Động tác của Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng, cẩn thận kiên nhẫn.

Lý Nam nhìn động tác dịu dàng của mẹ kế bằng đôi mắt to ngập nước, há miệng muốn gọi mẹ, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Đương nhiên Liễu Phán Nhi thấy được sự thay đổi của Lý Nam nhưng nàng không sốt ruột, tương lai còn dài, nàng có thể thay đổi suy nghĩ của bốn đứa nhỏ này.

Tâm tính Liễu Phán Nhi rất đơn giản, nàng không coi mình là mẹ kế mà là người làm việc thiện.

Nàng thật tâm đối đãi với những đứa trẻ này, lòng người là thịt chứ không phải sắt thép, nàng tin rằng chúng cũng sẽ đối tốt với mình.

Nàng quay đầu nhìn Lý Tiểu Bảo, cười hỏi: "Tiểu Bảo, lại đây, để ta tắm cho."

Lý Tiểu Bảo kiêu kỳ ngẩng đầu, giọng điệu cũng rất gượng gạo: "Ta là nam, không muốn nữ tắm cho."

Lý Đại Bảo thấy thế, lo Liễu Phán Nhi giận nên lại quay về với dáng vẻ vừa lười vừa tham vừa xấu lúc trước: "Không cần tắm cho Tiểu Bảo, ăn cơm xong, ta dẫn nó ra bờ sông tắm”

"Cũng được, nhưng lúc đi phải theo sát trưởng thôn, đừng đi một mình, rất nguy hiểm." Liễu Phán Nhi dặn dò, không tức giận vì Lý Tiểu Bảo vô lễ.

Liễu Phán Nhi đi tới bên đống lửa, nói với Lý Dung: "A Dung, ta nấu cơm cho, ngươi đi tắm đi."

Lý Dung ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía mẹ kế: "Từ lúc năm tuổi ta đã biết nấu cơm, ngươi chưa từng nấu cơm."

Liễu Phán Nhi xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Vậy hôm nay để ta làm, A Dung chờ ăn là được rồi."

"Không được, hôm nay ngươi đánh một trận với người Triệu gia nên cũng mệt rồi, ngươi tắm trước đi, cơm sắp xong rồi." Lý Dung lắc đầu, mẹ kế đột nhiên trở nên tốt quá khiến con bé có chút không biết nên làm sao.

Liễu Phán Nhi cười cười, cũng không từ chối: "Vậy được, ta tắm trước, lát nữa ngươi tắm xong thì để ta mang y phục đi giặt."

Một miếng vải được kéo lên, che khuất tâm mắt bên ngoài, ở bên kia xe bò, Liễu Phán Nhi nhanh chóng gội đầu tắm rửa, thay y phục sạch sẽ. Chờ Liễu Phán Nhi thu dọn xong, canh gà đã thơm nức mũi, Lý Dung múc cho mỗi người một chén.

Liễu Phán Nhi xé hai cái đùi gà rồi đặt vào bát của Lý Nam và Lý Tiểu Bảo, đưa hai cái cánh gà cho Lý Đại Bảo và Lý Dung.

Liễu Phán Nhi thích ăn chân gà mề gà nhưng hành động này rơi vào mắt mấy đứa nhỏ lại tưởng mẹ kế tiếc rẻ, không dám ăn thịt gà.

Đừng thấy lúc trước Lý Dung chuyên chọc ngoáy Liễu Phán Nhi mà lầm, miệng d.a.o găm tim đậu hũ, người mềm lòng nhất nhà chính là con bé. Nó xé một miếng thịt lớn trên ức gà đặt vào bát Liễu Phán Nhi: "Gà này là do người kiếm được, người cũng ăn đi."

Liễu Phán Nhi nhìn miếng thịt dưới đáy bát, hơi sửng sốt, trong lòng thấy ấm áp nên bèn nở nụ cười vui vẻ: "Cảm ơn, A Dung cũng ăn đi."

Đôi mắt to của Lý Nam híp thành trăng non, vui vẻ cầm đùi gà đã ăn một nửa trong tay, giơ lên trước mặt Liễu Phán Nhi: "Ăn đùi gà."

Liễu Phán Nhi há to miệng giả bộ cắn một miếng lớn: "Ngon lắm, còn lại A Nam ăn đi.

Lý Đại Bảo và Lý Tiểu Bảo thấy mẹ kế rốt cuộc cũng có dáng vẻ của một người mẹ, lòng dạ rối bời nhưng vui mừng vẫn là phần nhiều, lại lo sự thay đổi của mẹ kế chỉ là tạm thời.

Ăn cơm xong, Lý Dung rửa mặt, Liễu Phán Nhi thu dọn bát đũa, giặt y phục.

Lý Đại Bảo cùng Lý Tiểu Bảo đi theo đám Lý trưởng thôn đến bờ sông tắm rửa, tiện thể giặt y phục.

Liễu Phán Nhi dựng mấy cái giá bằng gậy gỗ, phơi quần áo lên trên, có lửa hong, nửa đêm là khô.

Lý Nam và Lý Tiểu Bảo ngủ trên xe bò, Liễu Phán Nhi, Lý Dung và Lý Đại Bảo ngủ chiếu trải trên đất.

Nửa đêm, Liễu Phán Nhi tỉnh lại, đắp chăn cho Lý Dung và Lý Đại Bảo rồi đứng lên kiểm tra Lý Nam và Lý Tiểu Bảo trên xe bò, cũng đắp chăn lại cho chúng tránh để bụng bị lạnh. Y phục trên giá đã khô, Liễu Phán Nhi rón rén rút xuống gấp lại, cất vào trong bao.

Liễu Phán Nhi không ngủ được, cho thêm một ít củi và đống lửa. Nàng nhìn tia lửa, trong mắt hơi mê mang và phiền muộn.

Kiếp trước trải qua tranh đấu kịch liệt, đánh bại mấy đứa con ngoài giá thú kia mới giành lại được quyền khống chế nhà máy từ tay người cha phong lưu bội bạc. Nàng rất có mắt nhìn nên đã nắm bắt cơ hội mua sắm trên mạng, kinh doanh online offline đêu phát triển thần tốc, trở thành vua bách hóa mới.

Mẹ nàng đã qua đời, bà ấy để lại di chúc, nếu ngày nào đó bà c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng thì toàn bộ gia sản sẽ quyên góp ra ngoài, không cho phép bất cứ "người thân" có quan hệ huyết thống nào chiếm lợi.

Hiện tại xuyên vào một thôn phụ ở triều Đại Chu, sống tiếp bằng một loại phương thức khác, điều này khiến nàng cảm thấy rất may mắn.

Nỗi nhớ trong lòng, giữa màn đêm yên tĩnh càng đau thấu tâm can.

Liễu Phán Nhi ôm đầu gối ngồi, giọt lệ đong đầy trong mắt men theo gò má nhỏ xuống y phục.

Nàng thầm cầu nguyện, người mẹ mất sớm của nàng cũng có thể xuyên tới nơi này, đoàn tụ với nàng.

Nàng chờ đợi nam nhân đã từng sống c.h.ế.t vì nàng cũng có thể sống lại, nói cho hắn biết, nàng chỉ yêu một mình hắn.

Tính cảnh giác của Lý Đại Bảo rất mạnh, lúc Liễu Phán Nhi đắp chăn cho cậu nhóc, cậu cũng đã tỉnh lại nhưng vẫn làm bộ không tỉnh.

Cậu len lén nhìn từng cử động của mẹ kế, cuối cùng thấy mẹ kế ngồi khóc thâm với đống lửa.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy mẹ kế tính tình hung dữ khóc thút thít như thế, nhưng cậu không hiểu tại sao nàng khóc? Vì trên đường chạy nạn khổ quá ư? Liễu Phán Nhi trút bầu tâm sự xong, lại nằm trên chiếu, ép mình ngủ. Ngày mai còn phải lên đường, không ngủ không được.

Liễu Phán Nhi dùng rau dại làm gnocchi*, còn cho rất nhiều trứng chim cút, cả nhà ăn uống no đủ, theo thôn dân lên đường.

(*) Gnocchi là một trong những món ăn truyền thống của Ý được biến tấu từ Pasta. Bạn có thể hình dung chúng như chiếc bánh bao nhỏ nhắn được nướng hoặc luộc. Gnocchi chính là một loại mì ống, nhiều loại bánh dày, mềm mại và nhỏ nhắn. Trong tiếng Đức tên loại bánh này có nghĩa là "cái nút","vón cục”.

Lý Đại Bảo khua xe bò, Lý Dung ngồi bên cạnh Lý Đại Bảo.

Liễu Phán Nhi mới chải hai lượt tóc, rửa mặt sạch sẽ cho Lý Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy gây nhưng thêm vài phân điềm đạm đáng yêu: "A Nam của chúng ta thật xinh đẹp."

Lý Nam híp mắt cười toe: "Ca ca tỷ tỷ cũng đẹp."

"Đúng!" Liễu Phán Nhi gật đầu, phụ họa Lý Nam: "Đầu đẹp cả, đến phương Nam rồi, sau khi chúng ta dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, ta kiếm tiên mua vòng hoa đẹp cho A Nam và A Dung đội.

Lý Nam rất ngoan, không sợ Liễu Phán Nhi nữa, ngọng nghịu đáp lời: "Cảm ơn!"

"Hừ” Lý Tiểu Bảo rất hẹp hòi, còn ghi hận những chuyện trước kia mẹ kế đã làm, không vì chút ân huệ nhỏ của mẹ kế mà bị mua chuộc giống muội muội.

Liễu Phán Nhi cười trộm, cảm thấy Lý Tiểu Bảo này rất thú vị, làm bộ không nghe thấy giọng nói bất mãn của Lý Tiểu Bảo, tiếp tục nói với A Nam: "A Nam, ngươi có muốn đọc sách biết chữ không?”

A Nam không hiểu: "Đọc sách biết chữ là cái gì, ngon không?”

Lý Tiểu Bảo kiêu kỳ nhìn muội muội, nói bằng giọng điệu hơi ghét bỏ: ”A Nam chỉ biết ăn thôi, đọc sách biết chữ đâu phải đồ ăn, biết chữ là đọc sách được, thi tú tài được, trở thành một người rất tài giỏi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện