Như vậy đi, vì công bằng cũng giống như chúng ta góp tiên mua giống tốt, khi thu hoạch sẽ trả lại tiên cho người cho lương thực trước.
Hiện tại lấy lương thực ra, là vì để mọi người ăn no có sức lực làm việc, đây là thời khắc quan trọng của thôn chúng ta. Lấy một cân lương thực ra, lúc thu hoạch sẽ đưa cho một cân rưỡi gạo, người trong thôn không ăn lương thực của mọi người không trả tiền.
Nếu có lương thực không lấy ra, thôn Lý gia chúng ta không tiến hành được việc khai khẩn, vậy thì chỉ có thể người nào làm việc người ấy. Cuối cùng bởi vì phân công không hợp lý, số lượng khai khẩn mỗi ngày không bằng một nửa hiện tại, các người cảm thấy cuối cùng phân được nhiều hay ít lương thực đây?”
Thôn trưởng Lý cũng gật đầu, cảm thấy cách của Liễu Phán Nhi không tồi: "Ta có thể lý giải việc mọi người có tâm tư riêng. Hiện tại không đói chết, các người có đủ loại tâm tư riêng.
Được rồi, dù sao những lương thực đó cũng không rơi từ trên trời xuống, cũng là các người cực khổ tích góp. Hiện tại dựa theo cách nói của Nguyên Thanh gia, những người hiện tại cho một cân lương thực, đến lúc đó sẽ được một cân rưỡi của thôn.
Có thể đồng ý thì tiếp tục; Không thể đồng ý thì tách ra nấu cơm. Xem như ta hiểu rồi, mọi người đến nơi mới không có nguy hiểm, cả đám đều muốn chiếm tiện nghị, cũng không nghĩ xem tiện nghi đâu mà có nhiều để chiếm thế?"
Liễu Phán Nhi nghĩ rôi nghĩ nói: "Nếu mọi người không muốn, vậy nhà ta rời khỏi đây. Thôn trưởng đại thúc, ba lượng bạc nhà ta, ba lượng bạc nhà người tổng cộng có sáu lượng bạc. Bốn lượng bạc một bộ cày sắt, chia cho chúng ta một bộ cày sắt, hai lượng bạc hạt giống.
Chúng ta còn có hai con trâu, có thể khai khẩn rất nhiều đất hoang, không phải tốt hơn việc hợp tác với người trong thôn sao? Rõ ràng có ý tốt, nhưng hiện tại vừa sống được cuộc sống yên ổn đã bắt đầu tính kế, ta ghét nhất những người như vậy."
Hiện tại nghe thấy mượn lương thực chứ không phải cho không, người trong thôn lập tức bằng lòng.
Thật ra không phải Chu Thúy Hoa thật sự trách trượng phu, mà oán trách người trong thôn không biết tốt xấu.
Người trong thôn vừa nghe nói muốn giải tán, mọi người đều trợn tròn mắt. Thôn trưởng Lý chính là người tâm phúc trong thôn, có chuyện gì do thôn trưởng Lý quyết định, mọi người sẽ làm theo không bao giờ sai.
Lý thái nãi nãi gân đây nhìn thấy con trai con dâu rất vất vả, nhưng người trong thôn càng ngày càng quá mức, cực kỳ tức giận: "Người trong thôn nói thì dễ nghe, nhưng làm việc thì kéo hông, cho nên vẫn là bỏ đi. Chúng ta và Nguyên Thanh gia hợp tác với nhau, ai bằng lòng hợp tác thì tới đăng ký, lấy lương thực ra, xem như trong thôn mượn, sau này trả lại không ăn không trả tiên."
Ba con trâu trong thôn đều là con trâu nhà nàng và Liễu Phán Nhi, đều cho người trong thôn dùng, nhưng trong thôn chẳng ai nhớ bọn họ tốt như thế nào? Lúc trước chạy nạn ở sông Đại Độ, người trong thôn không nghe thôn trưởng Lý, rất nhiều người đi vào rừng rậm c.h.ế.t bị thương thật thảm.
Sau khi Chu Thúy Hoa nghe thấy Liễu Phán Nhi nói như vậy, lập tức đỏ đôi mắt: "ÐĐêu là thôn trưởng chàng nghèo khổ, lao tâm lao lực, dọc theo đường đi ra bỏ tiền bỏ sức, nhưng có ai nhận ra chàng tốt chứ? Giải tán đi, không làm, ai thích làm thôn trưởng này thì làm, chúng ta không làm nữa."
Dù sao thì bọn họ cũng phải ăn cơm, đến lúc đó còn lấy lại được lương thực, như vậy cũng xem như là kiếm lời nhaIl
Người nhà Lý Nhị Lăng Tử nhiều cho nên cũng giữ nhiều lương thực, nhưng bọn họ không có tiền, vì vậy bọn họ không trả tiền cho việc mua hạt giống và cày sắt.
Nếu giải tán một nhà bọn họ đông con, nhưng không có trâu, không có cày sắt, chẳng phải là chỉ có thể dùng tay đào sao. Một ngày có thể khai khẩn được bao nhiêu đất hoang cơ chứ?
Vì thế Lý Nhị Lăng Tử cười hắc hắc, tiến lên xin lỗi thôn trưởng Lý: "Thôn trưởng đừng nóng giận, ta cũng không phải cố ý không cho mượn lương thực, ta không quen việc nhìn những người rõ ràng có lương thực, còn ăn lương thực trong thôn, chiếm lợi."
Thôn trưởng Lý liếc Lý Nhị Lăng Tử một cái, trợn trắng mắt: "Không phải ngươi cũng vậy sao?"
Vẻ mặt Lý Nhị Lăng Tử đây đau khổ: "Thôn trưởng, nhà ta không có bạc, chút lương thực đó, nhiều người như vậy, lỡ như chịu đói, nhà ta còn phải làm việc, như vậy sao mà sống được?"
Thôn trưởng Lý trừng mắt lườm Lý Nhị Lăng Tử, sau đó nhìn chung quanh bốn phía, nói với mọi người: "Dù sao cũng tùy mọi người, không có lương thực thì giải tán, hiện tại khai khẩn được nhiều thì chia nhiều ít thì chia ít.
Không có đủ ruộng tốt, chờ khâm sai Cố đại nhân nhìn thấy chúng ta không vất vả cần cù làm việc, đuổi chúng ta về phủ Ngọc Dương, sau này các người lại cách mấy năm chạy nạn, dù sao nhà ta thành thật chịu làm, khai khẩn hai ba mươi mẫu đất, thì cũng có thể ở lại an cư lạc nghiệp."
Lý Nhị Lăng Tử thấy thôn trưởng Lý thật sự tức giận, lập tức quay đầu nói với đại nhi tử: "Tên ngốc là ngươi này, còn thất thần làm cái gì, nhanh chóng lấy hai túi lương thực nhà chúng ta lại đây?”
Đại nhi tử Lý Nhị Lăng Tử nhanh chóng khiêng hai túi lương thực, một túi gạo và một túi bột mì lại.
Không chỉ có như thế, Lý Nhị Lăng Tử nhanh chóng thúc giục Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, nhanh chóng ghi đi, ngươi thu hai túi này đi, đến lúc đó trả cho chúng ta dựa theo ba túi như vậy là được.
Thôn trưởng Lý cũng gật đầu: "Được, vậy như thế đi, hiện tại mỗi ngày có thể khai khẩn mười mấy mẫu, lương thực này có thể ăn mười ngày. Cùng lắm sẽ được hơn một trăm mẫu. Thời gian còn lại dựa vào bản lĩnh của mọi người vậy."
Tất cả mọi người biết rời khỏi sự dẫn dắt của thôn trưởng Lý, cho dù bọn họ có thể khai khẩn, nhưng cũng sẽ giảm rất nhiêu. Chuyện có hại như vậy bọn họ còn lâu mới làm.
Vốn dĩ nàng không định so đo, nhưng hiện tại những người này tính toán chỉ li với nàng, thế nàng cũng tính toán chỉ li, vậy mới công bằng.
Liễu Phán Nhi cầm một tấm ván gỗ mới, dùng nhánh cây đã đốt viết xuống, đương nhiên cũng viết cả lương thực cũ của nhà nàng và nhà thôn trưởng Lý, sau này trong thôn cũng phải trả lương thực cho bọn họ.
Hiện tại một ngày có thể khai khẩn mười mấy mẫu đất, nếu chia mỗi nhà sợ là còn không có nổi nửa mẫu. Hơn nữa không phải ai đều có thể được dùng xẻng cày sắt, cũng không phải nhà ai cũng có trâu để cày.
Nhìn thấy lầu trúc có hơn hai mươi túi lương thực, trong lòng Chu Thúy Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Đương gia, nếu hiện tại đã thu được lương thực, vậy sẽ làm đến khi ăn hết lương thực. Đến lúc đó khai khẩn ruộng mọi người tạm thời tự làm. Chờ đến khi giao lại được bạc mua lương thực và mua hạt giống, sẽ đưa lương thực còn lại chia cho mọi người."
Những người khác cũng lục tục lấy lương thực trong nhà ra, nhà này một túi, nhà kia hai túi, sôi nổi vây quanh lại đây: "Thôn trưởng, chúng ta cũng cho thôn mượn túi lương thực, nhưng đừng giải tán!"
Ai không biết chơi xấu chiếm tiện nghi chứ!
Mỗi ngày trâu nhà ta và trâu của thôn trưởng đều làm việc, chúng ta cũng không thể để cho người trong thôn sử dụng miễn phí được. Cho nên ta yêu cầu lúc chia ruộng trâu cũng được phân ruộng như người trường thành. Mọi người đồng ý không?"
Một nhà khác có trâu - nhà Lý Đại Canh vội vàng giơ tay: “Ta tán thành, trâu nhà ta đi sớm về trễ cũng giống như con người, cũng không thể cho người trong thôn dùng miễn phí được. Nếu như người trong thôn đã không đồng ý, vậy ta sẽ không cho trâu nhà ta đi khai khẩn nữa."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta tán thành, vốn dĩ ta không định so đo, nhưng hiện tại mọi người tính toán chỉ li như vậy, thế thì ta so đo thôi.
Hơn nữa yêu cầu này rất bình thường.
Hiện tại lấy lương thực ra, là vì để mọi người ăn no có sức lực làm việc, đây là thời khắc quan trọng của thôn chúng ta. Lấy một cân lương thực ra, lúc thu hoạch sẽ đưa cho một cân rưỡi gạo, người trong thôn không ăn lương thực của mọi người không trả tiền.
Nếu có lương thực không lấy ra, thôn Lý gia chúng ta không tiến hành được việc khai khẩn, vậy thì chỉ có thể người nào làm việc người ấy. Cuối cùng bởi vì phân công không hợp lý, số lượng khai khẩn mỗi ngày không bằng một nửa hiện tại, các người cảm thấy cuối cùng phân được nhiều hay ít lương thực đây?”
Thôn trưởng Lý cũng gật đầu, cảm thấy cách của Liễu Phán Nhi không tồi: "Ta có thể lý giải việc mọi người có tâm tư riêng. Hiện tại không đói chết, các người có đủ loại tâm tư riêng.
Được rồi, dù sao những lương thực đó cũng không rơi từ trên trời xuống, cũng là các người cực khổ tích góp. Hiện tại dựa theo cách nói của Nguyên Thanh gia, những người hiện tại cho một cân lương thực, đến lúc đó sẽ được một cân rưỡi của thôn.
Có thể đồng ý thì tiếp tục; Không thể đồng ý thì tách ra nấu cơm. Xem như ta hiểu rồi, mọi người đến nơi mới không có nguy hiểm, cả đám đều muốn chiếm tiện nghị, cũng không nghĩ xem tiện nghi đâu mà có nhiều để chiếm thế?"
Liễu Phán Nhi nghĩ rôi nghĩ nói: "Nếu mọi người không muốn, vậy nhà ta rời khỏi đây. Thôn trưởng đại thúc, ba lượng bạc nhà ta, ba lượng bạc nhà người tổng cộng có sáu lượng bạc. Bốn lượng bạc một bộ cày sắt, chia cho chúng ta một bộ cày sắt, hai lượng bạc hạt giống.
Chúng ta còn có hai con trâu, có thể khai khẩn rất nhiều đất hoang, không phải tốt hơn việc hợp tác với người trong thôn sao? Rõ ràng có ý tốt, nhưng hiện tại vừa sống được cuộc sống yên ổn đã bắt đầu tính kế, ta ghét nhất những người như vậy."
Hiện tại nghe thấy mượn lương thực chứ không phải cho không, người trong thôn lập tức bằng lòng.
Thật ra không phải Chu Thúy Hoa thật sự trách trượng phu, mà oán trách người trong thôn không biết tốt xấu.
Người trong thôn vừa nghe nói muốn giải tán, mọi người đều trợn tròn mắt. Thôn trưởng Lý chính là người tâm phúc trong thôn, có chuyện gì do thôn trưởng Lý quyết định, mọi người sẽ làm theo không bao giờ sai.
Lý thái nãi nãi gân đây nhìn thấy con trai con dâu rất vất vả, nhưng người trong thôn càng ngày càng quá mức, cực kỳ tức giận: "Người trong thôn nói thì dễ nghe, nhưng làm việc thì kéo hông, cho nên vẫn là bỏ đi. Chúng ta và Nguyên Thanh gia hợp tác với nhau, ai bằng lòng hợp tác thì tới đăng ký, lấy lương thực ra, xem như trong thôn mượn, sau này trả lại không ăn không trả tiên."
Ba con trâu trong thôn đều là con trâu nhà nàng và Liễu Phán Nhi, đều cho người trong thôn dùng, nhưng trong thôn chẳng ai nhớ bọn họ tốt như thế nào? Lúc trước chạy nạn ở sông Đại Độ, người trong thôn không nghe thôn trưởng Lý, rất nhiều người đi vào rừng rậm c.h.ế.t bị thương thật thảm.
Sau khi Chu Thúy Hoa nghe thấy Liễu Phán Nhi nói như vậy, lập tức đỏ đôi mắt: "ÐĐêu là thôn trưởng chàng nghèo khổ, lao tâm lao lực, dọc theo đường đi ra bỏ tiền bỏ sức, nhưng có ai nhận ra chàng tốt chứ? Giải tán đi, không làm, ai thích làm thôn trưởng này thì làm, chúng ta không làm nữa."
Dù sao thì bọn họ cũng phải ăn cơm, đến lúc đó còn lấy lại được lương thực, như vậy cũng xem như là kiếm lời nhaIl
Người nhà Lý Nhị Lăng Tử nhiều cho nên cũng giữ nhiều lương thực, nhưng bọn họ không có tiền, vì vậy bọn họ không trả tiền cho việc mua hạt giống và cày sắt.
Nếu giải tán một nhà bọn họ đông con, nhưng không có trâu, không có cày sắt, chẳng phải là chỉ có thể dùng tay đào sao. Một ngày có thể khai khẩn được bao nhiêu đất hoang cơ chứ?
Vì thế Lý Nhị Lăng Tử cười hắc hắc, tiến lên xin lỗi thôn trưởng Lý: "Thôn trưởng đừng nóng giận, ta cũng không phải cố ý không cho mượn lương thực, ta không quen việc nhìn những người rõ ràng có lương thực, còn ăn lương thực trong thôn, chiếm lợi."
Thôn trưởng Lý liếc Lý Nhị Lăng Tử một cái, trợn trắng mắt: "Không phải ngươi cũng vậy sao?"
Vẻ mặt Lý Nhị Lăng Tử đây đau khổ: "Thôn trưởng, nhà ta không có bạc, chút lương thực đó, nhiều người như vậy, lỡ như chịu đói, nhà ta còn phải làm việc, như vậy sao mà sống được?"
Thôn trưởng Lý trừng mắt lườm Lý Nhị Lăng Tử, sau đó nhìn chung quanh bốn phía, nói với mọi người: "Dù sao cũng tùy mọi người, không có lương thực thì giải tán, hiện tại khai khẩn được nhiều thì chia nhiều ít thì chia ít.
Không có đủ ruộng tốt, chờ khâm sai Cố đại nhân nhìn thấy chúng ta không vất vả cần cù làm việc, đuổi chúng ta về phủ Ngọc Dương, sau này các người lại cách mấy năm chạy nạn, dù sao nhà ta thành thật chịu làm, khai khẩn hai ba mươi mẫu đất, thì cũng có thể ở lại an cư lạc nghiệp."
Lý Nhị Lăng Tử thấy thôn trưởng Lý thật sự tức giận, lập tức quay đầu nói với đại nhi tử: "Tên ngốc là ngươi này, còn thất thần làm cái gì, nhanh chóng lấy hai túi lương thực nhà chúng ta lại đây?”
Đại nhi tử Lý Nhị Lăng Tử nhanh chóng khiêng hai túi lương thực, một túi gạo và một túi bột mì lại.
Không chỉ có như thế, Lý Nhị Lăng Tử nhanh chóng thúc giục Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, nhanh chóng ghi đi, ngươi thu hai túi này đi, đến lúc đó trả cho chúng ta dựa theo ba túi như vậy là được.
Thôn trưởng Lý cũng gật đầu: "Được, vậy như thế đi, hiện tại mỗi ngày có thể khai khẩn mười mấy mẫu, lương thực này có thể ăn mười ngày. Cùng lắm sẽ được hơn một trăm mẫu. Thời gian còn lại dựa vào bản lĩnh của mọi người vậy."
Tất cả mọi người biết rời khỏi sự dẫn dắt của thôn trưởng Lý, cho dù bọn họ có thể khai khẩn, nhưng cũng sẽ giảm rất nhiêu. Chuyện có hại như vậy bọn họ còn lâu mới làm.
Vốn dĩ nàng không định so đo, nhưng hiện tại những người này tính toán chỉ li với nàng, thế nàng cũng tính toán chỉ li, vậy mới công bằng.
Liễu Phán Nhi cầm một tấm ván gỗ mới, dùng nhánh cây đã đốt viết xuống, đương nhiên cũng viết cả lương thực cũ của nhà nàng và nhà thôn trưởng Lý, sau này trong thôn cũng phải trả lương thực cho bọn họ.
Hiện tại một ngày có thể khai khẩn mười mấy mẫu đất, nếu chia mỗi nhà sợ là còn không có nổi nửa mẫu. Hơn nữa không phải ai đều có thể được dùng xẻng cày sắt, cũng không phải nhà ai cũng có trâu để cày.
Nhìn thấy lầu trúc có hơn hai mươi túi lương thực, trong lòng Chu Thúy Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Đương gia, nếu hiện tại đã thu được lương thực, vậy sẽ làm đến khi ăn hết lương thực. Đến lúc đó khai khẩn ruộng mọi người tạm thời tự làm. Chờ đến khi giao lại được bạc mua lương thực và mua hạt giống, sẽ đưa lương thực còn lại chia cho mọi người."
Những người khác cũng lục tục lấy lương thực trong nhà ra, nhà này một túi, nhà kia hai túi, sôi nổi vây quanh lại đây: "Thôn trưởng, chúng ta cũng cho thôn mượn túi lương thực, nhưng đừng giải tán!"
Ai không biết chơi xấu chiếm tiện nghi chứ!
Mỗi ngày trâu nhà ta và trâu của thôn trưởng đều làm việc, chúng ta cũng không thể để cho người trong thôn sử dụng miễn phí được. Cho nên ta yêu cầu lúc chia ruộng trâu cũng được phân ruộng như người trường thành. Mọi người đồng ý không?"
Một nhà khác có trâu - nhà Lý Đại Canh vội vàng giơ tay: “Ta tán thành, trâu nhà ta đi sớm về trễ cũng giống như con người, cũng không thể cho người trong thôn dùng miễn phí được. Nếu như người trong thôn đã không đồng ý, vậy ta sẽ không cho trâu nhà ta đi khai khẩn nữa."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta tán thành, vốn dĩ ta không định so đo, nhưng hiện tại mọi người tính toán chỉ li như vậy, thế thì ta so đo thôi.
Hơn nữa yêu cầu này rất bình thường.
Danh sách chương