Tất cả tin tức thăm dò đều được gửi cho các người liên quan vào lúc 3h30 phút sáng. Những người đó gồm hạm trưởng Diêu Nguyên, một nhóm lớn các nhà khoa học, tất cả sĩ quan cấp úy cùng với những tân nhân loại được biết đến hiện giờ, trong đó có cả Nhâm Đào và Niệm Tịch Không.
Xác phi thuyền hư hỏng kia cách phi thuyền Hi Vọng khoảng hai tháng bay, chính xác là hai tháng mười hai ngày sáu tiếng. Kết quả này do máy tính chủ tính toán, sai số không quá 5 phút đồng hồ.
Với trình độ khoa học kỹ thuật của thế kỷ 21, chất lượng hình ảnh chụp từ khoảng cách đó cũng tương đối rõ nét. Trên cơ bản có thể thấy được hình dáng sơ lược cùng với lớp vỏ kim loại bên ngoài của phi thuyền.
Theo hình chụp, xung quanh khu vực đó có vô số mảnh vỡ kim loại nhỏ tạo thành một vành đai, phạm vi bao phủ hơn mấy vạn cây số. Những mảnh vỡ ấy ánh lên ánh sáng kim loại, sở dĩ có thể chụp được hình xác phi thuyền cũng nhờ vào ánh sáng phát ra từ các mảnh vỡ này phát ra.
Mảnh vỡ lớn nhất ghi nhận được lớn từ ba đến năm lần phi thuyền Hi Vọng. Đương nhiên độ lớn này xét trên thể tích, chứ chiều dài của phi thuyền Hi Vọng cũng lên tới mấy cây số, đối với chiến hạm trong vũ trụ thì nó đã thuộc dạng tương đối lớn.
-…Mọi thứ như các vị đã thấy, đầu tiên ta phải cảnh báo. Những hình ảnh, chi tiết và báo cáo này đều là bí mật cấp độ A. Không ai được quyền tiết lộ ra bên ngoài, lát nữa ta sẽ công bố những quy định liên quan tới việc bảo mật. Người vi phạm sẽ chịu sự xét xử của tòa án quân đội, không cần thông qua tòa án dân sự.
Diêu Nguyên phủ đầu buổi họp bằng những lời lẽ đanh thép. Trong lòng mọi người dự họp đều cảm thấy căng thẳng, thầm nhắc nhở mình không được tiết lộ bí mật.
Diêu Nguyên ngồi xuống ghế chủ tọa rồi nói với những người còn lại:
-Chúng ta quay lại chuyện chính. Ta tin không có ai vui vẻ gì khi bị đánh thức vào nửa đêm thế này. Bất quá đây chỉ là việc nhỏ, tình hình bây giờ nghiêm trọng hơn hẳn những bước nhảy không gian khác. Ta nghĩ ai ai cũng biết điều này phải không? Đúng, đó là một xác phi thuyền, một phi thuyền vũ trụ hư hỏng.
Diêu Nguyên cầm một bức ảnh tương đối rõ ràng, nói:
-Theo hình ảnh, chúng ta có thể thấy, cách phi thuyền Hi Vọng tầm hai tháng bay có một xác phi thuyền vũ trụ hư hỏng, phạm vi của nó kéo dài tới mấy vạn cây số. Theo dữ liệu thu thập được, về cơ bản phi thuyền này đã hoàn toàn bị hủy hoại thành mảnh nhỏ, mảnh vỡ nhỏ nhất cũng tới hơn mười mấy mét, còn mảnh to nhất lớn gấp bội phi thuyền Hi Vọng chúng ta.
Ta không phải là nhà khoa học, cũng không phải là nhân viên nghiên cứu, thậm chí là trợ lý nghiên cứu cũng không nốt. Cho nên, ta không thể quyết định…
Diêu Nguyên nhấn mạnh từng chữ trong lời nói, hướng về các nhà khoa học nói:
-Đầu tiên, ta muốn kiểm tra trình độ khoa học kỹ thuật của phi thuyền này. Trình độ khoa học của nó cách nền văn minh chúng ta bao nhiêu năm? Mấy trăm năm, mấy ngàn năm thậm chí mấy vạn năm. Ta muốn mọi người ước định một con số rõ ràng cụ thể.
Tiếp theo, trong xác phi thuyền này còn có bộ phận nào nguyên vẹn không? Ta không phải mơ tưởng tới việc lợi dụng nó để gia cố, cải tiến phi thuyền Hi Vọng, ý ta là…
Tới đây, vẻ mặt Diêu Nguyên đã hiện lên sát khí:
-Ý của ta là, liệu có người ngoài hành tinh còn sống sót bên trong phi thuyền không? Bọn chúng có còn điều khiển được bộ phận nào trong chiếc phi thuyền kia hay không? Bọn chúng có khả năng tấn công chúng ta hay không? Đây là vấn đề quan trong nhất. Chậm nhất là 24 tiếng sau phải có đáp án rõ ràng cho ta, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng bước nhảy không gian.
Trừ hai vấn đề đó ra, còn có vấn đề khác. Đó là về phi thuyền khổng lồ này, bọn họ đến từ nơi đâu, hướng về đâu? Nguyên nhân gì khiến cho phi thuyền khổng lồ như vậy trở thành mảnh vụn? Do tai nạn trong vũ trụ hay thiên thạch va chạm? Nó bị hủy diệt ở đâu, hay ngay tại đây? Hoặc là…
Diêu Nguyên cơ hồ như gầm lên:
-Bị nền văn minh khác tấn công!
Đó là toàn bộ vấn đề ta cần biết. Mong mọi người cố gắng tìm câu trả lời trong thời gian ngắn nhất. Đây không phải là thỉnh cầu, đây là mệnh lệnh!
Diêu Nguyên đứng lên nói:
-Ta sẽ tới phòng thăm dò ngay. Nơi đó có thể thu thập được tin tức mới. Ngoài ra, ta cho phép mọi người vận dụng bất kỳ tài nguyên nào trên phi thuyền Hi Vọng – từ nhân lực, vật lực, tất cả phòng thí nghiệm, thiết bị trên tàu đều được. Không cần lo tiêu tốn năng lượng, thứ khác phi thuyền Hi Vọng không có, chứ năng lượng thì mọi người có thể dùng thoải mái.
Tốt lắm, mọi người có thể đi. Bắt đầu đi, xin hãy nhớ kỹ, chuyện này liên quan đến tương lai của cả loài người!
Đúng vậy, nó liên quan đến tương lai của cả loài người sau này…
Bên trong phòng thăm dò, Diêu Nguyên lại một lần nữa lặp lại câu nói của mình. Bước nhảy không gian này có thể có tác động mạnh mẽ đến tương lai mai sau.
Bởi trong vũ trụ không có hiện tượng phong hóa, cho nên dù đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, xác phi thuyền hư hỏng này vẫn được bảo tồn nguyên vẹn. Thông qua máy tính chủ trên phi thuyền, các nhân viên bắt đầu chạy chương trình khôi phục vật thể, thu thập và ghép những mảnh vỡ kia lại. Trải qua thời gian loại trừ, phân loại, tính toán hình dạng, hướng bay….của các mảnh vỡ, cuối cùng đã hoàn thiện lại mô hình phi thuyền hư hỏng kia.
Đó là…
Một chiến hạm vũ trụ thật hùng vĩ!
Đây là một hành tinh nhân tạo to lớn, đúng, nó đã không còn là chiến hạm nữa mà là một hành tinh!
Hành tinh khổng lồ nhất đảm nhận vai trò chủ hạm, có đường kính khoảng 1400 dặm, mang hình bầu dục. Xung quanh nó là vô số chiến hạm cỡ nhõ, hình đĩa bay, đường kính khoảng 2 km. Ít nhất cũng có hơn trăm chiếc chiến hạm cỡ nhỏ như thế.
Đó là một hạm đội phi thuyền vũ trụ của người ngoài hành tinh to lớn đến mức khó tin. Đặc biệt là hành tinh chủ hạm kia, chỉ một chiếc này thôi cũng đã khiến cho mọi người cảm thấy run sợ…Nền khoa học kỹ thuật của nó là thứ mà con người không sao dám mơ tới – nền khoa học kỹ thuật đỉnh cao!
Chỉ cần một chiếc này, nếu nó đến Hệ Mặt Trời. Trong vòng một tháng, không có lẽ một tuần thôi là đủ - đủ để hủy diệt nền văn minh loài người. Đương nhiên, nếu nó tuyên chiến với loài người, chắc hẳn sau mấy ngày thôi thì loài người đã giơ súng đầu hàng rồi. Chỉ cần người ngoài hành tinh không diệt chủng toàn bộ nhân loại, giữ lại một số ít người thì khả năng đầu hàng chắc chắn hơn 90%...Đặc biệt trong tình huống vũ khí hạt nhân không có hiệu quả.
Diêu Nguyên nhìn mô hình phi thuyền đã được tái lập, càng thêm tin tưởng vào giả thuyết mình đưa ra trước đây. Đúng vậy, quần thể chiến hạm này quá quan trọng với loài người, nhất định phải đoạt được! Nó có thể là chiến lợi phẩm quan trọng nhất sau vô số bước nhảy không gian cho đến giờ, thậm chí còn quan trọng hơn thực vật ngoài hành tinh!
Lấy một thí dụ đơn giản cho dễ hình dung, nền khoa học kỹ thuật của người ngoài hành tinh quá tiên tiến, hiện đại đến mức con người có thể lầm tưởng nó là ma pháp hoặc thần tích. Trước mắt chưa có nhà khoa học nào có thể phân tích, tìm ra vài đầu mối về nền khoa học kỹ thuật tạo ra thực vật ngoài hành tinh, nền khoa học đó chắc hẳn tương đương với nền khoa học phát minh ra bước nhảy không gian.
Và quần thể chiến hạm trước mắt này, nền khoa học kỹ thuật của bọn họ….tuyệt đối không vượt quá nền khoa học của loài người mấy ngàn năm. Cao nhất là chỉ hơn mấy trăm năm thôi. Nhưng nó lại có thể đưa nền khoa học kỹ thuật của loài người nhảy vọt lên một tầng thứ mới.
Không bàn tới cái khác, chỉ riêng các nguyên liệu dùng để chế tạo chiến hạm này cũng có thể khiến công nghệ luyện kim và hợp kim của phi thuyền Hi Vọng nhảy vọt.
Sau đó là thiết bị liên lạc, thiết bị thăm dò trong vũ trụ, thậm chí là vũ khí chiến đấu không gian…
Những thứ này đều có thể vận dụng. Cho dù không cách nào hiểu rõ chúng, nhưng phân tích nó một cách cơ bản nhất chắc vẫn được chứ? Cứ thế, từng năm từng năm tích lũy, cho đến khi hoàn toàn nắm được nền khoa học kỹ thuật kia mới thôi!
(Chỉ cần xác nhận quần thể chiến hạm này không còn người ngoài hành tinh, không còn nguy hiểm thì những thiết bị trên chúng….Chúng ta nhất định phải đoạt được!)
Diêu Nguyên nắm chặt tay, thậm chí dùng lực mạnh đến nỗi ngón tay đã bật máu. Nhưng hắn không hề quan tâm, tất cả sự chú ý đều dồn vào hình ảnh trước mắt.
Lúc này đã 7h sáng, tất cả những người có nhiệm vụ đều đang thảo luận không biết mệt mỏi, hoặc quan sát hoặc nghiên cứu. Thực ra, không riêng Diêu Nguyên hiểu được ý nghĩa của quần thể chiến hạm hư hỏng này, hơn 90% những người đang làm việc đều hiểu. Ai ai cũng hưng phấn đến mắt đỏ hồng. Đặc biệt là các nhà khoa học, có thể gọi họ đang sôi máu mới đúng, thậm chí đến mức chảy cả máu mũi.
Cho đến hơn 8h sáng, khi ăn sáng xong thì Diêu Nguyên đã nhận được phần báo cáo đầu tiên. Bản báo cáo này do các nhà khoa học viết ra, đề cập tới vấn đề nền khoa học kỹ thuật trên quần thể chiến hạm.
-Theo sự quan sát của chúng tôi, cũng như với mô hình mẫu mà máy tính chủ cung cấp, lập luận theo góc độ khoa học…
Quần thể chiến hạm này sở hữu nền khoa học kỹ thuật ước chừng cách chúng ta từ 200-300 năm. Dĩ nhiên, chúng tôi đã bao gồm cả khả năng nền khoa học kỹ thuật chúng ta đột nhiên nhảy vọt.
Sở dĩ có kết luận như vậy là do hai nguyên nhân. Nguyên nhân đầu tiên là kích thước của chúng. Muốn cho quần thể chiến hạm khổng lồ như vậy di chuyển, điều này đã tiên tiến hơn nền khoa học của chúng ta từ 200 năm trở lên…
Kết luận này chắc hẳn không sai nhiều. Ít nhất là sai số 100 năm thôi. Lý do ở nguyên nhân thứ hai. Quần thể chiến hạm này không có kỹ thuật bước nhảy không gian, di chuyển đều sử dụng động cơ đẩy. Hơn nữa, dựa theo hình dáng của chiến hạm có thể thấy được, bọn họ không có kỹ thuật phản trọng lực. Cho nên bọn họ mới thiết kế chiến hạm có hình dáng như vậy, lợi dụng lực ly tâm để duy trì trọng lực trên phi thuyền. Vô luận chủ hạm hay phi thuyền bảo vệ đều có hình cầu hoặc hình tròn…
Vì vậy, chúng tôi cho rằng, quần thể chiến hạm hư hỏng này sở hữu nền khoa học kỹ thuật hiện đại hơn chúng ta từ 200-300 năm…
Xác phi thuyền hư hỏng kia cách phi thuyền Hi Vọng khoảng hai tháng bay, chính xác là hai tháng mười hai ngày sáu tiếng. Kết quả này do máy tính chủ tính toán, sai số không quá 5 phút đồng hồ.
Với trình độ khoa học kỹ thuật của thế kỷ 21, chất lượng hình ảnh chụp từ khoảng cách đó cũng tương đối rõ nét. Trên cơ bản có thể thấy được hình dáng sơ lược cùng với lớp vỏ kim loại bên ngoài của phi thuyền.
Theo hình chụp, xung quanh khu vực đó có vô số mảnh vỡ kim loại nhỏ tạo thành một vành đai, phạm vi bao phủ hơn mấy vạn cây số. Những mảnh vỡ ấy ánh lên ánh sáng kim loại, sở dĩ có thể chụp được hình xác phi thuyền cũng nhờ vào ánh sáng phát ra từ các mảnh vỡ này phát ra.
Mảnh vỡ lớn nhất ghi nhận được lớn từ ba đến năm lần phi thuyền Hi Vọng. Đương nhiên độ lớn này xét trên thể tích, chứ chiều dài của phi thuyền Hi Vọng cũng lên tới mấy cây số, đối với chiến hạm trong vũ trụ thì nó đã thuộc dạng tương đối lớn.
-…Mọi thứ như các vị đã thấy, đầu tiên ta phải cảnh báo. Những hình ảnh, chi tiết và báo cáo này đều là bí mật cấp độ A. Không ai được quyền tiết lộ ra bên ngoài, lát nữa ta sẽ công bố những quy định liên quan tới việc bảo mật. Người vi phạm sẽ chịu sự xét xử của tòa án quân đội, không cần thông qua tòa án dân sự.
Diêu Nguyên phủ đầu buổi họp bằng những lời lẽ đanh thép. Trong lòng mọi người dự họp đều cảm thấy căng thẳng, thầm nhắc nhở mình không được tiết lộ bí mật.
Diêu Nguyên ngồi xuống ghế chủ tọa rồi nói với những người còn lại:
-Chúng ta quay lại chuyện chính. Ta tin không có ai vui vẻ gì khi bị đánh thức vào nửa đêm thế này. Bất quá đây chỉ là việc nhỏ, tình hình bây giờ nghiêm trọng hơn hẳn những bước nhảy không gian khác. Ta nghĩ ai ai cũng biết điều này phải không? Đúng, đó là một xác phi thuyền, một phi thuyền vũ trụ hư hỏng.
Diêu Nguyên cầm một bức ảnh tương đối rõ ràng, nói:
-Theo hình ảnh, chúng ta có thể thấy, cách phi thuyền Hi Vọng tầm hai tháng bay có một xác phi thuyền vũ trụ hư hỏng, phạm vi của nó kéo dài tới mấy vạn cây số. Theo dữ liệu thu thập được, về cơ bản phi thuyền này đã hoàn toàn bị hủy hoại thành mảnh nhỏ, mảnh vỡ nhỏ nhất cũng tới hơn mười mấy mét, còn mảnh to nhất lớn gấp bội phi thuyền Hi Vọng chúng ta.
Ta không phải là nhà khoa học, cũng không phải là nhân viên nghiên cứu, thậm chí là trợ lý nghiên cứu cũng không nốt. Cho nên, ta không thể quyết định…
Diêu Nguyên nhấn mạnh từng chữ trong lời nói, hướng về các nhà khoa học nói:
-Đầu tiên, ta muốn kiểm tra trình độ khoa học kỹ thuật của phi thuyền này. Trình độ khoa học của nó cách nền văn minh chúng ta bao nhiêu năm? Mấy trăm năm, mấy ngàn năm thậm chí mấy vạn năm. Ta muốn mọi người ước định một con số rõ ràng cụ thể.
Tiếp theo, trong xác phi thuyền này còn có bộ phận nào nguyên vẹn không? Ta không phải mơ tưởng tới việc lợi dụng nó để gia cố, cải tiến phi thuyền Hi Vọng, ý ta là…
Tới đây, vẻ mặt Diêu Nguyên đã hiện lên sát khí:
-Ý của ta là, liệu có người ngoài hành tinh còn sống sót bên trong phi thuyền không? Bọn chúng có còn điều khiển được bộ phận nào trong chiếc phi thuyền kia hay không? Bọn chúng có khả năng tấn công chúng ta hay không? Đây là vấn đề quan trong nhất. Chậm nhất là 24 tiếng sau phải có đáp án rõ ràng cho ta, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng bước nhảy không gian.
Trừ hai vấn đề đó ra, còn có vấn đề khác. Đó là về phi thuyền khổng lồ này, bọn họ đến từ nơi đâu, hướng về đâu? Nguyên nhân gì khiến cho phi thuyền khổng lồ như vậy trở thành mảnh vụn? Do tai nạn trong vũ trụ hay thiên thạch va chạm? Nó bị hủy diệt ở đâu, hay ngay tại đây? Hoặc là…
Diêu Nguyên cơ hồ như gầm lên:
-Bị nền văn minh khác tấn công!
Đó là toàn bộ vấn đề ta cần biết. Mong mọi người cố gắng tìm câu trả lời trong thời gian ngắn nhất. Đây không phải là thỉnh cầu, đây là mệnh lệnh!
Diêu Nguyên đứng lên nói:
-Ta sẽ tới phòng thăm dò ngay. Nơi đó có thể thu thập được tin tức mới. Ngoài ra, ta cho phép mọi người vận dụng bất kỳ tài nguyên nào trên phi thuyền Hi Vọng – từ nhân lực, vật lực, tất cả phòng thí nghiệm, thiết bị trên tàu đều được. Không cần lo tiêu tốn năng lượng, thứ khác phi thuyền Hi Vọng không có, chứ năng lượng thì mọi người có thể dùng thoải mái.
Tốt lắm, mọi người có thể đi. Bắt đầu đi, xin hãy nhớ kỹ, chuyện này liên quan đến tương lai của cả loài người!
Đúng vậy, nó liên quan đến tương lai của cả loài người sau này…
Bên trong phòng thăm dò, Diêu Nguyên lại một lần nữa lặp lại câu nói của mình. Bước nhảy không gian này có thể có tác động mạnh mẽ đến tương lai mai sau.
Bởi trong vũ trụ không có hiện tượng phong hóa, cho nên dù đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, xác phi thuyền hư hỏng này vẫn được bảo tồn nguyên vẹn. Thông qua máy tính chủ trên phi thuyền, các nhân viên bắt đầu chạy chương trình khôi phục vật thể, thu thập và ghép những mảnh vỡ kia lại. Trải qua thời gian loại trừ, phân loại, tính toán hình dạng, hướng bay….của các mảnh vỡ, cuối cùng đã hoàn thiện lại mô hình phi thuyền hư hỏng kia.
Đó là…
Một chiến hạm vũ trụ thật hùng vĩ!
Đây là một hành tinh nhân tạo to lớn, đúng, nó đã không còn là chiến hạm nữa mà là một hành tinh!
Hành tinh khổng lồ nhất đảm nhận vai trò chủ hạm, có đường kính khoảng 1400 dặm, mang hình bầu dục. Xung quanh nó là vô số chiến hạm cỡ nhõ, hình đĩa bay, đường kính khoảng 2 km. Ít nhất cũng có hơn trăm chiếc chiến hạm cỡ nhỏ như thế.
Đó là một hạm đội phi thuyền vũ trụ của người ngoài hành tinh to lớn đến mức khó tin. Đặc biệt là hành tinh chủ hạm kia, chỉ một chiếc này thôi cũng đã khiến cho mọi người cảm thấy run sợ…Nền khoa học kỹ thuật của nó là thứ mà con người không sao dám mơ tới – nền khoa học kỹ thuật đỉnh cao!
Chỉ cần một chiếc này, nếu nó đến Hệ Mặt Trời. Trong vòng một tháng, không có lẽ một tuần thôi là đủ - đủ để hủy diệt nền văn minh loài người. Đương nhiên, nếu nó tuyên chiến với loài người, chắc hẳn sau mấy ngày thôi thì loài người đã giơ súng đầu hàng rồi. Chỉ cần người ngoài hành tinh không diệt chủng toàn bộ nhân loại, giữ lại một số ít người thì khả năng đầu hàng chắc chắn hơn 90%...Đặc biệt trong tình huống vũ khí hạt nhân không có hiệu quả.
Diêu Nguyên nhìn mô hình phi thuyền đã được tái lập, càng thêm tin tưởng vào giả thuyết mình đưa ra trước đây. Đúng vậy, quần thể chiến hạm này quá quan trọng với loài người, nhất định phải đoạt được! Nó có thể là chiến lợi phẩm quan trọng nhất sau vô số bước nhảy không gian cho đến giờ, thậm chí còn quan trọng hơn thực vật ngoài hành tinh!
Lấy một thí dụ đơn giản cho dễ hình dung, nền khoa học kỹ thuật của người ngoài hành tinh quá tiên tiến, hiện đại đến mức con người có thể lầm tưởng nó là ma pháp hoặc thần tích. Trước mắt chưa có nhà khoa học nào có thể phân tích, tìm ra vài đầu mối về nền khoa học kỹ thuật tạo ra thực vật ngoài hành tinh, nền khoa học đó chắc hẳn tương đương với nền khoa học phát minh ra bước nhảy không gian.
Và quần thể chiến hạm trước mắt này, nền khoa học kỹ thuật của bọn họ….tuyệt đối không vượt quá nền khoa học của loài người mấy ngàn năm. Cao nhất là chỉ hơn mấy trăm năm thôi. Nhưng nó lại có thể đưa nền khoa học kỹ thuật của loài người nhảy vọt lên một tầng thứ mới.
Không bàn tới cái khác, chỉ riêng các nguyên liệu dùng để chế tạo chiến hạm này cũng có thể khiến công nghệ luyện kim và hợp kim của phi thuyền Hi Vọng nhảy vọt.
Sau đó là thiết bị liên lạc, thiết bị thăm dò trong vũ trụ, thậm chí là vũ khí chiến đấu không gian…
Những thứ này đều có thể vận dụng. Cho dù không cách nào hiểu rõ chúng, nhưng phân tích nó một cách cơ bản nhất chắc vẫn được chứ? Cứ thế, từng năm từng năm tích lũy, cho đến khi hoàn toàn nắm được nền khoa học kỹ thuật kia mới thôi!
(Chỉ cần xác nhận quần thể chiến hạm này không còn người ngoài hành tinh, không còn nguy hiểm thì những thiết bị trên chúng….Chúng ta nhất định phải đoạt được!)
Diêu Nguyên nắm chặt tay, thậm chí dùng lực mạnh đến nỗi ngón tay đã bật máu. Nhưng hắn không hề quan tâm, tất cả sự chú ý đều dồn vào hình ảnh trước mắt.
Lúc này đã 7h sáng, tất cả những người có nhiệm vụ đều đang thảo luận không biết mệt mỏi, hoặc quan sát hoặc nghiên cứu. Thực ra, không riêng Diêu Nguyên hiểu được ý nghĩa của quần thể chiến hạm hư hỏng này, hơn 90% những người đang làm việc đều hiểu. Ai ai cũng hưng phấn đến mắt đỏ hồng. Đặc biệt là các nhà khoa học, có thể gọi họ đang sôi máu mới đúng, thậm chí đến mức chảy cả máu mũi.
Cho đến hơn 8h sáng, khi ăn sáng xong thì Diêu Nguyên đã nhận được phần báo cáo đầu tiên. Bản báo cáo này do các nhà khoa học viết ra, đề cập tới vấn đề nền khoa học kỹ thuật trên quần thể chiến hạm.
-Theo sự quan sát của chúng tôi, cũng như với mô hình mẫu mà máy tính chủ cung cấp, lập luận theo góc độ khoa học…
Quần thể chiến hạm này sở hữu nền khoa học kỹ thuật ước chừng cách chúng ta từ 200-300 năm. Dĩ nhiên, chúng tôi đã bao gồm cả khả năng nền khoa học kỹ thuật chúng ta đột nhiên nhảy vọt.
Sở dĩ có kết luận như vậy là do hai nguyên nhân. Nguyên nhân đầu tiên là kích thước của chúng. Muốn cho quần thể chiến hạm khổng lồ như vậy di chuyển, điều này đã tiên tiến hơn nền khoa học của chúng ta từ 200 năm trở lên…
Kết luận này chắc hẳn không sai nhiều. Ít nhất là sai số 100 năm thôi. Lý do ở nguyên nhân thứ hai. Quần thể chiến hạm này không có kỹ thuật bước nhảy không gian, di chuyển đều sử dụng động cơ đẩy. Hơn nữa, dựa theo hình dáng của chiến hạm có thể thấy được, bọn họ không có kỹ thuật phản trọng lực. Cho nên bọn họ mới thiết kế chiến hạm có hình dáng như vậy, lợi dụng lực ly tâm để duy trì trọng lực trên phi thuyền. Vô luận chủ hạm hay phi thuyền bảo vệ đều có hình cầu hoặc hình tròn…
Vì vậy, chúng tôi cho rằng, quần thể chiến hạm hư hỏng này sở hữu nền khoa học kỹ thuật hiện đại hơn chúng ta từ 200-300 năm…
Danh sách chương