"Ngoài ra, vi thần cũng viết thư cho nhà họ Dương, yêu cầu họ đối xử thật tốt với Dương huynh và con cái huynh ấy. Nhưng sau chiến tranh, khi vi thần đích thân đến thăm Đại Bảo, vi thân phát hiện ra rằng mẫu thân của Đại Bảo đã tái hôn. Nhà của gia đình Đại Bảo cũng bị các thành viên trong tộc chiếm giữ. Đại Bảo đói đến mức gầy trơ xương, đi nên ăn đồ thừa
của người khác ".
"Rõ ràng số tiền vi thần đưa ra đủ cho Đại Bảo ăn, còn dư dả, nhưng những người đó tham lam, không chăm sóc tốt cho Đại Bảo."
"Vi thân biết, nếu Đại Bảo tiếp tục lưu lại ở chỗ này, chút huyết thống cuối cùng của ân nhân cứu mạng sẽ không thể giữ được."
Chu Bình Đế nghe thấy lời này, trong lòng cũng vô cùng phẫn nộ: "Sao lại có người tham lam mặt dày vô sỉ như vậy chứ?" "Lương Bảo, đám tộc nhân Trương thị cùng Dương thị, toàn bộ bắt hết lại." Lương Bảo vừa nghe thấy lời này, da đầu tê dại "Be hạ ngài bớt giận, chuyện lúc nhỏ Đại Bảo gặp phải đúng là khiến người khác đồng cảm."
“Nhưng hiện tại rõ ràng là có người không có ý tốt muốn lợi dụng Trương Van Hoa cùng người của Dương thị đối phó Đại Bảo."
"Nếu những người này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhất định sẽ có người hắt nước bẩn lên người Thiên Công Hầu. Đến lúc đó ảnh hưởng đối với Thiên Công Hầu sẽ càng lớn hơn nữa."
"Hiện tại mấu chốt của vấn đề chính là tìm được chủ mưu đứng sau lưng, nếu không thì bệ hạ, cuộc sống sau này của ngài cũng khó mà an ổn!"
Chu Bình Đế nghe xong, dan dần khôi phục lại lý trí.
"Đúng vậy, Lương Bảo, may mà ngươi nhắc nhở tram đấy, bằng không lửa giận tích tụ này của tram có thể trực tiếp bắt hết chúng lại, đưa đám đó đến mỏ than làm việc bằng hết."
"Lý ái khanh, ngươi nhớ lại xem, gần đây có người nào gây rắc rối cho ngươi không? Kết thù với ngươi và Đại Bảo ấy?"
Lý Nguyên Thanh nghĩ đi nghĩ lại, nhớ kĩ lại thì thật sự có rất nhiều: "Bam bệ hạ, mấy năm nay vi thần vẫn luôn ở bên ngoài đông chinh tây chiến, nói tới kẻ địch, nói thật là có rất nhiều."
"Nước Tây Vân hiện nay đất đai bị thu hẹp hơn một nửa, hơn còn có mấy năm chinh chiến không ngừng, vi thân phỏng chừng bọn họ có thể sẽ hận thần."
"Còn có nước Oa, ở Đại Chu kinh doanh đã vài thập niên, thậm chí hơn trăm năm, bưng bít thân cùng với Cố đại nhân. Cố đại nhân không có kẻ hở nên muốn xuống tay ở chỗ ta. Chuyện này cũng có khả năng."
"Mặt khác, nước Bắc Nhung. Tình huống hiện tại của họ, bệ hạ, ngài cũng biết. Có bao nhiêu ba tanh Đại Chu khen ngợi vi thân, thì liên có bấy nhiêu người Bắc Nhung nguyên rủa thần."
"Đến nỗi trong kinh, giao tình của vi thân và người khác không sâu đậm, trừ bỏ bận việc công vụ, lúc nhàn hạ cũng ở bên người thân, thực sự không biết có xích mích với người nào."
Chu Bình đế cẩn thận châm chước, cuối cùng nói: "Nếu Lý ái khanh không biết, vậy ngươi về trước đi, tram bên này phái người đi điều tra. Nhất định phải tra ra, rốt cuộc là ai muốn hãm hại Thiên Công Hầu của trãm."
Lý Nguyên Thanh cười cười: "Đa tạ bệ hạ. Những người đó đơn giản chính là lợi dụng mẹ ruột và người cùng tộc với Lý Đại Bảo, bôi đen Đại Bảo không săn sóc mẹ ruột, không tôn trọng người trong tộc, rồi còn làm văn."
"Ta tốn chút tiền, nuôi những người này không phải để không? Tuy rằng có chút nghẹn khuất, nhưng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt. Người có thể nghĩ ra được thủ đoạn như vậy, chắc hẳn cũng biết như vậy chưa chắc tạo nên ảnh hưởng gì với Đại Bảo, chỉ là muốn làm chúng ta ghê tởm mà thôi."
"Nghĩ như vậy, hận nước thù nhà, trực tiếp bịa đặt nói vi thần mưu phản, thông đồng với địch bán nước, có lẽ hiệu quả còn tốt hơn một chút, thực sự không cần thiết dùng những chuyện lông gà vỏ tỏi như này.”
Lương Bảo ở bên cạnh nghe Lý Nguyên Thanh nói, thật sự rất cạn lời.
Lý Đại tướng quân, cái gì ngài cũng dám nói hết vậy! Chu Bình đế nghe được lời này, cũng sửng sốt, sau đó bỗng bật cười ha hả, mưu phản, ngay trước mặt hắn ta mà cũng dám lấy việc mưu phản, thông đồng với địch bán nước nói ra, chỉ có duy nhất
DTV
Lý Nguyên Thanh này.
Nói đến cũng kỳ lạ, cái chữ mẫn cảm như vậy, Lý Nguyên Thanh càng nói thì hắn ta tự nhiên càng cảm thấy yên tâm về Lý Nguyên Thanh, sẽ càng không nghi ngờ Lý Nguyên Thanh.
"Lý ái khanh ngươi nói cũng có vài phần đạo lý, này hẳn không phải là nhân vật lớn lao gì. Tra, nhất định phải tra."
"Trâm nhất định sẽ tra ra manh mối, lấy lại công bằng cho Lý ái khanh. Trẫm tai to mặt lớn, không phải ai cũng có thể khi dễ đâu!"
Lý Nguyên Thanh đứng lên cung kính cảm tạ: "Đa tạ bệ hạ tín nhiệm, vi thần thay Đại Bảo tạ bệ hạ."
Chu Bình đế cười cười: "Năm đó mẹ ruột của Đại Bảo không nuôi con, người trong dòng tộc của Đại Bảo cũng không bảo vệ hắn, hiện tại lại muốn đến đây ăn bám Đại Bảo, thực sự là nước đi sai lâm." "Nhưng nếu lúc này bọn chúng đến đây, hơn nữa còn là chịu người khác sai sử, để điều tra mọi chuyện, còn phải thẩm vấn bọn họ nên trẫm sẽ giữ bọn chúng lại."
Lý Nguyên Thanh khom người đáp lời: "Bệ hạ, tuy rằng vi thần đối những người này cũng tức giận bất bình, xuất phát từ luân thường đạo lý, mẹ ruột của Đại Bảo, còn có người trong dòng tộc, một khi xảy ra chuyện sẽ khiến Đại Bảo bị người khác công kích cả đời."
"Lần này vi thần trở về, nhất định sẽ cùng bọn họ nói rõ ràng. Bọn họ là bị người khác lợi dụng, nếu muốn sống yên ổn, muốn giữ được tính mạng, tốt nhất phải thành thật."
"Nếu không cứ cho là vi thân không ra tay, thì những người có mục đích riêng vì che giấu dấu vết, nói không chừng sẽ g.i.ế.c người diệt khẩu."
"Tóm lại những người này không thể c.h.ế.t được, nếu bọn họ chết, dù là không phải chúng ta động thủ, cũng sẽ có người ụp nồi lên đầu Đại Bảo."
"Đại Bảo là người như vậy, vi thần không hy vọng cậu nhóc bị người khác vu oan, cũng không muốn cậu bị người chỉ trích." "Nếu có bêu danh*, khiến cho những người đó mắng vi thần. Dù sao thì vi thần đời này g.i.ế.c vô số người, lập công nhiều vô kể. Nhưng thần lấy chính nghĩa làm đầu, cũng không g.i.ế.c người vô tội, vi thần không sợ gì cả."
*Nêu tên để dân chúng chửi rủa.
Chu Bình Đế cùng Lương Bảo nghe thấy lời Lý Nguyên Thanh nói ra thì khiếp sợ không thôi.
Thấy Lý Nguyên Thanh rời đi, Chu Bình đế cảm khái nói: "Lương Bảo, thật ra nếu nghĩ theo hướng khác, Đại Bảo bị mẹ ruột với người trong tộc vứt bỏ, được Lý ái khanh và Đức Thụy phu nhân nhận nuôi, cũng không phải chuyện xấu."
Lương Bảo gật gật đầu: "Be hạ nói phải, dù đúng là như vậy, nhưng nô tỳ cảm thấy việc vứt bỏ con mình, người trong tộc không che chở, cũng là một hành động sai lầm
"Năm đó bọn họ rất nghèo, có lẽ là nuôi Đại Bảo không nổi. Nhưng lúc trước Lý tướng quân có cho tiền, cũng không phải ăn không uống không của bọn họ."
"Nếu đã cầm tiền, lại không chăm sóc tốt cho Đại Bảo, thì chẳng nên chút nào. Bởi những người này không chỉ có ánh mắt thiển cận, mà lại còn tham lam, sống vô đạo đức cũng chẳng đáng tin."
Chu Bình đế gật gật đầu, nhìn về phía Lương Bảo: "Lương Bảo, việc này ngươi sắp xếp đi, nhất định phải cẩn thận tra cho ra lẽ."
"Mỗi ba năm tram có thể có đến vài trăm tiến sĩ, có rất nhiều quan viên mới. Thế nhưng người có thể thay thế Thiên Công Hầu lại chẳng có một người."
"Tâm quan trọng của Thiên Công Hầu đối với Đại Chu ta không cần nói cũng biết. Ta ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc là ai muốn bôi nhọ hãm hại Thiên Công Hầu của trẫm”"
Lương Bảo đồng ý ngay tắp lự: "Vâng, bệ hạt"
Lương Bảo lui xuống sắp xếp, cũng muốn tra ra rốt cuộc là rắp tâm hãm hại Lý Đại Bảo.
Lý Nguyên Thanh vội vàng về nhà, đúng lúc lúc này hai vợ chông Trương Van Hoa và Vương Thiết Trụ, còn có Dương tộc trưởng cùng cháu trai cũng vừa rửa mặt xong.
Đứa nhỏ ở cách vách nghe thấy, vẻ mặt nghiêm túc.
của người khác ".
"Rõ ràng số tiền vi thần đưa ra đủ cho Đại Bảo ăn, còn dư dả, nhưng những người đó tham lam, không chăm sóc tốt cho Đại Bảo."
"Vi thân biết, nếu Đại Bảo tiếp tục lưu lại ở chỗ này, chút huyết thống cuối cùng của ân nhân cứu mạng sẽ không thể giữ được."
Chu Bình Đế nghe thấy lời này, trong lòng cũng vô cùng phẫn nộ: "Sao lại có người tham lam mặt dày vô sỉ như vậy chứ?" "Lương Bảo, đám tộc nhân Trương thị cùng Dương thị, toàn bộ bắt hết lại." Lương Bảo vừa nghe thấy lời này, da đầu tê dại "Be hạ ngài bớt giận, chuyện lúc nhỏ Đại Bảo gặp phải đúng là khiến người khác đồng cảm."
“Nhưng hiện tại rõ ràng là có người không có ý tốt muốn lợi dụng Trương Van Hoa cùng người của Dương thị đối phó Đại Bảo."
"Nếu những người này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhất định sẽ có người hắt nước bẩn lên người Thiên Công Hầu. Đến lúc đó ảnh hưởng đối với Thiên Công Hầu sẽ càng lớn hơn nữa."
"Hiện tại mấu chốt của vấn đề chính là tìm được chủ mưu đứng sau lưng, nếu không thì bệ hạ, cuộc sống sau này của ngài cũng khó mà an ổn!"
Chu Bình Đế nghe xong, dan dần khôi phục lại lý trí.
"Đúng vậy, Lương Bảo, may mà ngươi nhắc nhở tram đấy, bằng không lửa giận tích tụ này của tram có thể trực tiếp bắt hết chúng lại, đưa đám đó đến mỏ than làm việc bằng hết."
"Lý ái khanh, ngươi nhớ lại xem, gần đây có người nào gây rắc rối cho ngươi không? Kết thù với ngươi và Đại Bảo ấy?"
Lý Nguyên Thanh nghĩ đi nghĩ lại, nhớ kĩ lại thì thật sự có rất nhiều: "Bam bệ hạ, mấy năm nay vi thần vẫn luôn ở bên ngoài đông chinh tây chiến, nói tới kẻ địch, nói thật là có rất nhiều."
"Nước Tây Vân hiện nay đất đai bị thu hẹp hơn một nửa, hơn còn có mấy năm chinh chiến không ngừng, vi thân phỏng chừng bọn họ có thể sẽ hận thần."
"Còn có nước Oa, ở Đại Chu kinh doanh đã vài thập niên, thậm chí hơn trăm năm, bưng bít thân cùng với Cố đại nhân. Cố đại nhân không có kẻ hở nên muốn xuống tay ở chỗ ta. Chuyện này cũng có khả năng."
"Mặt khác, nước Bắc Nhung. Tình huống hiện tại của họ, bệ hạ, ngài cũng biết. Có bao nhiêu ba tanh Đại Chu khen ngợi vi thân, thì liên có bấy nhiêu người Bắc Nhung nguyên rủa thần."
"Đến nỗi trong kinh, giao tình của vi thân và người khác không sâu đậm, trừ bỏ bận việc công vụ, lúc nhàn hạ cũng ở bên người thân, thực sự không biết có xích mích với người nào."
Chu Bình đế cẩn thận châm chước, cuối cùng nói: "Nếu Lý ái khanh không biết, vậy ngươi về trước đi, tram bên này phái người đi điều tra. Nhất định phải tra ra, rốt cuộc là ai muốn hãm hại Thiên Công Hầu của trãm."
Lý Nguyên Thanh cười cười: "Đa tạ bệ hạ. Những người đó đơn giản chính là lợi dụng mẹ ruột và người cùng tộc với Lý Đại Bảo, bôi đen Đại Bảo không săn sóc mẹ ruột, không tôn trọng người trong tộc, rồi còn làm văn."
"Ta tốn chút tiền, nuôi những người này không phải để không? Tuy rằng có chút nghẹn khuất, nhưng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt. Người có thể nghĩ ra được thủ đoạn như vậy, chắc hẳn cũng biết như vậy chưa chắc tạo nên ảnh hưởng gì với Đại Bảo, chỉ là muốn làm chúng ta ghê tởm mà thôi."
"Nghĩ như vậy, hận nước thù nhà, trực tiếp bịa đặt nói vi thần mưu phản, thông đồng với địch bán nước, có lẽ hiệu quả còn tốt hơn một chút, thực sự không cần thiết dùng những chuyện lông gà vỏ tỏi như này.”
Lương Bảo ở bên cạnh nghe Lý Nguyên Thanh nói, thật sự rất cạn lời.
Lý Đại tướng quân, cái gì ngài cũng dám nói hết vậy! Chu Bình đế nghe được lời này, cũng sửng sốt, sau đó bỗng bật cười ha hả, mưu phản, ngay trước mặt hắn ta mà cũng dám lấy việc mưu phản, thông đồng với địch bán nước nói ra, chỉ có duy nhất
DTV
Lý Nguyên Thanh này.
Nói đến cũng kỳ lạ, cái chữ mẫn cảm như vậy, Lý Nguyên Thanh càng nói thì hắn ta tự nhiên càng cảm thấy yên tâm về Lý Nguyên Thanh, sẽ càng không nghi ngờ Lý Nguyên Thanh.
"Lý ái khanh ngươi nói cũng có vài phần đạo lý, này hẳn không phải là nhân vật lớn lao gì. Tra, nhất định phải tra."
"Trâm nhất định sẽ tra ra manh mối, lấy lại công bằng cho Lý ái khanh. Trẫm tai to mặt lớn, không phải ai cũng có thể khi dễ đâu!"
Lý Nguyên Thanh đứng lên cung kính cảm tạ: "Đa tạ bệ hạ tín nhiệm, vi thần thay Đại Bảo tạ bệ hạ."
Chu Bình đế cười cười: "Năm đó mẹ ruột của Đại Bảo không nuôi con, người trong dòng tộc của Đại Bảo cũng không bảo vệ hắn, hiện tại lại muốn đến đây ăn bám Đại Bảo, thực sự là nước đi sai lâm." "Nhưng nếu lúc này bọn chúng đến đây, hơn nữa còn là chịu người khác sai sử, để điều tra mọi chuyện, còn phải thẩm vấn bọn họ nên trẫm sẽ giữ bọn chúng lại."
Lý Nguyên Thanh khom người đáp lời: "Bệ hạ, tuy rằng vi thần đối những người này cũng tức giận bất bình, xuất phát từ luân thường đạo lý, mẹ ruột của Đại Bảo, còn có người trong dòng tộc, một khi xảy ra chuyện sẽ khiến Đại Bảo bị người khác công kích cả đời."
"Lần này vi thần trở về, nhất định sẽ cùng bọn họ nói rõ ràng. Bọn họ là bị người khác lợi dụng, nếu muốn sống yên ổn, muốn giữ được tính mạng, tốt nhất phải thành thật."
"Nếu không cứ cho là vi thân không ra tay, thì những người có mục đích riêng vì che giấu dấu vết, nói không chừng sẽ g.i.ế.c người diệt khẩu."
"Tóm lại những người này không thể c.h.ế.t được, nếu bọn họ chết, dù là không phải chúng ta động thủ, cũng sẽ có người ụp nồi lên đầu Đại Bảo."
"Đại Bảo là người như vậy, vi thần không hy vọng cậu nhóc bị người khác vu oan, cũng không muốn cậu bị người chỉ trích." "Nếu có bêu danh*, khiến cho những người đó mắng vi thần. Dù sao thì vi thần đời này g.i.ế.c vô số người, lập công nhiều vô kể. Nhưng thần lấy chính nghĩa làm đầu, cũng không g.i.ế.c người vô tội, vi thần không sợ gì cả."
*Nêu tên để dân chúng chửi rủa.
Chu Bình Đế cùng Lương Bảo nghe thấy lời Lý Nguyên Thanh nói ra thì khiếp sợ không thôi.
Thấy Lý Nguyên Thanh rời đi, Chu Bình đế cảm khái nói: "Lương Bảo, thật ra nếu nghĩ theo hướng khác, Đại Bảo bị mẹ ruột với người trong tộc vứt bỏ, được Lý ái khanh và Đức Thụy phu nhân nhận nuôi, cũng không phải chuyện xấu."
Lương Bảo gật gật đầu: "Be hạ nói phải, dù đúng là như vậy, nhưng nô tỳ cảm thấy việc vứt bỏ con mình, người trong tộc không che chở, cũng là một hành động sai lầm
"Năm đó bọn họ rất nghèo, có lẽ là nuôi Đại Bảo không nổi. Nhưng lúc trước Lý tướng quân có cho tiền, cũng không phải ăn không uống không của bọn họ."
"Nếu đã cầm tiền, lại không chăm sóc tốt cho Đại Bảo, thì chẳng nên chút nào. Bởi những người này không chỉ có ánh mắt thiển cận, mà lại còn tham lam, sống vô đạo đức cũng chẳng đáng tin."
Chu Bình đế gật gật đầu, nhìn về phía Lương Bảo: "Lương Bảo, việc này ngươi sắp xếp đi, nhất định phải cẩn thận tra cho ra lẽ."
"Mỗi ba năm tram có thể có đến vài trăm tiến sĩ, có rất nhiều quan viên mới. Thế nhưng người có thể thay thế Thiên Công Hầu lại chẳng có một người."
"Tâm quan trọng của Thiên Công Hầu đối với Đại Chu ta không cần nói cũng biết. Ta ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc là ai muốn bôi nhọ hãm hại Thiên Công Hầu của trẫm”"
Lương Bảo đồng ý ngay tắp lự: "Vâng, bệ hạt"
Lương Bảo lui xuống sắp xếp, cũng muốn tra ra rốt cuộc là rắp tâm hãm hại Lý Đại Bảo.
Lý Nguyên Thanh vội vàng về nhà, đúng lúc lúc này hai vợ chông Trương Van Hoa và Vương Thiết Trụ, còn có Dương tộc trưởng cùng cháu trai cũng vừa rửa mặt xong.
Đứa nhỏ ở cách vách nghe thấy, vẻ mặt nghiêm túc.
Danh sách chương