A Cừu nói:

- Phụ thân của nô tài vốn là thợ săn trong núi, nô tài từng nghe phụ thân nói vậy. Trong núi có một loại kỳ xà hiếm gặp, gọi là "rắn hai đầu". Nếu như bị loại rắn này cắn, ngũ quan tím tái, sưng tấy dị dạng, thất khổng sấm huyết, mê man bất tỉnh, mặc dù có được uống thuốc cứu chữa kịp thời, cũng cần sáu bảy ngày sau mới có thể loại bỏ độc tính và tỉnh lại.

Khánh Kỵ vui vẻ nói:

- Phương pháp này rất hay, ta chưa từng nghe nói về loại "rắn hai đầu" này. Thế nhưng... nhất thời phải đi tới đâu để bắt được loại rắn hiếm gặp như vậy? A Cừu cười hắc hắc, lộ ra một bản mặt giảo hoạt thường thấy ở những kẻ thật thà:

- Công tử, chúng ta bảo nó là rắn hai đầu, thì nó chính là rắn hai đầu. Lẽ nào người khác còn phải đi bắt con rắn hai đầu này tới làm vật đối chứng với chúng ta mới được sao?

Đông Cẩu cũng vui vẻ nói:

- Như vậy thì mọi sự tất thành rồi, trong doanh trại của chúng ta còn hơn một trăm người, tìm được một người có thân hình tướng mạo hao hao giống công tử không phải là chuyện khó, đến lúc đó ngũ quan tím tái, sưng tấy dị dạng thì bất kể là ai nhìn vào cũng không thể kết luận được người đó không phải là công tử.

Khánh Kỵ gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, trầm ngâm nói:

- Không thể kết luận , không có nghĩa là không có ý nghi ngờ, nếu tìm được người có đủ uy tín khiến cho bọn chúng tin tưởng giúp ta làm nhân chứng, vậy thì bọn chúng chẳng còn gì để nói nữa rồi.

Đông Cẩu chần chờ một chút, rồi nói:

- Nhưng chúng ta tìm đâu ra được một người khiến đối phương tin tưởng, lại chịu giúp công tử che giấu sự tình nữa? Người của chúng ta bọn chúng nhất định sẽ không tin, Dương Hổ không nói đến việc có giúp đỡ hay không, cho dù hắn đồng ý, quan hệ lai vãng giữa công tử và hắn quá mức thân thiết, lời của hắn cũng chưa chắc đã khiến cho đám người ba nhà tin tưởng được.

Khánh Kỵ vuốt cằm nói:

- Ngươi nói không sai, có điều...Nếu như người đó là người luôn đối đầu với ta - nhi nữ bảo bối của Thúc Tôn Ngọc, ngươi nói xem bọn chúng có tin hay không?

A Cừu vỗ tay kêu lên:

- Quá hay, Thúc Tôn đại tiểu thư đã thích công tử nhà chúng ta, nhất định tiểu thư sẽ giúp đỡ công tử.

- Không hẳn vậy, không được để lộ chân tướng cho nàng biết.

Khánh Kỵ quả quyết lắc đầu:

- Lòng người khó đoán, chuyện này có mối quan hệ vô cùng to lớn, cho dù thế nào thì ta cũng không thể mạo hiểm được; huống chi Thúc Tôn Diêu Quang tính tình ngay thẳng, thẳng thắn vô tư, căn bản không phải là người giỏi giang trong việc che dấu cảm xúc. Nếu như nàng ấy thật sự thích ta, thậm chí đồng ý giúp ta giấu diếm phụ thân của nàng, nhưng sau khi nàng biết được người bị thương không phải là ta, thần sắc trong giây lát sẽ khó lòng kiềm chế được, sẽ lộ ra một vài điểm bất thường.

Thúc Tôn Ngọc gian hiểm giảo hoạt, nếu như thấy nhi nữ của mình có bất kỳ điều gì dị thường thì làm sao mà hắn không nhận ra cơ chứ? Cho nên, không những không được để cho nàng biết tường tận tình hình, mà còn... người đầu tiên ta phải che giấu chính là nàng ấy, chắc chắn phải là nàng ấy! Ta muốn... để cho nàng tận mắt nhìn thấy ta bị thương!

Một khi đã nghĩ ra được biện pháp thì các phương thức tiến hành thương lượng cụ thể cũng dễ dàng hơn rất nhiều, ba người ngươi một câu ta một câu hoàn thiện từng chút một kế hoạch, khiến cho sơ hở càng lúc càng khó bị phát giác. Cuối cùng, Khánh Kỵ nói:

- Được rồi, bây giờ sẽ chia nhau ra hành động. Đông Cẩu, ngươi đi tìm một huynh đệ có tướng mạo giống ta. A Cừu, ngươi đi chuẩn bị sẵn một con rắn không có nọc độc về đây để tiện sử dụng khi cần. Còn về việc sử dụng độc vật thực sự, là rắn độc bò cạp độc hay là nọc ong độc đều không quan trọng, thậm chí thảo dược độc cũng đều được hết. Chỉ cần xuất hiện triệu chứng như chúng ta mong muốn, khiến người khác tin đã bị con rắn hai đầu kia cắn trúng là được.

- Tuân lệnh, bọn nô tài lập tức đi làm ngay.

- Còn nữa, con rắn độc này...hay bò cạp độc, ong độc gì đó, không phải lấy mạng người ta thật sự đó chứ?

A Cừu nói:

- Công tử không cần lo nghĩ, tính mạng của huynh đệ chúng tôi từ lâu đã thuộc về công tử. Cho dù kiếm phóng sát người cũng quyết không chớp mắt. Chỉ cần nói là làm thế thân cho công tử, thì sẽ không có chuyện huynh đệ nào cau mày nhăn trán cả.

- Nói bậy, chiến trường chém giết là chuyện khác, nếu để cho huynh đệ của ta vô duyên vô cớ nạp mạng, lòng ta làm sao yên ổn được?

- Dạ dạ, công tử yên tâm, nô tài nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng, kịp thời xuất hiện, cứu lấy "công tử".

- Tốt lắm, các ngươi đi chuẩn bị đi. Hôm nay trước khi rời thành, bất luận thế nào thì "ta" cũng phải 'bị thương'!

- Rõ!

Đông Cẩu, A Cừu chắp tay đứng dậy, đúng vào lúc này, bên ngoài phòng không xa truyền đến một âm thanh.

- Ơ, đại tiểu thư, người quay về rồi, mới có một loáng thôi mà đã săn được nhiều thứ như vậy rồi ư?

- Đương nhiên rồi, với tài bắn cung của bản cô nương ta đây, chẳng qua chỉ là thử chút thân thủ mà thôi, đi, tới bên hồ đem những con vật săn được thu gọn lại một chỗ, lát nữa sẽ phải dùng tới. À, Khánh Kỵ công tử đâu rồi?

Khánh Kỵ nghe thấy vậy, lặng lẽ khoát tay áo, Đông Cẩu và A Cừu chắp tay lui ra, Khánh Kỵ đứng dậy, phủi phủi áo bào, chậm rãi thong thả bước ra ngoài...

Khánh Kỵ cùng Thúc Tôn Diêu Quang sóng vai đi lên trên núi. Trên đường cây non cỏ dại mọc lan tràn khắp nơi, tràn đầy sức sống mãnh liệt. Bởi vì món ăn dân dã thôn quê cần được đun cách thủy trong lửa riu riu, cho nên sau khi đã làm xong tất cả, Khánh Kỵ vừa mời, Thúc Tôn Diêu Quang đã vui vẻ cùng hắn leo lên đỉnh núi tầm u phóng thắng (đi tìm nơi thanh tĩnh, cảnh đẹp).

Khánh Kỵ đã đổi sang mặc một bộ áo bào trắng, còn Thúc Tôn Diêu Quang thì đã cởi bì giáp, khoác lên mình một bộ quân phục màu xám bình thường. Chiếc áo có vẻ hơi dài và rộng, nhưng được vải bố quấn sát lấy eo lưng, khiến cho nàng lộ ra những đường cong chết người. Sống lưng áo chật mỏng nhưng lại không làm mất đi sự khêu gợi. Vạt áo trước tuy là hơi rộng, nhưng lại không thể che giấu hết được "đỉnh núi" trước ngực hùng vĩ kiêu sa của người đẹp. Vạt áo khẽ phanh ra, lộ ra cái cổ trông như cổ thiên nga trắng muốt, mịn màng. Bộ trang phục thô kệch vô cùng thường dành cho đàn ông kia mặc lên người nàng, so với áo váy lụa là còn gợi cảm hơn rất nhiều.

Phía trước xuất hiện một thảm cỏ xanh. Nơi này còn cách đỉnh núi một đoạn nữa, bên cạnh đám cỏ xanh còn có một vài bông hoa, nở ra đầy những nụ hoa nhỏ nhắn màu vàng nhạt. Phong cảnh tươi đẹp vô ngần, từ nơi này vọng trông xuống núi, có thể trông thấy hồ Lịch Ba hình dáng như ánh trăng tròn, nước hồ trong veo, hai chiếc thuyền rồng lướt qua mặt hồ, phía sau con thuyền rẽ ra những làn sóng gợn, phong cảnh đẹp khiến con người ta như muốn nín thở để tận hưởng.

- Chúng ta nghỉ một lát tại đây đi.

Khánh Kỵ quay đầu lại cười nói.

- Há...được.

Thúc Tôn Diêu Quang lại đỏ mặt, nàng vẫn chưa quên, lần trước cũng là trên núi này..., bắt đầu từ lúc đó những ý nghĩ mông lung về ái tình bắt đầu sáng rõ trong đầu nàng, cũng khiến cho nàng làm ra lựa chọn như ngày này giờ này đây, trong lòng chứa đựng một người. Cảm giác đó thật là tuyệt diệu, giống như trong lòng đang chất chứa một bình mật, chỉ cần nghĩ đến hắn, luôn luôn là sự ngọt ngào, ngọt ngào đến mức say lòng mất rồi.

Khánh Kỵ cẩn thận ngồi lên đám cỏ. Hắn không thể không cẩn thận, dưới áo bào đang cất giấu một con rắn a, tuy rằng con rắn này không phải là loại rắn độc, hơn nữa còn được A Cừu giấu ở trong một cái bao vải, thế nhưng Khánh Kỵ sợ nhất là cái loại rắn kinh kinh trơn trơn, xanh xanh đỏ đỏ này. Hắn thà rằng phải đối diện với hổ báo sài lang, cũng không muốn phải đối diện với một con rắn. Hiện tại trên người đang cất giữ một sinh vật như vậy, một nửa người của hắn dại dại tê tê, quả thực có chút tâm kinh nhục khiêu (hết hồn; hãi hùng khiếp vía).

Thúc Tôn Diêu Quang ở bên cạnh cách hắn không xa cũng cẩn thận ngồi xuống. Thứ Khánh Kỵ sợ là rắn, còn thứ nàng sợ chính là Khánh Kỵ, điều khác nhau ở đây chính là, Khánh Kỵ hận không thể ngay lập tức vứt bỏ cái con độc xà kia đi, còn trong tâm ý rụt rè của nàng, còn có một vẻ mong đợi hồi hộp.

- Diêu Quang, nói cho ta biết, bây giờ ta là kẻ "Cùng đồ mạt lộ" (cùng đường bí lối; đến bước đường cùng), tại sao nàng vẫn đi theo ta?

Khánh Kỵ quay đầu sang, hỏi một cách chân thành.

Cô gái ngồi bên cạnh, dường như đã định sẵn chủ ý sẽ đi theo hắn rồi, nhưng hắn lại không phải là một thiếu niên huyết khí dồi dào, khoảng cách và khó khăn chắn ngang giữa hai người, Thúc Tôn Diêu Quang sẽ không chịu nghĩ tới, cũng không nghĩ ra được, nhưng hắn thì không thể không suy nghĩ được, trong lòng hắn cũng rất thích cô gái này, nhưng lý trí khiến cho hắn tiếp cận Thúc Tôn Diêu Quang vì mục đích của hắn nhiều hơn. Điều này khiến cho hắn có chút hổ thẹn.

- Ta đánh cược thua ngươi, không phải sao? Cho nên ba tháng này, ta chính là truyền tỳ của ngươi, đương nhiên hết thảy đều phải phục tùng ngươi, giữ gìn cho ngươi...

Khánh Kỵ mỉm cười, cắt đứt lời nói của nàng:

- Ta muốn nghe lời nói thật lòng!

Diêu Quang lập tức ngậm miệng, Khánh Kỵ nhìn thẳng vào khuôn mặt của nàng. Diêu Quang bị cái nhìn của hắn khiến cho có đôi chút hoảng loạn, trên khuôn mặt trắng nõn trơn bóng giống như ngà voi thượng hạng từ từ lộ ra một lớp phấn hồng hào. Nàng rủ xuống hàng lông mi rậm rạp đen tuyền đang nửa khom nửa vểnh, thuận tay bứt lấy ngọn cỏ nhỏ trước đầu gối, lắp bắp nói:

- Ngươi... ngươi... ngươi có thể không hỏi người ta kiểu như thế được không, ta... ta không biết phải nói thế nào cả.

Khánh Kỵ khẽ thở dài nói:

- Nàng có biết hay chăng, Ngô quốc công tử Khánh Kỵ này chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, vừa không có thành trì phong ấp, lại cũng không có trọng binh trong tay, người ta kính trọng ta, gọi ta một tiếng công tử. Nếu không phải vậy thì một kẻ bôn ba lận đận, lưu lạc khắp nơi không chốn nương thân như ta đến cả một thứ dân thấp bé cũng không bằng? Nàng không phải là nữ tử tầm thường, mà là đại tiểu thư của Thúc Tôn thế gia, lá ngọc cành vàng, giàu có không đâu sánh bằng, còn ta...

- Khánh Kỵ công tử một đời anh hùng, sao lại nói ra những lời miệt thị bản thân như vậy chứ? Tại sao công tử lại chán nản còn hơn cả Tấn quốc công tử Trọng Nhĩ năm xưa? Khi Trọng Nhĩ công tử lưu vong sang các quốc, bên mình chẳng qua cũng chỉ có một vài tùy tùng ít ỏi đi theo, còn công tử chí ít cũng còn có Ngải thành, còn có rất nhiều thuộc hạ một lòng một dạ trung thành với công tử. Trọng Nhĩ kia lưu vong các quốc, giống như tang gia chi khuyển(chó nhà có đám: ví với mất nơi nương tựa, lang thang đây đó), thế nhưng trên đời tự khắc có kẻ có huệ nhãn tinh tường biết nhìn người.

Khi hắn nương nhờ Tề quốc, Tề Hoàn Công kính trọng hắn, gả nhi nữ trong họ Tề Khương cho hắn; Khi hắn đến Tào quốc, Tào cộng công Tào Tương đối với hắn vô lễ như là đối với một đào kép (người hát); Khi hắn đến Tống quốc, Tống Tương Công dùng lễ đối đãi; Hắn đến Trịnh quốc, Trịnh Văn Công không cho hắn nhập cảnh; Khi hắn đến Tần quốc, Tần Mục Công đem năm tông thất nữ tử, trong đó có cả nhi nữ ruột thịt của ông sinh ra gả cho hắn nhằm để lôi kéo hắn về với mình.

Trọng Nhĩ công tử lang bạt kỳ hồ suốt hai mươi năm mới có thể về nước. Cuối cùng lại trở thành bá chủ thiên hạ, hôm nay quay đầu lại nhìn, tất cả những kẻ năm xưa vô lễ khinh thị đối với Trọng Nhĩ đều là bọn chuột nhắt không có chí lớn trong lòng, còn những người dùng lễ nghĩa để khoản đãi hắn, Tề Hoàn Công, Tống Tương Công, Tần Mục Công, mỗi người đều đã từng là bá chủ thiên hạ. Có thể thấy rằng, chỉ có anh hùng mới biết anh hùng, trọng anh hùng. Những kẻ khinh khỉnh với ngươi đều là hạng xoàng xĩnh bất tài. Công tử việc gì phải để ý đến ánh mắt của chúng? Trọng Nhĩ một đời bá chủ, còn có lúc lên lúc xuống, ba chìm bảy nổi như thế, công tử việc gì phải vội nản lòng?

Khánh Kỵ bật cười nói:

- Diêu Quang, lời của nàng đã gom cả phụ thân của nàng vào rồi đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện