Dưới sự "dũng mãnh" của Liễu Phán Nhi, bà hai Lý miệng thối này cũng không sủa bậy nữa, không dám tiếp tục chỉ trích Liễu Phán Nhi.
Lý Anh Nương tức giận giậm chân, chỉ vào Liễu Phán Nhi trợn mắt nhìn: "Ngươi, cái thứ mọi rợ Tây Bắc này, chờ đó cho ta, ta về méc cha mẹ."
Liễu Phán Nhi cười khinh, trả lời một cách mỉa mai: "Dù ngươi có méc tới Thiên Hoàng lão tử, bà đây cũng không sợ. Thân làm trưởng đối mà đối xử tệ bạc với vãn bối cũng đừng giả bộ ta đây cao sang lắm với ta, Liễu Phán Nhi ta không phải hạng ăn chay. Không tin, ngươi cứ chờ xem."
Lý Anh Nương chạy lịch bịch chẳng khác gì con thỏ mập ú, như thể sau lưng có người đuổi theo, vê đến nhà khóc bù lu bù loa: "Cha, mẹ, đại ca, nhị ca, Liễu mọi rợ kia bắt nạt con, có đồ ăn ngon cũng không biết cho trưởng bối."
Hai nhà cách nhau không xa, lời Liễu Phán Nhi nói, Lý lão phu nhân và Lý lão gia đều nghe được. Tuy không vui, nhưng họ cũng rất chột dạ.
Ngày hôm qua bọn họ đúng là nhìn thấy bốn tên khốn kiếp Triệu gia cướp xe bò và lương thực của vợ thăng ba. Bọn họ đánh không lại nên giả mù luôn.
Lúc này bị lôi ra, Liễu Phán Nhi cãi nhau không cần thể diện, nhưng họ cần!
Lý lão gia đen mặt, nhỏ giọng quát lớn: "Dọc đường ta không cho ngươi ăn no hả? Sau này thành thật một chút cho ta, đừng đi lung tung.
Lý Anh Nương bị cha răn dạy thì rụt đầu, trốn sau lưng mẹ: "Mẹ, cha không thương con, vậy mà lại nói đỡ cho Liễu mọi rợ và bốn đứa con hoang kia."
Lý lão phu nhân cũng rất tức giận, bình thường Liễu Phán Nhi này coi như tôn kính với bà ta, không ngờ bây giờ lại lộ ra nguyên hình, rõ là thứ chẳng tốt đẹp gì.
"Ngươi câm miệng đi." Lý lão phu nhân tức tối nói, câm một miếng bánh đưa cho Lý Anh Nương.
Lý Anh Nương nhìn bánh bột ngô thô ráp trong tay, nghĩ đến trứng chim vừa giành được, nhất thời có chút nuốt không trôi.
Con dâu lớn và con dâu thứ hai của Lý gia, bình thường quan hệ với Liễu Phán Nhi không tốt, nhưng cũng rất phản cảm với cô tiểu cô vừa lười vừa tham này.
Tiểu cô khó chơi chịu thiệt thòi ở chỗ Liễu Phán Nhi, bị mắng đuổi về, các nàng cũng không dám chọc vào ổ kiến lửa Liễu Phán Nhi này.
Vừa rồi Liễu Phán Nhi mắng Lý Anh Nương một trận, lập tức khiến bốn đứa nhỏ thay đổi cách nhìn nhận về nàng.
Ví dụ như lúc ăn cơm, Lý Đại Bảo tự mình rót cho Liễu Phán Nhi một ly nước, Lý Dung cho Liễu Phán Nhi thêm một nắm cơm, Lý Nam đút trứng chim cút cho Liễu Phán Nhị, Lý Tiểu Bảo nhìn thấy thức ăn trên nắm cơm của Liễu Phán Nhi rơi xuống quần áo thì lén duỗi tay hất lá rau từ trên người Liễu Phán Nhi xuống.
Đối với sự thay đổi của sắp nhỏ, Liễu Phán Nhi có thể cảm giác được, tâm trạng không hiểu sao trở nên tốt hơn, cũng không bởi vì sự xuất hiện của Lý Anh Nương và người Lý gia mà bị ảnh hưởng.
Trong thôn nhiều người nên sức cũng lớn, đây là chỗ tốt, nhưng đồng thời cũng cạnh tranh nhiêu hơn, đánh chửi tranh chấp.
Liễu Phán Nhi mặc kệ, đi tới trước mặt phu nhân trưởng thôn Chu Thúy Hoa: "Thím Thúy Hoa, tranh thủ lúc nghỉ trưa, ta tính đi đào rau dại, bốn đứa nhỏ nhà ta ở đây, phiền thím trông giúp ta một chút."
Chu Thúy Hoa nhìn về phía Liễu Phán Nhi cách đó không xa, cười nói: "Nhà Nguyên Thanh, ngươi yên tâm đi tìm rau dại, tụi nhỏ ở đây, mọi người đều sẽ trông coi họ."
Liễu Phán Nhi gật đầu, nhắc thêm một câu: "Thím, cha mẹ chồng ta từ nhỏ đã không thương Nguyên Thanh, đối với mấy đứa nhỏ Nguyên Thanh mang vê cũng không quan tâm gì. Ta không lo những người khác trong thôn bắt nạt Đại Bảo A Dung, ngược lại sợ cha mẹ chồng và tiểu cô."
Chu Thúy Hoa nghe vậy lập tức hiểu ra, trên khuôn mặt tiều tụy hiện lên một tia đồng tình: "Yên tâm đi, nhà Nguyên Thanh, lòng ta hiểu."
"Đa tạ thím." Liễu Phán Nhi cảm tạ, thừa cơ nhét trứng chim cút vào tay Chu Thúy Hoa.
Chu Thúy Hoa cũng không khách sáo, nhận lấy.
Liễu Phán Nhi trả lời, vác rổ lên, xoa đầu A Nam: "A Nam ở nhà nghe lời ca ca tỷ tỷ, ta đi xung quanh xem có đào được rau dại không."
A Nam chỉ lương thực trên xe bò: "Có đồ ăn rồi."
Liễu Phán Nhi cười dịu dàng giải thích: "Chúng ta chạy nạn, không biết phải chạy bao lâu, số lương thực này không thể tiêu pha. Đại Bảo, A Dung, ta giao Tiểu Bảo, A Dung và lương thực xe bò của chúng ta cho các ngươi trông coi, trông được không?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy nhom của Lý Đại Bảo đầy vẻ nghiêm túc, liên tục gật đầu: "Ta sẽ che chở đệ đệ muội muội, cũng sẽ che chở xe bò và lương thực của chúng ta.
Lý Dung nhướng mày, bởi vì quá mức gầy yếu, mắt to và đen hơn, hất cằm kiêu ngạo, đanh đá như quả ớt nhỏ: "Ai cướp đồ nhà ta, ta mắng hắn không ngóc đầu lên được."
Liễu Phán Nhi cười cười, lúc này mới xách giỏ vào rừng tìm rau dại, đồng thời nàng cũng muốn tìm một nơi không có người, vào kho hàng nhìn xem.
Tối hôm qua nàng đang ngủ thì bỗng mơ thấy kho hàng trên người nàng trở nên to rộng hơn, nàng muốn đi vào xem thử.
Vào sâu trong rừng rậm, thấy xung quanh không có ai, Liễu Phán Nhi không thử nhiều, nín thở tập trung tinh thần, đầu nghĩ đến việc vào nhà kho, nàng liên vào.
Kho hàng vốn chỉ có bốn năm mét vuông, chỉ đặt một kệ hàng rộng hai mét, bây giờ mở rộng ước chừng gấp đôi, xuất hiện thêm một kệ hàng nữa.
Liễu Phán Nhi lòng như hoa nở, hóa ra mọi thứ trong mơ đều là thật. Liễu Phán Nhi chạy lên kệ để hàng xem, trên kệ lại có mười thùng khoai tây cỡ bằng bàn tay.
Liễu Phán Nhi xếp đầy một giỏ, ra khỏi nhà kho mới sực nhớ tại sao nhà kho này lại mở rộng? Cứ cách một đoạn thời gian nó sẽ to lên, hay vì nguyên nhân khác?
Liễu Phán Nhi không rõ nguyên do, đành chậm rãi tìm tòi.
Liễu Phán Nhi lại đào một ít rau dại, đầy một giỏ lớn, rửa sạch trong dòng suối sắp khô cạn rồi mới mang về.
Nàng còn phát hiện một ít dược liệu trị cảm lạnh và tiêu chảy ở sâu trong rừng, thế là hái về hết.
Trên đường chạy nạn, điều kiện ác liệt, ngã bệnh là chuyện không thể tránh khỏi. Người đi xa quê, lỡ tới nơi dã ngoại hoang vu, có tiền cũng không có thuốc mà mua.
Liễu Phán Nhi không bỏ vào rổ được, đành để trong kho hàng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lý Anh Nương vẫn chú ý bên này, đợi đến khi Liễu Phán Nhi đi rồi, trong tay cầm một nắm hạt bí, thong thả đi tới.
Lý Dung và Lý Đại Bảo như lâm đại địch, một đứa chắn trước người đệ đệ muội muội, Lý Đại Bảo che chở đồ đạc nhà mình.
"Mẹ kế các ngươi đối xử với các ngươi tệ như vậy, các ngươi vậy mà vẫn nghe lời nàng ta, đúng là đê tiện." Lý Anh Nương vừa dáo dác nhìn chung quanh vừa khinh bỉ nói.
Lý Nam nghe cô út xấu xa mắng mẹ kế thì từ sau lưng tỷ tỷ thò đầu ra: "Mẹ kế không xấu, ngươi mới xấu."
Lý Anh Nương tức giận giậm chân, chỉ vào Liễu Phán Nhi trợn mắt nhìn: "Ngươi, cái thứ mọi rợ Tây Bắc này, chờ đó cho ta, ta về méc cha mẹ."
Liễu Phán Nhi cười khinh, trả lời một cách mỉa mai: "Dù ngươi có méc tới Thiên Hoàng lão tử, bà đây cũng không sợ. Thân làm trưởng đối mà đối xử tệ bạc với vãn bối cũng đừng giả bộ ta đây cao sang lắm với ta, Liễu Phán Nhi ta không phải hạng ăn chay. Không tin, ngươi cứ chờ xem."
Lý Anh Nương chạy lịch bịch chẳng khác gì con thỏ mập ú, như thể sau lưng có người đuổi theo, vê đến nhà khóc bù lu bù loa: "Cha, mẹ, đại ca, nhị ca, Liễu mọi rợ kia bắt nạt con, có đồ ăn ngon cũng không biết cho trưởng bối."
Hai nhà cách nhau không xa, lời Liễu Phán Nhi nói, Lý lão phu nhân và Lý lão gia đều nghe được. Tuy không vui, nhưng họ cũng rất chột dạ.
Ngày hôm qua bọn họ đúng là nhìn thấy bốn tên khốn kiếp Triệu gia cướp xe bò và lương thực của vợ thăng ba. Bọn họ đánh không lại nên giả mù luôn.
Lúc này bị lôi ra, Liễu Phán Nhi cãi nhau không cần thể diện, nhưng họ cần!
Lý lão gia đen mặt, nhỏ giọng quát lớn: "Dọc đường ta không cho ngươi ăn no hả? Sau này thành thật một chút cho ta, đừng đi lung tung.
Lý Anh Nương bị cha răn dạy thì rụt đầu, trốn sau lưng mẹ: "Mẹ, cha không thương con, vậy mà lại nói đỡ cho Liễu mọi rợ và bốn đứa con hoang kia."
Lý lão phu nhân cũng rất tức giận, bình thường Liễu Phán Nhi này coi như tôn kính với bà ta, không ngờ bây giờ lại lộ ra nguyên hình, rõ là thứ chẳng tốt đẹp gì.
"Ngươi câm miệng đi." Lý lão phu nhân tức tối nói, câm một miếng bánh đưa cho Lý Anh Nương.
Lý Anh Nương nhìn bánh bột ngô thô ráp trong tay, nghĩ đến trứng chim vừa giành được, nhất thời có chút nuốt không trôi.
Con dâu lớn và con dâu thứ hai của Lý gia, bình thường quan hệ với Liễu Phán Nhi không tốt, nhưng cũng rất phản cảm với cô tiểu cô vừa lười vừa tham này.
Tiểu cô khó chơi chịu thiệt thòi ở chỗ Liễu Phán Nhi, bị mắng đuổi về, các nàng cũng không dám chọc vào ổ kiến lửa Liễu Phán Nhi này.
Vừa rồi Liễu Phán Nhi mắng Lý Anh Nương một trận, lập tức khiến bốn đứa nhỏ thay đổi cách nhìn nhận về nàng.
Ví dụ như lúc ăn cơm, Lý Đại Bảo tự mình rót cho Liễu Phán Nhi một ly nước, Lý Dung cho Liễu Phán Nhi thêm một nắm cơm, Lý Nam đút trứng chim cút cho Liễu Phán Nhị, Lý Tiểu Bảo nhìn thấy thức ăn trên nắm cơm của Liễu Phán Nhi rơi xuống quần áo thì lén duỗi tay hất lá rau từ trên người Liễu Phán Nhi xuống.
Đối với sự thay đổi của sắp nhỏ, Liễu Phán Nhi có thể cảm giác được, tâm trạng không hiểu sao trở nên tốt hơn, cũng không bởi vì sự xuất hiện của Lý Anh Nương và người Lý gia mà bị ảnh hưởng.
Trong thôn nhiều người nên sức cũng lớn, đây là chỗ tốt, nhưng đồng thời cũng cạnh tranh nhiêu hơn, đánh chửi tranh chấp.
Liễu Phán Nhi mặc kệ, đi tới trước mặt phu nhân trưởng thôn Chu Thúy Hoa: "Thím Thúy Hoa, tranh thủ lúc nghỉ trưa, ta tính đi đào rau dại, bốn đứa nhỏ nhà ta ở đây, phiền thím trông giúp ta một chút."
Chu Thúy Hoa nhìn về phía Liễu Phán Nhi cách đó không xa, cười nói: "Nhà Nguyên Thanh, ngươi yên tâm đi tìm rau dại, tụi nhỏ ở đây, mọi người đều sẽ trông coi họ."
Liễu Phán Nhi gật đầu, nhắc thêm một câu: "Thím, cha mẹ chồng ta từ nhỏ đã không thương Nguyên Thanh, đối với mấy đứa nhỏ Nguyên Thanh mang vê cũng không quan tâm gì. Ta không lo những người khác trong thôn bắt nạt Đại Bảo A Dung, ngược lại sợ cha mẹ chồng và tiểu cô."
Chu Thúy Hoa nghe vậy lập tức hiểu ra, trên khuôn mặt tiều tụy hiện lên một tia đồng tình: "Yên tâm đi, nhà Nguyên Thanh, lòng ta hiểu."
"Đa tạ thím." Liễu Phán Nhi cảm tạ, thừa cơ nhét trứng chim cút vào tay Chu Thúy Hoa.
Chu Thúy Hoa cũng không khách sáo, nhận lấy.
Liễu Phán Nhi trả lời, vác rổ lên, xoa đầu A Nam: "A Nam ở nhà nghe lời ca ca tỷ tỷ, ta đi xung quanh xem có đào được rau dại không."
A Nam chỉ lương thực trên xe bò: "Có đồ ăn rồi."
Liễu Phán Nhi cười dịu dàng giải thích: "Chúng ta chạy nạn, không biết phải chạy bao lâu, số lương thực này không thể tiêu pha. Đại Bảo, A Dung, ta giao Tiểu Bảo, A Dung và lương thực xe bò của chúng ta cho các ngươi trông coi, trông được không?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy nhom của Lý Đại Bảo đầy vẻ nghiêm túc, liên tục gật đầu: "Ta sẽ che chở đệ đệ muội muội, cũng sẽ che chở xe bò và lương thực của chúng ta.
Lý Dung nhướng mày, bởi vì quá mức gầy yếu, mắt to và đen hơn, hất cằm kiêu ngạo, đanh đá như quả ớt nhỏ: "Ai cướp đồ nhà ta, ta mắng hắn không ngóc đầu lên được."
Liễu Phán Nhi cười cười, lúc này mới xách giỏ vào rừng tìm rau dại, đồng thời nàng cũng muốn tìm một nơi không có người, vào kho hàng nhìn xem.
Tối hôm qua nàng đang ngủ thì bỗng mơ thấy kho hàng trên người nàng trở nên to rộng hơn, nàng muốn đi vào xem thử.
Vào sâu trong rừng rậm, thấy xung quanh không có ai, Liễu Phán Nhi không thử nhiều, nín thở tập trung tinh thần, đầu nghĩ đến việc vào nhà kho, nàng liên vào.
Kho hàng vốn chỉ có bốn năm mét vuông, chỉ đặt một kệ hàng rộng hai mét, bây giờ mở rộng ước chừng gấp đôi, xuất hiện thêm một kệ hàng nữa.
Liễu Phán Nhi lòng như hoa nở, hóa ra mọi thứ trong mơ đều là thật. Liễu Phán Nhi chạy lên kệ để hàng xem, trên kệ lại có mười thùng khoai tây cỡ bằng bàn tay.
Liễu Phán Nhi xếp đầy một giỏ, ra khỏi nhà kho mới sực nhớ tại sao nhà kho này lại mở rộng? Cứ cách một đoạn thời gian nó sẽ to lên, hay vì nguyên nhân khác?
Liễu Phán Nhi không rõ nguyên do, đành chậm rãi tìm tòi.
Liễu Phán Nhi lại đào một ít rau dại, đầy một giỏ lớn, rửa sạch trong dòng suối sắp khô cạn rồi mới mang về.
Nàng còn phát hiện một ít dược liệu trị cảm lạnh và tiêu chảy ở sâu trong rừng, thế là hái về hết.
Trên đường chạy nạn, điều kiện ác liệt, ngã bệnh là chuyện không thể tránh khỏi. Người đi xa quê, lỡ tới nơi dã ngoại hoang vu, có tiền cũng không có thuốc mà mua.
Liễu Phán Nhi không bỏ vào rổ được, đành để trong kho hàng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lý Anh Nương vẫn chú ý bên này, đợi đến khi Liễu Phán Nhi đi rồi, trong tay cầm một nắm hạt bí, thong thả đi tới.
Lý Dung và Lý Đại Bảo như lâm đại địch, một đứa chắn trước người đệ đệ muội muội, Lý Đại Bảo che chở đồ đạc nhà mình.
"Mẹ kế các ngươi đối xử với các ngươi tệ như vậy, các ngươi vậy mà vẫn nghe lời nàng ta, đúng là đê tiện." Lý Anh Nương vừa dáo dác nhìn chung quanh vừa khinh bỉ nói.
Lý Nam nghe cô út xấu xa mắng mẹ kế thì từ sau lưng tỷ tỷ thò đầu ra: "Mẹ kế không xấu, ngươi mới xấu."
Danh sách chương