Liễu Phán Nhi cười cười, khai sáng cho đại tẩu: "Đúng vậy, đại tẩu, không cần buồn lo vô cớ. Thanh danh chúng ta không kém, hoàn toàn không cần để ý những thứ đó. Mặt khác, tẩu cảm thấy ta làm không đúng, nhưng tẩu ngẫm lại đi, tương lai A Phương và A Lệ ở vị trí này như ta. Tẩu hy vọng con bé bảo vệ bản thân mình, bảo vệ đứa nhỏ của mình giống ta, hay là nhẫn nhục cầu toàn giống tẩu trước kia?"

Lưu thị nghe thấy lời này, sắc mặt đỏ lên, nghĩ tới ngày tháng cực khổ trước kia.

Những ngày ấy quá khổ, cách biệt một trời với hiện tại.

Lý Phương đã đi tới, ôm cánh tay Lưu thị: "Nương, tam thẩm có ý tốt. Trước kia nương quá giữ mặt mũi, cho nên là người làm nhiều nhất ở trong nhà, cũng khổ nhất nhưng có ai hiểu cho nương đâu? Không ai cảm thấy nương tốt, ngược lại nhị thẩm gian dối thủ đoạn lại càng có mặt mũi trước mặt gia gia nãi nãi."

Lưu thị còn muốn cãi bướng, mặt lộ vẻ xấu hổ: "Đó là bụng nhị thẩm con biết tranh đua, sinh được nhi tử, kiên cường ở trong nhà."

Lý Lệ nóng nảy, vội vàng biện giải: "Tam thẩm kia còn chưa có được đứa con nào, gia gia nãi nãi chiếm được chỗ tốt trong tay tam thẩm không? Hơn nữa người vì lấy lòng cha mẹ chồng, nam nhân, cố gắng làm việc như thế. Người không chỉ làm một mình, lại làm cùng tỷ tỷ con. Nhìn muội muội nhà nhị thẩm còn bé hơn con, nhưng cao hơn con, trên mặt cũng có thịt hơn con, còn trắng như tuyết. Người suy nghĩ xem thanh danh tốt có tác dụng gì? Làm bản thân ấm ức, làm đứa nhỏ của người ấm ức. Con bằng lòng người làm ít việc, chịu ít mệt, nghĩ cho mình nhiều hơn, nghĩ cho chúng ta nhiều hơn, không phải quá mức để ý người khác thấy thế nào, sống ở trong sự nghị luận của người khác."

Sau khi Lưu thị bị hai nữ nhi nói như vậy chịu đả kích lớn, mặt lộ vẻ xấu hổ, không biết theo ai.

Liễu Phán Nhi dọn băng ghế cho Lưu thị ngồi, thấp giọng khuyên giải an ủi: "Đại tẩu, ta biết tẩu khuyên ta là muốn tốt cho ta, nhưng nhà chúng ta không có nam nhân, không mạnh mẽ chút thì nhà chúng ta làm được cái gì, có thứ gì tốt đều bị người khác giành mất đó. Nếu chỉ lo thanh danh, để ta và đứa nhỏ đói bụng, ta không vui đâu."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Vốn dĩ chính là như vậy. Nhà của chúng ta một ngọn cây một cọng cỏ đều là chúng ta cực khổ làm ra, dựa vào đâu mà người khác chiếm lợi? Nếu bọn họ làm việc cho nhà ta giống Lý đại nương và Lý Đại Tráng, đương nhiên ta cũng bằng lòng cho bọn họ chỗ tốt."

Nàng ấy cảm thấy cực kỳ sai, vừa rồi nhìn thấy Tam quả phụ bị tam đệ muội dạy dỗ, trong lòng nàng ấy còn rất vui vẻ.

Nếu đại tẩu có thể suy nghĩ cẩn thận, Liễu Phán Nhi cũng cực kỳ vui vẻ, trái lại trấn an Lưu thị: "Đại tẩu, ta biết hiện tại tẩu coi trọng A Phương và A Lệ nhất. Ta bảo đảm với tẩu, tương lai đứa nhỏ nhà chúng ta đều rất tốt, người tới cầu thân đạp vỡ ngạch cửa nhà chúng ta, hoàn toàn không cần lo lắng không tìm thấy nhà chồng tốt, người vợ tốt.

Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, nhẹ nhàng thở ra, nếu đại tẩu vẫn luôn không chịu hiểu, nàng sẽ phải nghĩ đến chuyện chia nhà.

Một lúc lâu sau, Lưu thị mới buông đôi tay ngẩng đầu lên, nở nụ cười: "Tam đệ muội Nói cũng đúng, vẫn là ta quá nhút nhát, chỉ nghĩ lấy lòng người ngoài, có thanh danh tốt, mà quên mất người quan trọng nhất bên cạnh."

Lưu thị nghĩ nghĩ, cảm thấy tam đệ muội nói cũng đúng, nếu tin vào những lời đồn đãi bên ngoài, mà không phải hiểu biết thật sự, người như vậy không kết thân cũng được: "Tam đệ muội nói cũng đúng, ta suy nghĩ cẩn thận rồi. Trận này hôm nay nhà chúng ta cũng có rất nhiều chỗ tốt, sau này những người muốn chiếm tiện nghi, đoán chừng cũng không dám!"

Hai tay Lưu thị ôm mặt, nghĩ lại trước kia quá nghẹn khuất, nghĩ lại hiện tại sống thoải mái.

"Nhưng bọn họ đứng nói chuyện eo không đau, ta làm cái gì bọn họ không chỉ có cười nhạo ta, lại còn chế giễu, ta sao có thể cho bọn họ chiếm tiện nghi chứ? Đại tẩu, sau này nghĩ thoáng chút, làm người không thể quên mất bổn phận, nhưng cũng không thể quá phúc hậu."

Lưu thị gật đầu, cười trả lời: "Tam đệ muội nha, muội thật đúng là phụ mẫu tái sinh của ta. Trước kia có người nói đạo lý như vậy với ta, ta cần gì chịu khổ nhiều năm như vậy? Liễu Phán Nhi cổ vũ: "Đại tẩu, người ấy à, người suy nghĩ đi cả đời dài bao nhiêu? Nửa đời trước trôi qua quá gập ghềnh, không biết thương mình. Sau này phải thương bản thân mình, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa."

Lưu thị đồng ý: "Đúng vậy, có đôi khi ta luôn là dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, suy nghĩ không tự giác mà có từ trước. Ở bên cạnh tam đệ ít nhiều cũng phải thường xuyên nhắc nhở ta."

Liễu Phán Nhi cười cười: "Tẩu thay đổi mới bao lâu thời gian? Tính cách và hành vi nửa đời người tạo thành, sao có thể ngắn ngủn mấy tháng là có thể thay đổi lại chứ? Không vội, tương lai còn dài. Làm bánh xong chúng ta cuốn thịt ăn."

Lý Đại Bảo cũng thúc giục: "Nương, chúng ta nhanh chóng múc hai đĩa, con cảm thấy chúng ta mau múc ra đi, người trong thôn sắp mua hết thịt kho nhà chúng ta rồi."

"Vậy con nhanh chóng lấy đi, đừng chỉ ăn mỗi thịt, lúc cuốn thịt lại cuốn thêm chút dưa chuột, không bị ngấy." Liễu Phán Nhi nói, chỉ ăn mỗi thịt dạ dày cũng không chịu nổi.

"Nương, con đi thái dưa chuột." Lý Dung cười nói, vui sướng xoay người vào nhà, chuẩn bị ăn cơm chiều.

Liễu Phán Nhi thấy thế, nhướng mày, quay đầu hỏi: "Thím, làm sao vậy? Tam quả phụ lại tác quai tác quái?”

Liễu Phán Nhi ăn ba cái bánh, ăn đến no căng.

Dù sao cũng không hư nên Liễu Phán Nhi cũng không lo lắng.

Lúc ăn cơm lại có một số người lục tục lại đây mua thịt kho, lại bán được mấy cân. Bên trong nồi to chỉ còn lại trên dưới mười cân.

Đứa nhỏ không thể ăn ớt cay, nhưng cũng ăn rất ngon, mọi người cảm thấy mỹ mãn.

Ngay lúc Liễu Phán Nhi vừa mới ăn cơm xong, chuẩn bị thu dọn cái bàn, cuối cùng Chu Thúy Hoa cũng trở lại, vẻ mặt phức tạp, muốn cười lại rõ ràng đang ngại ngùng.

Bánh hơi mỏng cuốn với thịt kho, lại kẹp thêm dưa chuột, hơn nữa Liễu Phán Nhi tự mình làm tương ớt, ăn cực kỳ ngon.

Liễu Phán Nhi buông bát đũa, giao chuyện rửa bát cho bọn nhỏ, cười nói với Chu Thúy Hoa: "Thím, đi thôi, vừa hay ta cũng có chút chuyện, muốn bàn bạc với ngài một chút.

Liễu Phán Nhi thấy Chu Thúy Hoa nói như vậy, suy đoán không phải chuyện đứa nhỏ có thể nghe. Ngoài miệng Chu Thúy Hoa không nói, nhưng ánh mắt đang nhảy nhót, biểu cảm cũng cực kỳ rõ ràng, giống như chờ nàng tiếp tục hỏi.

Liễu Phán Nhi cũng rất tò mò, ngày nào cũng vất vả rất nhiêu, nghe chút chuyện trong thôn cũng rất thú vị.

Chu Thúy Hoa nhìn đứa nhỏ đều nhìn về phía bên này, biểu cảm xấu hổ, ngượng ngùng cười cười: "Đúng là tác quai tác quái, nhưng có chút xấu hổ, ta không nói được!"

Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười, cảm thấy rất thú vị: "Thím, ta cùng người vòng đến bên này, người không cần quanh co với ta. cuối cùng người nhìn thấy chuyện chê cười gì vậy? Xem biểu cảm của người ta cảm thấy buổi tối hôm nay không nói, khả năng người sẽ nghẹn đến mức ngủ không yên."

Đi đến ruộng khoai lang đỏ bên kia, Liễu Phán Nhi nhỏ giọng hỏi: "Thím, cuối cùng là làm sao vậy? Người nói thật đi?

Chu Thúy Hoa nhìn nhìn, không thấy ai gần các nàng lúc này mới nhỏ giọng nói: "Vợ Nguyên Thanh, ta nói với ngươi này, ngươi cũng đừng nói với những người khác.

Chu Thúy Hoa sửng sốt, sau đó gật đầu, theo sát ngay sau đó: "Đúng vậy, chúng ta có chuyện phải bàn bạc."

Chu Thúy Hoa không nhịn được nữa, cười ha ha: "Ngươi nói đúng, ta sắp bị nghẹn c.h.ế.t rồi. Vừa rồi ta mang theo vài người đưa tam tẩu về nhà, vừa hay con dâu của bà ta, nương của Toả Tử - Vu Thị đang tắm rửa. Con thứ ba của Nhị Lăng Tử gia, năm nay có mười lăm tuổi, đang là độ tuổi tò mò với nữ nhân, vậy mà nhìn lén Vu Thị tắm rửa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện