Một phụ nhân trung niên từng mua dưa không nhịn được đi nếm thử vài miếng, vẫn ngon như cũ: "Aida, ba người đến một lần luôn à, cuối cùng hôm nay cũng đợi được mọi người rồi."
Liễu Phán Nhi vừa chọn dưa cho phụ nhân trung niên đó vừa cười nói: "Phu nhân, nhà ta cách đây khá xa, cách Bạch Trấn khoảng bốn mươi dặm luôn đấy. Hôm nay chạy đến đây chân cũng mỏi nhừ rồi. Phu nhân, không nói dối gì người, dưa này chỉ hái một lần, số dưa còn lại chưa chín hết phải đợi một hồi lâu sau mới gom đủ mang lên trấn bán được."
Phụ nhân trung niên gật đầu: "Nói cũng đúng, mệt nhọc nhỉ."
Liễu Phán Nhi cười nói: "Phu nhân, người nhìn dưa nhà chúng ta một chút đi, chín đỏ cả, để hai ba ngày cũng không sao. Ngài mua nhiều chút đi, ăn xong thì vài ngày sau bọn ta lại lên bán tiếp, vừa hay không bị đứt quãng."
Phụ nhân trung niên thấy Liễu Phán Nhi có tài ăn nói bán buôn, là một người lanh lợi nên bèn gật đầu: "Tiệm bán lương thực Ngô gia là nhà của ta. Mua một sọt ta cũng không vác về rồi, hơn nữa cũng không có xe để chở. Ta mua một khuôn, ngươi mang đến nhà cho ta nhé?"
Liễu Phán Nhi thấy đây là khách hàng lớn nên vui vẻ ra mặt, gật đầu đáp: "Được thôi, phu nhân, người chọn đi rồi ta mang sang cho người."
Bà ây chọn một sọt, hai mươi quả dưa đỏ cùng hai mươi quả dưa gang, tổng cộng một trăm bốn mươi văn tiền.
Liễu Phán Nhi đưa một miếng dưa đỏ cho phụ nhân trung niên ấy, hai người xách hai bên của cái sọt, đi về phía tiệm lương thực Ngô gia: "Phu nhân, người mua nhiều dưa thế này ta thấy vui lắm. Mặc dù dưa này ngon nhưng lại có tính hàn, không ăn nhiều được đâu."
Liễu Phán Nhi tán thưởng: "Ngô phu nhân hiếu thuận thật, từ ái với trưởng bối, thân làm vãn bối như chúng ta đương nhiên phải hiếu kính bọn họ. Đã có Ngô phu nhân sắp xếp rồi thì ta không cần lo lắng nữa. Ta chỉ còn một khúc mắc nhỏ như này thôi, Ngô phu nhân, chắc người lớn lên ở trấn nhỉ, ở trấn có nhà nào bán dưa như ta không? Không giấu gì người, ta mua hạt giống của ngoại bang, chính tay ta trông nên cảm thấy ngon miệng lắm, do trông nhiều quá nên mới lấy một chút ra bán đây."
Liễu Phán Nhi cười cười, nàng là tay buôn bán lão luyện rồi mà, lúc này nàng nói cực kỳ chân thành rằng: "Người khác thì chỉ muốn bán sạch thôi, nhưng ta thì không. Nhà ta còn có mấy mẫu ruộng dưa nữa, cộng với nhà thúc của ta thì tâm mười một mười hai mẫu dưa. Không chỉ bán năm nay mà năm sau cũng phải bán, muốn làm ăn lâu dài thì cũng không thể không quan tâm đến nhu cầu của khách hàng được."
Liễu Phán Nhi nói càng chân thành hơn, trả lời rằng: "Ta họ Liễu, tên Phán Nhi. Phu nhân, ta gọi người là gì được đây?”
Hỏi đến họ thì có nghĩa là đến bước làm quen rồi. Có thể kết giao bằng hữu lại còn trở thành bạn hàng, vậy thì sau này nàng có lợi rồi.
Phụ nhân trung niên cười cười, nhìn về phía Liễu Phán Nhi hỏi: "Muội họ gì vậy?"
"Ta là bà chủ của tiệm lương thực Ngô gia, muội muội Liễu gia à, gọi ta là Ngô phu nhân được rồi." Ngô phu nhân cười cười: "Tuy rằng ta biết dưa có tính hàn nhưng cảm ơn vì muội đã nhắc nhở nhé. Mua nhiều dưa thế này, quả thật nhà ta ăn không hất. Ngày mai ta vê nhà mẹ đẻ ở thị trấn nên muốn mang theo chút dưa ngon sang đó. Mặc dù không quý nhưng ngon miệng, vậy cũng coi như hiếu kính cha mẹ và ca ca tẩu tẩu của ta rồi."
Phụ nhân trung niên ấy sững sờ: "Muội muội này thành thật quá, có người vì muốn bán đồ mà bất chấp mấy việc như này luôn đấy!"
Ngô phu nhân kinh ngạc, thảo nào bà ấy lại chưa được ăn qua thứ dưa ngon thế này, hóa ra là hạt giống ngoại bang. Lần này quay về trước mặt tẩu tẩu, tẩu tẩu cũng không thể chê đồ bà ấy tặng là thứ rách nát ở thôn quê nữa rồi.
Ngô phu nhân nhìn sang đống dưa, vui vẻ nói: "Ta cũng chưa từng được ăn qua thứ ngon như vậy, nếu thị trấn có thì mẫu thân ta đã mua cho rồi, nhưng trước giờ không có.
Liễu Phán Nhi gật đầu cảm tạ: "Đa tạ Ngô phu nhân, dù gì Bạch Trấn cũng không ít người, đến lúc chín nhiêu dưa ta sẽ mang lên thịt trấn ban, nói không chừng sẽ bán được một ít đó nhỉ!"
Ngô phu nhân gật đầu, nảy ra ý hay: "Quý thì phải bán đắt một chút, nhưng thị trấn đường xa, vận chuyển khó khăn, chắc không thể chuyển trong ngày được. Các ngươi không quen cuộc sống ở đó nên nhất định sẽ khó bán."
Đây cũng là nỗi lo lớn nhất của Liễu Phán Nhi, đường đi quá xa, không thể đến trong ngày được thì phải ở trọ. Tuy rằng dưa chịu được hai ba ngày nhưng ai biết ở trấn sẽ ra sao đâu? Liễu Phán Nhi cười cười, đưa dưa đến tiệm lương thực: "Ta cũng muốn thử một chút."
Cậu nhóc giúp nàng xách vào, sau đó đưa sọt dưa cho người Ngô gia rồi cầm sọt rỗng ra.
Liễu Phán Nhi không ngừng cảm ơn, cực kỳ nhiệt tình chân thành.
Liễu Phán Nhi vừa đến cửa tiệm của mình xong, Ngô phu nhân đã bảo tiểu nhị cầm thêm hai cái sọt tới nữa: "Muội muội Liễu gia, lấy cho ta thêm hai sọt nữa."
Liễu Phán Nhi sững sốt một chút, vẻ mặt vui mừng, phu nhân Ngô gia này đúng là khách hàng lớn mà: "Đa tạ Ngô phu nhân ủng hộ, nếu hai khuôn thì khá nhiều đấy, một sọt dưa đỏ một sọt dưa gang. Người thấy được không?”
Chu Thúy Hoa tán thưởng, giơ ngón cái với Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, ngươi biết ăn nói biết làm ăn, lợi hại thật nha."
Một sọt dưa có tổng cộng bốn mươi quả, một sọt dưa gang thì có năm mươi quả.
"Đa tạ Ngô phu nhân khích lệ." Liễu Phán Nhi cười cười, nàng không chỉ biết làm người mà còn biết làm ăn nữa cơ.
Ngô phu nhân vui vẻ trả tiền, khách khí nói: "Muội muội Liễu gia biết cách bán thật đấy."
Liễu Phán Nhi nói: "Ngô phu nhân, dưa đỏ giá bốn văn tiền một quả, tổng bốn mươi quả, một trăm sáu mươi văn. Dưa gang thì ba văn một quả, năm mươi quả là một trăm năm mươi văn. Tổng cộng là ba trăm mười văn tiền, người là khách hàng lớn, còn chiếu cố cho sạp buôn nhà ta nữa nên ta bán rẻ cho người một chút, không tính số lẻ đâu, chỉ cần ba trăm văn thôi. Mong sau này Ngô phu nhân sẽ tiếp tục ghé thăm!" Sau khi Ngô phu nhân rời đi, Liễu Phán Nhi cất bạc vào túi.
Ngô phu nhân gật đầu: "Được, ta rất thích màu vàng với màu xanh."
Chu Thúy Hoa nhìn thấy Liễu Phán Nhi trợn tròn mắt là biết ngay trong lòng Liễu Phán Nhi oán trách cháu trai Lý Nguyên Thanh rồi: "Cháu dâu, ngươi đừng giận Nguyên Thanh nữa, nghe nói bên nhà đó gây họa rồi nên chuyện rất gáp gáp. Hay là ngươi viết phong thư cho hắn đi, cho hắn biết nơi chúng ta ở trọ?"
Lý Đại Bảo nghe vậy bèn vội vàng nói: "Nương, cha đáng tin lắm. Ngoại hình ưa nhìn, hơn nữa còn biết võ công, biết chữ, năm nào cũng cho nhà mình rất nhiều bạc!"
Liễu Phán Nhi liếc nhìn Lý Đại Bảo, tên nhóc không có lương tâm, hóa ra là một tiểu hài tử cuông cha.
Liễu Phán Nhi khiêm tốn đáp: "Cũng không còn cách nào khác, bọn ta không có nam nhân để dựa dẫm nên phải dựa vào chính mình mới sống tốt được."
Lý Đại Bảo gãi đầu, cười ha ha đáp: "Nương, tụi con thương cha nhưng cũng thương nương lắm. Con học viết chữ với nương, không viết được thì con vẽ. Con muốn nói cho cha biết nương rất tốt, cực kỳ thương chúng con, chúng con sẽ hiếu kính với người."
Lý Đại Bảo vội vàng nói: "Nương, con cũng muốn viết thư cho cha."
Liễu Phán Nhi trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo một cái, hắng giọng nói: "Viết thư thì con cân phải biết chữ, ta cũng không viết thay con được. Tên nhóc không có lương tâm này, vừa nhắc đến cha là con vui vậy rồi, nuôi các con uổng công mà."
Liễu Phán Nhi xua tay: "Được rồi, dù bây giờ ta viết thư cũng chẳng biết tìm ai để gửi giùm cả. Hay là chờ lát nữa ta xem xem có thương đội nào đi qua Tây Bắc không nhé? Hỏi thăm rõ ràng xong rồi viết thư."
Liễu Phán Nhi không nhịn cười được, nàng đưa tay sờ đầu Lý Đại Bảo: "Cái này thì được thôi, sau này học nghiêm túc một chút, đừng ham chơi."
Liễu Phán Nhi vừa chọn dưa cho phụ nhân trung niên đó vừa cười nói: "Phu nhân, nhà ta cách đây khá xa, cách Bạch Trấn khoảng bốn mươi dặm luôn đấy. Hôm nay chạy đến đây chân cũng mỏi nhừ rồi. Phu nhân, không nói dối gì người, dưa này chỉ hái một lần, số dưa còn lại chưa chín hết phải đợi một hồi lâu sau mới gom đủ mang lên trấn bán được."
Phụ nhân trung niên gật đầu: "Nói cũng đúng, mệt nhọc nhỉ."
Liễu Phán Nhi cười nói: "Phu nhân, người nhìn dưa nhà chúng ta một chút đi, chín đỏ cả, để hai ba ngày cũng không sao. Ngài mua nhiều chút đi, ăn xong thì vài ngày sau bọn ta lại lên bán tiếp, vừa hay không bị đứt quãng."
Phụ nhân trung niên thấy Liễu Phán Nhi có tài ăn nói bán buôn, là một người lanh lợi nên bèn gật đầu: "Tiệm bán lương thực Ngô gia là nhà của ta. Mua một sọt ta cũng không vác về rồi, hơn nữa cũng không có xe để chở. Ta mua một khuôn, ngươi mang đến nhà cho ta nhé?"
Liễu Phán Nhi thấy đây là khách hàng lớn nên vui vẻ ra mặt, gật đầu đáp: "Được thôi, phu nhân, người chọn đi rồi ta mang sang cho người."
Bà ây chọn một sọt, hai mươi quả dưa đỏ cùng hai mươi quả dưa gang, tổng cộng một trăm bốn mươi văn tiền.
Liễu Phán Nhi đưa một miếng dưa đỏ cho phụ nhân trung niên ấy, hai người xách hai bên của cái sọt, đi về phía tiệm lương thực Ngô gia: "Phu nhân, người mua nhiều dưa thế này ta thấy vui lắm. Mặc dù dưa này ngon nhưng lại có tính hàn, không ăn nhiều được đâu."
Liễu Phán Nhi tán thưởng: "Ngô phu nhân hiếu thuận thật, từ ái với trưởng bối, thân làm vãn bối như chúng ta đương nhiên phải hiếu kính bọn họ. Đã có Ngô phu nhân sắp xếp rồi thì ta không cần lo lắng nữa. Ta chỉ còn một khúc mắc nhỏ như này thôi, Ngô phu nhân, chắc người lớn lên ở trấn nhỉ, ở trấn có nhà nào bán dưa như ta không? Không giấu gì người, ta mua hạt giống của ngoại bang, chính tay ta trông nên cảm thấy ngon miệng lắm, do trông nhiều quá nên mới lấy một chút ra bán đây."
Liễu Phán Nhi cười cười, nàng là tay buôn bán lão luyện rồi mà, lúc này nàng nói cực kỳ chân thành rằng: "Người khác thì chỉ muốn bán sạch thôi, nhưng ta thì không. Nhà ta còn có mấy mẫu ruộng dưa nữa, cộng với nhà thúc của ta thì tâm mười một mười hai mẫu dưa. Không chỉ bán năm nay mà năm sau cũng phải bán, muốn làm ăn lâu dài thì cũng không thể không quan tâm đến nhu cầu của khách hàng được."
Liễu Phán Nhi nói càng chân thành hơn, trả lời rằng: "Ta họ Liễu, tên Phán Nhi. Phu nhân, ta gọi người là gì được đây?”
Hỏi đến họ thì có nghĩa là đến bước làm quen rồi. Có thể kết giao bằng hữu lại còn trở thành bạn hàng, vậy thì sau này nàng có lợi rồi.
Phụ nhân trung niên cười cười, nhìn về phía Liễu Phán Nhi hỏi: "Muội họ gì vậy?"
"Ta là bà chủ của tiệm lương thực Ngô gia, muội muội Liễu gia à, gọi ta là Ngô phu nhân được rồi." Ngô phu nhân cười cười: "Tuy rằng ta biết dưa có tính hàn nhưng cảm ơn vì muội đã nhắc nhở nhé. Mua nhiều dưa thế này, quả thật nhà ta ăn không hất. Ngày mai ta vê nhà mẹ đẻ ở thị trấn nên muốn mang theo chút dưa ngon sang đó. Mặc dù không quý nhưng ngon miệng, vậy cũng coi như hiếu kính cha mẹ và ca ca tẩu tẩu của ta rồi."
Phụ nhân trung niên ấy sững sờ: "Muội muội này thành thật quá, có người vì muốn bán đồ mà bất chấp mấy việc như này luôn đấy!"
Ngô phu nhân kinh ngạc, thảo nào bà ấy lại chưa được ăn qua thứ dưa ngon thế này, hóa ra là hạt giống ngoại bang. Lần này quay về trước mặt tẩu tẩu, tẩu tẩu cũng không thể chê đồ bà ấy tặng là thứ rách nát ở thôn quê nữa rồi.
Ngô phu nhân nhìn sang đống dưa, vui vẻ nói: "Ta cũng chưa từng được ăn qua thứ ngon như vậy, nếu thị trấn có thì mẫu thân ta đã mua cho rồi, nhưng trước giờ không có.
Liễu Phán Nhi gật đầu cảm tạ: "Đa tạ Ngô phu nhân, dù gì Bạch Trấn cũng không ít người, đến lúc chín nhiêu dưa ta sẽ mang lên thịt trấn ban, nói không chừng sẽ bán được một ít đó nhỉ!"
Ngô phu nhân gật đầu, nảy ra ý hay: "Quý thì phải bán đắt một chút, nhưng thị trấn đường xa, vận chuyển khó khăn, chắc không thể chuyển trong ngày được. Các ngươi không quen cuộc sống ở đó nên nhất định sẽ khó bán."
Đây cũng là nỗi lo lớn nhất của Liễu Phán Nhi, đường đi quá xa, không thể đến trong ngày được thì phải ở trọ. Tuy rằng dưa chịu được hai ba ngày nhưng ai biết ở trấn sẽ ra sao đâu? Liễu Phán Nhi cười cười, đưa dưa đến tiệm lương thực: "Ta cũng muốn thử một chút."
Cậu nhóc giúp nàng xách vào, sau đó đưa sọt dưa cho người Ngô gia rồi cầm sọt rỗng ra.
Liễu Phán Nhi không ngừng cảm ơn, cực kỳ nhiệt tình chân thành.
Liễu Phán Nhi vừa đến cửa tiệm của mình xong, Ngô phu nhân đã bảo tiểu nhị cầm thêm hai cái sọt tới nữa: "Muội muội Liễu gia, lấy cho ta thêm hai sọt nữa."
Liễu Phán Nhi sững sốt một chút, vẻ mặt vui mừng, phu nhân Ngô gia này đúng là khách hàng lớn mà: "Đa tạ Ngô phu nhân ủng hộ, nếu hai khuôn thì khá nhiều đấy, một sọt dưa đỏ một sọt dưa gang. Người thấy được không?”
Chu Thúy Hoa tán thưởng, giơ ngón cái với Liễu Phán Nhi: "Nguyên Thanh gia, ngươi biết ăn nói biết làm ăn, lợi hại thật nha."
Một sọt dưa có tổng cộng bốn mươi quả, một sọt dưa gang thì có năm mươi quả.
"Đa tạ Ngô phu nhân khích lệ." Liễu Phán Nhi cười cười, nàng không chỉ biết làm người mà còn biết làm ăn nữa cơ.
Ngô phu nhân vui vẻ trả tiền, khách khí nói: "Muội muội Liễu gia biết cách bán thật đấy."
Liễu Phán Nhi nói: "Ngô phu nhân, dưa đỏ giá bốn văn tiền một quả, tổng bốn mươi quả, một trăm sáu mươi văn. Dưa gang thì ba văn một quả, năm mươi quả là một trăm năm mươi văn. Tổng cộng là ba trăm mười văn tiền, người là khách hàng lớn, còn chiếu cố cho sạp buôn nhà ta nữa nên ta bán rẻ cho người một chút, không tính số lẻ đâu, chỉ cần ba trăm văn thôi. Mong sau này Ngô phu nhân sẽ tiếp tục ghé thăm!" Sau khi Ngô phu nhân rời đi, Liễu Phán Nhi cất bạc vào túi.
Ngô phu nhân gật đầu: "Được, ta rất thích màu vàng với màu xanh."
Chu Thúy Hoa nhìn thấy Liễu Phán Nhi trợn tròn mắt là biết ngay trong lòng Liễu Phán Nhi oán trách cháu trai Lý Nguyên Thanh rồi: "Cháu dâu, ngươi đừng giận Nguyên Thanh nữa, nghe nói bên nhà đó gây họa rồi nên chuyện rất gáp gáp. Hay là ngươi viết phong thư cho hắn đi, cho hắn biết nơi chúng ta ở trọ?"
Lý Đại Bảo nghe vậy bèn vội vàng nói: "Nương, cha đáng tin lắm. Ngoại hình ưa nhìn, hơn nữa còn biết võ công, biết chữ, năm nào cũng cho nhà mình rất nhiều bạc!"
Liễu Phán Nhi liếc nhìn Lý Đại Bảo, tên nhóc không có lương tâm, hóa ra là một tiểu hài tử cuông cha.
Liễu Phán Nhi khiêm tốn đáp: "Cũng không còn cách nào khác, bọn ta không có nam nhân để dựa dẫm nên phải dựa vào chính mình mới sống tốt được."
Lý Đại Bảo gãi đầu, cười ha ha đáp: "Nương, tụi con thương cha nhưng cũng thương nương lắm. Con học viết chữ với nương, không viết được thì con vẽ. Con muốn nói cho cha biết nương rất tốt, cực kỳ thương chúng con, chúng con sẽ hiếu kính với người."
Lý Đại Bảo vội vàng nói: "Nương, con cũng muốn viết thư cho cha."
Liễu Phán Nhi trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo một cái, hắng giọng nói: "Viết thư thì con cân phải biết chữ, ta cũng không viết thay con được. Tên nhóc không có lương tâm này, vừa nhắc đến cha là con vui vậy rồi, nuôi các con uổng công mà."
Liễu Phán Nhi xua tay: "Được rồi, dù bây giờ ta viết thư cũng chẳng biết tìm ai để gửi giùm cả. Hay là chờ lát nữa ta xem xem có thương đội nào đi qua Tây Bắc không nhé? Hỏi thăm rõ ràng xong rồi viết thư."
Liễu Phán Nhi không nhịn cười được, nàng đưa tay sờ đầu Lý Đại Bảo: "Cái này thì được thôi, sau này học nghiêm túc một chút, đừng ham chơi."
Danh sách chương