Đề nghị của Ba Lệ có thể nói tương đối lớn mật, thậm chí có thể dùng từ điên cuồng để hình dung.

Được rồi, bạn hãy thử tưởng tượng xem. Chỉ để đào ra một đường hầm lên mặt đất, sẽ phải chế tạo một cỗ máy trường lực siêu từ, rồi dùng chiếc “đại pháo” có khả năng bắn xuyên quỹ đạo Tiêm Tinh pháo bắn một phát. Khẩu pháo này nếu xét uy lực thì không hề thua kém các loại vũ khí hạt nhân hay nhiệt hạch khác, chuyên dùng để tiêu diệt vệ tinh hoặc thiên thạch!

-Được rồi, ta đã tham khảo ý kiến của rất nhiều chuyên gia. Một phát bắn này rất dễ dàng xuyên qua tầng nham thạch dày 2000 mét, sau đó bay ra ngoài bầu khí quyển của hành tinh này, lao thẳng vào vũ trụ. Tốc độ của nó thậm chí dư sức bay ra khỏi hệ thiên hà, đạt tiêu chuẩn của tốc độ vũ trụ cấp ba (1)!

Diêu Nguyên không biết nên vui hay buồn nữa, bất quá hắn vẫn đưa ra quyết định, sau đó lập tức triệu tập hội nghị tác chiến của quân đoàn vũ trụ.

-Đầu tiên, ta đồng ý với kế hoạch này. Mặc dù nghe hơi điên cuồng, nhưng để chế tạo máy trường lực siêu từ chỉ mất khoảng 20 ngày. Sau khi thí nghiệm thành công, sẽ lập tới khởi động Tiêm Tinh pháo, đào ra một đường hầm. Tiểu tổ xây dựng sẽ có nhiệm vụ gia cố và mở rộng đường hầm này. Đến khi xác nhận nó an toàn và đạt tiêu chuẩn, sẽ phái ra một phi thuyền vận chuyển trang bị hệ thống phản trọng lực, chứa 15 người tạo thành tiểu tổ tiền trạm, đi lên mặt đất tiến hành khảo sát thực địa.

Diêu Nguyên nói tới đây, hắn nhìn về phía Ưng:

-Ưng, ngươi sẽ là người dẫn đội. Dẫn theo Trương Hằng và Nhâm Đào. Dọc đường giữ liên lạc với phi thuyền thông qua thiết bị. Nếu liên lạc vì lý do không rõ bị cắt đứt, ta sẽ cho Niệm Tịch Không dùng kỹ năng truyền đạt để liên lạc với tiểu đội của ngươi. Trong đội có khoảng 5 nhà khoa học, ngươi có thể tùy chọn thêm 7 thành viên từ quân đoàn vũ trụ. Yêu cầu nhất định phải bảo vệ an toàn cho các nhà khoa học, trong đó có tiến sĩ Mitsuda – nhĩ ngữ giả.

Ưng gật đầu:

-Vậy còn trang bị thì sao? Xin được trang bị các thiết bị tiêu chuẩn cho việc tác chiến và đổ bộ trên hành tinh có bầu khí quyển.

-Phê chuẩn.

Diêu Nguyên không chút do dự đồng ý, rồi nói thêm:

-Trừ các trang thiết bị này, ta còn cho phép tiểu đội ngươi mang theo một khẩu pháo Gauss mini, mỗi người trong đội trang bị thêm một quả lựu đạn siêu từ.

Ưng suy nghĩ một lát, không nghĩ ra nên bổ sung thiết bị gì, bèn gật đầu đồng ý.

Chuyện kế tiếp không cần Diêu Nguyên phải quan tâm đến, bởi vì Ưng là một chuyên gia trong lĩnh vực tác chiến. Trong phương diện này, hắn tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ sơ sót nào, không hề khinh thường hay bỏ sót bất kỳ tiểu tiết nào trong một nhiệm vụ. Đó cũng là nguyên nhân mà Diêu Nguyên tin tưởng hắn nhất.

Ưng quả nhiên không phụ kỳ vọng của Diêu Nguyên. Trừ Trương Hằng và Nhâm Đào do Diêu Nguyên chỉ định ra, hắn còn lựa chọn Hắc Thiết và Lưu Bạch. Ngoài 5 tân nhân loại đã có trong đội, hắn còn chọn thêm 5 chuẩn tân nhân loại khác.

Ưng hiểu rõ ý tứ của Diêu Nguyên. Trừ việc đảm bảo nhiệm vụ thành công tốt đẹp, còn có mục đích khác là bước đầu huấn luyện các chuẩn tân nhân loại kia. Bọn họ tính ra cũng có những tố chất như tân nhân loại, chỉ là không có được kỹ năng đặc thù. Tuy nhiên, khả năng tác chiến trong vũ trụ của bọn họ lại hơn người bình thường rất nhiều, nên Ưng liền lựa chọn thêm 5 chuẩn tân nhân loại.

Hai mươi ngày kế tiếp, các ban ngành chế tạo trên phi thuyền Hi Vọng đột ngột tăng cao hiệu suất. Sau khi sử dụng toàn bộ thành quả có được từ cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn, một cỗ máy khổng lồ đã ra đời. Diện tích của nó chiếm tới hơn ¼ diện tích của một tầng lầu. Không còn cách nào khác, diện tích của nó thật quá lớn, đành phải lắp một số bộ phận ở bên ngoài phi thuyền Hi Vọng. Điều này khiến cho cô nàng Ba Lệ chúng ta hơi bất mãn, theo như lời cô nàng, đây là hàng xịn đó, làm thế lỡ va chạm sạt lở gì đó thì ai đền đây.

Bất quá Diêu Nguyên cũng lười tranh cãi với cô nàng cứng đầu này. Giỡn gì chứ, nó chiếm tới ¼ diện tích của một tầng đó, phi thuyền Hi Vọng quả thật có chỗ trống để chứa nó, nhưng lắp vào thì sẽ rất chật chội. Diêu Nguyên còn chưa đến mức “dại gái”, tự nhiên không thể nào nghe theo ý kiến mè nheo của cô nàng Ba Lệ được. Nếu hư, cùng lắm thì chế ra cái khác, dù sao nó cũng đâu tốn tiền. Còn các nguyên vật liệu thì tồn kho rất nhiều, đặc biệt là chưa kể đến các nguyên vật liệu có trên hành tinh này. (DG: đại gia có khác, hư ta làm luôn cái mới ^^)

Khi cỗ máy trường lực siêu từ khởi động, gần như tiêu hao hết toàn bộ điện năng do một lò phản ứng nhiệt hạch cung cấp. Một lớp điện tích mà mắt thường cũng có thể thấy được từ từ tỏa ra xung quanh, chúng chạm phải lớp nham thạch rồi từ từ biến mất. Mà sau đó, các khối nham thạch vốn được hệ thống phản trọng lực nâng đỡ, trôi lơ lửng giữa không trung, dường như bị một lực hút bí ẩn hấp dẫn, từ từ ngưng tụ lại một chỗ trên không, không còn lơ lửng nữa.

Khi đã chuẩn bị xong, quá trình khởi động Tiêm Tinh pháo cũng bắt đầu. Các công đoạn cung cấp điện năng, gia tốc điện từ…dần được hoàn thành, nòng pháo được điều chỉnh hướng thẳng lên trên. Vô số dòng điện điên cuồng tuôn vào cỗ pháo, khiến cho dòng điện bên trong như được thực chất hóa, giống hệt như lưới điện tương cỡ lớn, rồi dòng điện khủng khiếp đó qua thiết bị gia tốc biến thành từ trường…

-Bắt đầu ba mươi giây đếm ngược. 30, 29, 28…

3, 2, 1…

Khi tiếng đếm ngược cuối cùng chấm dứt, cả phi thuyền Hi Vọng chấn động nhè nhẹ. Không ai kịp thấy viên đạn bay ra như thế nào, chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, tầng nham thạch trước mặt phi thuyền Hi Vọng đã xuất hiện một lỗ hổng có đường kính khoảng 50 mét, bề mặt thẳng tắp như được gọt nhẵn. Vô số đất đá li ti rơi xuống từ vách hang, nhưng vừa rơi xuống mấy mét thì lập tức bị nham thạch xung quanh hút giữ lại. Cứ thế, tất cả vụn nham thạch bị hút lại một chỗ, dính cố định với nhau. Lúc này, một lỗ hổng dẫn tới bầu trời trong xanh đã hiện ra trước mắt mọi người.

Còn về phát đạn, nó đã vượt khỏi bầu khí quyển của hành tinh, bay vào trong vũ trụ mênh mông, không biết đến phương trời nào.

Tất cả điều kiện cho tiểu đội tiền trạm xuất phát đã chuẩn bị xong, chỉ có điều…lỗ hổng này hơi nhỏ. Chưa đủ cho phi thuyền vận chuẩn bay qua.

Cuối cùng đành phải dùng hạ sách, tiếp tục dùng Tiêm Tinh pháo bắn thêm ba phát nữa. Đến lúc này, lỗ hổng đã biến thành một đường hầm đúng nghĩa, có đường kính lên 170 mét. Tuy so ra vẫn còn hơi chật cho phi thuyền vận chuyển, nhưng với khả năng điều khiển của tân nhân loại như Ưng, vấn đề này không nghiêm trọng lắm.

Sau đó, 5 nhà khoa học lần lượt mặc vào các bộ đồ du hành vũ trụ cải tiến, còn Ưng và các chiến sĩ khác trong quân đoàn vũ trụ thì mặc bộ trang phục chiến đấu tiêu chuẩn của quân đoàn vũ trụ. Mười lăm người bước lên phi thuyền, dùng hệ thống phản trọng lực chậm chạy bay lên. Do đường hầm quá hẹp, cho nên khoảng cách 2000 mét mà phải mất tới 10 phút mới đi xong.

Khi vừa thoát khỏi lòng đất, tất cả mọi người trên phi thuyền vận chuyển có cảm giác như mình vừa trở lại Trái Đất.

Xung quanh là vô số thực vật màu xanh lục, còn có rất nhiều động vật đang cuống quýt chạy ra xa. Xa xa, các cây thuộc họ quyết đứng sừng sững như cây cột chống trời, bầu trời có vài bóng động vật bay lượn. Bầu trời trong xanh tựa như viên ngọc, từng đám mây trắng phiêu đãng, hoàng hôn chiều tà buông xuống ở nơi xa….Quang cảnh đẹp như tranh vẽ khiến cho mọi người sững sờ, cảm thán không thôi.

Bất quá, Ưng còn chưa hưng phấn đến mức quên cả nhiệm vụ. Hắn lập tức tìm một chỗ thích hợp để đáp phi thuyền xuống. Khi đáp xong, hắn dẫn các binh lính trong quân đoàn vũ trụ tiến hành kiểm tra. Bọn họ muốn xác nhận mức độ nguy hiểm xung quanh, đặc biệt là các loại thực vật không biết rõ tên….Đây là một hành tinh hoàn toàn mới a, trời mới biết thực vật ở đây có an toàn hay không, lỡ đâu chúng là loại thực vật ăn thịt thì sao!

Mất khoảng 20 phút kiểm tra, khi xác nhận khu vực này an toàn, Ưng mới đồng ý cho các nhà khoa học bước xuống phi thuyền.

Các nhà khoa học sớm đã chờ từ lâu, khi Ưng vừa ra lệnh đã rối rít ùa xuống. Bọn họ bắt đầu công việc riêng của mình, như hái các mẫu tiêu bản thực vật, có người thu thập phân và nước tiểu của động vật quanh đó, có người tìm mẫu khoáng vật bùn đất, có người thu mẫu không khí, còn có người chuyên đi thu thập mẫu vật vi khuẩn, virus…Đủ thứ cần thu thập khiến cho công việc khá nhàm chán và dài dòng. Tuy nhiên, có gấp cũng không thể qua loa được. Đến lúc trời tối, công việc thu thập còn chưa hoàn tất.

Lúc này, không quản là trên phi thuyền Hi Vọng hay trên mặt đất, bốn người Trương Hằng, Nhâm Trừu Nguyệt, Diêu Nguyên, La Miêu Miêu đồng loạt nhìn lên bầu trời, kêu lên:

-Không ổn, có nguy hiểm!

Cảm giác nguy hiểm này đến từ bên trên. Không, không phải trên mặt đất, mà còn cao hơn nữa. Không, không phải là bầu trời, còn cao hơn nữa…Vượt qua khỏi tầng khí quyển, đúng vậy, cảm giác nguy hiểm đến từ bên ngoài hành tinh!

Đó là mối nguy hiểm gì? Tràn đầy sát khí, mang ham muốn cắn nuốt thôn phệ tất cả…Cảm giác đó, cứ như người trần truồng đứng giữa bầy thú hoang khát máu!

Bốn người đồng loạt có cảm giác đó, Trương Hằng gần như theo bản năng chạy về phía phi thuyền vận chuyển. Nhâm Trừu Nguyệt rối rít chạy về phòng của mình định tìm Nhâm Đào, La Miêu Miêu chạy đi tìm Ngưng Bạch Tuyết, còn Diêu Nguyên thì cấp tốc sử dụng thiết bị liên lạc, gọi tiểu đội tiền trạm.

-Ưng, xảy ra chuyện gì! Mau báo cáo tình hình, ta cảm thấy một mối nguy hiểm cực độ từ bên trên, từ đâu đến? -Tôi đã thấy, hành tinh kia…nó đang bị nuốt chửng!

Toàn bộ tiểu đội tiền trạm, tất cả sợ hãi nhìn lên bầu trời. Đúng vậy, bọn họ thấy hai vệ tinh, đó là hai vệ tinh của hành tinh này. Trong đó, một vệ tinh đã bị ăn mòn lồi lõm. Đúng vậy, nó bị một khối thịt vụn khổng lồ cắn nuốt. Khối thịt này bám vào bề mặt bên ngoài vệ tinh, từ từ ăn mòn nó, cho đến khi nuốt chửng cả khối vệ tinh này mới thôi!

Mà tất cả việc đó, thông qua kỹ năng thanh tích giả của Ưng, ghi sâu vào não hắn.

Trong mơ hồ, hắn dường như cảm thấy khối thịt vụn kia là một con quái vật khổng lồ, giương mắt nhìn về phía này, nhìn về vị trí này, nhìn về hắn và phi thuyền vận chuyển…thậm chí phảng phất nhìn xuyên thấu qua đường hầm bên cạnh, đến phi thuyền Hi Vọng đang ở dưới đất!

Chú thích:

1/Tốc độ vũ trụ cấp 3: Là giá trị tối thiểu để vật phóng ra từ Trái Đất thoát khỏi trường hấp dẫn của Mặt Trời. Giá trị này vào khoảng 16,6 km/s
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện