Bây giờ Liễu Phán Nhi thật sự đã mệt đến độ sắp gập cả người, nghe được lời của Lý Phương nói, không từ chối lòng tốt của Lý Phương: "Cảm ơn A Phương, chúng ta qua đó đi."

Liễu Phán Nhi có qua lại với Lưu thị vài lần, cảm thấy Lưu thị này cũng khá lạnh lẹ. Sau này nàng muốn đi ra ngoài làm việc, trong nhà còn cần một người lớn để hỗ trợ lo liệu.

Lý Phương thấy Tam thẩm đồng ý, cũng rất phấn khởi: "Đi, ta đưa mọi người sang đó."

Lý Đại Bảo và Lý Dung đều đã mệt mỏi, cũng lười đi tìm sơn động. Nếu Đại bá mẫu tìm được, bọn họ cũng đến ngay.

Rất nhanh đã đến sơn động Lưu thị tìm được, bên trong đã nhóm lửa. Lưu thị đang câm đuốc đốt các góc của sơn động, những con nhện hay sâu bọ kia đều bị thiêu chất.

Lý Lệ đang cầm chổi, bắt đầu quét sạch bụi bặm và sâu bọ bị cháy trong sơn động đi.

Liễu Phán Nhi ngạc nhiên, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: "Đại tẩu, sao tỷ tìm được sơn động tốt vậy?"

Lưu thị được Liễu Phán Nhi khen ngợi có hơi ngại, ngượng ngùng trả lời: "Phụ thân nhà ta là thợ săn, khi còn bé ta cũng thường xuyên đi theo lên núi. Sau đó phụ thân ta bị lợn rừng đ.â.m mất mạng, nương ta cũng không cho chúng ta lên núi nữa. Con người ta vừa vào trong núi là sẽ quan sát chung quanh, có thể tìm được thứ mà người khác không tìm thấy."

Nói xong, Lưu thị cầm xẻng, không khỏi tách nhau rời đi.

Dựa vào bản lĩnh của Lưu thị, Liễu Phán Nhi sẽ không có thiệt.

"Chỗ muội vẫn còn bốn đứa nhỏ nữa, ai liên lụy ai còn chưa chắc đâu." Liễu Phán Nhi mỉm cười: "A Phương và A Lệ lớn hơn A Dung, trên đường cũng có thể giúp đỡ một tay, không phải ăn cơm chùa. Còn về vật liệu tỷ muốn dùng để làm cung tên, để ta nghĩ cách, xem thử có thể tìm được không."

Nàng ấy có thể liên tục ăn rau dại nhưng nàng ấy không nỡ để hai nữ nhi của mình ăn như thế. Dẫu sao hai nữ nhi cũng đang trong tuổi ăn tuổi lớn, bây giờ cơ thể chịu thiệt thì sau này sức khỏe sẽ không được tốt. Nghe thấy Liễu Phán Nhi đồng ý thu nhận ba người bọn họ, Lưu thị lộ vẻ mặt kích động, cặp mắt đỏ lên: "Đa tạ muội, Tam đệ muội, ta thật sự không biết cảm tạ muội như thế nào. Muội yên tâm, ba người nhà ta chắc chắn sẽ không liên lụy nhà muội. Chờ ta chuẩn bị xong công cụ, ta có thể săn thú, không ăn không ngồi rồi đâu."

Lưu thị mỉm cười: "Ta thấy trên lưng bò có xẻng, ta đi đào bẫy, nói không chừng ngày mai còn có thể tìm được con mồi."

"Tốt quá rồi! Đại tẩu, về sau chúng ta cùng nhau lên đường đi. Chúng ta có miếng ăn, sẽ không bỏ quên mọi người." Liễu Phán Nhi khen ngợi, mặc dù nàng có kỹ năng sinh tôn rất mạnh, hơn nữa còn có không gian siêu thị nhưng ở trong rừng rậm muốn sống tốt hơn, còn phải có người quen thuộc với núi rừng.

Mặc dù trong kho hàng không gian cũng có một ít thảo dược nhưng vội vã lên đường chưa kịp bào chế, vẫn không thể dùng. Bây giờ phải đi tìm thảo dược tươi mới có thể lập tức sử dụng.

Lý Nam mơ mơ màng màng mở mắt, nhỏ giọng nói: "Lạnh, lạnh quá."

Liễu Phán Nhi sửng sốt một chút, lúc này mới cảm thấy trên người Lý Nam có hơi nóng, lại nhìn dáng vẻ ủ rũ ỉu xìu của Lý Nam, thấy hoảng sợ: "A Dung, A Nam bị bệnh, đang sốt rồi. Mau nấu chút nước, cho A Nam uống. Tiểu Bảo, con hỗ trợ chăm sóc em gái. Đại Bảo, con đừng đi xa, ta thừa dịp trời còn chưa tối để đi hái thuốc."

Lý Phương và Lý Lệ cũng đi hỗ trợ, trong sơn động để lại Liễu Phán Nhi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Rắc một ít bột Hùng Hoàng lên mặt đất đang hơ khô để đuổi sâu bọ, trải chiếu, ôm Lý Nam đang buồn ngủ ở trên lưng bò xuống, đặt xuống dưới chiếu.

Trẻ con bị sốt không phải chuyện đùa, nếu không cẩn thận có thể trở thành kẻ ngốc.

Lý Nam ngây thơ, hơn nữa còn rất khôn khéo dẻo miệng, bình thường người tương tác nhiêu nhất với Liễu Phán Nhi chính là Lý Nam.

Liễu Phán Nhi thậm chí còn lén nghe thấy Lý Nam len lén gọi nàng là nương. Tiểu cô nương đáng yêu như vậy, thân thể vốn đã yếu, chịu đựng cơn sốt đến bây giờ, thân thể đã không chịu nổi.

Lý Dung vừa nghe thấy muội muội bị bệnh thì rất hoảng sợ, vội vàng tới xem, đưa tay sờ sờ, bỗng chốc vành mắt đỏ lên: "A Nam, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa mà!"

"Để Tiểu Bảo trông chừng, con mau đi nấu nước đi, cho A Nam uống nhiều nước ấm” Liễu Phán Nhi thúc giục, mắt thấy trời càng lúc càng tối, nàng không thể trì hoãn thời gian, cầm giỏ đi ra ngoài hái thuốc.

Trên con đường này, nam nữ trai tráng thì không sao, người già trẻ nhỏ có sức khỏe yếu, rất nhiều người sẽ bị bệnh.

Bọn họ là chạy nạn có tổ chức, cho nên khi đi cũng đến huyện thành mua các loại thuốc. Nhưng bọn họ đã ra ngoài chạy nạn hơn một tháng, thuốc đã uống hất.

Liễu Phán Nhi đi khắp nơi tìm kiếm thảo dược có thể hạ sốt, vô cùng lo lắng.

Đột nhiên nàng nhìn thấy có một loại thảo dược mọc ở trên mặt đất, lá cây trông giống đồng tiền đó có một biệt danh rất hay gọi là Tiền Rơi, tên khoa học là Biến Địa Cẩm.

Kiếp trước ông ngoại là thây lang, ở nhà mở một phòng khám bệnh. Tuy rằng cũng có thuốc tây, nhưng ông cụ cảm thấy thuốc Đông y tốt, chỉ cân không phải bệnh quá nặng, đều cho người ta dùng thuốc Đông y.

Lưu thị kéo Lý Đại Bảo lại, lấy vải sơn đi: "Đại Bảo, con còn nhỏ, ở trong sơn động chờ, để ta đi xem."

Từ nhỏ Liễu Phán Nhi đã đi theo ông ngoại, mưa dầm thấm lâu cũng học được một ít kiến thức, biết trị bệnh cảm sốt, tiêu chảy đau bụng.

Ở trong sơn động Lý Đại Bảo thỉnh thoảng nhìn ra phía bên ngoài, vô cùng lo lắng.

Trên bầu trời mưa bay, hơn nữa lại càng lúc càng lớn.

Trời đã sắp tối, Liễu Phán Nhi cũng không tìm thấy thảo dược nào khác, sau đó nhanh chóng ở đây đào Biến Địa Cẩm.

Cậu nhóc câm một miếng vải sơn khoác lên người: ”A Dung, muội trông chừng A Nam, ta đi tìm dì Liễu."

Hiệu quả tốt, hơn nữa ít tác dụng phụ. "Được, để ta làm cùng với muội." Lưu thị gật đầu, nhờ có người trong thôn thu nhận, thứ nàng ấy ăn cũng là lương khô do thôn tiếp tế, nên mới không đói đến mức mềm nhũn cả chân.

Lưu thị đi theo phương hướng mà Liễu Phán Nhi đi, đi một hồi lâu mới phát hiện Liễu Phán Nhi đang đội mưa để đào một loại cỏ dại: "Tam đệ muội, vật này có thể trị sốt sao?"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Có thể, đại tẩu, nếu tẩu đã đến thì lấy nhiêu chút. Để lát nữa ta phân phát cho mọi người một ít, gần đây thời tiết nóng ẩm, lại gặp phải mưa nên rất dễ bị sốt."

Nói xong, Lưu thị liền lao ra ngoài.

Lúc nãy khi trời chưa mưa, Lưu thị có đi dạo một vòng bên ngoài, biết khái quát vị trí sơn động mà người trong thôn đang trú mưa.

Chỉ chốc lát sau đã thu thập đầy một giỏ lớn, sau khi hai người trở về, trên người Liễu Phán Nhi đã ướt đẫm.

Lưu thị hỏi Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, y phục ta không ướt, muội nói cho ta biết thảo dược này nên ăn thế nào để hạ sốt, để ta đưa đến cho người trong thôn."

Bây giờ có cơ hội trợ giúp những người khác trong thôn, Lưu thị đương nhiên sẵn lòng.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Thật ra thì rất đơn giản, rửa sạch những lá Biến Địa Cẩm này, bỏ vào trong bát nghiền nát rồi lấy nước. Uống ba năm muỗng, hai canh giờ uống một lần."

Lưu thị đã hiểu, xách giỏ đi ra ngoài, đưa cho người trong thôn.

Có người còn có thuốc mua để mà uống nhưng có nhiều người không có thuốc để uống hơn. Khi họ phát hiện đứa nhỏ bị sốt, trời đã tối và có mưa. Muốn đi hái thảo dược cũng không thấy rõ.

Chỗ quê nhà bọn họ khô ráo, trên đường đi phải dãi gió dầm sương, ăn uống cũng không tốt, lại không quen với khí hậu. Nhất là đến gần sông Đại Độ, khí hậu vô cùng ẩm nóng, dễ bị bệnh nhất.

Thật sự đã bị Liễu Phán Nhi đoán trúng, rất nhiều trẻ con người già bị bệnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện