Chu Thúy Hoa nhìn thấy Liễu Phán Nhi ươm giống ở trong hộp gỗ, mặt lộ vẻ tò mò: "Nguyên Thanh gia, những cái này đều là hạt giống ngươi mua?"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy đó, có còn nói là vận chuyển từ ngoại bang lại đây nên không ai muốn, vì vậy tặng cho ta mấy túi hạt giống. Mặc kệ thế nào thì cũng cứ gieo trước đã.”

"Vậy được, nhà ngươi trồng trước, còn lại để cho nhà ta." Chu Thúy Hoa cũng không muốn miễn phí hạt giống của nhà Liễu Phán Nhi, nàng mang theo nhi tử con dâu trong nhà hỗ trợ làm việc.

Có lao động nam của nhà thôn trưởng Lý, nông cụ cũng nhiều gấp đôi.

Dùng hai ngày, trông cà chua, dưa chuột, dưa gang và bí xanh vào mẫu đất còn lai. Hạt giống còn lại đều đưa hết cho thôn trưởng Lý.

Chu Thúy Hoa học theo cách gieo trồng của Liễu Phán Nhi, trông hết mất thứ này ở trên đem sườn núi, nhưng vẫn không dùng hết. Trong thôn có người muốn, Chu Thúy Hoa lục tục cho nhà khác một ít.

Bởi vì có người đòi muộn nên hết hạt giống, lại thầm oán trách thôn trưởng bất công ở trong lòng, nói mát các thứ.

Sau khi Chu Thúy Hoa nghe thấy người khác nghị luận, lại khiến bản thân tức giận đến mức run run.

Người già trẻ nhỏ phụ trách cắt cỏ, chỉ chốc lát sau đã cắt được một đống.

Chu Thúy Hoa lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ta cực kỳ thất vọng buồn lòng, người ta mang theo thôn dân chạy nạn, tuy dọc theo đường đi chưa đến mức phấn đấu quên mình, nhưng có chuyện gì đều tiến lên phía trước. Nhưng hiện tại hay rồi, yên ổn, không đói c.h.ế.t thì bắt đầu nói nhà chúng ta. Ta cảm thấy cực kỳ không đáng giá!"

Ở dưới sự khuyên bảo chả Liễu Phán Nhi và Lưu thị, Chu Thúy Hoa cũng không tức giận nữa: "Đúng vậy, mình sống tốt là được, còn lâu mới thèm quan tâm những chuyện lung tung lộn xôn kial"

Lưu thị cũng khuyên bảo theo: "Đúng vậy, thím, đừng nóng giận, nhanh chóng thu dọn những cỏ khô đó để làm gạch đất."

Liễu Phán Nhi lên tiếng an ủi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Được rồi, có đáng giá hay không có thể thành cơm để ăn không! nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi, ta dùng hai con d.a.o xin chú Đại Canh làm thành d.a.o nhỏ, nhanh chóng cắt cỏ thành đoạn ngắn làm thành gạch đất. Chúng ta làm gạch đất xây nhà. Hiện tại trời nóng còn có thể ngủ trong lều trúc. Chờ đến mùa thu mùa đông, không có chăn bông, chúng ta ngủ ở bên ngoài sẽ bị bệnh mất."

Lưu thị mang theo Lý Đại Bảo đi săn, Liễu Phán Nhi mang theo đứa nhỏ còn lại làm gạch đất giúp cả nhà thôn trưởng Lý.

Liễu Phán Nhi nhìn thấy Chu Thúy Hoa tức giận đến mức lau nước mắt, dở khóc dở cười: "Ta nói thím ấy à, người tức giận có ích lợi gì chứ! Cho dù chia đều cho các gia các hộ thì bọn họ vẫn không vui đâu, vẫn sẽ luôn có lý do khác để nghị luận. Tóm lại những người này chính là ăn no rửng mỡ. Tâm địa không xấu nhưng suy nghĩ riêng lại cực kỳ nhiều. Nếu như người tức giận với người như vậy thì không đáng!"

Thôn trưởng Lý và thê tử Chu Thúy Hoa cũng không là người hiền lành giống trước kia, cho nên hiện tại thôn dân cũng không dám gây phiền toái quá cho thôn trưởng Lý.

Mọi người nhìn thấy cả nhà thôn trưởng Lý bắt đầu làm gạch đất, bọn họ cũng sôi nổi bận việc.

Mọi người đều hiểu hiện tại không làm gạch đất, mùa đông khả năng sẽ bị đông chất.

Các nam nhân đào bùn, đổ nước, lấy cỏ khô dùng chân dẫm, dùng xẻng quấy đều với bùn, sau đó mới bắt đầu làm gạch đất ở khuôn gạch.

Dù sao nhìn thấy thôn trưởng làm gì thì bọn họ làm theo.

Làm xong gạch đất, sau khi phơi khô bề ngoài chút, cũng chỉ có thể hong khô, nếu không sẽ khô nứt mất.

Bởi vì phương Nam mưa nhiều cho nên còn phải chú ý thời tiết, nếu trời mưa thì phải dùng vải dầu đắp lên trước đã.

Lý Đại Bảo và Lưu thị cả ngày chạy ở núi rừng, cực kỳ quen thuộc với xung quanh. Ở một hẻm núi cách xa trăm mét phát hiện một sơn động rất là lớn.

Cậu bé nhìn thấy mọi người hao hết tâm tư nghĩ cách làm gạch đất, thì vội vã chạy tới: "Nương, con phát hiện một nơi rất tốt, đó là sơn động bên trong cực kỳ lớn."

Liễu Phán Nhi sửng sốt, ngữ khí kinh ngạc: "Ở đâu đâu?"

Lý Đại Bảo đắc ý: "Nương, người tới cùng con đi!"

Liễu Phán Nhi không thèm rửa tay, sau đó đi theo Lý Đại Bảo cùng nhau đi qua.

Rẽ trái rẽ phải thì cuối cùng cũng tới sơn động, Lý Đại Bảo đắc ý nói: "Nương, người xem này, nơi này lớn thế này cơ mài!"

Liễu Phán Nhi nhìn chung quanh bốn phía, đúng thật nơi này rất hẻo lánh, được núi phía trước che chở nên không nhìn thấy nơi này: "Bên trong đen tuyên con có vào trong xem không?”

Lý Đại Bảo gật đầu: "Đã sớm xem rồi ạ, bên trong có một số con dơi, đuổi ra là được. Nơi lớn như vậy dùng để phơi gạch đất, có phải rất là tiện phải không ạ?”

Chờ có bạc nàng sẽ mua ngói làm phòng ở lớn hơn nữa.

Lý Đại Bảo vò đầu, đã quên mất chuyện này, ngượng ngùng cười cười: "Nương, con biết rồi ạ. Sơn động này có ích không ạ? Bên trong rất khô ráo, con cảm thấy có thể sử dụng hong khô gạch đất được."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, con xem này, lối vào tương đối hẹp nhưng bên trong rất rộng mở. Hơn nữa triền núi không quá cao, cực kỳ bằng phẳng, phía trước còn có dòng suối nhỏ, phía sau có rừng cây. Hậu viện nhà chúng ta liên kết với sơn động lớn, sau này có cái gì thì có thể giấu ở bên trong, hoặc là còn có thể trồng chút đồ ở bên trong."

"A?" Lý Đại Bảo sửng sốt: "Kho hàng? Nương, chúng ta muốn xây nhà ở chỗ này sao?”

Liễu Phán Nhi thấy cái mình thích là thèm, dạo một vòng bên trong, mặt mày hớn hở: "Đâu chỉ có thể hong khô gạch đất, ta cảm thấy còn có thể làm kho hàng nhà chúng ta, tạm thời còn có thể làm nhà ở."

Lúc trước Liễu Phán Nhi vẫn luôn tìm kiếm nơi xây nhà, nhưng vẫn luôn không có nơi thích hợp. Chờ đến khi đủ gạch đất nàng sẽ xây nhà ở chỗ này.

Liễu Phán Nhi vui sướng, nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: "Sau này sơn động hoặc là ao hồ ở chưa xác định có nguy hiểm hay không thì tuyệt đối không thể đi vào. Trước ta đã nói sau khi thử xong, xác định không có nguy hiểm mới có thể đi vào con có nhớ không?”

"Đại Bảo, con lặng lẽ đi gọi thôn trưởng nãi nãi và nhà nhà thôn trưởng đến đây đi, chúng ta bàn bạc một chút." Liễu Phán Nhi cảm thấy Đại Bảo nói rất có lý, tuy rằng nàng có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng không phải mỗi ngày nàng đều ở trong nhà.

Liễu Phán Nhi liên tục gật đầu, sau đó nhặt củi lửa ở gần đó, đốt lửa trong sơn động, những con dơi lục tục bay đi ra ngoài.

Ở sơn động vẫn tốt hơn là ở lều một chút.

Lý Đại Bảo nhìn chung quanh bốn phía: "Nương, ta cảm thấy địa hình nơi này có chút cao, cách khá xa người trong thôn, cả nhà chúng ta ở nơi này không an toàn. Ta thấy bên kia còn có mấy cái sơn động, nói cho thôn trưởng, chú Đại Canh và chú Đại Sơn. Nếu bọn họ bằng lòng thì cùng nhau tới bên này, có bốn năm nhà chúng ta ở bên này cũng không sợ.

Lý Đại Bảo đi rồi, Liễu Phán Nhi đi dọc theo nơi bằng phẳng vào trong.

"Vâng, nương!" Lý Đại Bảo gật đầu, cảm thấy ý kiến của mình được mẫu thân tiếp nhận thì rất là đắc ý.

Cậu bé là con trai có thể giúp cho mẫu thân đỡ phải lo lắng.

Lỡ như đi ra ngoài, trong nhà đều là phụ nữ đứa nhỏ, có người xấu tới cũng không có ai hỗ trợ.

Vừa nhìn thấy đã kinh ngạc, không phải ba bốn cái sơn động mà có chừng tám cái sơn động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện