-Tổng cộng tuyển 300 người, trừ điều kiện về thân thể cũng như kinh nghiệm chiến đấu ra, thì ưu tiên lựa chọn những người có cảm giác về phương hướng. Đó là kinh nghiệm ta có được sau chiến dịch thăm dò vừa qua.

Ba ngày sau, Diêu Nguyên cùng Vương Quang Chính ở bên trong phòng hạm trưởng, cùng nhau xem xét hồ sơ của các ứng cử viên dự tuyển. Đợt sơ tuyển đầu tiên có tới 800 người, gần như triệu tập tất cả binh lính trong quân đội. Nhưng khi xem danh sách, chân mày Diêu Nguyên càng lúc càng nhíu lại. Lúc sau, mới đưa ra nhận xét như vậy.

Vương Quang Chính hơi chần chờ, nói:

-Huấn luyện khẩn cấp không được à? Hay là tuyển không quân? Bất quá, không quân trong quân đội chúng ta quá ít.

Diêu Nguyên thở dài:

-Xem ra chỉ đành làm như thế thôi. Cứ vậy đi, trước hết lệnh cho các ban ngành liên quan khẩn trương chế tạo mấy mẫu khoang thuyền phi hành, dùng nó để kiểm tra cảm giác về phương hướng của 800 người này…Đúng rồi, tất cả tân nhân loại cũng tiến hành kiểm tra này, bao gồm cả nhĩ ngữ giả (người nhắc nhở) và suy luận giả (người suy luận).

Lần này thì Vương Quang Chính hơi ngạc nhiên:

-Bọn họ cũng phải ra chiến trường sao? Không được, lão Diêu. Nhĩ ngữ giả là bảo bối của giới khoa học. Các ông lão kia cực kỳ nuông chiều bọn họ. Nếu ngài muốn họ ra chiến trường, ta dám đảm bảo giới khoa học sẽ bãi công ngay!

-Không, chẳng qua để thử nghiệm một chút thôi. Ta hiện giờ đã tin tưởng phần nào vào giả thuyết của Yvaine. Có lẽ tân nhân loại xuất hiện là do con người thích ứng với môi trường vũ trụ. Đúng rồi, trừ tân nhân loại ra thì cũng đem tất cả những người bị nhiễm bệnh còn sống tham gia vào. Họ sẽ là đợt thử nghiệm thứ hai.

Kết quả, trong một tuần lễ, 800 binh lính sơ tuyển, tất cả tân nhân loại đều tham dự lần thử nghiệm thứ hai trong khoang thuyền mẫu. Chọn được 106 người hợp lệ, còn những người sống sót sau cơn bệnh thần bí kia. Trừ Thích Hiểu Điểu…toàn bộ đều hợp lệ.

-Khỉ! Bọn mày bị ngu hả? Sống an nhàn lại không muốn! Tụi bây tự dưng lại gia nhập quân đội làm cái gì? Thích Hiểu Điểu lớn tiếng mắng hai người Lâm Khâu Thu và Vương Đan Đán.

Vương Đan Đán vừa cắn cà chua vừa nói:

-Nhưng tại cuộc thử nghiệm quá đơn giản mà. Thì ra tao còn có tư chất làm không quân cơ đấy, hắc hắc. Tụi bây không biết đâu, chỉ cần dùng mắt nhìn theo chấm đỏ là được rồi. Tuy nó di nhanh thiệt, hơn nữa còn lộn tùng phèo nhưng không hiểu sao tao lại tìm được rất dễ dàng.

-Ha ha ăn nữa đi!

Thích Hiểu Điểu đã nổi giận, hắn lớn tiếng:

-Mày ngoại trừ ăn ra còn biết cái gì. Khỉ gió, chúng ta đã biết mình là tân nhân loại. Ta là suy luận giả, Lâm Khâu Thu là cảm ứng giả, Vương Đan Đán mày là dự tri giả. Cái này chúng ta đều thử nghiệm rồi, cũng đã bước đầu xác nhận, vậy mà các ngươi còn bộc lộ ra làm gì? Muốn gia nhập cái cơ quan tân nhân loại đó sao?

Sau đó, nửa đời sau bị giam bên trong, bị nghiên cứu săm soi à?

Lâm Khâu Thu cùng Vương Đan Đán tỏ vẻ áy náy. Thanh âm Lâm Khâu Thu có hơi bất đắc dĩ, nói:

-Tụi tao cũng ráng ẩn giấu đó chứ. Chẳng qua lúc kiểm tra thì thân bất do kỷ. Khi thấy điểm đỏ thì tự dưng con mắt lại tự động tìm đến đúng vị trí, theo sát không rời…Thật xin lỗi mày, Hiểu Điểu.

Thích Hiểu Điểu chán nản ngồi trên giường, ôm đầu:

-Tao biết, tao biết a. Lúc ấy, ngay cả tao thiếu chút nữa cũng nhịn không được. Cảm giác ấy thật khó hình dung. Giống như chúng ta sinh ra để tìm cái điểm chết tiệt đó hay sao ấy. Không ngờ vì nó mà bị lộ cả lũ.

Lúc này trong phòng hạm trưởng, Diêu Nguyên nhìn thấy kết quả khảo nghiệm cũng rất bất ngờ. Bất ngờ đầu tiên là tất cả binh lính tham gia dự tuyển, trừ những người từng phục vụ trong không quân thì tất cả đều trượt. Còn bất ngờ thứ hai là toàn bộ những người còn sống sau bệnh dịch lại trúng tuyển toàn bộ, không phân biệt nam nữ hay chức vụ nghề nghiệp. Ngay cả Yvaine và Ba Lệ cũng hợp lệ?

Bất ngờ thứ ba là, người sống sót duy nhất sau dịch bệnh không trúng tuyển…Thích Hiểu Điểu.

-Nói thật, người quá thông minh sẽ bị trí thông minh hại.

Diêu Nguyên rót một chén trà đưa cho Thích Hiểu Điểu, nói:

-Ngươi cho rằng phần lớn những người còn sống sau dịch bệnh sẽ không hợp lệ nên mới cố ý giả vờ sao. Còn vì sao giả vờ, là để không gia nhập vào quân đội, tránh được nguy hiểm cũng như tránh xa cơ quan tân nhân loại…Cho nên kiên quyết giả vờ đến cùng?

Thích Hiểu Điểu cười khổ, hắn cầm lấy chén trà nhưng không uống. Chăm chú nhìn chén trà một lát, chậm rãi nói:

-Tôi chỉ không ngờ bản năng đó lại mãnh liệt như vậy. Không thể ẩn tàng, gần như vô thức mọi người kể cả tôi đều theo bản năng đưa mắt tìm lấy điểm đỏ. Đúng là quá thông minh sẽ bị trí thông minh hại.

Diêu Nguyên nở nụ cười:

-Nói như vậy…Ngươi là suy luận giả rồi? Theo ta được biết, chỉ có suy luận giả khi xem xét nhiều giả thuyết, cũng như tiến hành phân tích và tổng hợp mới có thể khống chế được bản thân. Nếu như trong lúc khảo nghiệm, ngươi sử dụng kỹ năng của suy luận giả thì có thể khắc chế bản năng, không nhìn tới điểm đỏ kia.

Thích Hiểu Điểu gật đầu:

-Đúng, lúc bắt đầu khảo sát thì tôi đã suy luận sai lầm. Khi tôi lấy lại tinh thần thì khảo sát đã bắt đầu, bởi kiên trì muốn thất bại cho nên mới có kết quả như vậy. Nếu sớm biết…bởi vì không hợp lệ mà làm tôi nổi bật trong đám người, như vậy vô luận làm sao tôi sẽ không để mình rớt.

Nghe lời nói bất lực của Thích Hiểu Điểu, trong lòng Diêu Nguyên mừng như nở hoa. Có trời mới biết hắn vui như thế nào. Đi một Nhâm Đào, lại đưa tới một suy luận giả khác. Cái này không thể coi là may mắn nữa…là kì tích!

-Cứ như vậy đi, cổ phần trong tờ báo các ngươi vẫn giữ như bình thường. Nhưng các ngươi phải gia nhập vào trong cơ quan tân nhân loại. Bất quá, có thể ngươi đã hiểu lầm cơ quan này rồi. Nó không phải là nơi nghiên cứu sinh vật gì gì đó đâu, nó là nơi nghiên cứu hệ thống, kỹ năng chiến đấu của các hệ tân nhân loại khác nhau. Xem nên làm thế nào để giảm tác dụng phụ khi sử dụng kỹ năng quá mức. Cho dù là ta, cũng phải đi đến cơ quan đó chịu nghiên cứu.

Diêu Nguyên cười nói với Thích Hiểu Điểu. Thích Hiểu Điểu cũng không từ chối. Dù sao thì chuyện đến mức này, có muốn giấu cũng vô dụng. Toàn bộ những người còn sống sau bệnh dịch đều hợp lệ, chỉ duy mình hắn rớt. Đến kẻ ngu cũng nhìn ra ẩn tình trong chuyện này. Huống chi, hạm trưởng Diêu Nguyên là người cùng nước, xét lại các chính sách của hắn từ trước đến giờ, có thể thấy Diêu Nguyên tuyệt đối là một người lãnh đạo tinh minh, không phải là kẻ ngu.

Cho nên, đến lúc này thì hắn đứng lên nói:

-Tôi hiểu rồi…tôi sẽ gia nhập vào cơ quân tân nhân loại.

Nói xong, hắn định rời khỏi phòng hạm trưởng.

Bất quá Diêu Nguyên lại không mắc lừa:

-Đừng chơi chữ với ta. Trừ gia nhập vào cơ quan tân nhân loại, còn phải gia nhập quân đội nữa. Đúng rồi, hai người bạn của ngươi cũng sẽ gia nhập quân đội. Tuy có hơi cưỡng ép nhưng ta đảm bảo với ngươi, tuyệt đối không buộc ai hi sinh vô ích. Nếu phải chết vì nhiệm vụ…Ta sẽ đi cùng các ngươi.

Thích Hiểu Điểu thở dài:

-Tốt nhất chuyện đó đừng xảy ra. Nếu ngài chết cùng chúng tôi, chắc chắn phi thuyền Hi Vọng cũng tiêu luôn. Có lẽ ngài còn chưa phát giác nhưng với phi thuyền Hi Vọng, ý nghĩa của ngài không chỉ đơn giản là một hạm trưởng. Có thể nói nó ảnh hưởng đến lòng tin, tín ngưỡng…Hoặc có thể coi đó là tín ngưỡng, bước đầu của tín ngưỡng…tình cảm.

Nói xong, Thích Hiểu Điểu đi ra khỏi phòng hạm trưởng, bỏ lại Diêu Nguyên ngơ ngẩn, thật lâu sau chưa nói lên lời nào.

Cho đến khi Barbie gõ cửa đi vào, Diêu Nguyên mới bừng tỉnh:

-Có gì à?

Ngón tay Barbie chỉ vào đồng hồ:

-Hạm trưởng, hai giờ chiều rồi. Ngài phải tham dự buổi trúng cử của hạ nghị viện. Đến lúc đó còn có phóng viên phỏng vấn, hơn nữa còn có màn hỏi đáp của dân chúng. Chắc ngài không muốn trễ một hội nghị quan trọng như thế chứ?

Diêu Nguyên bất đắc dĩ đứng lên, chỉnh trang lại bộ quân phục trên người. Cho đến khi Barbie leo lên xe điện, ngồi ở phía sau hắn, Diêu Nguyên đột nhiên hỏi:

-Barbie, nếu có một ngày ta chết đi, em sẽ cảm giác ra sao?

Barbie hơi sửng sờ, sau đó mặt đỏ lên. Bất quá, nàng lập tức quay đầu đi nhìn về cửa sổ, lẩm bẩm nói:

-Cảm giác ra sao à…Chắc là sẽ khóc rất nhiều, cũng sẽ rất đau lòng…Hạm trưởng này, không lẽ ngài có sở thích trêu thư ký của mình à?

Diêu Nguyên nghe vậy cũng hơi sửng sờ, bởi lời nói của hắn tựa hồ mang tầng ý nghĩa khác với ý hắn định nói. Bất quá, cái này càng giải thích thì càng rối, cho nên hắn chỉ đành cười cười xấu hổ, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Bất quá, trong lòng hắn có một tư vị không nói nên lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện