Hoàng đế Chu Bình cảm thấy vui mừng: "Tốt, rất tốt. Với tốc độ của Lý ái khanh và Triệu ái khanh, có lẽ sẽ phải mất thêm hai tháng nữa để kiểm soát được tình hình chung. Tiếp theo, tất cả các bộ phải phối hợp chặt chẽ với nhau, phấn đấu để thực sự kiểm soát phủ Tây Vân càng sớm càng tốt." "Vâng, thưa bệ hạ." Mọi người đáp lại. Liễu Phán Nhi nhận được thư nhà của Lý Nguyên Thư, thở phào nhẹ nhõm, mọi việc đều thuận lợi. Còn có một bức thư gửi đích danh Lý Dung, Liễu Phán Nhi đưa cho Lý Dung: "Đây là của cha con đưa cho con." Vẻ mặt Lý Dung khó hiểu: "Cha chỉ viết cho mình con à?” Lý Nam bĩu môi: "Cha bất công, không viết riêng cho con." Lý Dung trừng mắt nhìn muội muội liếc mắt một cái, mở thư ra, đỏ mặt.
"Đại tỷ, cha đã viết gì cho tỷ mà tỷ lại đỏ mặt thế?" Lý Nam khó hiểu, tò mò hỏi.
Lý Dung thấp giọng nói: "Không phải thư của cha."
"Vậy là của ai?" Lý Nam tò mò, duỗi đầu qua xem, sau đó nhìn thấy "Trạch"A? Hóa ra là..."
Liễu Phán Nhi vội vàng ngăn cản nàng: "A Nam, ngươi biết là được, đừng nói ra. Giữ bí mật, dù sao thì bây giờ Đại hoàng tử đang tuần tra ở phía nam”
DTV
Lý Nam chợt ý thức được, hóa ra là như vậy a: "Ồ, đúng rồi, Đại hoàng tử đã đi tuân tra ở Lĩnh Nam."
Minh tu sạn đạo ám độ trần thương, Đại hoàng tử theo cha tấn công Tây Vân quốc.
Sau khi Lý Dung trở về, con bé đọc lại mấy lần, biết được Đại hoàng tử đã ra chiến trường, cũng viết ra cảm xúc của mình trên chiến trường.
Nhìn đến cuối cùng, Lý Dung rất lo lắng khi biết Đại hoàng tử còn bị thương. Không chỉ viết thư mà còn đặc biệt chuẩn bị "Bạch dược”.
Ngoài ra, còn có quần áo giày vớ do con bé làm cho Đại hoàng tử, sau đó đóng gói trong một cái túi gồm cả thư gửi ve Tây Bắc.
Với quan lại tại chỗ, không chỉ có binh lính Đại Chu trấn giữ thành trì, mà còn có quan viên Đại Chu quản lý những người mới trở thành dân tự do của bá tánh phủ Tây Vân.
Vốn tưởng rằng khi có quan viên mới đến, những quan viên này sẽ thay đổi chính sách, nhưng không ngờ mọi chuyện vẫn như cũ.
Tất cả những bá tánh vừa mới được tự do cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không có chút nào nhớ nhung Tây Vân quốc trước đây, muốn trở thành người dân Đại Chu, bận bận rộn rộn trồng trọt chăn thả, sinh sống cuộc sống của mình. Một số quan lại Đại Chu cho rằng mình hơn người, bắt nat ba tánh địa phương nên lập tức bị bắt lại theo lệnh Lý Nguyên Thanh.
Lý Nguyên Thanh đi đầu, sử dụng quyền lực lâm thời quyết định.
Quan viên Đại Chu vẫn còn bất mãn nói: "Lý tướng quân, chẳng lẽ ngươi muốn đứng ra bênh vực cho bọn tiện dân này, g.i.ế.c một học giả xuất sắc như ta sao?"
Lý Nguyên Thanh đang ngồi trên công đường, bên cạnh là Đại hoàng tử, lúc này Đại hoàng tử đang quan sát hành động của Lý tướng quân.
Huyện Thanh Ngọc này nổi tiếng với việc sản xuất thanh ngọc, là thành trì lớn nhất ngoại trừ thủ đô của Tây Vân quốc cũ.
Bá tánh trong thành tới hơn mười vạn. Lúc này Lý Nguyên Thanh đang xét xử! "Đại Chu bệ hạ đã hạ chỉ, tất cả những người nguyện ý làm bá tánh của Đại Chu ta, đều là dân tự do, thân là lương dân sao lại ti tiện?"
"Trái lại là ngươi Tôn đại nhân, không có chút nào coi trọng ba tánh, ngươi cư xử như vậy có thể quản lý tốt huyện Thanh Ngọc sao?"
Tôn Lập Trụ nghe vậy nói: "Lý Đại tướng quân, mặc dù ngươi là tướng quân nhất phẩm, nhưng ngươi đừng có sỉ nhục văn nhãt"
Lý Nguyên Thanh chán ghét nhất những người tự xưng là học giả, tự cho mình là cao quý hơn người.
"Lý Nguyên Thanh ta, trên xứng hoàng thiên, dưới không làm hậu thổ thất vọng, giữa trung thành với bệ hạ. Ta dũng cảm chiến đấu g.i.ế.c giặc, yêu thương đồng đội, thậm chí cống hiến hết mình cho triêu đình."
"Việc Lý mỗ làm không có gì là hèn hạ. Ngược lại là Tôn đại nhân, ngoài việc đọc sách thánh hiền mấy năm, đã cảm thấy mình là một hiền nhân. Trong miệng nói hèn hạ, nhưng toàn là làm chuyện hèn hạ.
Tôn đại nhân bị Lý Nguyên Thanh nói tới mặt đỏ tai hồng, tỏ vẻ không hài lòng: "Tôn mỗ là mệnh quan triều đình. Lý Đại tướng quân không có quyền cách chức ta. Lý Nguyên Thanh cười cười: "Trước khi chiến tranh hoàn toàn kết thúc, toàn bộ phủ Tây Vân đều sẽ nằm dưới quyền quản lý của Lý mỗ, thống lĩnh đại quyền quân chính." Tôn Lập Trụ vặn lại một cách mỉa mai: "Từ xưa, quân sự và chính trị không thể trộn lẫn được. Lý Đại tướng quân như thế là muốn trở thành hoàng đế đất phủ Tây Vân sao?” Lý Nguyên Thanh cười như không cười nhìn Tôn Lập Trụ: "Lý mỗ thống lĩnh quân chính là do bệ hạ hạ lệnh, nếu ngươi cảm thấy không thích hợp thì có thượng tấu lên.” "Bất quá bây giờ ngươi không còn quyền hành gì nữa, bởi vì Lý mỗ đã cách chức ngươi. Bắt lại, áp giải vê nhà, chờ xử lý." Tôn Lập Trụ nghe vậy, sửng sốt nói: "Lý Đại tướng quân, ngươi không được làm như vậy, ngươi không thể làm nhục ta. Ngươi có biết thúc thúc của ta là ai không?”
Lý Đại tướng quân nhướng mày, nhìn Đại hoàng tử ở bên cạnh, hỏi: "Thúc thúc của ngươi là ai? Nếu chức quan đủ lớn, chắc có lẽ sẽ khiến Lý mỗ nhảy dựng."
Tôn Lập Trụ nghe vậy, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tôn đại nhân, Lại Bộ thượng thư.”
Lý Nguyên Thanh cười cười nói với thư ký: Nhớ kỹ, Tôn đại nhân Lại Bộ thượng thư lợi dụng quyền lực của mình để trục lợi cá nhân, thăng chức cho những người thiếu đạo đức, phái những quan chức bất tài đến huyện Thanh Ngọc, cao cao tại thượng, không có năng lực, chỉ biết nô dịch bá tánh, khiến cho bá tánh huyện Thanh Ngọc nổi loạn, không thể trọng dụng."
Đại hoàng tử không nói lời nào, vẫn đang nghe Lý Nguyên Thanh dẫn Tôn Lập Trụ nói chuyện, kiên quyết chiếm cứ quyền chủ động.
"Ngươi không thể làm như vậy!" Tôn Lập Trụ nóng nảy.
"Lý mỗ có thể!" Vẻ mặt Lý Nguyên Thanh nghiêm túc, ném xuống một tấm bảng: "Lập tức áp giải Tôn Lập Trụ đi vòng quanh huyện Thanh Ngọc ba vòng, để xin lỗi người dân huyện Thanh Ngọc, sau đó quay về kinh trị tội."
Tôn Lập Trụ bị đưa vào xe lao, khi dân chúng huyện Thanh Ngọc thấy Lý Đại tướng quân đã giải quyết được nỗi bất bình cho bọn họ, bắt đầu sôi nổi kêu khóc.
Lá cải thối ném qua, rất nhanh chóng Tôn Lập Trụ đã chật vật khó nhìn.
Nhìn thấy sự phẫn uất trong lòng người dân huyện Thanh Ngọc trút ra, không còn bạo loạn và phản kháng nữa. Thấy đám người đi xa, Đại hoàng tử cúi đầu hành lễ với Lý Nguyên Thanh: "Lý Đại tướng quân tốt bụng."
Lý Nguyên Thanh lắc đầu cười khẽ: "Đại hoàng tử quá khen, Lý mỗ đi lên từ tầng chót, cho nên càng hiểu rõ bá tánh ở dưới tầng chót."
"Mỗi khi một triều đại sụp đổ, thực chất là do sự áp bức và giam đạp từ trên xuống, khiến dân chúng ở dưới không còn đường sống. Bọn họ không sống nỗi nữa nên chỉ có thể đánh bừa để tìm một lối thoát."
"Cuối cùng, thường thường chúng ta chỉ có thể đi được nửa đường, đã bị những cái quân phiệt có năng lực và thế đại gia tộc, thậm chí cả những người có quyên lực hái được quả đào, thay đổi triều đại-" "Thực ra những quan lại học giả chướng mắt những bá tánh bình thường này, là tiện dân, họ mới là nền tảng cho sự phát triển ổn định của đất nước."
"Tục ngữ có câu, ai khiêng được thuyền thì cũng có thể lật thuyền được. Vua chính là thuyền, trieu thần là thủy thủ. Vua có thể dẫn dắt đoàn thủy thủ này ra khơi thuận lợi và an toàn hay không, thì đều phải phụ thuộc vào việc có kịp thời phát hiện ra nỗi khổ của bá tánh không." Đại hoàng tử cung kính hành lễ: "Nói chuyện với Đại tướng quân như là mười năm đọc sách.”
Lý Nguyên Thanh khiêm tốn nói: "Đại hoàng tử, đây là một chút thiển kiến của vi thần. Nếu có chỗ thất lễ, xin Đại hoàng tử bao dung."
"Đây là lời vàng ngọc, lại rất hữu dụng, ta cũng muốn cảm tạ lời chỉ giáo của Lý Đại tướng quân. Đại hoàng tử khen ngợi, trong lòng khâm phục.
Nhạc phụ không chỉ đánh giặc giỏi mà quản lý cũng rất giỏi.
"Đại tỷ, cha đã viết gì cho tỷ mà tỷ lại đỏ mặt thế?" Lý Nam khó hiểu, tò mò hỏi.
Lý Dung thấp giọng nói: "Không phải thư của cha."
"Vậy là của ai?" Lý Nam tò mò, duỗi đầu qua xem, sau đó nhìn thấy "Trạch"A? Hóa ra là..."
Liễu Phán Nhi vội vàng ngăn cản nàng: "A Nam, ngươi biết là được, đừng nói ra. Giữ bí mật, dù sao thì bây giờ Đại hoàng tử đang tuần tra ở phía nam”
DTV
Lý Nam chợt ý thức được, hóa ra là như vậy a: "Ồ, đúng rồi, Đại hoàng tử đã đi tuân tra ở Lĩnh Nam."
Minh tu sạn đạo ám độ trần thương, Đại hoàng tử theo cha tấn công Tây Vân quốc.
Sau khi Lý Dung trở về, con bé đọc lại mấy lần, biết được Đại hoàng tử đã ra chiến trường, cũng viết ra cảm xúc của mình trên chiến trường.
Nhìn đến cuối cùng, Lý Dung rất lo lắng khi biết Đại hoàng tử còn bị thương. Không chỉ viết thư mà còn đặc biệt chuẩn bị "Bạch dược”.
Ngoài ra, còn có quần áo giày vớ do con bé làm cho Đại hoàng tử, sau đó đóng gói trong một cái túi gồm cả thư gửi ve Tây Bắc.
Với quan lại tại chỗ, không chỉ có binh lính Đại Chu trấn giữ thành trì, mà còn có quan viên Đại Chu quản lý những người mới trở thành dân tự do của bá tánh phủ Tây Vân.
Vốn tưởng rằng khi có quan viên mới đến, những quan viên này sẽ thay đổi chính sách, nhưng không ngờ mọi chuyện vẫn như cũ.
Tất cả những bá tánh vừa mới được tự do cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không có chút nào nhớ nhung Tây Vân quốc trước đây, muốn trở thành người dân Đại Chu, bận bận rộn rộn trồng trọt chăn thả, sinh sống cuộc sống của mình. Một số quan lại Đại Chu cho rằng mình hơn người, bắt nat ba tánh địa phương nên lập tức bị bắt lại theo lệnh Lý Nguyên Thanh.
Lý Nguyên Thanh đi đầu, sử dụng quyền lực lâm thời quyết định.
Quan viên Đại Chu vẫn còn bất mãn nói: "Lý tướng quân, chẳng lẽ ngươi muốn đứng ra bênh vực cho bọn tiện dân này, g.i.ế.c một học giả xuất sắc như ta sao?"
Lý Nguyên Thanh đang ngồi trên công đường, bên cạnh là Đại hoàng tử, lúc này Đại hoàng tử đang quan sát hành động của Lý tướng quân.
Huyện Thanh Ngọc này nổi tiếng với việc sản xuất thanh ngọc, là thành trì lớn nhất ngoại trừ thủ đô của Tây Vân quốc cũ.
Bá tánh trong thành tới hơn mười vạn. Lúc này Lý Nguyên Thanh đang xét xử! "Đại Chu bệ hạ đã hạ chỉ, tất cả những người nguyện ý làm bá tánh của Đại Chu ta, đều là dân tự do, thân là lương dân sao lại ti tiện?"
"Trái lại là ngươi Tôn đại nhân, không có chút nào coi trọng ba tánh, ngươi cư xử như vậy có thể quản lý tốt huyện Thanh Ngọc sao?"
Tôn Lập Trụ nghe vậy nói: "Lý Đại tướng quân, mặc dù ngươi là tướng quân nhất phẩm, nhưng ngươi đừng có sỉ nhục văn nhãt"
Lý Nguyên Thanh chán ghét nhất những người tự xưng là học giả, tự cho mình là cao quý hơn người.
"Lý Nguyên Thanh ta, trên xứng hoàng thiên, dưới không làm hậu thổ thất vọng, giữa trung thành với bệ hạ. Ta dũng cảm chiến đấu g.i.ế.c giặc, yêu thương đồng đội, thậm chí cống hiến hết mình cho triêu đình."
"Việc Lý mỗ làm không có gì là hèn hạ. Ngược lại là Tôn đại nhân, ngoài việc đọc sách thánh hiền mấy năm, đã cảm thấy mình là một hiền nhân. Trong miệng nói hèn hạ, nhưng toàn là làm chuyện hèn hạ.
Tôn đại nhân bị Lý Nguyên Thanh nói tới mặt đỏ tai hồng, tỏ vẻ không hài lòng: "Tôn mỗ là mệnh quan triều đình. Lý Đại tướng quân không có quyền cách chức ta. Lý Nguyên Thanh cười cười: "Trước khi chiến tranh hoàn toàn kết thúc, toàn bộ phủ Tây Vân đều sẽ nằm dưới quyền quản lý của Lý mỗ, thống lĩnh đại quyền quân chính." Tôn Lập Trụ vặn lại một cách mỉa mai: "Từ xưa, quân sự và chính trị không thể trộn lẫn được. Lý Đại tướng quân như thế là muốn trở thành hoàng đế đất phủ Tây Vân sao?” Lý Nguyên Thanh cười như không cười nhìn Tôn Lập Trụ: "Lý mỗ thống lĩnh quân chính là do bệ hạ hạ lệnh, nếu ngươi cảm thấy không thích hợp thì có thượng tấu lên.” "Bất quá bây giờ ngươi không còn quyền hành gì nữa, bởi vì Lý mỗ đã cách chức ngươi. Bắt lại, áp giải vê nhà, chờ xử lý." Tôn Lập Trụ nghe vậy, sửng sốt nói: "Lý Đại tướng quân, ngươi không được làm như vậy, ngươi không thể làm nhục ta. Ngươi có biết thúc thúc của ta là ai không?”
Lý Đại tướng quân nhướng mày, nhìn Đại hoàng tử ở bên cạnh, hỏi: "Thúc thúc của ngươi là ai? Nếu chức quan đủ lớn, chắc có lẽ sẽ khiến Lý mỗ nhảy dựng."
Tôn Lập Trụ nghe vậy, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tôn đại nhân, Lại Bộ thượng thư.”
Lý Nguyên Thanh cười cười nói với thư ký: Nhớ kỹ, Tôn đại nhân Lại Bộ thượng thư lợi dụng quyền lực của mình để trục lợi cá nhân, thăng chức cho những người thiếu đạo đức, phái những quan chức bất tài đến huyện Thanh Ngọc, cao cao tại thượng, không có năng lực, chỉ biết nô dịch bá tánh, khiến cho bá tánh huyện Thanh Ngọc nổi loạn, không thể trọng dụng."
Đại hoàng tử không nói lời nào, vẫn đang nghe Lý Nguyên Thanh dẫn Tôn Lập Trụ nói chuyện, kiên quyết chiếm cứ quyền chủ động.
"Ngươi không thể làm như vậy!" Tôn Lập Trụ nóng nảy.
"Lý mỗ có thể!" Vẻ mặt Lý Nguyên Thanh nghiêm túc, ném xuống một tấm bảng: "Lập tức áp giải Tôn Lập Trụ đi vòng quanh huyện Thanh Ngọc ba vòng, để xin lỗi người dân huyện Thanh Ngọc, sau đó quay về kinh trị tội."
Tôn Lập Trụ bị đưa vào xe lao, khi dân chúng huyện Thanh Ngọc thấy Lý Đại tướng quân đã giải quyết được nỗi bất bình cho bọn họ, bắt đầu sôi nổi kêu khóc.
Lá cải thối ném qua, rất nhanh chóng Tôn Lập Trụ đã chật vật khó nhìn.
Nhìn thấy sự phẫn uất trong lòng người dân huyện Thanh Ngọc trút ra, không còn bạo loạn và phản kháng nữa. Thấy đám người đi xa, Đại hoàng tử cúi đầu hành lễ với Lý Nguyên Thanh: "Lý Đại tướng quân tốt bụng."
Lý Nguyên Thanh lắc đầu cười khẽ: "Đại hoàng tử quá khen, Lý mỗ đi lên từ tầng chót, cho nên càng hiểu rõ bá tánh ở dưới tầng chót."
"Mỗi khi một triều đại sụp đổ, thực chất là do sự áp bức và giam đạp từ trên xuống, khiến dân chúng ở dưới không còn đường sống. Bọn họ không sống nỗi nữa nên chỉ có thể đánh bừa để tìm một lối thoát."
"Cuối cùng, thường thường chúng ta chỉ có thể đi được nửa đường, đã bị những cái quân phiệt có năng lực và thế đại gia tộc, thậm chí cả những người có quyên lực hái được quả đào, thay đổi triều đại-" "Thực ra những quan lại học giả chướng mắt những bá tánh bình thường này, là tiện dân, họ mới là nền tảng cho sự phát triển ổn định của đất nước."
"Tục ngữ có câu, ai khiêng được thuyền thì cũng có thể lật thuyền được. Vua chính là thuyền, trieu thần là thủy thủ. Vua có thể dẫn dắt đoàn thủy thủ này ra khơi thuận lợi và an toàn hay không, thì đều phải phụ thuộc vào việc có kịp thời phát hiện ra nỗi khổ của bá tánh không." Đại hoàng tử cung kính hành lễ: "Nói chuyện với Đại tướng quân như là mười năm đọc sách.”
Lý Nguyên Thanh khiêm tốn nói: "Đại hoàng tử, đây là một chút thiển kiến của vi thần. Nếu có chỗ thất lễ, xin Đại hoàng tử bao dung."
"Đây là lời vàng ngọc, lại rất hữu dụng, ta cũng muốn cảm tạ lời chỉ giáo của Lý Đại tướng quân. Đại hoàng tử khen ngợi, trong lòng khâm phục.
Nhạc phụ không chỉ đánh giặc giỏi mà quản lý cũng rất giỏi.
Danh sách chương