Lưu thị đồng ý, nhanh chóng nói với nữ nhi Lý Phương đang làm quần áo: "A Phương, nhanh lên đến nhà thôn trưởng nãi nãi, gọi ngài ấy đến đây, cứ nói vợ của Nhị Lăng Tử và Tam quả phụ tới."
Lý Phương lớn rồi nên biết thanh danh hai người kia ở trong thôn thật sự không tốt, cực kỳ làm loạn. Các nàng rào rạt tới vừa thấy đã biết là đến chiếm tiện nghi.
"Vâng, nương." Lý Phương đồng ý, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vợ của Nhị Lăng Tử đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vợ Nguyên Thanh à, ta tới mua ruột heo luộc nhà ngươi, đương gia chúng ta thích ruột heo luộc ngươi làm lắm đó."
Hòa nhã mới có thể phát tài!
Liễu Phán Nhi còn lâu mới đuổi khách làm ăn ở ngoài cửa: "Thím, lời này người nói hay lắm, mùi vị nước tương nhà ta làm ngon lắm đó. Người muốn bao nhiêu?"
Vợ của Nhị Lăng Tử nghĩ nghĩ: "Ngươi nâng nồi lên cho ta xem, ta tự mình chọn."
Liễu Phán Nhi thấy thế thì gật đầu: "Được!"
Đang nói đã có những người khác tới mua.
Lúc này, Lý Dung chạy từ trong phòng ra, còn nhớ rõ vợ của Nhị Lăng Tử nói bậy với nương cô bé, miệng lưỡi của Tam quả phụ cũng rất tốt, cô bé ghét nhất hai người kia: "Xem thì có thể nhưng phải cách khá xa chút. Dù sao đây cũng là đồ ăn, vây quanh nồi không quá sạch sẽ. Còn có ấy à, nhà của chúng ta làm buôn bán nhỏ, đưa tiền trước mới có thể mua. Không trả tiền, các người đứng xa xa xem là được. Về phần các người ngửi mùi hương của thịt kho sẽ không thu tiền của các người."
Mặt vợ của Nhị Lăng Tử và Tam quả phụ lộ vẻ xấu hổ, nhất là Tam quả phụ lân này vốn dĩ muốn ăn không, chỉ mang theo mỗi chậu, hoàn toàn không mang theo tiền.
Nữ nhi lớn A Dung biết rõ lòng tai
Liễu Phán Nhi nghe thấy miệng lưỡi Lý Dung nhanh nhẹn, nói hết những lời nàng nghĩ ra.
Đúng lúc này, Chu Thúy Hoa tới, trong tay câm bánh rán mỏng, ăn rất ngon: “Ai u, tam tẩu tử, đệ muội các người cũng tới mua thịt kho? Ta nói với các người nước tương này ăn rất ngon. các người không mua thì lát nữa không còn đâu."
Tròng mắt Tam quả phụ vừa chuyển, cũng cười cười: "Ta cũng chọn." Không chỉ có thịt, còn cho năm muỗng canh kho.
Lý đại nương cười cười: "Vợ Nguyên Thanh, nhanh lấy cho ta một cân, ta nhân lúc trời chưa tối đưa qua cho Đại Tráng."
Liễu Phán Nhi đồng ý: "Được thôi, thím, ta múc thịt cho thím."
Lý đại nương cũng bưng bát lớn, lại đây mua một cân. Tiền trong nhà không nhiều lắm, nhưng nhi tử thích ăn, cũng không thể luôn trông cậy vào vợ Nguyên Thanh và nương A Lệ vẫn luôn cho được.
Liễu Phán Nhi cũng gắp một cái lòng heo chừng một cân, rồi múc năm muỗng canh kho.
Khi Liễu Phán Nhi vợ của Nhị Lăng Tử đảo nồi cũng ngửi thấy được mùi thơm, cũng không trì hoãn nữa. Nếu hết rồi Nhị Lăng Tử trong nhà sẽ đánh nàng mất.
"Vợ Nguyên Thanh à, lấy một cân cho ta đi." Vợ của Nhị Lăng Tử thúc giục, dù sao nàng ta dùng tiền mua, cũng không phải là ăn không, không cần la lối khóc lóc nghiến răng ở chỗ này.
Lý đại nương bưng bát thịt kho và canh kho lớn, vui rạo rực rời đi.
Vợ của Nhị Lăng Tử thấy múc năm muỗng canh kho, lập tức không vui: "Vợ Nguyên Thanh, trong nồi canh kho còn có nhiều như vậy, ngươi đưng đầy cho ta đi."
Liễu Phán Nhi biết Vợ của Nhị Lăng Tử tham, nhưng không nghĩ tới lại tham như thế, vợ của Nhị Lăng Tử mang bồn sứ lại đây cũng không bé hơn bồn sứ rửa ruột lợn nhà nàng.
Vợ của Nhị Lăng Tử nhíu mày: "Vợ Nguyên Thanh à, người nhà ta nhiều, năm muỗng này không đủ chia đâu. Nhanh lên, múc hai muỗng đi."
Liễu Phán Nhi phản bác: "Mua thịt kho thì múc năm muỗng, đựng đầy cho người thì người sau lại đây mua thịt kho sẽ không còn."
Nếu chứa đầy, đoán chừng sẽ múc hết canh kho trong nồi mất.
Liễu Phán Nhi biết cho dù cho thêm hai muỗng, vợ của Nhị Lăng Tử cũng sẽ không nói nàng tốt, cho nên nàng trực tiếp từ chối: "Không được, năm muỗng!"
Vợ của Nhị Lăng Tử tức giận đến giậm chân, nhưng thấy dáng vẻ Liễu Phán Nhi không định nhường một bước nào mà cực kỳ chán ghét nàng ta, nàng ta cũng không thể làm gì khác, đành móc ra mười văn tiên, ném ở trên bệ bếp: "Ta thấy các người chỉ có tiền trong mắt thôi, chút canh kho mà cũng không nỡ cho."
Thanh toán tiền xong vợ của Nhị Lăng Tử oán giận vài câu, bưng bồn đựng thịt kho và canh kho nhanh chóng trở vê.
Nàng lo lắng lỡ như Tam quả phụ không lấy được thịt và canh kho từ chỗ Liễu Phán Nhi bên kia, sẽ định chiếm tiện nghi từ chỗ nàng. Lúc này không đi, chẳng lẽ còn chờ Tam quả phụ tới chiếm tiện nghi sao? Nàng cũng không ngốc!
Tam quả phụ cười cười, dịu dàng hòa ái, không nhìn ra dáng vẻ phiền chán Liễu Phán Nhi: "Cháu dâu, nước tương này của con bán thế nào?”
Liễu Phán Nhi trả lời: "Nước tương, mười văn tiền một cân, đưa chút canh kho."
Tam quả phụ lại cười cười: "Vợ Nguyên Thanh, con nhìn xem cô nhi quả phụ ta không có tiền, nể mặt ta là trưởng bối, con tặng cho nhà ta một chút."
Liễu Phán Nhi lắc đầu từ chối, nếu là đổi thành nhà khác, có lẽ Liễu Phán Nhi đồng ý rồi, dù sao trên đường chạy nạn mọi người cũng không có nhiều tiền lắm. Thiếu tiên trước rồi chờ đến khi thu lương thực dùng lương thực đổi lại cũng giống nhau.
"Nhanh lấy cho ta hai cân, đương gia nhà ta thúc giục kìal"
Trong lòng tam quả phụ thâm mắng, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ đáng thương, ngượng ngùng nói: "Cháu dâu à, hai quả phụ nhà ta, một đứa nhỏ, thật sự không có tiền. Ngươi coi như là thương chúng ta đi!"
Chu Thúy Hoa cũng khuyên bảo: "Đúng vậy, Tam tẩu, vợ Nguyên Thanh cũng không dễ dàng. Mua những lòng heo đó về, nương của A Phương mang theo đứa nhỏ rửa sạch ở bờ sông, phiền toái lắm đó. Ăn không không thể được, nếu như nhà nào cũng đều như vậy, vợ Nguyên Thanh mất công bận rộn rồi, còn phải bù tiền. Không làm nữa đến lúc đó chúng ta không ăn được thịt ngon lại rẻ như thế đâu."
Lúc này Lý Đại Bảo chạy tới, mắt lộ vẻ khinh thường: "Lúc chúng ta khai khẩn trông dưa, người còn nói chúng ta là đồ ngốc, chỉ biết làm việc cứ giống như con lừa. Tất cả thứ hiện tại của chúng ta, đều là do nỗ lực làm việc có được. Đúng rồi, Lúc trước tam nãi nãi không phải người nói lòng heo đầy phân heo, thối hoắc, đánh c.h.ế.t cũng không ăn, hiện tại cũng đừng ăn nữa." Vẻ mặt Liễu Phán Nhi ngưng trọng, từ chối: "Ta thương các người, vậy ai thương mấy mẹ con chúng ta? Không có thịt ăn, người còn có thể ăn thứ khác, còn có thể xuống sông bắt cá, còn có thể vào trong rừng hái quả dại. Chỉ cần chăm chỉ sẽ không đói chết. Người trong thôn đều sống như thế này, ta may mắn trồng ra dưa gang và dưa gang mới kiếm lời được chút tiền. Nhưng đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của ta, không phải gió to thổi bay tới."
Những người trong thôn khác đang mua thịt, cũng vội vàng phụ họa: “Đúng đó, không mua nổi một cân thì người mua nửa cân. Nhà các người ít người, mua ít cũng đủ ăn."
"Buôn bán nhỏ, không ghi nợ. Đừng nói trưởng bối, ông trời tới ăn cơm bên ngoài cũng phải đưa tiền."
Liễu Phán Nhi lắc đầu từ chối, lão thái bà tưởng bở à: "Bán thịt kho mới cho canh kho, không mua thịt thì không thể cho."
Những người này là phụ nhân trong thôn, có người mua nửa cân, có người mua một cân, hai cân, chứ không ai đến tay không.
Nếu Tam quả phụ dễ dàng khuất phục như vậy thì đã không phải Tam quả phụ: "Vợ Nguyên Thanh, nhà ta không ăn được thịt, canh kho nhà ngươi không mất tiên, tặng không được không, ngươi cho ta chút canh kho đi."
"Đứa nhỏ một hai đòi phải ăn, không cho mua thì khóc nhè, ta sắp sầu c.h.ế.t rồi."...
Nếu lần này Tam quả phụ làm được, sau này sẽ giống như keo da chó dính trên da, nhất định sẽ thường xuyên lại đây chiếm tiện nghi.
Liễu Phán Nhi cực kỳ ghét người như vậy, nghèo không quan trọng, nhưng có cốt khí, nỗ lực chịu làm cũng có thể nhận được sự tôn kính của người khác. Nếu Tam quả phụ làm việc ngoài ruộng giống Lý đại nương, nàng có thể đưa miễn phí cho Tam quả phụ.
Nhưng chỉ dựa vào cái miệng của Tam quả phụ mà muốn đồ của nàng, Liễu Phán Nhi đương nhiên không vui.
Nghe thấy lời này, Tam quả phụ cầm khăn làm bộ lau nước mắt, bên trong dính nước gừng sắt, chỉ cần đặt ở dưới mí mắt là có thể nhanh chóng rơi nước mắt.
"Vợ Nguyên Thanh à, nương A Lệ ơi, trước kia ta biết bà bà các người hà khắc với các người, mà quan hệ của ta và bà bà các người tốt. Chờ khi nhìn thấy bà bà các người, ta nhất định sẽ nói tốt cho các người, khích lệ các người. Nể mặt người cùng thôn, ta lại là trưởng bối, con bán nợ cho ta hai cân thịt kho đi. Chờ khi thu lương thực, ta nhất định trả lại cho con."
Tuy rằng những người khác trong thôn cảm thấy Tam quả phụ thích chiếm tiện nghị, không phải người tốt, nhưng cũng không thể trách cô nhi quả phụ được, dù sao thì cuộc sống cũng quá khó khăn rồi.
Chẳng qua các nàng cũng không dám đắc tội Liễu Phán Nhi, dù sao Liễu Phán Nhi nói cũng có lý.
Tới nơi này rồi, chỉ cần cân mẫn, bắt cá, hoa quả rau dại cũng nhiều, khoai lang đỏ non ngoài ruộng ăn cũng không hết, không đói c.h.ế.t người được.
Ai lại giống như Tam quả phụ há mồm ngậm miiệng là chỉ biết chiếm tiện nghi, đúng thật là khiến người ta rất chán ghét.
"Nói ta ngậm m.á.u phun người, người cũng không nghĩ nếu như ta không thấy được cái gì, cũng sẽ không nói bậy. Ai nhặt củi lửa mà cần cởi quần áo. Cho dù đi ra ngoài cởi đồ chỉ cởi quần, ai lại đi cởi áo trên khi đi ra ngoài? Hôm nay, ta nói rõ con người của ta không sợ người đàn bà đanh đá chơi xấu như người. Có thể nói rõ thì chúng ta vạch mặt nhau; Nói không rõ để ta nóng nảy, ta sẽ đánh người."
Liễu Phán Nhi thấy Tam quả phụ này càng nói càng hăng hái, thừa dịp còn có người mua thịt kho, cười như không cười mà nhìn vê phía Tam quả phụ: "Ai ui, tam thẩm của ta, mọi người đều biết ngươi có quan hệ tốt với bà bà ta, nhưng ta còn biết người có quan hệ tốt với công công của ta đó. Trăng tối gió cao, rừng cây nhỏ ở cửa thôn..."
Trăng tối gió cao, rừng cây nhỏ ở cửa thôn, còn có chuyện phong lưu như này saol Những phụ nhân vốn dĩ muốn nhanh chóng rời đi, về nhà ăn thịt, nghe thấy Liễu Phán Nhi nói với Tam quả phụ như thế thì lập tức thả chậm bước chân.
Tam quả phụ vừa nghe thấy lời này, lập tức tức đến hộc máu, nhảy dựng lên quát lớn: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi đừng ngậm m.á.u phun người, đó là ta nhặt củi lửa, trong lúc vô ý gặp công công của ngươi. Nếu như ngươi nói bậy, bôi nhọ sự trong sạch của ta, hiện tại ta sẽ dùng dây thừng treo cổ ngươi ở cửa nhà ta."
Liễu Phán Nhi tức giận, không giả vờ nữa: "Còn ai không biết chứ? Nếu như người thật sự muốn treo cổ, đã sớm c.h.ế.t 800 lần rồi. Hiện tại lấy cớ làm ta sợ như vậy thôi, nhưng ta không thích người như thế. Vốn dĩ con người của ta, chưa bao giờ nói chuyện thị phi người khác, cũng không muốn quan tâm những chuyện lung tung lộn xộn đó. Nhưng hiện tại người cứ muốn chạy đến trước mặt ta nhảy nhót, muốn bắt nạt ta. Liễu Phán Nhi ta cũng không phải quả hồng mầm."
Mọi người mua thịt, không trộn hai việc này với nhau. Làm việc một ngày về nhà ăn thịt, chẳng lẽ không thơm hơn sao?
Cãi nhau Tam quả phụ là vô địch trong thôn Lý gia, nhưng lúc này lại không làm được gì ở chỗ Liễu Phán Nhi, cả người đều ngốc.
Những người khác cũng đều trợn mắt há hốc mồm, vợ Nguyên Thanh kia há mồm còn lợi hại hơn d.a.o chặt xương nàng mang theo.
Tam quả phụ tức giận đến mức run run, duỗi tay chỉ vào Liễu Phán Nhi: "Ngươi, ngươi bôi nhọ sự trong sạch của ta, ngươi vu khống ta. Ta thủ tiết vì lão Lý gia, đương gia, nhi tử ơi, các người mở mắt ra nhìn xem đi, tộc nhân lão Lý gia các người bắt nạt một lão nhân như ta..."
Lý Phương lớn rồi nên biết thanh danh hai người kia ở trong thôn thật sự không tốt, cực kỳ làm loạn. Các nàng rào rạt tới vừa thấy đã biết là đến chiếm tiện nghi.
"Vâng, nương." Lý Phương đồng ý, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vợ của Nhị Lăng Tử đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vợ Nguyên Thanh à, ta tới mua ruột heo luộc nhà ngươi, đương gia chúng ta thích ruột heo luộc ngươi làm lắm đó."
Hòa nhã mới có thể phát tài!
Liễu Phán Nhi còn lâu mới đuổi khách làm ăn ở ngoài cửa: "Thím, lời này người nói hay lắm, mùi vị nước tương nhà ta làm ngon lắm đó. Người muốn bao nhiêu?"
Vợ của Nhị Lăng Tử nghĩ nghĩ: "Ngươi nâng nồi lên cho ta xem, ta tự mình chọn."
Liễu Phán Nhi thấy thế thì gật đầu: "Được!"
Đang nói đã có những người khác tới mua.
Lúc này, Lý Dung chạy từ trong phòng ra, còn nhớ rõ vợ của Nhị Lăng Tử nói bậy với nương cô bé, miệng lưỡi của Tam quả phụ cũng rất tốt, cô bé ghét nhất hai người kia: "Xem thì có thể nhưng phải cách khá xa chút. Dù sao đây cũng là đồ ăn, vây quanh nồi không quá sạch sẽ. Còn có ấy à, nhà của chúng ta làm buôn bán nhỏ, đưa tiền trước mới có thể mua. Không trả tiền, các người đứng xa xa xem là được. Về phần các người ngửi mùi hương của thịt kho sẽ không thu tiền của các người."
Mặt vợ của Nhị Lăng Tử và Tam quả phụ lộ vẻ xấu hổ, nhất là Tam quả phụ lân này vốn dĩ muốn ăn không, chỉ mang theo mỗi chậu, hoàn toàn không mang theo tiền.
Nữ nhi lớn A Dung biết rõ lòng tai
Liễu Phán Nhi nghe thấy miệng lưỡi Lý Dung nhanh nhẹn, nói hết những lời nàng nghĩ ra.
Đúng lúc này, Chu Thúy Hoa tới, trong tay câm bánh rán mỏng, ăn rất ngon: “Ai u, tam tẩu tử, đệ muội các người cũng tới mua thịt kho? Ta nói với các người nước tương này ăn rất ngon. các người không mua thì lát nữa không còn đâu."
Tròng mắt Tam quả phụ vừa chuyển, cũng cười cười: "Ta cũng chọn." Không chỉ có thịt, còn cho năm muỗng canh kho.
Lý đại nương cười cười: "Vợ Nguyên Thanh, nhanh lấy cho ta một cân, ta nhân lúc trời chưa tối đưa qua cho Đại Tráng."
Liễu Phán Nhi đồng ý: "Được thôi, thím, ta múc thịt cho thím."
Lý đại nương cũng bưng bát lớn, lại đây mua một cân. Tiền trong nhà không nhiều lắm, nhưng nhi tử thích ăn, cũng không thể luôn trông cậy vào vợ Nguyên Thanh và nương A Lệ vẫn luôn cho được.
Liễu Phán Nhi cũng gắp một cái lòng heo chừng một cân, rồi múc năm muỗng canh kho.
Khi Liễu Phán Nhi vợ của Nhị Lăng Tử đảo nồi cũng ngửi thấy được mùi thơm, cũng không trì hoãn nữa. Nếu hết rồi Nhị Lăng Tử trong nhà sẽ đánh nàng mất.
"Vợ Nguyên Thanh à, lấy một cân cho ta đi." Vợ của Nhị Lăng Tử thúc giục, dù sao nàng ta dùng tiền mua, cũng không phải là ăn không, không cần la lối khóc lóc nghiến răng ở chỗ này.
Lý đại nương bưng bát thịt kho và canh kho lớn, vui rạo rực rời đi.
Vợ của Nhị Lăng Tử thấy múc năm muỗng canh kho, lập tức không vui: "Vợ Nguyên Thanh, trong nồi canh kho còn có nhiều như vậy, ngươi đưng đầy cho ta đi."
Liễu Phán Nhi biết Vợ của Nhị Lăng Tử tham, nhưng không nghĩ tới lại tham như thế, vợ của Nhị Lăng Tử mang bồn sứ lại đây cũng không bé hơn bồn sứ rửa ruột lợn nhà nàng.
Vợ của Nhị Lăng Tử nhíu mày: "Vợ Nguyên Thanh à, người nhà ta nhiều, năm muỗng này không đủ chia đâu. Nhanh lên, múc hai muỗng đi."
Liễu Phán Nhi phản bác: "Mua thịt kho thì múc năm muỗng, đựng đầy cho người thì người sau lại đây mua thịt kho sẽ không còn."
Nếu chứa đầy, đoán chừng sẽ múc hết canh kho trong nồi mất.
Liễu Phán Nhi biết cho dù cho thêm hai muỗng, vợ của Nhị Lăng Tử cũng sẽ không nói nàng tốt, cho nên nàng trực tiếp từ chối: "Không được, năm muỗng!"
Vợ của Nhị Lăng Tử tức giận đến giậm chân, nhưng thấy dáng vẻ Liễu Phán Nhi không định nhường một bước nào mà cực kỳ chán ghét nàng ta, nàng ta cũng không thể làm gì khác, đành móc ra mười văn tiên, ném ở trên bệ bếp: "Ta thấy các người chỉ có tiền trong mắt thôi, chút canh kho mà cũng không nỡ cho."
Thanh toán tiền xong vợ của Nhị Lăng Tử oán giận vài câu, bưng bồn đựng thịt kho và canh kho nhanh chóng trở vê.
Nàng lo lắng lỡ như Tam quả phụ không lấy được thịt và canh kho từ chỗ Liễu Phán Nhi bên kia, sẽ định chiếm tiện nghi từ chỗ nàng. Lúc này không đi, chẳng lẽ còn chờ Tam quả phụ tới chiếm tiện nghi sao? Nàng cũng không ngốc!
Tam quả phụ cười cười, dịu dàng hòa ái, không nhìn ra dáng vẻ phiền chán Liễu Phán Nhi: "Cháu dâu, nước tương này của con bán thế nào?”
Liễu Phán Nhi trả lời: "Nước tương, mười văn tiền một cân, đưa chút canh kho."
Tam quả phụ lại cười cười: "Vợ Nguyên Thanh, con nhìn xem cô nhi quả phụ ta không có tiền, nể mặt ta là trưởng bối, con tặng cho nhà ta một chút."
Liễu Phán Nhi lắc đầu từ chối, nếu là đổi thành nhà khác, có lẽ Liễu Phán Nhi đồng ý rồi, dù sao trên đường chạy nạn mọi người cũng không có nhiều tiền lắm. Thiếu tiên trước rồi chờ đến khi thu lương thực dùng lương thực đổi lại cũng giống nhau.
"Nhanh lấy cho ta hai cân, đương gia nhà ta thúc giục kìal"
Trong lòng tam quả phụ thâm mắng, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ đáng thương, ngượng ngùng nói: "Cháu dâu à, hai quả phụ nhà ta, một đứa nhỏ, thật sự không có tiền. Ngươi coi như là thương chúng ta đi!"
Chu Thúy Hoa cũng khuyên bảo: "Đúng vậy, Tam tẩu, vợ Nguyên Thanh cũng không dễ dàng. Mua những lòng heo đó về, nương của A Phương mang theo đứa nhỏ rửa sạch ở bờ sông, phiền toái lắm đó. Ăn không không thể được, nếu như nhà nào cũng đều như vậy, vợ Nguyên Thanh mất công bận rộn rồi, còn phải bù tiền. Không làm nữa đến lúc đó chúng ta không ăn được thịt ngon lại rẻ như thế đâu."
Lúc này Lý Đại Bảo chạy tới, mắt lộ vẻ khinh thường: "Lúc chúng ta khai khẩn trông dưa, người còn nói chúng ta là đồ ngốc, chỉ biết làm việc cứ giống như con lừa. Tất cả thứ hiện tại của chúng ta, đều là do nỗ lực làm việc có được. Đúng rồi, Lúc trước tam nãi nãi không phải người nói lòng heo đầy phân heo, thối hoắc, đánh c.h.ế.t cũng không ăn, hiện tại cũng đừng ăn nữa." Vẻ mặt Liễu Phán Nhi ngưng trọng, từ chối: "Ta thương các người, vậy ai thương mấy mẹ con chúng ta? Không có thịt ăn, người còn có thể ăn thứ khác, còn có thể xuống sông bắt cá, còn có thể vào trong rừng hái quả dại. Chỉ cần chăm chỉ sẽ không đói chết. Người trong thôn đều sống như thế này, ta may mắn trồng ra dưa gang và dưa gang mới kiếm lời được chút tiền. Nhưng đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của ta, không phải gió to thổi bay tới."
Những người trong thôn khác đang mua thịt, cũng vội vàng phụ họa: “Đúng đó, không mua nổi một cân thì người mua nửa cân. Nhà các người ít người, mua ít cũng đủ ăn."
"Buôn bán nhỏ, không ghi nợ. Đừng nói trưởng bối, ông trời tới ăn cơm bên ngoài cũng phải đưa tiền."
Liễu Phán Nhi lắc đầu từ chối, lão thái bà tưởng bở à: "Bán thịt kho mới cho canh kho, không mua thịt thì không thể cho."
Những người này là phụ nhân trong thôn, có người mua nửa cân, có người mua một cân, hai cân, chứ không ai đến tay không.
Nếu Tam quả phụ dễ dàng khuất phục như vậy thì đã không phải Tam quả phụ: "Vợ Nguyên Thanh, nhà ta không ăn được thịt, canh kho nhà ngươi không mất tiên, tặng không được không, ngươi cho ta chút canh kho đi."
"Đứa nhỏ một hai đòi phải ăn, không cho mua thì khóc nhè, ta sắp sầu c.h.ế.t rồi."...
Nếu lần này Tam quả phụ làm được, sau này sẽ giống như keo da chó dính trên da, nhất định sẽ thường xuyên lại đây chiếm tiện nghi.
Liễu Phán Nhi cực kỳ ghét người như vậy, nghèo không quan trọng, nhưng có cốt khí, nỗ lực chịu làm cũng có thể nhận được sự tôn kính của người khác. Nếu Tam quả phụ làm việc ngoài ruộng giống Lý đại nương, nàng có thể đưa miễn phí cho Tam quả phụ.
Nhưng chỉ dựa vào cái miệng của Tam quả phụ mà muốn đồ của nàng, Liễu Phán Nhi đương nhiên không vui.
Nghe thấy lời này, Tam quả phụ cầm khăn làm bộ lau nước mắt, bên trong dính nước gừng sắt, chỉ cần đặt ở dưới mí mắt là có thể nhanh chóng rơi nước mắt.
"Vợ Nguyên Thanh à, nương A Lệ ơi, trước kia ta biết bà bà các người hà khắc với các người, mà quan hệ của ta và bà bà các người tốt. Chờ khi nhìn thấy bà bà các người, ta nhất định sẽ nói tốt cho các người, khích lệ các người. Nể mặt người cùng thôn, ta lại là trưởng bối, con bán nợ cho ta hai cân thịt kho đi. Chờ khi thu lương thực, ta nhất định trả lại cho con."
Tuy rằng những người khác trong thôn cảm thấy Tam quả phụ thích chiếm tiện nghị, không phải người tốt, nhưng cũng không thể trách cô nhi quả phụ được, dù sao thì cuộc sống cũng quá khó khăn rồi.
Chẳng qua các nàng cũng không dám đắc tội Liễu Phán Nhi, dù sao Liễu Phán Nhi nói cũng có lý.
Tới nơi này rồi, chỉ cần cân mẫn, bắt cá, hoa quả rau dại cũng nhiều, khoai lang đỏ non ngoài ruộng ăn cũng không hết, không đói c.h.ế.t người được.
Ai lại giống như Tam quả phụ há mồm ngậm miiệng là chỉ biết chiếm tiện nghi, đúng thật là khiến người ta rất chán ghét.
"Nói ta ngậm m.á.u phun người, người cũng không nghĩ nếu như ta không thấy được cái gì, cũng sẽ không nói bậy. Ai nhặt củi lửa mà cần cởi quần áo. Cho dù đi ra ngoài cởi đồ chỉ cởi quần, ai lại đi cởi áo trên khi đi ra ngoài? Hôm nay, ta nói rõ con người của ta không sợ người đàn bà đanh đá chơi xấu như người. Có thể nói rõ thì chúng ta vạch mặt nhau; Nói không rõ để ta nóng nảy, ta sẽ đánh người."
Liễu Phán Nhi thấy Tam quả phụ này càng nói càng hăng hái, thừa dịp còn có người mua thịt kho, cười như không cười mà nhìn vê phía Tam quả phụ: "Ai ui, tam thẩm của ta, mọi người đều biết ngươi có quan hệ tốt với bà bà ta, nhưng ta còn biết người có quan hệ tốt với công công của ta đó. Trăng tối gió cao, rừng cây nhỏ ở cửa thôn..."
Trăng tối gió cao, rừng cây nhỏ ở cửa thôn, còn có chuyện phong lưu như này saol Những phụ nhân vốn dĩ muốn nhanh chóng rời đi, về nhà ăn thịt, nghe thấy Liễu Phán Nhi nói với Tam quả phụ như thế thì lập tức thả chậm bước chân.
Tam quả phụ vừa nghe thấy lời này, lập tức tức đến hộc máu, nhảy dựng lên quát lớn: "Vợ Nguyên Thanh, ngươi đừng ngậm m.á.u phun người, đó là ta nhặt củi lửa, trong lúc vô ý gặp công công của ngươi. Nếu như ngươi nói bậy, bôi nhọ sự trong sạch của ta, hiện tại ta sẽ dùng dây thừng treo cổ ngươi ở cửa nhà ta."
Liễu Phán Nhi tức giận, không giả vờ nữa: "Còn ai không biết chứ? Nếu như người thật sự muốn treo cổ, đã sớm c.h.ế.t 800 lần rồi. Hiện tại lấy cớ làm ta sợ như vậy thôi, nhưng ta không thích người như thế. Vốn dĩ con người của ta, chưa bao giờ nói chuyện thị phi người khác, cũng không muốn quan tâm những chuyện lung tung lộn xộn đó. Nhưng hiện tại người cứ muốn chạy đến trước mặt ta nhảy nhót, muốn bắt nạt ta. Liễu Phán Nhi ta cũng không phải quả hồng mầm."
Mọi người mua thịt, không trộn hai việc này với nhau. Làm việc một ngày về nhà ăn thịt, chẳng lẽ không thơm hơn sao?
Cãi nhau Tam quả phụ là vô địch trong thôn Lý gia, nhưng lúc này lại không làm được gì ở chỗ Liễu Phán Nhi, cả người đều ngốc.
Những người khác cũng đều trợn mắt há hốc mồm, vợ Nguyên Thanh kia há mồm còn lợi hại hơn d.a.o chặt xương nàng mang theo.
Tam quả phụ tức giận đến mức run run, duỗi tay chỉ vào Liễu Phán Nhi: "Ngươi, ngươi bôi nhọ sự trong sạch của ta, ngươi vu khống ta. Ta thủ tiết vì lão Lý gia, đương gia, nhi tử ơi, các người mở mắt ra nhìn xem đi, tộc nhân lão Lý gia các người bắt nạt một lão nhân như ta..."
Danh sách chương