Khánh Kỵ rốt cục cũng đã được kiến thức qua sự cảnh vệ sâm nghiêm của Tề quốc dịch quán, vài vị gia chủ vừa lui vào buồng trong, tiệc rượu trên phòng chính vừa thu dọn, muốn đi lại tùy ý quả thực là khó như lên trời. So sánh với nơi này, kiểu phòng vệ thường ngày của ba nhà Lỗ quốc quả thực chỉ giống như một trò đùa.
Lỗ quốc ba nhà tuy rằng luôn luôn tồn tại tranh đấu quyền lực, nhưng mà giữa ba nhà cũng có một loại ăn ý, đó là vừa phá đám đồng thời lại vừa hỗ trợ cho nhau, không để cho một nhà ngã xuống, để tránh bị một thế gia khác thừa dịp mà vào, phá hủy loại quan hệ cân bằng này.
Bởi vì loại ăn ý này, cho nên tranh đấu giữa ba nhà thế gia tóm lại có chút giống như đang làm trò, ba nhà thế gia cũng chưa từng tồn tại cái loại đọ sức liều chết sinh tử tồn vong, cho nên phòng vệ thường ngày của gia tộc đích thực là lơi lỏng. Mà Tề quốc lại không giống vậy, giữa các đại thế tộc ở Tề quốc, một khi phát sinh xung đột, đều là dốc sức dồn ép đối thủ vào chỗ chết, làm cho hắn vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nổi nữa, cho nên bên trong dịch quán phòng ngự mới thập phần sâm nghiêm như vậy.
Khánh Kỵ là bởi chui vào gầm xe của Điền Hằng, được đưa thẳng vào trong Điền phủ dịch quán, mới tránh được tầng tầng kiểm tra bên ngoài, sau đó lại lợi dụng nhược điểm là các gia tướng thủ hạ của các vị đại phu không hề quen biết nhau, cho nên mới có thể tiến vào từng bước, đi lại thong dong. Đến khi buổi tiệc vui vẻ đã tàn, tất cả gia tướng thị vệ đều quay trở về vị trí, hắn muốn di chuyển cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Nhưng mà, Khánh Kỵ không chỉ phải đi, mà còn phải chạy về cái khu nhà xí lúc nãy. Mới vừa nghe mấy vị thế gia chủ nhân Tề quốc nói chuyện, Khánh Kỵ cũng đã buông kế hoạch tìm kiếm Lỗ Quân Cơ Trù ngày hôm nay. Cơ Trù tới là để vuốt mông ngựa của Yến Anh, cuộc đi săn ngày mai không thể thiếu một phần tử như hắn. Tất cả những vị đại nhân hơi có chút thân phận khi đi săn đều dựng thẳng một cây đại kỳ (cờ lớn), ghi rõ thân phận của hắn. Vậy thì cứ đi tìm đại kỳ, là tìm ra được chủ nhân của nó, quả là dễ dàng hơn rất nhiều.
Cho nên, hắn phải quay lại xử lí cho tốt cỗ thi thể kia, bằng không với những kẻ xảo quyệt đa nghi như Cao Chiêu Tử, Điền Khất, một khi phát hiện ra có thị vệ bất ngờ chết, nói không chừng sẽ thay đổi kế hoạch, vậy thì mình sẽ không thể lợi dụng được.
Khánh Kỵ lén trườn như con rắn, lặng lẽ trườn lại, kéo cái thi thể võ sĩ kia đi, trước thay lại y phục cho hắn, sau đó ném hắn vào trong hầm cầu của nhà xí, rồi bịt mũi lẩn đi. Võ sĩ này ngay cả khi lập tức sẽ bị người khác phát hiện, hơn phân nửa sẽ tưởng rằng do nửa đêm say rượu mà rơi vào trong hầm cầu, muốn biết rõ nguyên nhân chết thực sự thì cũng phải phí nhiều công sức. Cho dù có điều tra rõ nguyên nhân cái chết, người nước Tề sợ là có đập vỡ đầu cũng không thể tưởng được rằng Khánh Kỵ lại bò ở trên nóc nhà, chỉ làm cho các thế gia nghi kỵ mà thôi. Mà khi đó Khánh Kỵ đã sớm làm xong việc mà lui thân, bình yên trở về Lỗ quốc.
Khánh Kỵ lắc mình đi ra, nương theo những cây cột đá hoa ngoài hành lang, tới một bên tường cao lật người trèo ra ngoài.
Ra bên ngoài tối như hũ nút không phân biệt nổi cái nào vào cái nào, khi hắn đến là bấu vào gầm xe, lúc này không thể phân biệt được đường đi lối lại. Khánh Kỵ tuy rằng có một thân võ nghệ cao minh, nhưng dù sao cũng là lần đầu đi làm trộm, không hiểu rõ những mánh khóe trộm gà trộm chó, khi thấy những sĩ tốt tuần tra đi tới, hoặc là ẩn náu, hoặc là trèo tường vào trong một tòa phủ đệ khác để trốn, cách làm này tuy rằng không gặp nguy hiểm, nhưng lại không thể tìm được con đường để thoát ra.
Khánh Kỵ ngầm sốt ruột, hắn vừa mới tiến vào một cái ngõ nhỏ, phía trước đột nhiên sáng lên, lại có một đội quan binh đi tới. Con đường này rất bằng phẳng, hai bên không có cây cối hay chiến hào để ẩn thân, Khánh Kỵ vội vàng chạy vội vài bước lớn tới bức tường bên cạnh, vươn người nhảy, tay bấu lên trên, giống như một con vượn trèo vào trong hộ của người ta...
Mùi nước thơm nồng đậm, sương khói mờ mịt, Nhâm gia tỷ muội giống như hai đóa hoa sen, đang tắm rửa trong nước, trên mặt nước, chỉ lộ ra hai đầu vai trơn mềm mượt mà trắng như ngọc của các nàng. Nhâm Nhược Tích nhắm mắt lại, lòng đầy tâm sự, Nhâm Băng Nguyệt ở một bên cũng rất không chịu an phận, nàng vẩy nước chơi đùa, có khi còn nghịch ngợm vẩy những giọt nước lên khuôn mặt của tỷ tỷ.
Cánh tay ngọc vừa nhấc lên, cảnh xuân chợt tiết, trên mặt nước liền hiện lên một đôi ngực sữa căng đầy, tuy là nửa ẩn nửa hiện, cũng đủ khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Những giọt nước từ trên những ngón tay nhỏ bé hạ xuống gương mặt mềm mại của Nhược Tích, giống như những giọt sương trong suốt long lanh thấm vào một đóa hoa sen tinh khiết, thoạt nhìn rất động lòng người. Đáng tiếc rằng Nhâm Nhược Tích như đã đi vào cõi tiên cảnh, vẫn không nói một lời, Nhâm Băng Nguyệt vô cùng mất hứng, cũng ngâm thân mình vào trong nước, ở bên cạnh tỷ tỷ nhắm hai mắt lại.
Khi Khánh Kỵ lẻn tới đây thì tình cảnh của hai vị tỷ muội chính là như vậy. Sau khi hắn trèo tường vào, lập tức phát hiện ra tòa trang viện này phòng ngự vô cùng lơi lỏng, Khánh Kỵ trong lòng mừng rỡ, định đi tìm căn phòng chứa củi nấu ăn để làm nơi náu tạm, những người ở trong dịch quán khi trời sáng đều phải khởi hành để đi mừng thọ tể tướng Yến Anh, khi đó lại có thể lặp lại trò cũ, trốn ở dưới gầm xe trốn đi.
Nhâm Thị gia chủ ở những địa phương khác là một đại nhân vật uy phong hiển hách, nhưng ở Lâm Truy cũng không tính là gì, cũng không có khả năng sẽ có người tới ám sát hắn, bởi vậy sau khi vào dịch quán, nơi này cảnh vệ cũng không sâm nghiêm. Chỗ hai vị Đại tiểu thư đang tắm lại là ở sau trạch, bọn nam tử lại càng phải tránh, cho nên nơi này ngay cả lính canh đi tuần cũng không có, Khánh Kỵ lần mò một hồi, phát hiện ra nơi này lực lượng cảnh vệ rất bạc nhược, liền trốn tới nơi này.
Chờ khi hắn lẻn tới gần, mới phát giác ra rằng ở trong gian ốc kia lại lộ ra một ánh đèn, ở dưới hành lang còn có một tiểu tỳ đang ngồi. Tiểu tỳ ngồi ở trên bậc cửa, há mồm ngáp một cái, sau đó tựa vào khung cửa, bộ dáng có vẻ buồn ngủ. Khánh Kỵ vội vàng nhìn thoáng qua, lại thêm cả ngọn đèn mờ mịt, cho nên vẫn không nhận ra nàng chính là tiểu tỳ Thanh Vũ luôn ở bên người Nhâm Băng Nguyệt, chỉ thấy trước cửa có người, Khánh Kỵ liền cẩn thận đề phòng, bước từng bước nhẹ chuyển đổi phương hướng, nhẹ nhàng bám theo hông phòng ốc lặng lẽ hướng ra sau nhà.
Ở sau ốc là một ao nước, một ao nước tràn đầy ở sát ngay bên cạnh phòng ốc, giữa phòng ốc và ao nước chỉ cách nhau một bậc thềm, ở trên bậc thềm mọc đầy rêu xanh ẩm ướt, trong nước có những tấm lá sen mỏng rất lớn, dưới ánh trăng như được nhuộm màu sắc bàng bạc giống hệt nhau, bên tai truyền đến tiếng ếch kêu 'oàm oạp' không ngớt.
Khánh Kỵ thấy tình hình như vậy thì bỗng nhiên nảy ra ý định, hắn thấy ở phía cuối bậc thềm là một bức tường cao, cách nơi hắn đang đứng chỉ khoảng ba bốn trượng, liền nghĩ có thể rời đi từ nơi đó. Hắn hít vào một hơi, nhẹ phóng thân mình, cẩn thận giẫm chân lên bậc thềm ướt át, hai tay bấu vào chỗ nhô ra phòng ốc, đi từng bước về phía trước.
Cước bộ vừa động, những con châu chấu, dế mèn bên trong bụi cỏ 'tách tách' nhảy loạn, mấy con ếch 'oàm oạp' nhảy bổ xuống nước, Khánh Kỵ vội vàng dừng chân, đợi một hồi rồi mới lại bước tiếp. Hai tỷ muội Nhâm Nhược Tích ở trong ao đang có tâm tư trong lòng, cũng rất bất cẩn, không nghe ra có dị động bên cửa sổ.
Cửa sổ lúc này cũng không có giấy dán, những người phú quý thì thường lấy vải vóc phủ lên song cửa hoa văn, tới khi khí trời nóng bức thì lại gỡ vải vóc xuống để dễ thông khí, tới mùa đông lại thay đổi để phong bế cửa sổ. Ở nơi dịch quán này bình thường cũng không có người ở, cửa sổ cũng chỉ có chấn song hoa văn làm qua loa, cũng không được che đậy. Tuy nói rằng có chút đơn sơ, nhưng nơi này dù sao cũng không phải là nhà mình, Nhâm Nhược Tích tỷ muội là nữ nhi, nữ nhi thì yêu thích sạch sẽ, lại đoán rằng cũng không có ai dám đến rình coi, cho nên cũng tạm chấp nhận, ai lại ngờ được rằng "Dâm tặc" này có thể 'bịch bịch' chạy từ tận Lỗ quốc đến đây.
Khánh Kỵ qua khe hở nhìn thấy rõ rành rành, có hai vị cô nương ngồi ở trong ao, mà lại chính là Nhâm Nhược Tích tỷ muội: "Các nàng... như thế nào lại ở chỗ này?"
Khánh Kỵ kinh ngạc trong lòng, ánh mắt băn khoăn nhìn về phía hai đầu vai trơn tru của hai vị cô nương. Hai tỷ muội ngồi sóng vai nhau, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, một đôi đầu vai mê người kia, chỉ cần nhìn qua, là tựa như có thể cảm giác được sự mềm mại co dãn của chúng, tuyệt vời khôn tả.
Lại nhìn hai khuôn mặt duyên dáng thanh tú như hai đóa hoa, khiến cho người ta tim đập thình thịch. Nhâm Nhược Tích hơi hơi nhắm mắt lại, giảm đi sự khôn khéo thường ngày, đôi lông mi dài mềm mại khiến cho nàng cực kỳ có hương vị nữ nhân. Cái mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp giống như cánh hoa bách hợp, những đường cong dưới hàm trơn bóng mềm mại, cổ thẳng nhỏ nhắn, xương quai xanh tinh xảo, nằm ở trên bộ ngực sữa trắng muốt hơi hơi phập phồng của nàng.
Dáng người của Nhâm Nhược Tích hơi cao hơn so với Nhâm Băng Nguyệt, ngồi ở trong nước, một lớn một nhỏ. Bộ ngực sữa tinh xảo tròn như cái bát úp ngâm một nửa vào trong mặt nước, phập phồng lên xuống, ở giữa có một khe rãnh tuyết trắng bí ẩn, đẹp tới mức khiến cho người ta như ngưng thở.
- Tỷ tỷ...
- Ừm? Nhâm Nhược Tích không mở mắt, lười biếng lên tiếng.
- Từ khi tới Tề quốc, tỷ hình như không được vui vẻ hay sao ấy.
- Xí, tiểu hài tử, biết gì mà nói?
- Ai bảo muội nhỏ bao giờ, nếu là sinh ra ở gia đình bình thường, muội bây giờ không chừng đã gả cho người ta rồi, còn có cả em bé nữa.
Nhâm Băng Nguyệt không phục nói.
Nhâm Nhược Tích phì cười, dùng đầu vai khẽ đụng vào nàng, gắt giọng:
- Ngươi đó, thật sự là không biết giữ mồm giữ miệng.
Hai người vừa động, mặt nước dập dềnh, những bộ phận trên thân thể bại lộ ra càng nhiều, những đường cong lả lướt tỉ mỉ mượt mà như nước, ở dưới ánh đèn mập mờ, lờ mờ phập phồng, chỗ lồi chỗ lõm, càng lộ ra vẻ mê người. Hơn nữa thân hình xinh đẹp, lại thuộc về hai chị em ruột thịt, càng thêm hương diễm kích thích, mặc dù đang ở trong hoàn cảnh như vậy, Khánh Kỵ cũng bất giác cảm thấy đầu lưỡi khô nóng, trong bụng như có một lò lửa lớn, nhịn không được phải nuốt một ngụm nước miếng.
Nhâm Băng Nguyệt cười hì hì, thân mật nói:
- Sợ cái gì cơ chứ, cũng không có người ngoài. Tỷ tỷ, muội nghe nói Tôn Trưởng Khanh kia cũng rất được đó, phụ tổ đều là đại tướng chiến công hiển hách. Hắn từ nhỏ tới lớn đều ít bước ra khỏi cửa, nghe nói là quyết chí viết một bộ binh thư lưu truyền thiên cổ, mấy năm nay thường lật xem sách cổ, thỉnh giáo các vị danh gia, một lòng tận lực nghiên cứu về học vấn, đúng là một nam tử không tệ.
Nhâm Nhược Tích hừ một tiếng, lười biếng nói:
- Thế à, ngoại trừ những thứ đó, ngươi còn nghe được gì nữa?
Lỗ quốc ba nhà tuy rằng luôn luôn tồn tại tranh đấu quyền lực, nhưng mà giữa ba nhà cũng có một loại ăn ý, đó là vừa phá đám đồng thời lại vừa hỗ trợ cho nhau, không để cho một nhà ngã xuống, để tránh bị một thế gia khác thừa dịp mà vào, phá hủy loại quan hệ cân bằng này.
Bởi vì loại ăn ý này, cho nên tranh đấu giữa ba nhà thế gia tóm lại có chút giống như đang làm trò, ba nhà thế gia cũng chưa từng tồn tại cái loại đọ sức liều chết sinh tử tồn vong, cho nên phòng vệ thường ngày của gia tộc đích thực là lơi lỏng. Mà Tề quốc lại không giống vậy, giữa các đại thế tộc ở Tề quốc, một khi phát sinh xung đột, đều là dốc sức dồn ép đối thủ vào chỗ chết, làm cho hắn vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nổi nữa, cho nên bên trong dịch quán phòng ngự mới thập phần sâm nghiêm như vậy.
Khánh Kỵ là bởi chui vào gầm xe của Điền Hằng, được đưa thẳng vào trong Điền phủ dịch quán, mới tránh được tầng tầng kiểm tra bên ngoài, sau đó lại lợi dụng nhược điểm là các gia tướng thủ hạ của các vị đại phu không hề quen biết nhau, cho nên mới có thể tiến vào từng bước, đi lại thong dong. Đến khi buổi tiệc vui vẻ đã tàn, tất cả gia tướng thị vệ đều quay trở về vị trí, hắn muốn di chuyển cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Nhưng mà, Khánh Kỵ không chỉ phải đi, mà còn phải chạy về cái khu nhà xí lúc nãy. Mới vừa nghe mấy vị thế gia chủ nhân Tề quốc nói chuyện, Khánh Kỵ cũng đã buông kế hoạch tìm kiếm Lỗ Quân Cơ Trù ngày hôm nay. Cơ Trù tới là để vuốt mông ngựa của Yến Anh, cuộc đi săn ngày mai không thể thiếu một phần tử như hắn. Tất cả những vị đại nhân hơi có chút thân phận khi đi săn đều dựng thẳng một cây đại kỳ (cờ lớn), ghi rõ thân phận của hắn. Vậy thì cứ đi tìm đại kỳ, là tìm ra được chủ nhân của nó, quả là dễ dàng hơn rất nhiều.
Cho nên, hắn phải quay lại xử lí cho tốt cỗ thi thể kia, bằng không với những kẻ xảo quyệt đa nghi như Cao Chiêu Tử, Điền Khất, một khi phát hiện ra có thị vệ bất ngờ chết, nói không chừng sẽ thay đổi kế hoạch, vậy thì mình sẽ không thể lợi dụng được.
Khánh Kỵ lén trườn như con rắn, lặng lẽ trườn lại, kéo cái thi thể võ sĩ kia đi, trước thay lại y phục cho hắn, sau đó ném hắn vào trong hầm cầu của nhà xí, rồi bịt mũi lẩn đi. Võ sĩ này ngay cả khi lập tức sẽ bị người khác phát hiện, hơn phân nửa sẽ tưởng rằng do nửa đêm say rượu mà rơi vào trong hầm cầu, muốn biết rõ nguyên nhân chết thực sự thì cũng phải phí nhiều công sức. Cho dù có điều tra rõ nguyên nhân cái chết, người nước Tề sợ là có đập vỡ đầu cũng không thể tưởng được rằng Khánh Kỵ lại bò ở trên nóc nhà, chỉ làm cho các thế gia nghi kỵ mà thôi. Mà khi đó Khánh Kỵ đã sớm làm xong việc mà lui thân, bình yên trở về Lỗ quốc.
Khánh Kỵ lắc mình đi ra, nương theo những cây cột đá hoa ngoài hành lang, tới một bên tường cao lật người trèo ra ngoài.
Ra bên ngoài tối như hũ nút không phân biệt nổi cái nào vào cái nào, khi hắn đến là bấu vào gầm xe, lúc này không thể phân biệt được đường đi lối lại. Khánh Kỵ tuy rằng có một thân võ nghệ cao minh, nhưng dù sao cũng là lần đầu đi làm trộm, không hiểu rõ những mánh khóe trộm gà trộm chó, khi thấy những sĩ tốt tuần tra đi tới, hoặc là ẩn náu, hoặc là trèo tường vào trong một tòa phủ đệ khác để trốn, cách làm này tuy rằng không gặp nguy hiểm, nhưng lại không thể tìm được con đường để thoát ra.
Khánh Kỵ ngầm sốt ruột, hắn vừa mới tiến vào một cái ngõ nhỏ, phía trước đột nhiên sáng lên, lại có một đội quan binh đi tới. Con đường này rất bằng phẳng, hai bên không có cây cối hay chiến hào để ẩn thân, Khánh Kỵ vội vàng chạy vội vài bước lớn tới bức tường bên cạnh, vươn người nhảy, tay bấu lên trên, giống như một con vượn trèo vào trong hộ của người ta...
Mùi nước thơm nồng đậm, sương khói mờ mịt, Nhâm gia tỷ muội giống như hai đóa hoa sen, đang tắm rửa trong nước, trên mặt nước, chỉ lộ ra hai đầu vai trơn mềm mượt mà trắng như ngọc của các nàng. Nhâm Nhược Tích nhắm mắt lại, lòng đầy tâm sự, Nhâm Băng Nguyệt ở một bên cũng rất không chịu an phận, nàng vẩy nước chơi đùa, có khi còn nghịch ngợm vẩy những giọt nước lên khuôn mặt của tỷ tỷ.
Cánh tay ngọc vừa nhấc lên, cảnh xuân chợt tiết, trên mặt nước liền hiện lên một đôi ngực sữa căng đầy, tuy là nửa ẩn nửa hiện, cũng đủ khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Những giọt nước từ trên những ngón tay nhỏ bé hạ xuống gương mặt mềm mại của Nhược Tích, giống như những giọt sương trong suốt long lanh thấm vào một đóa hoa sen tinh khiết, thoạt nhìn rất động lòng người. Đáng tiếc rằng Nhâm Nhược Tích như đã đi vào cõi tiên cảnh, vẫn không nói một lời, Nhâm Băng Nguyệt vô cùng mất hứng, cũng ngâm thân mình vào trong nước, ở bên cạnh tỷ tỷ nhắm hai mắt lại.
Khi Khánh Kỵ lẻn tới đây thì tình cảnh của hai vị tỷ muội chính là như vậy. Sau khi hắn trèo tường vào, lập tức phát hiện ra tòa trang viện này phòng ngự vô cùng lơi lỏng, Khánh Kỵ trong lòng mừng rỡ, định đi tìm căn phòng chứa củi nấu ăn để làm nơi náu tạm, những người ở trong dịch quán khi trời sáng đều phải khởi hành để đi mừng thọ tể tướng Yến Anh, khi đó lại có thể lặp lại trò cũ, trốn ở dưới gầm xe trốn đi.
Nhâm Thị gia chủ ở những địa phương khác là một đại nhân vật uy phong hiển hách, nhưng ở Lâm Truy cũng không tính là gì, cũng không có khả năng sẽ có người tới ám sát hắn, bởi vậy sau khi vào dịch quán, nơi này cảnh vệ cũng không sâm nghiêm. Chỗ hai vị Đại tiểu thư đang tắm lại là ở sau trạch, bọn nam tử lại càng phải tránh, cho nên nơi này ngay cả lính canh đi tuần cũng không có, Khánh Kỵ lần mò một hồi, phát hiện ra nơi này lực lượng cảnh vệ rất bạc nhược, liền trốn tới nơi này.
Chờ khi hắn lẻn tới gần, mới phát giác ra rằng ở trong gian ốc kia lại lộ ra một ánh đèn, ở dưới hành lang còn có một tiểu tỳ đang ngồi. Tiểu tỳ ngồi ở trên bậc cửa, há mồm ngáp một cái, sau đó tựa vào khung cửa, bộ dáng có vẻ buồn ngủ. Khánh Kỵ vội vàng nhìn thoáng qua, lại thêm cả ngọn đèn mờ mịt, cho nên vẫn không nhận ra nàng chính là tiểu tỳ Thanh Vũ luôn ở bên người Nhâm Băng Nguyệt, chỉ thấy trước cửa có người, Khánh Kỵ liền cẩn thận đề phòng, bước từng bước nhẹ chuyển đổi phương hướng, nhẹ nhàng bám theo hông phòng ốc lặng lẽ hướng ra sau nhà.
Ở sau ốc là một ao nước, một ao nước tràn đầy ở sát ngay bên cạnh phòng ốc, giữa phòng ốc và ao nước chỉ cách nhau một bậc thềm, ở trên bậc thềm mọc đầy rêu xanh ẩm ướt, trong nước có những tấm lá sen mỏng rất lớn, dưới ánh trăng như được nhuộm màu sắc bàng bạc giống hệt nhau, bên tai truyền đến tiếng ếch kêu 'oàm oạp' không ngớt.
Khánh Kỵ thấy tình hình như vậy thì bỗng nhiên nảy ra ý định, hắn thấy ở phía cuối bậc thềm là một bức tường cao, cách nơi hắn đang đứng chỉ khoảng ba bốn trượng, liền nghĩ có thể rời đi từ nơi đó. Hắn hít vào một hơi, nhẹ phóng thân mình, cẩn thận giẫm chân lên bậc thềm ướt át, hai tay bấu vào chỗ nhô ra phòng ốc, đi từng bước về phía trước.
Cước bộ vừa động, những con châu chấu, dế mèn bên trong bụi cỏ 'tách tách' nhảy loạn, mấy con ếch 'oàm oạp' nhảy bổ xuống nước, Khánh Kỵ vội vàng dừng chân, đợi một hồi rồi mới lại bước tiếp. Hai tỷ muội Nhâm Nhược Tích ở trong ao đang có tâm tư trong lòng, cũng rất bất cẩn, không nghe ra có dị động bên cửa sổ.
Cửa sổ lúc này cũng không có giấy dán, những người phú quý thì thường lấy vải vóc phủ lên song cửa hoa văn, tới khi khí trời nóng bức thì lại gỡ vải vóc xuống để dễ thông khí, tới mùa đông lại thay đổi để phong bế cửa sổ. Ở nơi dịch quán này bình thường cũng không có người ở, cửa sổ cũng chỉ có chấn song hoa văn làm qua loa, cũng không được che đậy. Tuy nói rằng có chút đơn sơ, nhưng nơi này dù sao cũng không phải là nhà mình, Nhâm Nhược Tích tỷ muội là nữ nhi, nữ nhi thì yêu thích sạch sẽ, lại đoán rằng cũng không có ai dám đến rình coi, cho nên cũng tạm chấp nhận, ai lại ngờ được rằng "Dâm tặc" này có thể 'bịch bịch' chạy từ tận Lỗ quốc đến đây.
Khánh Kỵ qua khe hở nhìn thấy rõ rành rành, có hai vị cô nương ngồi ở trong ao, mà lại chính là Nhâm Nhược Tích tỷ muội: "Các nàng... như thế nào lại ở chỗ này?"
Khánh Kỵ kinh ngạc trong lòng, ánh mắt băn khoăn nhìn về phía hai đầu vai trơn tru của hai vị cô nương. Hai tỷ muội ngồi sóng vai nhau, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, một đôi đầu vai mê người kia, chỉ cần nhìn qua, là tựa như có thể cảm giác được sự mềm mại co dãn của chúng, tuyệt vời khôn tả.
Lại nhìn hai khuôn mặt duyên dáng thanh tú như hai đóa hoa, khiến cho người ta tim đập thình thịch. Nhâm Nhược Tích hơi hơi nhắm mắt lại, giảm đi sự khôn khéo thường ngày, đôi lông mi dài mềm mại khiến cho nàng cực kỳ có hương vị nữ nhân. Cái mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp giống như cánh hoa bách hợp, những đường cong dưới hàm trơn bóng mềm mại, cổ thẳng nhỏ nhắn, xương quai xanh tinh xảo, nằm ở trên bộ ngực sữa trắng muốt hơi hơi phập phồng của nàng.
Dáng người của Nhâm Nhược Tích hơi cao hơn so với Nhâm Băng Nguyệt, ngồi ở trong nước, một lớn một nhỏ. Bộ ngực sữa tinh xảo tròn như cái bát úp ngâm một nửa vào trong mặt nước, phập phồng lên xuống, ở giữa có một khe rãnh tuyết trắng bí ẩn, đẹp tới mức khiến cho người ta như ngưng thở.
- Tỷ tỷ...
- Ừm? Nhâm Nhược Tích không mở mắt, lười biếng lên tiếng.
- Từ khi tới Tề quốc, tỷ hình như không được vui vẻ hay sao ấy.
- Xí, tiểu hài tử, biết gì mà nói?
- Ai bảo muội nhỏ bao giờ, nếu là sinh ra ở gia đình bình thường, muội bây giờ không chừng đã gả cho người ta rồi, còn có cả em bé nữa.
Nhâm Băng Nguyệt không phục nói.
Nhâm Nhược Tích phì cười, dùng đầu vai khẽ đụng vào nàng, gắt giọng:
- Ngươi đó, thật sự là không biết giữ mồm giữ miệng.
Hai người vừa động, mặt nước dập dềnh, những bộ phận trên thân thể bại lộ ra càng nhiều, những đường cong lả lướt tỉ mỉ mượt mà như nước, ở dưới ánh đèn mập mờ, lờ mờ phập phồng, chỗ lồi chỗ lõm, càng lộ ra vẻ mê người. Hơn nữa thân hình xinh đẹp, lại thuộc về hai chị em ruột thịt, càng thêm hương diễm kích thích, mặc dù đang ở trong hoàn cảnh như vậy, Khánh Kỵ cũng bất giác cảm thấy đầu lưỡi khô nóng, trong bụng như có một lò lửa lớn, nhịn không được phải nuốt một ngụm nước miếng.
Nhâm Băng Nguyệt cười hì hì, thân mật nói:
- Sợ cái gì cơ chứ, cũng không có người ngoài. Tỷ tỷ, muội nghe nói Tôn Trưởng Khanh kia cũng rất được đó, phụ tổ đều là đại tướng chiến công hiển hách. Hắn từ nhỏ tới lớn đều ít bước ra khỏi cửa, nghe nói là quyết chí viết một bộ binh thư lưu truyền thiên cổ, mấy năm nay thường lật xem sách cổ, thỉnh giáo các vị danh gia, một lòng tận lực nghiên cứu về học vấn, đúng là một nam tử không tệ.
Nhâm Nhược Tích hừ một tiếng, lười biếng nói:
- Thế à, ngoại trừ những thứ đó, ngươi còn nghe được gì nữa?
Danh sách chương