Đám mây lộ ra màu tối mờ tại phía tây, Phú Thủy Huyện mờ nhạt đang ồn ào náo động náo nhiệt dần dần ám trầm xuống, kỳ nhân dị sĩ lục tục ngo ngoe ứng bố cáo mà đến tiến vào Trần phủ, rất nhanh bị lão bộc quản sự nhiệt tình mời đi vào. Xuyên qua tiểu đạo vườn hoa lát đá vụn, kéo dài cuối cùng là một tòa lầu gỗ hai tầng, đèn lồng thật to bắt đầu thắp sáng, thăng lên mái hiên, hơn mười nha hoàn mặc váy dài thanh lệ bưng thức ăn đi xuyên qua ánh sáng đèn đỏ, phía trước đại sảnh, ồn ào ồn ào, người gào thét, cười mắng trở nên rõ ràng, thỉnh thoảng còn có… “Hạnh ngộ hạnh ngộ!”, “Kính đã lâu kính đã lâu!”

Các loại lời thoại.

Trong chính sảnh bày bảy bàn, mỗi bàn cơ bản ngồi sáu đến bảy người, trong bữa tiệc ăn uống linh đình, trong bầu không khí nhiệt liệt, người đàn ông đầu trọc hất lên Cà Sa bẩn vàng, kéo ống tay áo lên, lôi kéo người bên cạnh oẳn tù tì uống rượu, hoặc yên lặng ngồi tại vị trí của mình, ánh mắt liếc tới liếc lui xung quanh.

Trên lầu hai, hai cặp mắt lẳng lặng nhìn xem một màn này.

- Phụ thân, một bố cáo lại đến nhiều người như vậy, yêu vật kia chỉ sợ không dám tới đâu.

Thanh niên bưng chén rượu, nhìn đám người phục sức quái dị phía dưới, một tay khác nắm chặt nắm đấm rào, trên mặt mang theo hưng phấn.

- Phụ thân, trong những người này, ngươi nói có bao nhiêu người có bản sự? Trần viên ngoại cũng đang nhìn tràng diện phía dưới, sau đó, nghiêng đầu nhìn lại nhi tử.

- Hạng người thật giả lẫn lộn cũng có, vi phụ sống nhiều năm ở Phú Thủy Huyện như vậy, trong những người này có vài gương mặt quen... Không có năng lực hàng phục yêu vật, thay ngươi chết cũng tốt, nhiều người như vậy, nhà ta vẫn nuôi nổi.

Nói xong, hướng nhi tử vẫy vẫy tay.

- Cùng vi phụ đi xuống, chú ý những người này.

Đi xuống bậc gỗ lầu hai, rất nhiều người đang mời rượu, ngoạm miếng thịt lớn, nhìn thấy phụ tử Trần viên ngoại đi ra liền vội vàng đứng lên, có chút uống say đứng ở tại chỗ đều lung la lung lay, cũng có người thanh tỉnh đi ra phía trước, chắp lên tay:

- Viên ngoại khẳng khái, rượu ngon thịt ngon chiêu đãi mấy người chúng ta, vô cùng cảm kích.

- Vương tiên sinh khách khí, âm thanh ngươi gõ chiêng tên phố, Trần mỗ cũng nghe như sấm bên tai.

Trần viên ngoại cười ha hả hoàn lễ, liền chắp tay hướng về bốn phía kỳ nhân dị sĩ:

- Trong nhà lão phu đột nhiên xuất hiện tai họa, toàn bộ nhờ chư vị cao nhân hết sức giúp đỡ, nếu như rượu thịt không đủ, ta sẽ phân phó quản sự bưng lên tiếp.

Đám người ầm vang khen.

- Viên ngoại thật phóng khoáng!

- Vì người giàu nhân tâm như ngươi, tự nhiên hết sức giúp đỡ…

- Trần viên ngoại, ngươi đêm nay cứ ngủ một giấc thật ngon là được......

Trần viên ngoại cười đến không ngậm miệng được, mang theo nhi tử đi qua xã giao, mà lão đầu tử gọi là Vương Bán Hạt bồi đi hai bàn, uống cũng có chút cao, hăng hái nói đến chuyện trảm yêu trừ ma, tựa như của mình thật là người tu hành trong núi, cầm đũa khoa tay vài cái, để cả sảnh đường lớn tiếng khen hay.

Lúc này, chỗ ngồi trong đại sảnh đã sớm loạn, Vương Bán Hạt lay động tìm nửa ngày cũng không tìm được vị trí trước đó, chỉ tùy ý tìm bàn ngồi xuống, mắt say lờ đờ mông lung, nhìn lại đối diện, chính là tám đại hán thân hình cao lớn cường tráng, cầm toàn bộ gà, vịt, chân giò heo..... Từng ngụm từng ngụm cắn xuống nhấm nuốt, ọt một tiếng nuốt xuống bụng.

- Đại hán thật cường tráng.....

Vương Bán Hạt cười ha hả nói một câu, quay đầu, lần này phát hiện bên cạnh còn có một thân ảnh, toàn thân bị áo choàng bẩn mất, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm, đang chậm rãi gắp thức ăn ăn.

- Vị huynh đài này.....

Hắn lời vừa ra khỏi miệng, nụ cười bỗng nhiên cứng lại, với tới chụp tay đối phương treo giữa không trung, hơi phát run, sau đó, chậm rãi chuyển thân, hai chân run rẩy đứng lên, một bước nhỏ một bước nhỏ đi ra ngoài.

- Có yêu khí... Nương..... Thật có Yêu Quái...

Đi qua bàn người bên cạnh, rung động, nơm nớp chỉ bàn người áo choàng, lắp bắp nói một câu.

- Có Yêu Quái.....

- Yêu Quái cái rắm, nhân gia có tay có chân, còn đang dùng bữa, lại không ăn người, nơi nào là yêu quái, đi đi!

Người kia không kiên nhẫn phất phất tay, bưng chén rượu tiếp tục kiếm người oẳn tù tì. Vương Bán Hạt tìm những người khác, không một ai không đuổi hắn đi, quay đầu mắt nhìn quái nhân bàn kia, nuốt nước miếng một cái, liền xoay người đi ra ngoài.

- ... Vân là chạy là thượng sách, bảo mệnh quan trọng hơn.

Trong đại sảnh, Lục Phán kẹp một mảnh thịt dê ăn vào miệng, mặt đỏ lên hướng về phía thiếu niên dưới lớp áo choàng nói:

- Lương Sinh, ăn nhiều một chút, cơm canh nhà người có tiền, bình thường cũng không có cơ hội ăn vào.

Nghiêng đầu lại đối mặt bảy người khác, cái cằm vẩy một cái:

- Thế nào? Theo vào đây, có thể so sánh với ăn lương khô, bánh bao không nhân không?!

Bảy người Lục Khánh ngồi một vòng bàn xoa xoa dầu mỡ trên miệng, cười lên ha hả, bữa cơm này ăn quả thật làm cho bọn hắn đã nghiền, ngày bình thường phần lớn đều là trà xanh cơm nhạt, ngẫu nhiên bắt được con mồi trên núi cũng dùng để đổi tiền gạo, có một ít thịt dư mới dám dùng.

Trong đám người, chỉ có Lục Lương Sinh ăn nhã nhặn, nhưng cũng ăn không ít thịt, cơm, hắn hơi ngửa mặt lên, cười nói:

- Phán thúc ăn nhiều một chút, ta đã no không sai biệt lắm.

Đũa trong tay kẹp lấy một khối thịt chín nhẹ nhàng lay động, phía dưới khe hở áo choàng, một đầu lưỡi dài đỏ tươi bắn ra, không để lại dấu vết cuốn vào khối thịt kia. Chốc lát, một âm thanh chỉ có thiếu niên nghe được vang lên:

- Lương Sinh, lại kẹp một khối, vi sư thích mấy khối thịt béo.

Thẳng đến khi Đạo Nhân cóc ăn khối thịt kho tàu vào trong miệng, chậm rãi nhay, có chút hưởng thụ nằm trên đùi đồ đệ, một bên dư vị, một bên nói:

- Nơi đây âm khí sâm nhiên, tất có lệ quỷ, đợi lát nữa nửa đêm ẩn hiện, chúng ta nên mau chóng rời khỏi, chút đạo hạnh của ngươi, không đáng chú ý.

- Vâng..... Đáng tiếc cho năm trăm lượng kia.

Lục Lương Sinh tự nhiên sẽ nghe sư phụ, trước đó ở ngoài còn không phát hiện ra được, nhưng khi đi vào trong nội viện, mơ hồ cảm giác được ra, viện bên cạnh không xa lầu gỗ này phát ra hung thần âm khí sâm nhiên, đã bắt đầu lan tràn cả tòa Trần phủ.

Khi nhỏ giọng nói chuyện, lối đi nhỏ có người tới, bước chân nặng nề, nhìn lại bên mặt, thân hình đồ tể Bưu mập mở lồng ngực, bên hông còn cắm thanh đồ đao, một tay nhấc lấy vò rượu, một tay bưng chén lớn. Đi đến bên cạnh Lục Lương Sinh, mắt nhỏ lướt qua tám người.

- Các ngươi bàn này thế nào không có người uống rượu?

Mấy người Lục Phán cũng không yếu thế, giơ chén rượu lên, cao giọng nói một câu:

- Ai nói không có người uống?

Nói xong ngửa đầu uống một hớp, bày ra đáy chén cho đồ tể xem.

- Thống khoái!

Đồ tể kia cười ha hả, đều là người lỗ mãng, ưa thích phương thức phóng khoáng trực tiếp này, lúc này cũng rót một chén cho mình, đặt vò rượu trên mặt đất, vòng quanh bên cạnh bàn đi đến chỗ Lục Phán.

- Hảo hán, đến, ta kính ngươi một bát!

Đi qua trên đường, bành một cái va vào người Lục Lương Sinh, thân thể tên kia to lớn, cả người thiếu niên đều lắc lắc trên ghế, con cóc nằm thẳng trên đùi hài lòng còn đang nói:

- Đám người này đều là tới ăn uống miễn phí, không một...

Thân thể đột nhiên nghiêng, khoa tay múa chân bắt lấy ga giường. Trong nháy mắt tiếp xúc, vải vóc trực tiếp trượt đi qua từ trên màng hắn, con cóc trừng tròng mắt:

- Nhà ai giặt, mượt như thế!

Khoảnh khắc, đông một tiếng, ngã vào trong bình, tóe lên mấy đóa nước đọng. Vang lên âm thanh liên tiếp ực ực ực ực, bọt khí nổi lên.

- Sư phụ!

Lục Lương Sinh cũng giật nảy mình, luồn tới trong bình, đưa tay vào trong bình rượu sờ soạng lôi con cóc ra, đặt ở trên đùi, Tử Tinh Đạo Nhân đảo bụng, tứ chi xụi lơ, miệng còn không ngừng hiện ra mùi rượu. Nửa khép suy nghĩ, hơi ngẩng đầu, nhìn xem Lục Lương Sinh, run rẩy nâng lên con màng ếch.

- Rượu này trộn nước..... Ộp!

Ngẹo đầu, tê liệt xỉu mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện