Tê tam phu nhân ôm mặt khóc hu hu, bà ấy thật là hô đồ, suýt chút nữa đã làm điều gì đó ngu ngốc.
Đức Thụy phu nhân là một người thấu tình đạt lý như vậy, làm sao có thể đổ hết lỗi lâm lên người nữ nhi của nàng chứ? Trong lòng Tề đại phu nhân có nhiều cảm xúc lẫn lộn, hâm mộ Tam đệ muội vì có một sui gia tốt như vậy.
Tại sao bà ta không có một sui gia tốt như vậy chứ? "Lý đại tướng quân nhất định là đi điều tra. Đại bảo cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định có thể tìm được trở về."
"Bây giờ một mình Thục Viện ở Lý gia. Mặc dù Đức Thụy phu nhân rất tốt với Thục Viện, nhưng muội là mẫu thân tốt nhất cũng nên đi qua."
Te tam phu nhân gật đầu liên tục: "Bây giờ ta sẽ đến đó ngay, xem xem có thể giúp gì không.” Te đại phu nhân khuyên nhủ: "Bộ dạng nhếch nhác của muội như này không ổn đâu. Rửa mặt, chải đầu, trang điểm, thay bộ quần áo cũ. Những chuyện này không phải muội cuống cuồng là có thể thay đổi. Muội phải bình tĩnh lại."
"Vâng, đại tau Tê tam phu nhân đồng ý, vội vàng đi thay quần áo.
Tê tam phu nhân và Tề tam lão gia còn có Lan lăng Hầu vội vàng chạy đến Lý gia.
Khách mời của Lý gia cũng đã rời đi, những người còn lại đều là những người rất tự tin có thể tìm cách giúp đỡ.
Liễu Phán Nhi vẫn bình tĩnh như thường, mặc dù rất lo lắng nhưng nàng không thể hiện ra ngoài.
Lúc này, phu quân đang ở bên ngoài để điều tra.
Ở nhà, Liễu Phán Nhi là chủ gia đình, nàng phải lo liệu từ trong ra ngoài.
Mặc dù mọi người trong Lý gia đều khẩn trương, nghiêm túc nhưng đâu vào đấy. Tê tam phu nhân thấy vậy trong lòng càng ngưỡng mộ.
Lưu Phán Nhi nhìn thấy hai mắt Tề tam phu nhân sưng đỏ, đưa tay nắm lấy tay bà ấy: "Không cần lo lăng, phu quân của ta nhất định có thể mang Đại Bảo trở về." "Vâ phần Thục Viện, người cũng yên tâm, có ta ở đây, nửa chữ ta cũng sẽ không cho phép người khác nói nó."
Tê tam phu nhân không kiêm chế được, hai mắt đỏ hoe, cũng may nữ nhi nàng có mẹ chồng như Đức Thụy phu nhân.
Nếu là người khác, cho dù Lý Đại Bảo có quay lại, nữ nhi của nàng cũng sẽ bị nhà chồng chán ghét mà vứt bỏ.
"Phán Nhi muội, thật cảm ơn người!" Te Tam phu nhân cảm ơn: "Thục Viện thật may mắn khi được gả vào Lý gia."
Liễu Phán Nhi vỗ nhẹ tay nàng: "Yên tâm đi, sẽ không sao đâu."
Có lẽ cảm nhận được sự bình tĩnh của Liễu Phán Nhi, Tê tam phu nhân cũng dần dần bình tĩnh lại. Ngoại viện.
Khi Kim Lăng Hầu nhìn thấy Tề gia đến, ông ta đã chào đón những vị khách thay Lý Nguyên Thanh, đón họ vào trong.
Mấy người ngồi xuống.
Tê tam lão gia nóng nảy, dù sao Lý Đại Bảo cũng là rể hiền của ông ta.
Bên ngoài làm quan, những người khác không hâm mộ với chức quan của ông ta mà là ghen tị vì ông ta có một người con rể tốt như Lý Đại Bảo.
Trong thời gian nhậm chức, Lý Đại Bảo đã đưa tới rất nhiều guông nước và nông cụ phù hợp cho việc sử dụng tại địa phương, giúp tăng thu hoạch cho người dân dưới sự cai trị của ông ta.
Cải tiến một số công cụ để thợ thủ công cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Tóm lại, hiện tại phe phái dưới trướng của ông ta đang phát triển rất phồn thịnh, đạt thành tích tốt nhiều năm liên tục.
"Rốt cuộc là ai đã bắt cóc Đại Bảo?"Tề tam lão gia hỏi: "Bây giờ có manh mối gì chưa?”
Kim Lăng Hầu lắc đầu: "Vẫn chưa, nhưng bây giờ Lý hiên đệ đang điều tra, ta tin rằng kẻ chủ mưu sẽ sớm bị bắt."
DTV
"Vê phần là ai, hiện tại không ai có thể đoán được. Lan Lăng Hầu và Cố đại nhân, các ngươi cho rằng có thể là ai?" Lan Lăng Hầu làm việc trong hộ bộ, đương nhiên biết phần lớn số tiền trong ngân khố quốc gia và kho bạc tư của bệ hạ đều là nhờ công lao của Lý Đại Bảo.
Bây giờ cướp Lý Đại Bảo tất nhiên là vì những thứ mà Lý Đại Bảo biết.
Chưa kể những thứ khác, chỉ cân lấy được những thứ mà Lý Đại Bảo biết thì có thể đủ nuôi một quốc gia.
Về phần các thế gia đại tộc Đại Chu có lẽ bọn họ không e ngại Lý Đại Bảo, nhưng bọn họ sợ Lý Nguyên Thanh.
Đại tướng quân bước ra từ đống xác chết, mặc dù bình thường rất ôn hòa nhưng lại g.i.ế.c người không chớp mắt trên chiến trường.
Vì vậy, thế gia đại tộc của Đại Chu có lẽ sẽ không có gan động đến Lý Đại Bảo. Sau khi loại trừ bằng cách này, Lan Lăng Hầu trầm giọng nói: "Không phải quân vương, phỏng đoán không có gan bắt cóc Thiên Công Hầu."
"Ta cảm thấy có thể là các quốc gia xung quanh thấy Đại Chu có thể dễ dàng thu được lợi nhuận lớn và một số bí kỹ để vực dậy đất nước, nên mới bí quá làm liều." Cố Thiệu dừng lại một chút, gật đầu: "Cố mỗ cũng đoán như vậy, chỉ có kẻ không lòng thần phục, mới dám tranh giành thứ mà bệ hạ hết mực yêu mến."
Kim Lăng Hầu nghĩ về những gì Lý Đại Bảo đã tạo ra, lợi nhuận khổng lồ đến mức thực sự sẽ khiến các quốc vương có ý định bất chung khác phải mạo hiểm. "Bệ hạ hiện tại có lẽ đang rất nóng lòng." Kim Lăng Hầu than thở: "Chắc chắn sẽ phái rất nhiều người truy lùng Đại Bảo." Cố Thiệu cúi đầu, bệ hạ đâu chỉ lo lắng? Ước chừng bây giờ người đang nổi trận lôi đình!
Thực tế là như vậy.
Lý Nguyên Thanh móc màn hình từ trong bụng ra và theo sát phía sau.
Căn cứ vào phương hướng di chuyển của đối phương, đưa ra dự đoán, tiếp theo đối phương sẽ đi đâu
Lý Nguyên Thanh đối chiếu bản đồ và đến trước thời hạn.
Ngoài ra, Lý Nguyên Thanh còn chia quân của mình ra nhiều hướng, phân tán lực lượng để hắn có thể tìm kiếm chính xác động tĩnh của Lý Đại Bảo.
Trời dân tối.
Lý Đại Bảo bị đặt vào một ngăn bí mật dưới gầm xe ngựa, tay chân bị trói, miệng bị bịt kín.
Bên trong có một người đàn ông gây gò đang ngồi, nghe thấy Lý Đại Bảo bên trong không ngừng dùng thân thể va đập vào xe ngựa, hắn lên tiếng trấn an.
"Thiên Công Hầu, ngươi đừng vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi. Chúng ta đã phân ra hơn chục người trên đường, cho dù kinh thành phái người đuổi theo cũng không thể đuổi kịp chúng ta." Lý Đại Bảo tiếp tục va đập, trong lòng tò mò, những người này là ai?
Người đàn ông gầy gò nhìn thấy bốn phía đều là đồi núi hoang vu, hơn nữa trên đường cũng không có người nào, lúc này mới mở tấm ván gỗ phía trên ra.
Muốn tiến một bước khuyên Lý Đại Bảo, không muốn Lý Đại Bảo còn chưa tới nước Tây Vân đã tự va đập đến c.h.ế.t.
Bọn họ tiêu tốn nhiều nhân lực và vật lực như vậy, rốt cuộc cũng bắt cóc thành công Lý Đại Bảo, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.
Lý Đại Bảo phát ra âm thanh trong cổ họng và muốn nói.
Nhìn thấy Lý Đại Bảo như vậy, người kia cũng cảm thấy lúc này Lý Đại Bảo có hét rách cổ họng cũng vô ích.
Vì vậy người đàn ông trung niên lấy miếng vải từ miệng Lý Đại Bảo ra: "Đừng hét, hét cũng vô ích. Nơi này là rừng sâu núi thảm, căn bản không có người đến cứu ngươi, cứ theo ta trở ve nước Tây Vân”
Lý Đại Bảo sửng sốt, nhìn người đàn ông: "Rõ ràng hắn ta có giọng miền Nam của Đại Chu, tại sao lại muốn làm việc cho nước Tây Vân?” Người đàn ông đã tháo mịch li, lộ ra mặt thật.
*Mịch Li: mũ trúc có mạng che
Lý Đại Bảo nheo mắt lại: "Thì ra là ngươi...
Người đàn ông mỉm cười: "Là ta. Ta đã phạm sai lâm như vậy, nước Oa không thể dung thứ cho ta nên ta chỉ có thể sang các nước khác để tìm cơ hội thăng quan tiến chức".
"Nước Tây Vân ở phía tây bắc cũng không tệ, cách xa nước Oa, nước Oa ở đó không có ảnh hưởng gì, ta rất an toàn."
Đức Thụy phu nhân là một người thấu tình đạt lý như vậy, làm sao có thể đổ hết lỗi lâm lên người nữ nhi của nàng chứ? Trong lòng Tề đại phu nhân có nhiều cảm xúc lẫn lộn, hâm mộ Tam đệ muội vì có một sui gia tốt như vậy.
Tại sao bà ta không có một sui gia tốt như vậy chứ? "Lý đại tướng quân nhất định là đi điều tra. Đại bảo cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định có thể tìm được trở về."
"Bây giờ một mình Thục Viện ở Lý gia. Mặc dù Đức Thụy phu nhân rất tốt với Thục Viện, nhưng muội là mẫu thân tốt nhất cũng nên đi qua."
Te tam phu nhân gật đầu liên tục: "Bây giờ ta sẽ đến đó ngay, xem xem có thể giúp gì không.” Te đại phu nhân khuyên nhủ: "Bộ dạng nhếch nhác của muội như này không ổn đâu. Rửa mặt, chải đầu, trang điểm, thay bộ quần áo cũ. Những chuyện này không phải muội cuống cuồng là có thể thay đổi. Muội phải bình tĩnh lại."
"Vâng, đại tau Tê tam phu nhân đồng ý, vội vàng đi thay quần áo.
Tê tam phu nhân và Tề tam lão gia còn có Lan lăng Hầu vội vàng chạy đến Lý gia.
Khách mời của Lý gia cũng đã rời đi, những người còn lại đều là những người rất tự tin có thể tìm cách giúp đỡ.
Liễu Phán Nhi vẫn bình tĩnh như thường, mặc dù rất lo lắng nhưng nàng không thể hiện ra ngoài.
Lúc này, phu quân đang ở bên ngoài để điều tra.
Ở nhà, Liễu Phán Nhi là chủ gia đình, nàng phải lo liệu từ trong ra ngoài.
Mặc dù mọi người trong Lý gia đều khẩn trương, nghiêm túc nhưng đâu vào đấy. Tê tam phu nhân thấy vậy trong lòng càng ngưỡng mộ.
Lưu Phán Nhi nhìn thấy hai mắt Tề tam phu nhân sưng đỏ, đưa tay nắm lấy tay bà ấy: "Không cần lo lăng, phu quân của ta nhất định có thể mang Đại Bảo trở về." "Vâ phần Thục Viện, người cũng yên tâm, có ta ở đây, nửa chữ ta cũng sẽ không cho phép người khác nói nó."
Tê tam phu nhân không kiêm chế được, hai mắt đỏ hoe, cũng may nữ nhi nàng có mẹ chồng như Đức Thụy phu nhân.
Nếu là người khác, cho dù Lý Đại Bảo có quay lại, nữ nhi của nàng cũng sẽ bị nhà chồng chán ghét mà vứt bỏ.
"Phán Nhi muội, thật cảm ơn người!" Te Tam phu nhân cảm ơn: "Thục Viện thật may mắn khi được gả vào Lý gia."
Liễu Phán Nhi vỗ nhẹ tay nàng: "Yên tâm đi, sẽ không sao đâu."
Có lẽ cảm nhận được sự bình tĩnh của Liễu Phán Nhi, Tê tam phu nhân cũng dần dần bình tĩnh lại. Ngoại viện.
Khi Kim Lăng Hầu nhìn thấy Tề gia đến, ông ta đã chào đón những vị khách thay Lý Nguyên Thanh, đón họ vào trong.
Mấy người ngồi xuống.
Tê tam lão gia nóng nảy, dù sao Lý Đại Bảo cũng là rể hiền của ông ta.
Bên ngoài làm quan, những người khác không hâm mộ với chức quan của ông ta mà là ghen tị vì ông ta có một người con rể tốt như Lý Đại Bảo.
Trong thời gian nhậm chức, Lý Đại Bảo đã đưa tới rất nhiều guông nước và nông cụ phù hợp cho việc sử dụng tại địa phương, giúp tăng thu hoạch cho người dân dưới sự cai trị của ông ta.
Cải tiến một số công cụ để thợ thủ công cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Tóm lại, hiện tại phe phái dưới trướng của ông ta đang phát triển rất phồn thịnh, đạt thành tích tốt nhiều năm liên tục.
"Rốt cuộc là ai đã bắt cóc Đại Bảo?"Tề tam lão gia hỏi: "Bây giờ có manh mối gì chưa?”
Kim Lăng Hầu lắc đầu: "Vẫn chưa, nhưng bây giờ Lý hiên đệ đang điều tra, ta tin rằng kẻ chủ mưu sẽ sớm bị bắt."
DTV
"Vê phần là ai, hiện tại không ai có thể đoán được. Lan Lăng Hầu và Cố đại nhân, các ngươi cho rằng có thể là ai?" Lan Lăng Hầu làm việc trong hộ bộ, đương nhiên biết phần lớn số tiền trong ngân khố quốc gia và kho bạc tư của bệ hạ đều là nhờ công lao của Lý Đại Bảo.
Bây giờ cướp Lý Đại Bảo tất nhiên là vì những thứ mà Lý Đại Bảo biết.
Chưa kể những thứ khác, chỉ cân lấy được những thứ mà Lý Đại Bảo biết thì có thể đủ nuôi một quốc gia.
Về phần các thế gia đại tộc Đại Chu có lẽ bọn họ không e ngại Lý Đại Bảo, nhưng bọn họ sợ Lý Nguyên Thanh.
Đại tướng quân bước ra từ đống xác chết, mặc dù bình thường rất ôn hòa nhưng lại g.i.ế.c người không chớp mắt trên chiến trường.
Vì vậy, thế gia đại tộc của Đại Chu có lẽ sẽ không có gan động đến Lý Đại Bảo. Sau khi loại trừ bằng cách này, Lan Lăng Hầu trầm giọng nói: "Không phải quân vương, phỏng đoán không có gan bắt cóc Thiên Công Hầu."
"Ta cảm thấy có thể là các quốc gia xung quanh thấy Đại Chu có thể dễ dàng thu được lợi nhuận lớn và một số bí kỹ để vực dậy đất nước, nên mới bí quá làm liều." Cố Thiệu dừng lại một chút, gật đầu: "Cố mỗ cũng đoán như vậy, chỉ có kẻ không lòng thần phục, mới dám tranh giành thứ mà bệ hạ hết mực yêu mến."
Kim Lăng Hầu nghĩ về những gì Lý Đại Bảo đã tạo ra, lợi nhuận khổng lồ đến mức thực sự sẽ khiến các quốc vương có ý định bất chung khác phải mạo hiểm. "Bệ hạ hiện tại có lẽ đang rất nóng lòng." Kim Lăng Hầu than thở: "Chắc chắn sẽ phái rất nhiều người truy lùng Đại Bảo." Cố Thiệu cúi đầu, bệ hạ đâu chỉ lo lắng? Ước chừng bây giờ người đang nổi trận lôi đình!
Thực tế là như vậy.
Lý Nguyên Thanh móc màn hình từ trong bụng ra và theo sát phía sau.
Căn cứ vào phương hướng di chuyển của đối phương, đưa ra dự đoán, tiếp theo đối phương sẽ đi đâu
Lý Nguyên Thanh đối chiếu bản đồ và đến trước thời hạn.
Ngoài ra, Lý Nguyên Thanh còn chia quân của mình ra nhiều hướng, phân tán lực lượng để hắn có thể tìm kiếm chính xác động tĩnh của Lý Đại Bảo.
Trời dân tối.
Lý Đại Bảo bị đặt vào một ngăn bí mật dưới gầm xe ngựa, tay chân bị trói, miệng bị bịt kín.
Bên trong có một người đàn ông gây gò đang ngồi, nghe thấy Lý Đại Bảo bên trong không ngừng dùng thân thể va đập vào xe ngựa, hắn lên tiếng trấn an.
"Thiên Công Hầu, ngươi đừng vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi. Chúng ta đã phân ra hơn chục người trên đường, cho dù kinh thành phái người đuổi theo cũng không thể đuổi kịp chúng ta." Lý Đại Bảo tiếp tục va đập, trong lòng tò mò, những người này là ai?
Người đàn ông gầy gò nhìn thấy bốn phía đều là đồi núi hoang vu, hơn nữa trên đường cũng không có người nào, lúc này mới mở tấm ván gỗ phía trên ra.
Muốn tiến một bước khuyên Lý Đại Bảo, không muốn Lý Đại Bảo còn chưa tới nước Tây Vân đã tự va đập đến c.h.ế.t.
Bọn họ tiêu tốn nhiều nhân lực và vật lực như vậy, rốt cuộc cũng bắt cóc thành công Lý Đại Bảo, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.
Lý Đại Bảo phát ra âm thanh trong cổ họng và muốn nói.
Nhìn thấy Lý Đại Bảo như vậy, người kia cũng cảm thấy lúc này Lý Đại Bảo có hét rách cổ họng cũng vô ích.
Vì vậy người đàn ông trung niên lấy miếng vải từ miệng Lý Đại Bảo ra: "Đừng hét, hét cũng vô ích. Nơi này là rừng sâu núi thảm, căn bản không có người đến cứu ngươi, cứ theo ta trở ve nước Tây Vân”
Lý Đại Bảo sửng sốt, nhìn người đàn ông: "Rõ ràng hắn ta có giọng miền Nam của Đại Chu, tại sao lại muốn làm việc cho nước Tây Vân?” Người đàn ông đã tháo mịch li, lộ ra mặt thật.
*Mịch Li: mũ trúc có mạng che
Lý Đại Bảo nheo mắt lại: "Thì ra là ngươi...
Người đàn ông mỉm cười: "Là ta. Ta đã phạm sai lâm như vậy, nước Oa không thể dung thứ cho ta nên ta chỉ có thể sang các nước khác để tìm cơ hội thăng quan tiến chức".
"Nước Tây Vân ở phía tây bắc cũng không tệ, cách xa nước Oa, nước Oa ở đó không có ảnh hưởng gì, ta rất an toàn."
Danh sách chương