"Hả?" Lý Đại Bảo sửng sốt: "Ruộng lúa còn có thể nuôi cá sao ạ? Nương, ngài không phải nói giỡn đấy chứ?"
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Ta còn lâu mới nói giỡn, nghe ta đi, lúc ta bận thì con đến bắt cá, sau đó bỏ vào ruộng bậc thang nhà chúng ta. Một ruộng bậc thang, cần non nửa thùng cá. Cá ăn sâu với cỏ trong nước. Cá bài tiết ra phân, có thể tẩm bổ cho lúa nước trong đồng ruộng, có thể trợ giúp cho sự sinh trưởng của lúa nước. Ta nghe người ta nói vậy đó, tuyệt đối có hiệu quả."
Thấy mẫu thân đã nói như vậy, Lý Đại Bảo chỉ đành đồng ý: "Vậy được, con nhớ rồi."
"Chú ý an toàn, đừng nghịch nước đó." Liễu Phán Nhi nói, cuối cùng vẫn không yên tâm, tự mình cùng nhau bắt cá con với Lý Đại Bảo, bỏ vào trong ruộng.
Liễu Phán Nhi nhìn cá nhỏ bơi qua bơi lại trong ruộng lúa, vui sướng tìm ăn trong ruộng thì nàng càng thêm tin tưởng vững chắc nuôi cá trong ruộng lúa chắc chắn là được rồi.
Lý Đại Bảo cũng rất tò mò: "Nương, nếu thật sự có thể nuôi cá, sang năm chúng ta chờ cho nước vào ruộng lúa chúng ta cũng thả cá vào."
"Được!" Liễu Phán Nhi gật đầu: "Nhưng cũng không thể quá sớm, lỡ đâu cá ăn mất lúa."
Người trong thôn nhìn thấy, vậy mà Liễu Phán Nhi dám nuôi cá ở ruộng lúa, sôi nổi nhạo báng.
Tuy rằng không xác định có thể thành công hay không, nhưng Lý Đại Sơn cảm thấy đây là một thứ rất đáng để thử.
"Đúng đó, người trẻ tuổi chẳng biết cái gì cả chỉ biết làm loạn thôi."
Nhất là người biết trồng trọt như Lý Đại Sơn, trước kia cũng không chú ý đến ruộng lúa nhà Liễu Phán Nhi. Nhưng Liễu Phán Nhi thả cá trong ruộng lúa khiến hắn rất tò mò, cảm thấy hứng thú.
Có người khen ngợi Liễu Phán Nhi, nhưng có người cảm thấy cách làm của Liễu Phán Nhi không đúng.
"Thật ra Nguyên Thanh gia biết nặng nhẹ mà, khoai lang đỏ nhà ta trông chính là hái trong đất nhà nàng ấy đó, hiện tại sinh trưởng rất tốt, lá cây ăn cũng ngon."
Tuy rằng hắn chưa từng nghe nói có người đặc biệt nuôi cá trong ruộng lúa, nhưng hắn đã từng làm ruộng cho người phương Nam, nhìn thấy cá trong ruộng lúa, có con lớn bằng bàn tay, rất bụ bẫm.
"Lần đầu tiên ta nghe nói có người nuôi cá trong ruộng lúa đó, sẽ không sợ ăn toàn bộ hoa màu sao?”
Có sâu thì phải dùng thuốc.
Cái này làm cho Lý Đại Sơn rất giật mình, điều càng làm cho hắn giật mình chính là Lý Đại Sơn phát hiện rõ ràng lúa nước nhà Liễu Phán Nhi sinh trưởng đã rất tốt, lại càng thêm khỏe mạnh.
Ở trong mắt người bình thường không nhận ra sự khác nhau gì cả, nhưng Lý Đại Sơn am hiểu trồng trọt, hơn nữa mỗi ngày đều lại đây xem, lại đây so sánh là có thể nhìn ra.
Vì thế Lý Đại Sơn mỗi ngày đều sẽ tới ruộng lúa nhà của Liễu Phán Nhi nhìn một cái, còn có thể nhìn thấy ruộng lúa có cá nhỏ bơi qua bơi lại trong nước, thậm chí ăn cỏ dại và sâu nhỏ bên trong.
Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ, cười cười: "Ừm, ta cũng cảm thấy như thế. Chờ sang năm, ta nghĩ cách ươm giống khác, chúng ta xếp lúa nước thành từng hàng, như vậy là cá có thể tự do tự tại mà bơi qua bơi lại ở trong nước rồi. Chẳng qua cá này sinh trưởng rất nhanh, một tháng rưỡi nữa là chúng ta có thể thu hoạch được rồi. Con nhỏ nhất cũng lớn bằng bàn tay."
Mọi người đều học theo, hai người Liễu Phán Nhi và Lưu thị thì làm như thế này. Tuy rằng vất vả, nhưng nhìn thấy sâu bị g.i.ế.c chết, năm nay lương thực được mùa có trông cậy vào thì cực kỳ vui vẻ.
Lưu thị thường xuyên nhìn thấy cá ở ruộng lúa, cười nói với Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, ngoài ruộng chúng ta có không ít cá. Ta vừa mới nhìn thấy có con cá bơi bị lúa kẹp vào. Chờ lại lớn hơn một chút khả năng sẽ càng dễ bị kẹp đó."
Lý Đại Sơn học cách làm của người phương Nam, tìm được vôi sau đó hoà vào trong nước, dùng thùng tưới lên trên lá cây.
Ánh mắt Lưu thị sáng lên: "Đúng vậy, muội xem hoa màu ruộng cạn đều do ươm giống ở hộp gỗ trước nên sinh trưởng rất tốt. Sang năm chúng ta cũng thử xem ươm giống trước rôi nhổ cắm vào ngoài ruộng."
Sau khi phun thuốc" lúa nước sinh trưởng càng tốt.
Các nàng thu dọn ruộng nước xong, Liễu Phán Nhi rời phần lớn lực chú ý lên ruộng cạn trên mặt đất.
Trải qua một tháng rưỡi sinh trưởng, khoai lang đỏ và khoai tây sinh trưởng cực kỳ tươi tốt. Liễu Phán Nhi không thể không tỉa cành vì để khoai lang đỏ và khoai tây tập trung dinh dưỡng ở rễ cây.
Lưu thị nhìn thấy nhiều cành cây khoai lang đỏ non với khoai tây phân nhánh như vậy, lập tức cảm thấy đáng tiếc: "Nếu nhà chúng ta nuôi vài con heo thì tốt rồi! Có nhiều khoai lang đỏ non như vậy thì cả mùa hè đều không cân cắt cỏ, những thứ này cũng có thể bón cho heo ăn. Tam đệ muội, năm nay chúng ta bận việc, sang năm chúng ta nhất định phải nuôi nhiều thêm vài con heo."
Liễu Phán Nhi thấy sự kiên trì trong câu nói của đại tẩu thì gật đầu: "Được nha, dù sao sân lớn, có thể nuôi heo, còn có thể nuôi chó."
"Sân của chúng ta lớn như thế, đúng thật nên nuôi chó." Lưu thị cảm thấy tam đệ muội nói đúng, trong viện lớn trông nhiều đồ như vậy, đương nhiên phải nuôi chó rồi.
Chó có thể giữ nhà, nhất là ban đêm, nếu có người tới gần chó có thể nghe thấy, kêu vài tiếng trước, người ở trong phòng cũng có thể nghe thấy được rồi chuẩn bị sẵn.
Nghe thấy Liễu Phán Nhi giải thích, Lưu thị chợt hiểu ra: "Thì ra là thết"
dưa hấu, dưa gang, bí xanh, còn có cà chua, ớt cay đều đã mọc thành cây.
Liễu Phán Nhi hơi sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười cười, tìm cái cớ: "Tuy trước kia ta chưa trông mấy thứ này bao giờ, nhưng ta từng trông dưa hấu. Hoa màu đều phải ngắt cành thừa giống dưa hấu, dưa gang và bí xanh cũng giống dưa hấu, ta cảm thấy chắc là cũng phải làm như vậy.
Nhìn thấy động tác Liễu Phán Nhi thuần thục không chút do dự, Lưu thị rất tò mò: "Tam đệ muội, muội có được hạt giống ngoại bang này, chăm sóc những hoa màu cực kỳ thuần thục, không giống như là lần đầu tiên gieo trông."
Có cây đã nở hoa, Liễu Phán Nhi cũng ngắt sạch sẽ lá dư thừa, để tránh việc mọc quá nhiều, lúc củ mọc ra sẽ quá nhỏ ảnh hưởng mùi vị.
Mặt khác, ta dựa vào việc chúng ta làm giàn để tính, nếu nó mọc hoa rồi mọc ra trái cây quá nhiều thì khả năng những cái giá này sẽ bị đổ. Đến lúc đó cây dưa non đều sẽ chết, mọc ra dưa cũng uổng phí thôi."
Hai chị em dâu vừa nói chuyện phiếm, vừa bắt đầu hái bớt cành dư thừa.
Bọn họ cực kỳ chờ mong thu hoạch, cũng muốn nếm thử mùi vị của khoai lang đỏ.
Toàn bộ người thôn Lý gia, dường như đều trồng khoai lang đỏ nhà Liễu Phán Nhi.
Về phần khoai lang đỏ có cái mùi vị gì, bọn họ không biết, nhưng lá cây khoai lang đỏ non tươi mới, ăn cũng ngon, mùi vị cũng khá hơn rau dại kia nhiều.
Chu Thúy Hoa nhìn thấy thao tác của Liễu Phán Nhi như vậy, nàng ấy cho rằng Liễu Phán Nhi am hiểu chuyện gieo trồng này, cho nên Liễu Phán Nhi làm cái gì, nàng ấy cũng đi theo làm cái đó.
Hôm nay lại bắt đầu mưa to, Liễu Phán Nhi ngồi cửa sơn động nhà mình nhìn mưa †o tâm tã bên ngoài, hơi hơi xuất thần.
Ngược lại đối với những thứ như dưa gang bí xanh, cà chua ớt cay, tuy rằng nàng ấy cũng xử lý, nhưng bởi vì chưa từng thấy vật thật, cũng không biết có thể kết quả hay không, cho nên cũng không để bụng.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như vậy, mỗi khi trời mưa lớn có sét đánh, Liễu Phán Nhi lại cực kỳ lo lắng gió quá lớn thổi đổ hoa màu ngoài ruộng.
Chu Thúy Hoa đã từng ăn khoai lang đỏ và khoai tây, cực kỳ để ý đến những thứ đó, dường như mỗi ngày đều phải tới ngoài ruộng xem một lần.
Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Ta còn lâu mới nói giỡn, nghe ta đi, lúc ta bận thì con đến bắt cá, sau đó bỏ vào ruộng bậc thang nhà chúng ta. Một ruộng bậc thang, cần non nửa thùng cá. Cá ăn sâu với cỏ trong nước. Cá bài tiết ra phân, có thể tẩm bổ cho lúa nước trong đồng ruộng, có thể trợ giúp cho sự sinh trưởng của lúa nước. Ta nghe người ta nói vậy đó, tuyệt đối có hiệu quả."
Thấy mẫu thân đã nói như vậy, Lý Đại Bảo chỉ đành đồng ý: "Vậy được, con nhớ rồi."
"Chú ý an toàn, đừng nghịch nước đó." Liễu Phán Nhi nói, cuối cùng vẫn không yên tâm, tự mình cùng nhau bắt cá con với Lý Đại Bảo, bỏ vào trong ruộng.
Liễu Phán Nhi nhìn cá nhỏ bơi qua bơi lại trong ruộng lúa, vui sướng tìm ăn trong ruộng thì nàng càng thêm tin tưởng vững chắc nuôi cá trong ruộng lúa chắc chắn là được rồi.
Lý Đại Bảo cũng rất tò mò: "Nương, nếu thật sự có thể nuôi cá, sang năm chúng ta chờ cho nước vào ruộng lúa chúng ta cũng thả cá vào."
"Được!" Liễu Phán Nhi gật đầu: "Nhưng cũng không thể quá sớm, lỡ đâu cá ăn mất lúa."
Người trong thôn nhìn thấy, vậy mà Liễu Phán Nhi dám nuôi cá ở ruộng lúa, sôi nổi nhạo báng.
Tuy rằng không xác định có thể thành công hay không, nhưng Lý Đại Sơn cảm thấy đây là một thứ rất đáng để thử.
"Đúng đó, người trẻ tuổi chẳng biết cái gì cả chỉ biết làm loạn thôi."
Nhất là người biết trồng trọt như Lý Đại Sơn, trước kia cũng không chú ý đến ruộng lúa nhà Liễu Phán Nhi. Nhưng Liễu Phán Nhi thả cá trong ruộng lúa khiến hắn rất tò mò, cảm thấy hứng thú.
Có người khen ngợi Liễu Phán Nhi, nhưng có người cảm thấy cách làm của Liễu Phán Nhi không đúng.
"Thật ra Nguyên Thanh gia biết nặng nhẹ mà, khoai lang đỏ nhà ta trông chính là hái trong đất nhà nàng ấy đó, hiện tại sinh trưởng rất tốt, lá cây ăn cũng ngon."
Tuy rằng hắn chưa từng nghe nói có người đặc biệt nuôi cá trong ruộng lúa, nhưng hắn đã từng làm ruộng cho người phương Nam, nhìn thấy cá trong ruộng lúa, có con lớn bằng bàn tay, rất bụ bẫm.
"Lần đầu tiên ta nghe nói có người nuôi cá trong ruộng lúa đó, sẽ không sợ ăn toàn bộ hoa màu sao?”
Có sâu thì phải dùng thuốc.
Cái này làm cho Lý Đại Sơn rất giật mình, điều càng làm cho hắn giật mình chính là Lý Đại Sơn phát hiện rõ ràng lúa nước nhà Liễu Phán Nhi sinh trưởng đã rất tốt, lại càng thêm khỏe mạnh.
Ở trong mắt người bình thường không nhận ra sự khác nhau gì cả, nhưng Lý Đại Sơn am hiểu trồng trọt, hơn nữa mỗi ngày đều lại đây xem, lại đây so sánh là có thể nhìn ra.
Vì thế Lý Đại Sơn mỗi ngày đều sẽ tới ruộng lúa nhà của Liễu Phán Nhi nhìn một cái, còn có thể nhìn thấy ruộng lúa có cá nhỏ bơi qua bơi lại trong nước, thậm chí ăn cỏ dại và sâu nhỏ bên trong.
Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ, cười cười: "Ừm, ta cũng cảm thấy như thế. Chờ sang năm, ta nghĩ cách ươm giống khác, chúng ta xếp lúa nước thành từng hàng, như vậy là cá có thể tự do tự tại mà bơi qua bơi lại ở trong nước rồi. Chẳng qua cá này sinh trưởng rất nhanh, một tháng rưỡi nữa là chúng ta có thể thu hoạch được rồi. Con nhỏ nhất cũng lớn bằng bàn tay."
Mọi người đều học theo, hai người Liễu Phán Nhi và Lưu thị thì làm như thế này. Tuy rằng vất vả, nhưng nhìn thấy sâu bị g.i.ế.c chết, năm nay lương thực được mùa có trông cậy vào thì cực kỳ vui vẻ.
Lưu thị thường xuyên nhìn thấy cá ở ruộng lúa, cười nói với Liễu Phán Nhi: "Tam đệ muội, ngoài ruộng chúng ta có không ít cá. Ta vừa mới nhìn thấy có con cá bơi bị lúa kẹp vào. Chờ lại lớn hơn một chút khả năng sẽ càng dễ bị kẹp đó."
Lý Đại Sơn học cách làm của người phương Nam, tìm được vôi sau đó hoà vào trong nước, dùng thùng tưới lên trên lá cây.
Ánh mắt Lưu thị sáng lên: "Đúng vậy, muội xem hoa màu ruộng cạn đều do ươm giống ở hộp gỗ trước nên sinh trưởng rất tốt. Sang năm chúng ta cũng thử xem ươm giống trước rôi nhổ cắm vào ngoài ruộng."
Sau khi phun thuốc" lúa nước sinh trưởng càng tốt.
Các nàng thu dọn ruộng nước xong, Liễu Phán Nhi rời phần lớn lực chú ý lên ruộng cạn trên mặt đất.
Trải qua một tháng rưỡi sinh trưởng, khoai lang đỏ và khoai tây sinh trưởng cực kỳ tươi tốt. Liễu Phán Nhi không thể không tỉa cành vì để khoai lang đỏ và khoai tây tập trung dinh dưỡng ở rễ cây.
Lưu thị nhìn thấy nhiều cành cây khoai lang đỏ non với khoai tây phân nhánh như vậy, lập tức cảm thấy đáng tiếc: "Nếu nhà chúng ta nuôi vài con heo thì tốt rồi! Có nhiều khoai lang đỏ non như vậy thì cả mùa hè đều không cân cắt cỏ, những thứ này cũng có thể bón cho heo ăn. Tam đệ muội, năm nay chúng ta bận việc, sang năm chúng ta nhất định phải nuôi nhiều thêm vài con heo."
Liễu Phán Nhi thấy sự kiên trì trong câu nói của đại tẩu thì gật đầu: "Được nha, dù sao sân lớn, có thể nuôi heo, còn có thể nuôi chó."
"Sân của chúng ta lớn như thế, đúng thật nên nuôi chó." Lưu thị cảm thấy tam đệ muội nói đúng, trong viện lớn trông nhiều đồ như vậy, đương nhiên phải nuôi chó rồi.
Chó có thể giữ nhà, nhất là ban đêm, nếu có người tới gần chó có thể nghe thấy, kêu vài tiếng trước, người ở trong phòng cũng có thể nghe thấy được rồi chuẩn bị sẵn.
Nghe thấy Liễu Phán Nhi giải thích, Lưu thị chợt hiểu ra: "Thì ra là thết"
dưa hấu, dưa gang, bí xanh, còn có cà chua, ớt cay đều đã mọc thành cây.
Liễu Phán Nhi hơi sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười cười, tìm cái cớ: "Tuy trước kia ta chưa trông mấy thứ này bao giờ, nhưng ta từng trông dưa hấu. Hoa màu đều phải ngắt cành thừa giống dưa hấu, dưa gang và bí xanh cũng giống dưa hấu, ta cảm thấy chắc là cũng phải làm như vậy.
Nhìn thấy động tác Liễu Phán Nhi thuần thục không chút do dự, Lưu thị rất tò mò: "Tam đệ muội, muội có được hạt giống ngoại bang này, chăm sóc những hoa màu cực kỳ thuần thục, không giống như là lần đầu tiên gieo trông."
Có cây đã nở hoa, Liễu Phán Nhi cũng ngắt sạch sẽ lá dư thừa, để tránh việc mọc quá nhiều, lúc củ mọc ra sẽ quá nhỏ ảnh hưởng mùi vị.
Mặt khác, ta dựa vào việc chúng ta làm giàn để tính, nếu nó mọc hoa rồi mọc ra trái cây quá nhiều thì khả năng những cái giá này sẽ bị đổ. Đến lúc đó cây dưa non đều sẽ chết, mọc ra dưa cũng uổng phí thôi."
Hai chị em dâu vừa nói chuyện phiếm, vừa bắt đầu hái bớt cành dư thừa.
Bọn họ cực kỳ chờ mong thu hoạch, cũng muốn nếm thử mùi vị của khoai lang đỏ.
Toàn bộ người thôn Lý gia, dường như đều trồng khoai lang đỏ nhà Liễu Phán Nhi.
Về phần khoai lang đỏ có cái mùi vị gì, bọn họ không biết, nhưng lá cây khoai lang đỏ non tươi mới, ăn cũng ngon, mùi vị cũng khá hơn rau dại kia nhiều.
Chu Thúy Hoa nhìn thấy thao tác của Liễu Phán Nhi như vậy, nàng ấy cho rằng Liễu Phán Nhi am hiểu chuyện gieo trồng này, cho nên Liễu Phán Nhi làm cái gì, nàng ấy cũng đi theo làm cái đó.
Hôm nay lại bắt đầu mưa to, Liễu Phán Nhi ngồi cửa sơn động nhà mình nhìn mưa †o tâm tã bên ngoài, hơi hơi xuất thần.
Ngược lại đối với những thứ như dưa gang bí xanh, cà chua ớt cay, tuy rằng nàng ấy cũng xử lý, nhưng bởi vì chưa từng thấy vật thật, cũng không biết có thể kết quả hay không, cho nên cũng không để bụng.
Cuộc sống cứ trôi qua từng ngày như vậy, mỗi khi trời mưa lớn có sét đánh, Liễu Phán Nhi lại cực kỳ lo lắng gió quá lớn thổi đổ hoa màu ngoài ruộng.
Chu Thúy Hoa đã từng ăn khoai lang đỏ và khoai tây, cực kỳ để ý đến những thứ đó, dường như mỗi ngày đều phải tới ngoài ruộng xem một lần.
Danh sách chương