đó là lí do vì sao Quý Tôn đại nhân không nghĩ tới được. Vả lại, với quyền hành địa vị của hắn cũng chẳng sợ có ai dám khiêu chiến quyền uy, cho nên mới vui vẻ lệnh cho Hổ huynh đi làm chuyện này. Ngươi nếu cứ như vậy quay về gặp Quý Tôn đại nhân, nếu Quý Tôn đại nhân hỏi, khi đó ngươi phải nói thế nào? Nói thẳng là có người muốn hại ngươi sao? Bằng chứng đâu? Đến lúc đó chỉ có thể làm cho Quý Tôn đại nhân biết rằng có người bất hòa với ngươi, chứ chẳng có gì tốt cả.
Vẻ mặt Dương Hổ trở nên trịnh trọng, nghiêm túc chắp tay nói:
- Công tử nói rất đúng, theo công tử thấy, Dương Hổ phải làm như thế nào?
Khánh Kỵ nghiêng đầu nhìn trời nghĩ nghĩ, tựa cười lại như không cười nói:
- Phi thường đơn giản, tương kế tựu kế, thuận nước đẩy thuyền.
Dương Hổ vội nói:
- Nguyện nghe rõ hơn.
Khánh Kỵ nói:
- Hổ huynh có thể đi gặp Quý Tôn đại nhân, nói ra lo lắng trong lòng mình, sau đó thỉnh Quý Tôn đại nhân chọn tới một vị công khanh đại phu đức cao vọng trọng vốn có hiền danh để xây dựng từ đường, Hổ huynh trở thành phụ tá trợ giúp, sự tình cụ thể đương nhiên là để cho Hổ huynh làm, còn vị đó chỉ cần ở trên điện cúng tượng thần, mặc kệ là minh đao ám tiễn nào, cũng chẳng có thể làm thương tổn mảy may đến Hổ huynh. Tắc từ xây xong, Hổ huynh cũng có nửa công, đồng thời lại khiến cho Quý Tôn đại nhân vui vẻ, hơn nữa còn có thể làm cho mối họa đó tự tiêu tan không để lại dấu vết. Còn về phần kẻ trong bóng tối đã sử ra mưu này...
Khánh Kỵ vén vén tay áo nhấc ấm, châm rượu vào trong chén, thản nhiên nói:
- Tin rằng với bản lĩnh của Hổ huynh, tự có biện pháp để tiêu khiển với hắn.
Dương Hổ nghe thấy vậy thì mừng rỡ, vỗ án tán thưởng:
- Hay! Hay cho một chiêu biết thời biết thế, kế này thật thâm diệu, liền y theo lời công tử mà làm. Công tử, Dương Hổ giờ phải trở về.
Khánh Kỵ biết việc này còn chưa làm cho tốt, Dương Hổ còn chưa có lòng dạ nào mà uống rượu, nên cũng đứng dậy tiễn, ra tới cửa, Khánh Kỵ nói:
- Hổ huynh, Khánh Kỵ còn có một lời, không biết nên nói hay không.
Dương Hổ xúc động nói:
- Khánh Kỵ công tử, được ngươi xưng một tiếng huynh trưởng, Hổ ta vốn không dám nhận, có điều Dương Hổ thân phận tuy hèn mọn, nhưng trong lòng cũng không thấp hèn, công tử đối đãi chân thành như vậy, Dương Hổ há có thể không biết? Kể cả những lời không lọt tai, ta cũng biết công tử là vì tốt cho ta, Dương Hổ cũng không phải là người không biết tốt xấu, làm sao có thể tức giận? Công tử cứ nói đừng ngại.
------------------------
(1) Vượt tường rút thang: Ở đây là chỉ hại người mà không để lại dấu vết.
(2) Lấy hữu tâm tính vô tâm: Kẻ có dã tâm cố tình tính kế với người không để ý, cũng như đâm lén sau lưng.
(3) Minh đao minh thương: Ý chỉ công kích ở ngoài sáng, không phải âm thầm công kích.
Danh sách chương