Lý trưởng thôn nghe được lời này thì mặt đỏ tía tai, vô cùng căm giận bi phẫn: "Địa phương của chúng ta không được cứu trợ thiên tai, để cho chúng ta tự sinh tự diệt. Triêu đình vốn là còn quan tâm, nhưng giờ xem ra cũng bỏ mặc chúng ta rồi."
"Đúng thế, Lý hiền đệ, ta luôn luôn khâm phục đệ, đệ có cách gì không?" Trưởng thôn Triệu khách khí hỏi, giờ bọn họ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, sau này phải làm sao đây? Lý trưởng thôn gãi đầu, vẻ mặt đau khổ đáp: "Nếu ta có cách gì hay thì cũng sẽ không đứng đây gấp gáp đến độ bứt cả tóc thế này. Trước có lang sói sau có hổ dữ, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chuyện này không biết phải làm sao mới được đây!
Vừa rồi những lời mà Liễu Phán Nhi và mẫu thân của ông bàn bạc với nhau kia vẫn còn chưa thảo luận ra được phương án sơ lược, đương nhiên không thể tùy ý nói với người khác. Dù sao cách để sống sót thì đương nhiên phải lo cho mình trước.
Sắc mặt trưởng thôn Lưu lộ ra vẻ lúng túng: "Lúc ra đi thì thôn Lưu gia ta còn có hai trăm người, giờ chỉ còn lại hơn một trăm người mà thôi, đều đã bị thiên tai và đám thổ phỉ kia gieo họa đến tan cửa nát nhà. Lý huynh đệ, ta đoán chắc rằng người phương nam không muốn cho mấy người dân thường chạy nạn như chúng ta đến phương nam, nguyên nhân có thể là vì tâng lớp quan lại bên trên đấu đá với nhau, mấy người dân đen chạy nạn như chúng ta mệnh khổ, không ai để tâm. Sau lưng còn có thổ phi, chúng ta đây chỉ có khoảng một trăm người, căn bản không đủ nhét kẽ răng cho đám thổ phỉ buôn người kia. Ta nghĩ nếu như an cư ổn định ở nơi này, ba thôn chúng ta sáp nhập lại làm một, như vậy chung quy cũng nhiều người hơn chút, sức mạnh cũng sẽ nhiều lên một ít."
Trong lòng Triệu trưởng thôn nảy sinh một nỗi đau thương vô cùng, nước mắt chảy dài trên gương mặt già nua: "Người dân trong thôn chúng ta cũng đã bị hao tổn hơn phân nửa, trong lòng ta đây cũng đã chai sạn chẳng còn cảm nhận gì. Ta đã phải trơ mắt nhìn con trai nhỏ của mình bị bọn thổ phỉ đánh ngất rồi mang đi, còn ta lại không có năng lực đi cứu nó. Bây giờ tiến thoái lưỡng nan, ta nghĩ muốn tìm một chỗ khuất dọc theo sông Đại Độ này để ẩn núp. Khí hậu nơi này không khác lắm so với phương nam, chúng ta khai hoang trồng trọt ở nơi này cũng có thể sống tiếp. Không biết Lý huynh đệ có nghĩ như vậy hay không? Nếu có thì chúng ta liền xóa bỏ hết những hiềm khích lúc trước, đoàn kết lại với nhau, tìm một nơi có thể dừng chân sinh sống. Dù sao số người còn lại cũng không nhiều, không thể lại mạo hiểm lăn qua lăn lại nữa." Lý trưởng thôn và Liễu Phán Nhi đều sửng sốt, điều mà bọn họ nghĩ tới thì giờ đây Triệu trưởng thôn và Lưu trưởng thôn cũng đều đã nghĩ tới rồi.
Hiện tại nam nữ già trẻ trong thôn Lý gia còn lại một trăm sáu mươi ba người, thôn Lưu gia chỉ còn một trăm lẻ mấy người, thôn còn nhiêu người nhất là thôn Triệu gia.
"Hay là các ngươi cứ về trước, tìm một chỗ nào đó sắp xếp nghỉ ngơi ổn thỏa đã, ta thấy thời tiết có chút âm u, có lẽ sẽ có mưa, nếu không kịp thời chuẩn bị thì người lớn và trẻ nhỏ đều có thể phải đầm mưa đó." Lý trưởng thôn không đồng ý ngay với yêu cầu của bọn họ mà lựa chọn cân nhắc một phen trước.
Dù sao thì sáp nhập các thôn là chuyện lớn, cần phải thương lượng với người dân trong thôn, đặc biệt là phải bàn bạc với người vô cùng có bản lĩnh là Liễu Phán Nhi và mẫu thân của ông, không thể tùy tiện đưa ra quyết định được.
Vẻ mặt Triệu trưởng thôn lộ ra sự sốt ruột, muốn nhanh chóng quyết định việc này: "Lý hiền đệ, ngươi đừng lo rằng thôn chúng ta nhiều người thì sẽ ức h.i.ế.p các ngươi. Không giấu gì các ngươi, sở dĩ ta muốn hợp tác với các ngươi cũng là vì thấy trong thôn các ngươi có người tài giỏi."
Triệu trưởng thôn nói xong lại nhìn về phía Liễu Phán Nhi đang đứng cách đó không xa.
Liễu Phán Nhi ngẩn người, chỉ chỉ bản thân mình: "Thế nhưng ta đã làm c.h.ế.t người của thôn các ngươi, giờ ngươi lại hợp tác với chúng ta, liệu người dân trong thôn ngươi có đồng ý không? Những người có quan hệ thân thiết với phụ tử nhà Triệu Thạch Đầu nhất định vẫn còn ghi thù với ta."
Triệu trưởng thôn nghe được lời này thì xua tay lia lịa: "Tức phụ Nguyên Thanh gia à, ngươi đừng nghĩ nhiều. Nếu như ngươi làm c.h.ế.t người nào khác trong thôn chúng ta thì quả thực là trong lòng ta sẽ không được dễ chịu. Nhưng phụ tử Triệu gia kia có lúc còn ăn trộm cả đồ đạc của người dân trong thôn chúng ta, chúng ta cũng thấy vô cùng phiên phức. Nhưng vì bốn phụ tử nhà bọn họ đều là hán tử tráng niên, dọc đường đi chạy nạn này còn có thể ra sức vì mọi người một chút, cho nên ta mới ngâm cho phép. Bọn họ làm ra chuyện ác như vậy, ngươi có báo thù cũng là chuyện nên làm mà thôi. Ta đảm bảo với ngươi, khi chúng ta sáp nhập lại, nếu có người dân nào trong thôn Triệu gia chúng ta bất mãn với ngươi thì ta sẽ đích thân vả miệng hắn. Nhưng ta cảm thấy bọn họ cũng bị dọa sợ đến vỡ mật rồi, căn bản không dám tìm ngươi gây sự nữa."
"Vậy được. Việc này cũng không phải chuyện mà hiện giờ có thể quyết định được ngay, chúng ta cũng cần bàn bạc thêm một chút, các ngươi cũng đi nói với người trong thôn mình đi." Liễu Phán Nhi không đồng ý ngay nhưng cũng không từ chối.
Triệu trưởng thôn và Lưu trưởng thôn thấy Liễu Phán Nhi không từ chối, cũng biết chuyện này không thể quyết định ngay trong chốc lát được. Đa số người vẫn còn muốn qua sông.
"Vậy được, các ngươi cứ cân nhắc một phen xem." Triệu trưởng thôn đáp lời, dù sao bọn họ cũng không có tiền, cho dù có thì cũng không đủ cho toàn bộ người trong nhà, lại cũng không thể bỏ rơi người nhà ở đây.
Thế nhưng vậy mà lại có người làm ra được chuyện như vậy!
"Công công, bà bà, Nguyên Công, cầu xin các người đừng bỏ rơi ta và hai nữ nhi." Lưu thị kéo ống tay áo trượng phu nhà mình, nước mắt rơi đầy mặt, đôi mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Lòng Lý lão phu nhân đau như nhỏ máu, sắp không thở nổi nữa, thực ra trong nhà vẫn còn mười ba lượng bạc, nhưng lương thực của bọn họ cũng không còn lại bao nhiêu. Sau khi tới phương nam, còn phải ăn uống rồi sắp xếp chỗ ở ổn định, chỗ nào cũng cần đến tiền. Bây giờ phải qua sông, trong nhà lại chỉ có mười lượng bạc, công công bà bà lại thêm tiểu cô tử, mang theo cả trượng phu nàng, một nhà bốn người của nhị phòng cùng ngồi thuyền.
Lưu thị nghe được lời này thì bị dọa sợ hết hồn: "Không, không, chúng nó còn nhỏ, ở lại đây chỉ có con đường chết. Không phải vẫn còn hai lượng bạc sao? Để A Phương và A Lệ lên thuyền đi, ta ở lại, dù ta có c.h.ế.t cũng không sao cả, Nguyên Công, chàng nhất định phải chăm sóc tốt cho hai nữ nhi."
Vẻ mặt của hai nữ nhi sau lưng Lưu thị đều tràn ngập vẻ kinh hãi, oa oa khóc lớn, cha nương không cần bọn họ nữa rồi.
Lý Anh Nương đẩy Lưu thị ra một cái, kéo đại ca Lý Nguyên Công lên thuyền: "Chỉ còn dư hai lượng bạc, nếu ngươi có thể bỏ lại hai nữ nhi kia của ngươi thì lên đây."
Mặt Lý Nguyên Công lộ vẻ khó xử: "Cha nương, hay là..."
Dọc đường chạy nạn này, vừa mệt vừa khóc, một đại nhi tức phụ không sinh được nhi tử là nàng đây càng khổ hơn, ngay cả hai nữ nhi chỉ mới mười tuổi của nàng cũng phải làm việc, thời gian nghỉ ngơi rất ít.
Vì vậy, sau khi bà ta thương lượng với Lý lão gia liền quyết định không mang theo Lưu thị và hai nha đầu kia nữa. Còn đại nhi tử không còn tức phụ nữa thì cũng không cần vội, chờ sau này lại cưới cho nó một phòng tức phụ là được, vừa khéo còn có thể sinh thêm mấy đứa tôn tử.
"Rốt cuộc mấy người các ngươi có đi hay không đây?" Nha dịch quát tháo, không hề có chút kiên nhẫn nào khi phải chứng kiến một màn kịch giống nhau lặp đi lặp lại thường xuyên diễn ra.
Người bạc tình bạc nghĩa có nhiều vô cùng, bọn họ không đồng cảm nổi.
Lý Anh Nương không ngừng lôi kéo đại ca mình về phía sau, ánh mắt hung ác nhìn Lưu thị: "Ngươi đúng là một kẻ vô dụng, bao nhiêu năm như vậy mà chỉ sinh được hai nha đầu phá phách, ca ta đối tốt với ngươi, ngươi phải cảm tạ đội ơn mới đúng. Trong nhà giờ chỉ còn lại hai lượng bạc, sau khi đến phương nam, nếu không có tiền thì khó có thể ổn định được cuộc sống."
Lưu thị đấu tranh một hồi, muốn xông tới: "Mang hài tử đi đi, cha nương, mang theo A Phương A Lệ đi đi mà..."
Mặt Lý Nguyên Công lộ vẻ không đành lòng, nhưng bị muội muội kéo lên trên thuyền. Muốn nói gì đó nhưng lại bị mẫu thân trừng mắt cảnh cáo, hắn ta đành rụt đầu lại, bước lên thuyền.
Lưu thị nhìn theo người thân cứ thế ngày càng đi xa dần, lòng vô cùng đau xót, nàng ngồi phịch xuống đất lớn tiếng gào khóc, A Lệ và A Phương cũng quỳ xuống bên cạnh nương, ôm lấy nương òa khóc.
Ngay lúc này, mẹ con ba người họ đều biết rằng bọn họ đã bị bỏ rơi rồi.
Có một số nam tử không có ý tốt, giọng điệu lưu manh nói: "Vị nương tử này, tướng mạo ta anh tuấn, đi theo ta, ta có thể cho ba mẹ con các ngươi ăn uống no đủ."
Chu Thúy Hoa nghe vậy liền trợn mắt há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy trên chiếc thuyền vừa rời bến kia có Lý lão gia và Lý lão phu nhân ở bên trên.
Nghe được những đoạn đối thoại không có ý gì tốt xung quanh, Lưu thị và hai nữ nhi đều sợ đến run lẩy bẩy.
Lưu thị khóc không thành tiếng, cũng nói không nên lời.
"Tức phụ nhà Nguyên Công, sao ngươi lại ngồi dưới đất thế này? Ai ức h.i.ế.p mẹ con ba người các ngươi? Ôi chao, nam nhân nhà ngươi, rồi cả công công và bà bà nhà ngươi đâu?" Chu Thúy Hoa vội hỏi, sau đó ngồi xổm xuống kéo Lý Lệ và Lý Phương đang khóc đến sắp co rúm lại đứng lên, vỗ nhẹ phủi đi bụi bặm trên người bọn họ.
Chính vào lúc này, Lý trưởng thôn đang dẫn theo mấy người dân lại nghe thấy tiếng khóc kêu của Lưu thị, tưởng rằng có người đang ức h.i.ế.p người của thôn Lý gia nên vội vàng chạy tới xem sao.
Lý Phương nghiến răng nghiến lợi nói với Chu Thúy Hoa: "Trưởng thôn nãi nãi, gia gia nãi nãi ta và cả phụ thân lẫn tiểu cô tử của ta bọn họ đều đã lên thuyền rồi, bỏ rơi ba người bọn ta và nương ta ở đây."
"Hai tên vô lại các ngươi, đồ các ngươi ăn đều là đồ ăn cắp ăn trộm khắp nơi lấy về, đào đâu ra lương thực mà nuôi ba mẹ con người ta? Ngươi đây là định lừa gạt bọn họ để đổi lấy lương thực chứ gì?"
Lý trưởng thôn xua tay nói: "Đừng nói mấy thứ này nữa, ta là trưởng thôn, không thể trơ mắt nhìn ba mẹ con các ngươi đi vào đường cùng. Đi, vê thôi, có chuyện gì thì mọi người cùng nhau bàn bạc. Không có lương thực thì chịu khó ăn rau dại một chút, cũng không c.h.ế.t đói được."
"Lưu thị, nam nhân nhà ngươi bỏ ngươi rồi, nhưng ngươi vẫn còn hai nữ nhi, ngươi phải phấn chấn lên." Chu Thúy Hoa khuyên bảo Lưu thị: "A Lệ, A Phương, các ngươi mau dìu nương ngươi lên, người của thôn chúng ta đều đang ở đằng kia."
Lưu thị sửng sốt, vừa khóc vừa nói: "Ngoại trừ mấy bộ y phục rách nát ra, chúng ta chẳng có gì cả, chúng ta đi cùng ngươi qua đó cũng chỉ làm liên lụy đến các ngươi thôi."
"Vô liêm sỉ, đúng là thứ không bằng loài cầm thú, vậy mà lại có thể vứt bỏ cả người nhà của mình!" Lý trưởng thôn giậm chân mắng chửi, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì với cái tính tình bạc bẽo của Lý lão gia, quả thực có thể làm ra được chuyện thế này.
"Đúng thế, Lý hiền đệ, ta luôn luôn khâm phục đệ, đệ có cách gì không?" Trưởng thôn Triệu khách khí hỏi, giờ bọn họ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, sau này phải làm sao đây? Lý trưởng thôn gãi đầu, vẻ mặt đau khổ đáp: "Nếu ta có cách gì hay thì cũng sẽ không đứng đây gấp gáp đến độ bứt cả tóc thế này. Trước có lang sói sau có hổ dữ, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chuyện này không biết phải làm sao mới được đây!
Vừa rồi những lời mà Liễu Phán Nhi và mẫu thân của ông bàn bạc với nhau kia vẫn còn chưa thảo luận ra được phương án sơ lược, đương nhiên không thể tùy ý nói với người khác. Dù sao cách để sống sót thì đương nhiên phải lo cho mình trước.
Sắc mặt trưởng thôn Lưu lộ ra vẻ lúng túng: "Lúc ra đi thì thôn Lưu gia ta còn có hai trăm người, giờ chỉ còn lại hơn một trăm người mà thôi, đều đã bị thiên tai và đám thổ phỉ kia gieo họa đến tan cửa nát nhà. Lý huynh đệ, ta đoán chắc rằng người phương nam không muốn cho mấy người dân thường chạy nạn như chúng ta đến phương nam, nguyên nhân có thể là vì tâng lớp quan lại bên trên đấu đá với nhau, mấy người dân đen chạy nạn như chúng ta mệnh khổ, không ai để tâm. Sau lưng còn có thổ phi, chúng ta đây chỉ có khoảng một trăm người, căn bản không đủ nhét kẽ răng cho đám thổ phỉ buôn người kia. Ta nghĩ nếu như an cư ổn định ở nơi này, ba thôn chúng ta sáp nhập lại làm một, như vậy chung quy cũng nhiều người hơn chút, sức mạnh cũng sẽ nhiều lên một ít."
Trong lòng Triệu trưởng thôn nảy sinh một nỗi đau thương vô cùng, nước mắt chảy dài trên gương mặt già nua: "Người dân trong thôn chúng ta cũng đã bị hao tổn hơn phân nửa, trong lòng ta đây cũng đã chai sạn chẳng còn cảm nhận gì. Ta đã phải trơ mắt nhìn con trai nhỏ của mình bị bọn thổ phỉ đánh ngất rồi mang đi, còn ta lại không có năng lực đi cứu nó. Bây giờ tiến thoái lưỡng nan, ta nghĩ muốn tìm một chỗ khuất dọc theo sông Đại Độ này để ẩn núp. Khí hậu nơi này không khác lắm so với phương nam, chúng ta khai hoang trồng trọt ở nơi này cũng có thể sống tiếp. Không biết Lý huynh đệ có nghĩ như vậy hay không? Nếu có thì chúng ta liền xóa bỏ hết những hiềm khích lúc trước, đoàn kết lại với nhau, tìm một nơi có thể dừng chân sinh sống. Dù sao số người còn lại cũng không nhiều, không thể lại mạo hiểm lăn qua lăn lại nữa." Lý trưởng thôn và Liễu Phán Nhi đều sửng sốt, điều mà bọn họ nghĩ tới thì giờ đây Triệu trưởng thôn và Lưu trưởng thôn cũng đều đã nghĩ tới rồi.
Hiện tại nam nữ già trẻ trong thôn Lý gia còn lại một trăm sáu mươi ba người, thôn Lưu gia chỉ còn một trăm lẻ mấy người, thôn còn nhiêu người nhất là thôn Triệu gia.
"Hay là các ngươi cứ về trước, tìm một chỗ nào đó sắp xếp nghỉ ngơi ổn thỏa đã, ta thấy thời tiết có chút âm u, có lẽ sẽ có mưa, nếu không kịp thời chuẩn bị thì người lớn và trẻ nhỏ đều có thể phải đầm mưa đó." Lý trưởng thôn không đồng ý ngay với yêu cầu của bọn họ mà lựa chọn cân nhắc một phen trước.
Dù sao thì sáp nhập các thôn là chuyện lớn, cần phải thương lượng với người dân trong thôn, đặc biệt là phải bàn bạc với người vô cùng có bản lĩnh là Liễu Phán Nhi và mẫu thân của ông, không thể tùy tiện đưa ra quyết định được.
Vẻ mặt Triệu trưởng thôn lộ ra sự sốt ruột, muốn nhanh chóng quyết định việc này: "Lý hiền đệ, ngươi đừng lo rằng thôn chúng ta nhiều người thì sẽ ức h.i.ế.p các ngươi. Không giấu gì các ngươi, sở dĩ ta muốn hợp tác với các ngươi cũng là vì thấy trong thôn các ngươi có người tài giỏi."
Triệu trưởng thôn nói xong lại nhìn về phía Liễu Phán Nhi đang đứng cách đó không xa.
Liễu Phán Nhi ngẩn người, chỉ chỉ bản thân mình: "Thế nhưng ta đã làm c.h.ế.t người của thôn các ngươi, giờ ngươi lại hợp tác với chúng ta, liệu người dân trong thôn ngươi có đồng ý không? Những người có quan hệ thân thiết với phụ tử nhà Triệu Thạch Đầu nhất định vẫn còn ghi thù với ta."
Triệu trưởng thôn nghe được lời này thì xua tay lia lịa: "Tức phụ Nguyên Thanh gia à, ngươi đừng nghĩ nhiều. Nếu như ngươi làm c.h.ế.t người nào khác trong thôn chúng ta thì quả thực là trong lòng ta sẽ không được dễ chịu. Nhưng phụ tử Triệu gia kia có lúc còn ăn trộm cả đồ đạc của người dân trong thôn chúng ta, chúng ta cũng thấy vô cùng phiên phức. Nhưng vì bốn phụ tử nhà bọn họ đều là hán tử tráng niên, dọc đường đi chạy nạn này còn có thể ra sức vì mọi người một chút, cho nên ta mới ngâm cho phép. Bọn họ làm ra chuyện ác như vậy, ngươi có báo thù cũng là chuyện nên làm mà thôi. Ta đảm bảo với ngươi, khi chúng ta sáp nhập lại, nếu có người dân nào trong thôn Triệu gia chúng ta bất mãn với ngươi thì ta sẽ đích thân vả miệng hắn. Nhưng ta cảm thấy bọn họ cũng bị dọa sợ đến vỡ mật rồi, căn bản không dám tìm ngươi gây sự nữa."
"Vậy được. Việc này cũng không phải chuyện mà hiện giờ có thể quyết định được ngay, chúng ta cũng cần bàn bạc thêm một chút, các ngươi cũng đi nói với người trong thôn mình đi." Liễu Phán Nhi không đồng ý ngay nhưng cũng không từ chối.
Triệu trưởng thôn và Lưu trưởng thôn thấy Liễu Phán Nhi không từ chối, cũng biết chuyện này không thể quyết định ngay trong chốc lát được. Đa số người vẫn còn muốn qua sông.
"Vậy được, các ngươi cứ cân nhắc một phen xem." Triệu trưởng thôn đáp lời, dù sao bọn họ cũng không có tiền, cho dù có thì cũng không đủ cho toàn bộ người trong nhà, lại cũng không thể bỏ rơi người nhà ở đây.
Thế nhưng vậy mà lại có người làm ra được chuyện như vậy!
"Công công, bà bà, Nguyên Công, cầu xin các người đừng bỏ rơi ta và hai nữ nhi." Lưu thị kéo ống tay áo trượng phu nhà mình, nước mắt rơi đầy mặt, đôi mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Lòng Lý lão phu nhân đau như nhỏ máu, sắp không thở nổi nữa, thực ra trong nhà vẫn còn mười ba lượng bạc, nhưng lương thực của bọn họ cũng không còn lại bao nhiêu. Sau khi tới phương nam, còn phải ăn uống rồi sắp xếp chỗ ở ổn định, chỗ nào cũng cần đến tiền. Bây giờ phải qua sông, trong nhà lại chỉ có mười lượng bạc, công công bà bà lại thêm tiểu cô tử, mang theo cả trượng phu nàng, một nhà bốn người của nhị phòng cùng ngồi thuyền.
Lưu thị nghe được lời này thì bị dọa sợ hết hồn: "Không, không, chúng nó còn nhỏ, ở lại đây chỉ có con đường chết. Không phải vẫn còn hai lượng bạc sao? Để A Phương và A Lệ lên thuyền đi, ta ở lại, dù ta có c.h.ế.t cũng không sao cả, Nguyên Công, chàng nhất định phải chăm sóc tốt cho hai nữ nhi."
Vẻ mặt của hai nữ nhi sau lưng Lưu thị đều tràn ngập vẻ kinh hãi, oa oa khóc lớn, cha nương không cần bọn họ nữa rồi.
Lý Anh Nương đẩy Lưu thị ra một cái, kéo đại ca Lý Nguyên Công lên thuyền: "Chỉ còn dư hai lượng bạc, nếu ngươi có thể bỏ lại hai nữ nhi kia của ngươi thì lên đây."
Mặt Lý Nguyên Công lộ vẻ khó xử: "Cha nương, hay là..."
Dọc đường chạy nạn này, vừa mệt vừa khóc, một đại nhi tức phụ không sinh được nhi tử là nàng đây càng khổ hơn, ngay cả hai nữ nhi chỉ mới mười tuổi của nàng cũng phải làm việc, thời gian nghỉ ngơi rất ít.
Vì vậy, sau khi bà ta thương lượng với Lý lão gia liền quyết định không mang theo Lưu thị và hai nha đầu kia nữa. Còn đại nhi tử không còn tức phụ nữa thì cũng không cần vội, chờ sau này lại cưới cho nó một phòng tức phụ là được, vừa khéo còn có thể sinh thêm mấy đứa tôn tử.
"Rốt cuộc mấy người các ngươi có đi hay không đây?" Nha dịch quát tháo, không hề có chút kiên nhẫn nào khi phải chứng kiến một màn kịch giống nhau lặp đi lặp lại thường xuyên diễn ra.
Người bạc tình bạc nghĩa có nhiều vô cùng, bọn họ không đồng cảm nổi.
Lý Anh Nương không ngừng lôi kéo đại ca mình về phía sau, ánh mắt hung ác nhìn Lưu thị: "Ngươi đúng là một kẻ vô dụng, bao nhiêu năm như vậy mà chỉ sinh được hai nha đầu phá phách, ca ta đối tốt với ngươi, ngươi phải cảm tạ đội ơn mới đúng. Trong nhà giờ chỉ còn lại hai lượng bạc, sau khi đến phương nam, nếu không có tiền thì khó có thể ổn định được cuộc sống."
Lưu thị đấu tranh một hồi, muốn xông tới: "Mang hài tử đi đi, cha nương, mang theo A Phương A Lệ đi đi mà..."
Mặt Lý Nguyên Công lộ vẻ không đành lòng, nhưng bị muội muội kéo lên trên thuyền. Muốn nói gì đó nhưng lại bị mẫu thân trừng mắt cảnh cáo, hắn ta đành rụt đầu lại, bước lên thuyền.
Lưu thị nhìn theo người thân cứ thế ngày càng đi xa dần, lòng vô cùng đau xót, nàng ngồi phịch xuống đất lớn tiếng gào khóc, A Lệ và A Phương cũng quỳ xuống bên cạnh nương, ôm lấy nương òa khóc.
Ngay lúc này, mẹ con ba người họ đều biết rằng bọn họ đã bị bỏ rơi rồi.
Có một số nam tử không có ý tốt, giọng điệu lưu manh nói: "Vị nương tử này, tướng mạo ta anh tuấn, đi theo ta, ta có thể cho ba mẹ con các ngươi ăn uống no đủ."
Chu Thúy Hoa nghe vậy liền trợn mắt há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy trên chiếc thuyền vừa rời bến kia có Lý lão gia và Lý lão phu nhân ở bên trên.
Nghe được những đoạn đối thoại không có ý gì tốt xung quanh, Lưu thị và hai nữ nhi đều sợ đến run lẩy bẩy.
Lưu thị khóc không thành tiếng, cũng nói không nên lời.
"Tức phụ nhà Nguyên Công, sao ngươi lại ngồi dưới đất thế này? Ai ức h.i.ế.p mẹ con ba người các ngươi? Ôi chao, nam nhân nhà ngươi, rồi cả công công và bà bà nhà ngươi đâu?" Chu Thúy Hoa vội hỏi, sau đó ngồi xổm xuống kéo Lý Lệ và Lý Phương đang khóc đến sắp co rúm lại đứng lên, vỗ nhẹ phủi đi bụi bặm trên người bọn họ.
Chính vào lúc này, Lý trưởng thôn đang dẫn theo mấy người dân lại nghe thấy tiếng khóc kêu của Lưu thị, tưởng rằng có người đang ức h.i.ế.p người của thôn Lý gia nên vội vàng chạy tới xem sao.
Lý Phương nghiến răng nghiến lợi nói với Chu Thúy Hoa: "Trưởng thôn nãi nãi, gia gia nãi nãi ta và cả phụ thân lẫn tiểu cô tử của ta bọn họ đều đã lên thuyền rồi, bỏ rơi ba người bọn ta và nương ta ở đây."
"Hai tên vô lại các ngươi, đồ các ngươi ăn đều là đồ ăn cắp ăn trộm khắp nơi lấy về, đào đâu ra lương thực mà nuôi ba mẹ con người ta? Ngươi đây là định lừa gạt bọn họ để đổi lấy lương thực chứ gì?"
Lý trưởng thôn xua tay nói: "Đừng nói mấy thứ này nữa, ta là trưởng thôn, không thể trơ mắt nhìn ba mẹ con các ngươi đi vào đường cùng. Đi, vê thôi, có chuyện gì thì mọi người cùng nhau bàn bạc. Không có lương thực thì chịu khó ăn rau dại một chút, cũng không c.h.ế.t đói được."
"Lưu thị, nam nhân nhà ngươi bỏ ngươi rồi, nhưng ngươi vẫn còn hai nữ nhi, ngươi phải phấn chấn lên." Chu Thúy Hoa khuyên bảo Lưu thị: "A Lệ, A Phương, các ngươi mau dìu nương ngươi lên, người của thôn chúng ta đều đang ở đằng kia."
Lưu thị sửng sốt, vừa khóc vừa nói: "Ngoại trừ mấy bộ y phục rách nát ra, chúng ta chẳng có gì cả, chúng ta đi cùng ngươi qua đó cũng chỉ làm liên lụy đến các ngươi thôi."
"Vô liêm sỉ, đúng là thứ không bằng loài cầm thú, vậy mà lại có thể vứt bỏ cả người nhà của mình!" Lý trưởng thôn giậm chân mắng chửi, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì với cái tính tình bạc bẽo của Lý lão gia, quả thực có thể làm ra được chuyện thế này.
Danh sách chương