Cho dù đang ngủ, Liễu Phán Nhi vẫn không quên tự hỏi. Tuy rằng có cách tạo ra giấy, cũng có thể tìm được nguyên vật liệu ở xung quanh, nhưng năng lực hiện tại của nàng hữu hạn, không thể tìm được cách sản xuất giấy đơn giản chỉ phí rẻ tiền, cho nên nàng quyết định sau này làm sau.
Hiện tại thành thật trông trọt, chờ đến khi khâm sai Cố đại nhân lại đây, các nàng có thể ổn định ở chỗ này.
Sáng sớm dậy sớm, Liễu Phán Nhi buổi sáng lại lên núi nên rất mỏi mệt, sau khi ngủ một giấc tinh thần rất tốt.
Bọn nhỏ cũng mơ màng sắp ngủ, ngủ trưa mùa hè là thoải mái nhất.
Chờ đến khi bọn họ giấc ngủ dậy, ánh mặt trời cũng không quá oi bức nữa, vừa hay thích hợp đi ra ngoài đào hố.
Liễu Phán Nhi khiêng xẻng trong nhà ra, bắt đầu quy hoạch đào hố, gieo trồng cây ăn quả.
Liễu Phán Nhi đào hố, Lưu thị dùng sọt đùn phân bón, bọn nhỏ đặt cây giống vào, phối hợp với nhau.
Cây quýt, cây cam, cây cam ngọt, hiện tại cây giống còn nhỏ, chờ đến khi lớn hơn sẽ chiếm một khoảng lớn hơn, cho nên mỗi khoảng cách giữa mỗi một gốc cây phải hơi lớn một chút.
Lưu thị cười cười: "Không biết ăn ngon không, nhưng mới mẻ thú vị, coi như cho đứa nhỏ chơi."
Mùa hè đặt ghế nằm bên dưới, uống trà cũng rất không tồi.
Sau khi Chu Thúy Hoa nghe thấy vậy, vỗ tay: "Ai nha, sao ta không nghĩ tới cái này chứ! Cái sân không lớn như vậy cũng để không. Hiện tại trông rau cũng không kịp rồi, dù sao thì vườn rau chúng ta đã trông ở nơi khác rồi.
Liễu Phán Nhi cười trả lời: "Thím, đứa nhỏ nhà ta nhiều, ta nhìn thấy có cây ăn quả nên đào từ trong rừng ra. Dù sao sân lớn như vậy trông cây ăn quả cũng không chiếm chỗ, tương lai đứa nhỏ cũng có thể ăn vặt."
Chu Thúy Hoa thấy Liễu Phán Nhi mang theo đứa nhỏ đi trông cây, kinh ngạc hỏi: "Nguyên Thanh gia, ngươi trồng cái gì vậy?"
Trong rừng có quả dại, có thể ăn nhưng phải vào trong núi hái, trồng ở trong sân nhà mình tiện lợi hơn chứ! Chúng ta vào núi thấy mầm cây ăn quả, chúng ta cũng đào về." Liễu Phán Nhi đặt sáu cây nho mầm ở vị trí, sau này làm giàn, để cành nho bò lên trên làm thành giàn nho.
Chu Thúy Hoa sửng sốt, cười: "Nguyên Thanh gia, ngươi cũng thật cân mẫn. Cứ khai khẩn đất không hạt giống, không biết trồng cái gì chẳng phải là phí công bận rộn rồi sao?"
Liễu Phán Nhi nhìn thấy trong viện còn có một khoảng đất trống lớn"Máu" làm ruộng thấm vào cốt tủy. Nhìn thấy đất trống, nàng khiêng cuốc lên loại bỏ giẫy cỏ.
"Thím, ta vào nhà người lấy cày sắt nhé, sân lớn nhà ta để không một miếng đất như vậy rất đáng tiếc, ta khai khẩn trồng ít đồ." Liễu Phán Nhi không áp được xúc động muốn trồng trọt, không chịu được khi thấy đất đai để không.
Chu Thúy Hoa gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được nha, vậy cứ quyết định như thế đi."
Chờ đất mềm bón phân bón xong, khoai lang đỏ sinh trưởng càng nhanh ở ngoài ruộng, đến lúc đó ta hái một ít trông ở trong sân thử xem. Có kết quả hay không cũng không sao cả, mà lỡ như có thể được thì chúng ta kiếm lời rồi. Không thể được cũng không sao cả, cũng chẳng qua là tốn chút sức mà thôi, mà sau này có thể trồng tiếp!"
Chu Thúy Hoa kinh ngạc: "Còn có thể như vậy sao! Nếu trồng cây khoai lang đỏ non có thể sống, vậy ngươi dùng cày sắt khai khẩn đất đi, trông khoai lang đỏ xong, nhà ta lại làm, đến lúc đó cây non khoai lang đỏ nhà ngươi có càng nhiều, ta cũng có thể không biết xấu hổ lấy của các người."
Liễu Phán Nhi giải thích: "Thím, ngày đó ta ra xem khoai lang đỏ ngoài ruộng, phát hiện có mấy cái cây khoai lang đỏ non bị đứt gãy, ngày đó ta lười khom lưng nhặt lên. Không nghĩ tới hôm nay ta đi qua thấy mấy cây non khoai lang đỏ kia, vậy mà sinh trưởng được tiếp.
Liễu Phán Nhi vào trong nhà Chu Thúy Hoa lấy cày sắt ra tròng lên trên người Lão Hoàng Ngưu, dùng suốt hai ngày mới hoang khẩn đất xong.
Liễu Phán Nhi đoán chừng hai mẫu rưỡi, diện tích không nhỏ. Nếu khoai lang đỏ sinh trưởng tốt, đoán chừng có thể thu hoạch mấy ngàn cân.
Bởi vì khai khẩn nên cực kỳ mệt nhọc, cho nên một ngày ăn ba bữa cơm, cần thiết mà cũng ăn no được.
Có thịt thỏ, có thịt gà, ăn đến đã ghiền. Trứng cút rất nhỏ nhưng số lượng nhiều vì vậy mọi người cũng rất thích. Nướng lên ăn, nấu lên ăn, còn có thể hầm canh trứng gà với rau dại.
Lý Tiểu Bảo giỏi tự hỏi nhất, vừa ăn trứng cút ngon lành, vừa nghi hoặc hỏi: "Nương, người nhặt được nhiều trứng chim như vậy, người có nhìn thấy con chim trưởng thành trông như thế nào không?"
Trong lòng Liễu Phán Nhi lộp bộp một chút, lắc đầu: "Không thấy, ta thấy thì chỉ mải nhặt về nên không để ý."
Lý Tiểu Bảo nghĩ nghĩ: "Nương, gà mái có thể ấp trứng, con có thể ấp trứng chim không?”
"Hả?" Liễu Phán Nhi sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được mà bật cười: "Con muốn ấp trứng?"
Lý Tiểu Bảo gật đầu: "Con muốn thử xem, lỡ như ấp được thì sao? Chúng ta có thể nuôi chim nhỏ, con bắt sâu cho nó ăn, trưởng thành rồi nó đẻ ra trứng. Sau này chúng ta có trứng chim cuồn cuộn không ngừng để ăn, không cần vào núi rừng cực khổ mà tìm nữa. Làm giống như chúng ta khai khẩn trông trọt ý nương."
"Ừm, để con thử xem." Lý Tiểu Bảo cười, cực kỳ vui vẻ.
Lưu thị ở bên cạnh cười trộm: "Tam đệ muội, muội làm loạn cùng đứa nhỏ, người sao có thể ấp trứng chứ?"
Trong nhà không thiếu đồ ăn, cho nên Liễu Phán Nhi cổ vũ đứa nhỏ suy nghĩ khi sinh hoạt, chứ không phải luôn chèn ép, phủ định hứng thú của đứa nhỏ.
Liễu Phán Nhi nghĩ rồi nghĩ, trả lời: "Con cứ thử rồi biết, có khả năng thành công cũng có khả năng thất bại. Mặc kệ kết quả thế nào nhưng con cũng đã trải nghiệm được quá trình không phải sao?"
Lý Tiểu Bảo hỏi lại: "Không thể sao?”
Thấy tam đệ muội nói như vậy, Lưu thị cũng không hề mở miệng. Dù sao thì Lý Tiểu Bảo là con riêng của tam đệ muội nên có quyên lợi giáo dục đứa nhỏ. Liễu Phán Nhi nhìn về phía cặp mắt thông minh của Lý Tiểu Bảo kia, giơ ngón cái với Lý Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, suy nghĩ của con rất tốt. Trứng chim ở trong rổ, con muốn ấp nhiều thì ấp nhiều, muốn ấp ít thì ấp ít."
Ban ngày đặt ở đống củi trong phòng bếp, buổi tối mang về sơn động đặt bên cạnh mình.
Đối với lời thỉnh cầu của Lý Tiểu Bảo, Liễu Phán Nhi vẫn ủng hộ. Xong việc thì không có thời gian tiếp tục chú ý nữa, để Lý Tiểu Bảo tự mình chơi đùa.
Lý Tiểu Bảo đặc biệt hỏi Lý thái nãi nãi ấp gà nhỏ như thế nào, ước chừng bao lâu thời gian có thể ấp ra. Cậu bé không có gà, cậu làm ổ cỏ non cho trứng cút, lại còn dùng quần áo của mình đắp lên, mỗi ngày nghiêm túc lật lật.
Nếu mẫu thân không cho phép thì cậu bé sẽ không dám thử ấp trứng chim, nhưng hiện tại mẫu thân cho phép rồi nên cậu bé có thể thử xem.
Đúng lúc này, Lưu thị nhìn thấy một con thỏ to lớn đang ăn khoai lang đỏ ương, thì nhanh chóng lấy cung tên mình tự làm ra, nhanh chóng nhắm thẳng vào con thỏ, b.ắ.n tên.
Liễu Phán Nhi mang theo Lưu thị cõng sọt, ra ngoài ruộng khoai lang đỏ nhà mình, vặt cây khoai lang đỏ non xuống.
Không chỉ trong sọt chứa đầy khoai lang đỏ ương, trên mặt đất còn có mấy bó cây khoai lang đỏ non lớn.
Đối với hành động của Lý Tiểu Bảo mọi người cảm thấy cậu bé không có khả năng thành công, nhưng cũng không ngăn cản cậu.
Con thỏ nghe thấy tiếng vừa muốn chạy trốn nhưng đã bị b.ắ.n trúng.
"Tam đệ muội, ta b.ắ.n trúng con thỏ rồi, hơn nữa còn là một con thỏ lớn." Lưu thị kích động hô to, nhìn về phía tam đệ muội đang làm việc cách đó không xa.
Liễu Phán Nhi quay đầu, buông cây khoai lang đỏ non trong tay xuống, mặt lộ vẻ vui sướng: "Ai nha, đại tẩu, tẩu thật lợi hại, con thỏ lớn như vậy sao. Tẩu xem cây khoai lang đỏ non của chúng ta bị con thỏ ăn không ít, xem ra còn phải làm cái bẫy thỏ rồi."
Hiện tại thành thật trông trọt, chờ đến khi khâm sai Cố đại nhân lại đây, các nàng có thể ổn định ở chỗ này.
Sáng sớm dậy sớm, Liễu Phán Nhi buổi sáng lại lên núi nên rất mỏi mệt, sau khi ngủ một giấc tinh thần rất tốt.
Bọn nhỏ cũng mơ màng sắp ngủ, ngủ trưa mùa hè là thoải mái nhất.
Chờ đến khi bọn họ giấc ngủ dậy, ánh mặt trời cũng không quá oi bức nữa, vừa hay thích hợp đi ra ngoài đào hố.
Liễu Phán Nhi khiêng xẻng trong nhà ra, bắt đầu quy hoạch đào hố, gieo trồng cây ăn quả.
Liễu Phán Nhi đào hố, Lưu thị dùng sọt đùn phân bón, bọn nhỏ đặt cây giống vào, phối hợp với nhau.
Cây quýt, cây cam, cây cam ngọt, hiện tại cây giống còn nhỏ, chờ đến khi lớn hơn sẽ chiếm một khoảng lớn hơn, cho nên mỗi khoảng cách giữa mỗi một gốc cây phải hơi lớn một chút.
Lưu thị cười cười: "Không biết ăn ngon không, nhưng mới mẻ thú vị, coi như cho đứa nhỏ chơi."
Mùa hè đặt ghế nằm bên dưới, uống trà cũng rất không tồi.
Sau khi Chu Thúy Hoa nghe thấy vậy, vỗ tay: "Ai nha, sao ta không nghĩ tới cái này chứ! Cái sân không lớn như vậy cũng để không. Hiện tại trông rau cũng không kịp rồi, dù sao thì vườn rau chúng ta đã trông ở nơi khác rồi.
Liễu Phán Nhi cười trả lời: "Thím, đứa nhỏ nhà ta nhiều, ta nhìn thấy có cây ăn quả nên đào từ trong rừng ra. Dù sao sân lớn như vậy trông cây ăn quả cũng không chiếm chỗ, tương lai đứa nhỏ cũng có thể ăn vặt."
Chu Thúy Hoa thấy Liễu Phán Nhi mang theo đứa nhỏ đi trông cây, kinh ngạc hỏi: "Nguyên Thanh gia, ngươi trồng cái gì vậy?"
Trong rừng có quả dại, có thể ăn nhưng phải vào trong núi hái, trồng ở trong sân nhà mình tiện lợi hơn chứ! Chúng ta vào núi thấy mầm cây ăn quả, chúng ta cũng đào về." Liễu Phán Nhi đặt sáu cây nho mầm ở vị trí, sau này làm giàn, để cành nho bò lên trên làm thành giàn nho.
Chu Thúy Hoa sửng sốt, cười: "Nguyên Thanh gia, ngươi cũng thật cân mẫn. Cứ khai khẩn đất không hạt giống, không biết trồng cái gì chẳng phải là phí công bận rộn rồi sao?"
Liễu Phán Nhi nhìn thấy trong viện còn có một khoảng đất trống lớn"Máu" làm ruộng thấm vào cốt tủy. Nhìn thấy đất trống, nàng khiêng cuốc lên loại bỏ giẫy cỏ.
"Thím, ta vào nhà người lấy cày sắt nhé, sân lớn nhà ta để không một miếng đất như vậy rất đáng tiếc, ta khai khẩn trồng ít đồ." Liễu Phán Nhi không áp được xúc động muốn trồng trọt, không chịu được khi thấy đất đai để không.
Chu Thúy Hoa gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Được nha, vậy cứ quyết định như thế đi."
Chờ đất mềm bón phân bón xong, khoai lang đỏ sinh trưởng càng nhanh ở ngoài ruộng, đến lúc đó ta hái một ít trông ở trong sân thử xem. Có kết quả hay không cũng không sao cả, mà lỡ như có thể được thì chúng ta kiếm lời rồi. Không thể được cũng không sao cả, cũng chẳng qua là tốn chút sức mà thôi, mà sau này có thể trồng tiếp!"
Chu Thúy Hoa kinh ngạc: "Còn có thể như vậy sao! Nếu trồng cây khoai lang đỏ non có thể sống, vậy ngươi dùng cày sắt khai khẩn đất đi, trông khoai lang đỏ xong, nhà ta lại làm, đến lúc đó cây non khoai lang đỏ nhà ngươi có càng nhiều, ta cũng có thể không biết xấu hổ lấy của các người."
Liễu Phán Nhi giải thích: "Thím, ngày đó ta ra xem khoai lang đỏ ngoài ruộng, phát hiện có mấy cái cây khoai lang đỏ non bị đứt gãy, ngày đó ta lười khom lưng nhặt lên. Không nghĩ tới hôm nay ta đi qua thấy mấy cây non khoai lang đỏ kia, vậy mà sinh trưởng được tiếp.
Liễu Phán Nhi vào trong nhà Chu Thúy Hoa lấy cày sắt ra tròng lên trên người Lão Hoàng Ngưu, dùng suốt hai ngày mới hoang khẩn đất xong.
Liễu Phán Nhi đoán chừng hai mẫu rưỡi, diện tích không nhỏ. Nếu khoai lang đỏ sinh trưởng tốt, đoán chừng có thể thu hoạch mấy ngàn cân.
Bởi vì khai khẩn nên cực kỳ mệt nhọc, cho nên một ngày ăn ba bữa cơm, cần thiết mà cũng ăn no được.
Có thịt thỏ, có thịt gà, ăn đến đã ghiền. Trứng cút rất nhỏ nhưng số lượng nhiều vì vậy mọi người cũng rất thích. Nướng lên ăn, nấu lên ăn, còn có thể hầm canh trứng gà với rau dại.
Lý Tiểu Bảo giỏi tự hỏi nhất, vừa ăn trứng cút ngon lành, vừa nghi hoặc hỏi: "Nương, người nhặt được nhiều trứng chim như vậy, người có nhìn thấy con chim trưởng thành trông như thế nào không?"
Trong lòng Liễu Phán Nhi lộp bộp một chút, lắc đầu: "Không thấy, ta thấy thì chỉ mải nhặt về nên không để ý."
Lý Tiểu Bảo nghĩ nghĩ: "Nương, gà mái có thể ấp trứng, con có thể ấp trứng chim không?”
"Hả?" Liễu Phán Nhi sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được mà bật cười: "Con muốn ấp trứng?"
Lý Tiểu Bảo gật đầu: "Con muốn thử xem, lỡ như ấp được thì sao? Chúng ta có thể nuôi chim nhỏ, con bắt sâu cho nó ăn, trưởng thành rồi nó đẻ ra trứng. Sau này chúng ta có trứng chim cuồn cuộn không ngừng để ăn, không cần vào núi rừng cực khổ mà tìm nữa. Làm giống như chúng ta khai khẩn trông trọt ý nương."
"Ừm, để con thử xem." Lý Tiểu Bảo cười, cực kỳ vui vẻ.
Lưu thị ở bên cạnh cười trộm: "Tam đệ muội, muội làm loạn cùng đứa nhỏ, người sao có thể ấp trứng chứ?"
Trong nhà không thiếu đồ ăn, cho nên Liễu Phán Nhi cổ vũ đứa nhỏ suy nghĩ khi sinh hoạt, chứ không phải luôn chèn ép, phủ định hứng thú của đứa nhỏ.
Liễu Phán Nhi nghĩ rồi nghĩ, trả lời: "Con cứ thử rồi biết, có khả năng thành công cũng có khả năng thất bại. Mặc kệ kết quả thế nào nhưng con cũng đã trải nghiệm được quá trình không phải sao?"
Lý Tiểu Bảo hỏi lại: "Không thể sao?”
Thấy tam đệ muội nói như vậy, Lưu thị cũng không hề mở miệng. Dù sao thì Lý Tiểu Bảo là con riêng của tam đệ muội nên có quyên lợi giáo dục đứa nhỏ. Liễu Phán Nhi nhìn về phía cặp mắt thông minh của Lý Tiểu Bảo kia, giơ ngón cái với Lý Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, suy nghĩ của con rất tốt. Trứng chim ở trong rổ, con muốn ấp nhiều thì ấp nhiều, muốn ấp ít thì ấp ít."
Ban ngày đặt ở đống củi trong phòng bếp, buổi tối mang về sơn động đặt bên cạnh mình.
Đối với lời thỉnh cầu của Lý Tiểu Bảo, Liễu Phán Nhi vẫn ủng hộ. Xong việc thì không có thời gian tiếp tục chú ý nữa, để Lý Tiểu Bảo tự mình chơi đùa.
Lý Tiểu Bảo đặc biệt hỏi Lý thái nãi nãi ấp gà nhỏ như thế nào, ước chừng bao lâu thời gian có thể ấp ra. Cậu bé không có gà, cậu làm ổ cỏ non cho trứng cút, lại còn dùng quần áo của mình đắp lên, mỗi ngày nghiêm túc lật lật.
Nếu mẫu thân không cho phép thì cậu bé sẽ không dám thử ấp trứng chim, nhưng hiện tại mẫu thân cho phép rồi nên cậu bé có thể thử xem.
Đúng lúc này, Lưu thị nhìn thấy một con thỏ to lớn đang ăn khoai lang đỏ ương, thì nhanh chóng lấy cung tên mình tự làm ra, nhanh chóng nhắm thẳng vào con thỏ, b.ắ.n tên.
Liễu Phán Nhi mang theo Lưu thị cõng sọt, ra ngoài ruộng khoai lang đỏ nhà mình, vặt cây khoai lang đỏ non xuống.
Không chỉ trong sọt chứa đầy khoai lang đỏ ương, trên mặt đất còn có mấy bó cây khoai lang đỏ non lớn.
Đối với hành động của Lý Tiểu Bảo mọi người cảm thấy cậu bé không có khả năng thành công, nhưng cũng không ngăn cản cậu.
Con thỏ nghe thấy tiếng vừa muốn chạy trốn nhưng đã bị b.ắ.n trúng.
"Tam đệ muội, ta b.ắ.n trúng con thỏ rồi, hơn nữa còn là một con thỏ lớn." Lưu thị kích động hô to, nhìn về phía tam đệ muội đang làm việc cách đó không xa.
Liễu Phán Nhi quay đầu, buông cây khoai lang đỏ non trong tay xuống, mặt lộ vẻ vui sướng: "Ai nha, đại tẩu, tẩu thật lợi hại, con thỏ lớn như vậy sao. Tẩu xem cây khoai lang đỏ non của chúng ta bị con thỏ ăn không ít, xem ra còn phải làm cái bẫy thỏ rồi."
Danh sách chương