"Nếu như có thể, thì tiếp tục; Nếu như không thể, thì dừng lại. Phong cách làm việc này rất ổn."

Lý Dung cười: "Cũng là mẫu thân dạy dỗ tốt."

Hai ngày sau, các kiểu dáng băng đăng đã được điêu khắc xong, nhưng do quá lạnh, để lại sau này ở nhà tự mình chơi. Sau khi Liễu Phán Nhi và Lý Dung tính toán xong, quyết định hủy bỏ kế hoạch này, đổi thành cuộc tụ họp trong phòng. Những người có quyên góp đều được mời đến.

Không chỉ như vậy, Liễu Phán Nhi còn kêu người khắc tên những người quyên góp lên tấm bia đá kèm theo số tiền đã quyên tặng, đặt trong thư quán Cát Tường.

Cửu công chúa nhận được thư mời của Liễu Phán Nhi, mỉm cười nói với Cố Thiệu ở bên cạnh: "Làm khó Phán Nhi tỷ tỷ rồi, người không thích những giao thiệp vô nghĩa như tỷ ấy, cũng bắt đầu tổ chức yến tiệc rồi."

Cố Thiệu cầm tách trà cười cười, uống vài ngụm: "Đức Thụy phu nhân đã bỏ nhiều tâm huyết, chỉ vì để con của các thường dân có thể học nhiều thứ hơn, tận tâm tận lực."

Cửu công chúa cười nói: "Vậy ta cũng phải giúp đỡ Phán Nhi tỷ tỷ, ngươi nói chúng ta nên quyên góp bao nhiêu tiền là hợp lý?"

Cố Thiệu ngẫm nghĩ: "Công chúa tự quyết là được, bao nhiêu cũng là tấm lòng." "Sau này chỉ cần tiền tài trong nhà đủ đầy, mỗi năm quyên góp một ít cũng được." Cửu công chúa đáp ứng: "Phu quân nói đúng, đối với chúng ta, tiền tài đã không quan trọng rồi. Nếu có thể giúp đỡ thêm nhiều người, xem như làm một phần công đức."

"Trước kia Phán Nhi tỷ tỷ nói với ta, kêu ta đến thư quán giúp đỡ. Lúc đó ta phải chăm con, bây giờ con cũng lớn bằng con của Phán Nhi tỷ tỷ, ta muốn đi rồi."

"Phu quân, ngươi cảm thấy như thế nào? Ta nên đi, hay không đi đây?"

Cố Thiệu cười nói: "Nương tử, nàng muốn đi thì đi, không muốn đi thì liền không đi." "Vậy ta xuất đầu lộ diện (*), chàng có cảm thấy mất mặt không?" Cửu công chúa hỏi, lo lắng phu quân không đồng ý. (*) Xuất đầu lộ diện: ngày xưa chỉ việc phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện.

Cố Thiệu nhún vai: "Phụ nữ ra ngoài làm việc đàng hoàng, sao lại không được xuất đầu lộ diện? Nếu nói việc xuất đầu lộ diện, Đức Thụy phu nhân đã từng để ý đến ai đâu? Bây giờ cả kinh thành có ai dám nói chữ không với Đức Thụy phu nhân?”

Cửu công chúa ngẩn người rồi lập tức cười: "Phu quân nói đúng, là ta hẹp hòi. Ta đến thư quán giúp đỡ, bồi dưỡng thêm càng nhiều người tài giỏi cho Đại Chu." Chu Thiệu gật đầu, đồng ý câu nói của Cửu công chúa: "Vốn dĩ là vậy, đều là người, thật ra đàn ông và phụ nữ cũng giống nhau. Chỉ là chế độ như vậy, tạo thành việc đàn ông hướng ngoại, phụ nữ hướng nội, không thể làm quan, không đại diện cho việc phụ nữ không có năng lực."

"Phu nhân, chỉ cần nàng thích, nàng có thể làm. Nói không chừng làm việc ở thư quán, còn có thể học hỏi làm thế nào dạy dỗ con chúng ta, cũng là một việc tốt." Cửu công chúa cười nói: "Đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Cả ngày đều ở nhà, rảnh rỗi không việc gì làm, rất là nhàm chán."

"Mỗi ngày thấy Phán Nhi tỷ tỷ bận rộn, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, ta rất ngưỡng mộ. Bây giờ ta cũng có thể đi làm, nhất định sẽ cố gắng làm tốt."

"Đúng vậy, năng lực của công chúa rất tốt, nhất định có thể làm tốt." Cố Thiệu khen gợi, Người như Lý đại tướng quân ủng hộ Đức Thụy phu nhân, vậy ta cũng sẽ ủng hộ nàng." Cửu công chúa quang vào cánh tay của Cố Thiệu, nũng nịu nói: "Phu quân thật tốt."

Vào ngày tổ chức yến tiệc, Cửu công chúa và Lý Lệ, còn có vài nhà thân thuộc cũng đều đến, giúp đỡ đón tiếp khách mời.

Những phu nhân và tiểu thư không nghĩ đến việc quyên góp thật sự có hiệu quả, càng thêm để tâm.

Tỉ mỉ chuẩn bị đến tham dự yến tiệc.

Các phu nhân trẻ tuổi đã kết hôn, giao cho con dâu mới Tề Thục Viện tiếp đón; còn người chưa kết hôn thì giao cho Lý Dung và Lý Nam.

Các phu nhân đều do Liễu Phán Nhi, Cửu công chúa và Tê tam phu nhân tiếp đãi. Hôm nay chỉ có phu nhân và tiểu thư đến, không có khách mời nam nên cũng khá thoải mái.

Liễu Phán Nhi trong lúc bắt đầu yến tiệc, đứng lên cảm ơn mọi người: "Các vị phu nhân thật lương thiện, đã quyên góp nhiều tiền dùng để tài trợ cho các học sinh giỏi và nghèo tiếp tục đến trường." "Ta ở đây cảm ơn các vị. Đợi đến năm sau xây học trường học, khai giảng rồi, ta lại mời các vị phu nhân đến thư quán tham quan.”

Tất cả mọi người đều đứng dậy, cho dù có người nhỏ tuổi hơn Liễu Phán Nhị, nhưng Liễu Phán Nhi là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, bọn họ cũng nên đứng dậy tiếp lời.

"Phu nhân, trước kia chúng ta làm từ thiện qua việc phát cháo. Đức Thụy phu nhân đề cử các giống tốt, Thiên Công Hầu cải tiến công cụ làm nông, bây giờ người dân được an cư lạc nghiệp, có thể ăn no, không cần phát cháo từ thiện nữa." "Chúng ta muốn làm chút việc tốt, cũng không có gì để làm. Bây giờ phu nhân có thể đề ra cơ hội tốt này, cũng là niềm vinh dự của chúng ta." Một vị phu nhân ăn nói khéo léo cười nói, rất ủng hộ việc quyên góp này.

DTV

Liễu Phán Nhi xúc động: "Phu nhân đại nghĩa, Đoạn Thụy bội phục.

Sau vài lời khen ngợi nhau, mọi người đều ngồi xuống.

Sau khi ăn xong, Liễu Phán Nhi đưa mọi người đến hoa viên ở phía sau xem hoa mai.

Lúc này, Liễu Phán Nhi cố gắng nhớ hết mọi người, để lần sau gặp lại, có thể nhận ra đối phương.

Những người này thấy Đoạn Thụy phu nhân làm việc phóng khoáng, cũng có chút sùng bái. Lần yến tiệc này, rất thành công.

Liễu Phán Nhi xuất hiện trong lời bình phẩm của các phu nhân với vị trí rất cao, nhưng lại có nhiều ý kiến khác nhau.

Có người cảm thấy Liễu Phán Nhi chú trọng việc học, đáng được khen ngợi.

Có người lại cảm thấy Liễu Phán Nhi bị tiên làm mờ mắt.

Trước kia không muốn làm quen bạn bè, bây giờ vì tiền, cũng bắt đầu tổ chức yến tiệc.

Lời đồn đại như vậy càng ngày càng nhiều, thậm chí truyền tới tai Tê Thục Viện.

Sau khi Tê Thục Viện từ bên ngoài trở về, tức giận nói: "A Dung, mẫu thân làm như vậy, không phải vì kiếm tiên cho mình, mà là vì thư quán.

"Số tiên đó, cũng là các phu nhân tự nguyện quyên góp, toàn bộ được sử dụng vào thư quán. Còn nói mẫu thân bị tiền làm mờ mắt, đúng là tức c.h.ế.t mà."

Lý Dung nghe rồi cũng rất tức giận: "Đám người này hùa theo người khác, người ta nói sao mình nói vậy, vốn dĩ không biết được chân tướng.

"Nhà chúng ta còn cần kiếm tiền bằng con đường này không? Đương nhiên là không, cuối cùng vẫn có người cảm thấy mẫu thân mua mánh khóe để mua chuộc danh tiếng."

Te Thục Viện gật đầu nói: "Dù sao ta cũng cảm thấy, đám người này không thể thấy được người ta tốt, người ta giỏi."

Hai người họ đi đến chính viện, thấy Liễu Phán Nhi đang bận rộn liền đau lòng. Thấy hai người không vui, Liễu Phán Nhi tò mò hỏi: "Sao vậy? Ở bên ngoài chịu thiệt thòi sao?”

"Không có thiệt thòi, chỉ là nghe bên ngoài đang đồn đại về mẫu thân, ta và chị dâu không vui." Lý Dung vừa trả lời vừa đi đến bên cạnh mẫu thân.

Liễu Phán Nhi ngưng cười nói: "Các ngươi vì chuyện này mà không vui?”

"Vâng." Tê Thục Viện gật đầu: "Quá tức người rồi, rõ ràng mẫu thân không phải là người như vậy."

Liễu Phán Nhi xoa đầu con dâu và con gái nói: Nhớ kỹ đây, cây cao vượt rừng gió sẽ dập. Ta giỏi như vậy, đương nhiên sẽ có người ghen tị."

“Nhưng những thứ này không quan trọng, những chuyện ta đã làm, sẽ có thế hệ sau đánh giá."

"Nói rõ hơn là, ta cũng không phải là vàng bạc, đương nhiên không phải ai cũng thích."

"Sau này khoan dung một chút, đừng quá để ý những thứ này. Tuy ta rất vui vì các con vì ta, lo cho ta, nhưng ta hi vọng các con sẽ đem sức lực của mình để làm những chuyện đáng làm, mà không phải đặt vào những chuyện vô bổ này."

Tê Thục Viện gật đầu: "Con đã hiểu, mẫu thân."

Lý Dung cũng đồng ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện