????????
Đường Kỷ Chi từ từ ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt không có tâm tình gì, lạnh nhạt như một cái máy, không, càng giống một con rối hơn.
Mà khác với con rối là cậu ta có làn da mềm mại như con người, sẽ hô hấp, chỉ là ánh mắt vô hồn.
Cậu ta là Thời Tiểu An, lại cũng không phải Thời Tiểu An.
Mặc dù Đường Kỷ Chi chỉ từng ở chung mấy ngày với Thời Tiểu An, nhưng trong ký ức của cậu Thời Tiểu An rất thích cười, lúc cười rộ lên sẽ lộ ra một đôi răng nanh rất đáng yêu.
La Điệt bảo vệ cậu ta rất khá, cho dù ở cái đảo ăn thịt người này, cũng giữ lại nét ngây thơ của thiếu niên.
Cậu ta một bên ghét bỏ Đường Kỷ Chi, một bên lại như tiểu đại nhân chủ động bảo vệ người mới này.
Nếu như ở thế giới cũ, cậu ta vẫn còn là một học sinh cấp hai đeo balo ra vào vườn trường, đánh nhau với bạn học.
Theo đánh giá của Đường Kỷ Chi, Thời Tiểu An đi về phía trước một bước.
"Dừng." Đường Kỷ Chi nói.
Thời Tiểu An thu chân về, khôi phục động tác trước đó, mà đầu cậu ta hơi lắc lắc, con ngươi sâu thẳm vào đúng lúc này phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Đôi môi cậu ta khẽ nhếch, nói một chữ: "Dừng."
Đường Kỷ Chi nhìn cậu ta, thử dò xét nói: "Cậu biết cậu là ai không?"
"Anh biết anh là ai không."
Đường Kỷ Chi: "Tôi đang hỏi cậu, cậu là ai, cậu đừng nhại lại lời tôi."
"Tôi đang hỏi anh, anh là ai, anh đừng nhại lại lời tôi."
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu nhức đầu.
La Điệt cố chấp muốn ở lại tìm Thời Tiểu An, cho nên Đường Kỷ Chi mới nghĩ, nếu như thứ cậu vẽ có thể biến thành thật thì thử vẽ một Thời Tiểu An thử xem cậu ta có đi ra không.
Bây giờ Thời Tiểu An thật sự đi ra, nhưng ngoại trừ thân thể giống Thời Tiểu An như đúc thì Thời Tiểu An mới này tựa như một đứa bé mới sinh.
Đứa bé mới sinh không biết nói chuyện, cậu ta ngược lại sẽ nói, nhưng là người khác nói một câu, cậu ta học một câu.
Cậu phải mang Thời Tiểu An này về sao? Giải thích thế nào đây?
Đang nghĩ ngợi, Thời Tiểu An bỗng nhiên khom lưng tựa đầu lại gần, tiếp đó cậu ta nhe răng nở nụ cười, hai cái răng khểnh lộ ra, không có gì khác với Thời Tiểu An trước kia.
Đường Kỷ Chi chạm mắt với cậu ta, trong lòng dâng lên một loại rung động nhè nhẹ.
Cậu chậm rãi, gằn từng chữ: "Nhớ kỹ, cậu là Thời Tiểu An."
Ánh mắt trống rỗng của Thời Tiểu An chợt gợn sóng, nhưng cảm xúc lại không quá rõ ràng, cậu ta cũng lặp lại từng câu từng chữ của Đường Kỷ Chi: "Tôi là Thời Tiểu An."
Mà chủ ngữ đã thay đổi, cậu ta dùng "tôi".
"Rất tốt." Đường Kỷ Chi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Thời Tiểu An có suy nghĩ của bản thân là được rồi.
Từ dưới đất đứng lên, trước mắt cậu đột nhiên tối sầm lại, sức lực trong tứ chi trong nháy mắt bị rút hết, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Trái tim trong lồng ngực cậu điên cuồng co rút, đau đớn vì nghẹt thở truyền đến.
Suy nghĩ của cậu rất tỉnh táo, lại không cách nào khống chế thân thể của mình.
Thân thể của cậu tựa hồ trở nên rất nhẹ, cảm giác như mình bay lên giống con diều, rồi lại có cái dây kéo cậu lại làm cậu không thể bay đi.
Đường Kỷ Chi nỗ lực siết chặt các ngón tay.
"Nhân loại làm sao vậy?"
"Đã chết rồi hả?"
"Tại sao đột nhiên chết rồi?"
Dây leo nhô ra khỏi đất, chúng nó nghi hoặc hỏi thăm lẫn nhau, trong đó một cọng dây leo cố gắng chạm vào Đường Kỷ Chi.
Kết quả cọng dây leo kia lại không cẩn thận đụng tới bản vẽ trên người Đường Kỷ Chi—— Bản vẽ vốn vẫn đang mở ra, sau khi Thời Tiểu An biến mất, phần giấy khôi phục lại màu trắng như tuyết.
Một giây sau, bản thể của Dây Leo Quỷ ẩn sâu trong đất cảm giác được một sức hút kinh khủng, một đống dây leo thô to dưới đất chui lên, tiếp đó biến mất không còn tăm hơi.
Cùng lúc đó, trên tờ giấy trắng như tuyết chậm rãi hiện ra dáng dấp của Dây Leo Quỷ.
【...??? 】
【 Đậu xanh! 】
【 Đù má cái thao tác như thần này! 】
【 Phắc, thế mà thu vào? 】
【 Đây đây đây là cái thao tác thần kỳ gì vậy? 】
【 Ăn gian chắc rồi! Bật hack cũng không dám bật như vậy đâu! 】
【 OMG! Vừa có thể biến thứ vẽ ra thành đồ thật, còn có thể thu đồ thật thành hình vẽ bên trong, kích thích như thế sao? Bản vẽ kia rốt cuộc là thứ gì! 】
...
Trước mắt Đường Kỷ Chi chợt lóe vô số làn đạn màu đỏ, cậu nhắm mắt lại.
Lúc Dây Leo Quỷ biến mất lại dùng hình thức tranh vẽ xuất hiện trong bản vẽ, cậu cảm giác thân thể của mình đột nhiên trở lại chỗ cũ, tần suất tim đập khôi phục bình thường, tứ chi khôi phục khí lực.
Giống như vừa ăn thực phẩm bổ sung năng lượng vậy, lần suy yếu vừa nãy tựa như chỉ là ảo giác.
Cho nên...!Cậu vẽ ra Thời Tiểu An, Thời Tiểu An biến thành người thật đã tiêu hao năng lượng của cậu, vì vậy bản vẽ thu Dây Leo Quỷ vào bổ sung năng lượng cậu đã mất đi?
Đường Kỷ Chi ngồi ổn định lại, cẩn thận cầm lấy bản vẽ.
Trên giấy là một đống dây leo màu đỏ sậm đan xen với nhau.
Ngón tay cậu lướt qua hình vẽ, một mảnh bóng loáng, ngón tay thậm chí còn dính chút mực, những thứ này giống như đang nói cho cậu biết, đây là thứ cậu mới vừa vẽ lên.
Đường Kỷ Chi: "..."
Thời Tiểu An bình tĩnh đứng ở bên cạnh, biểu cảm gì cũng không có.
Đường Kỷ Chi nhìn cậu ta, lại nhìn bản vẽ, cuối cùng cậu đứng lên, mở ra mới một tờ giấy khác, sau đó kéo ngón tay của Thời Tiểu An đặt lên.
Cái gì cũng không xảy ra, Thời Tiểu An cũng không biến mất, sau đó lại xuất hiện bên trong bản vẽ như trong tưởng tượng của cậu.
Thời Tiểu An nháy mắt một cái, trong ánh mắt toát ra chút tò mò.
Đường Kỷ Chi xoa xoa huyệt thái dương, lần này thì hay rồi, bây giờ không nhét Thời Tiểu An về bản vẽ được, ngược lại không hiểu sao lại nuốt Dây Leo Quỷ vào.
Cậu lật lại tờ giấy có hình dây leo kia, mặc dù không nghe được tiếng của dây leo, nhưng trong lòng cậu có thể cảm giác được dây leo đang kinh hãi gào khóc.
Cậu thử dùng hai ngón tay gắp hình dây leo lên, xem thử có thể gắp tụi nó ra hay không.
Không có hiệu lực.
Thứ ngón tay cậu lướt qua chính là hình ảnh trơn nhẵn.
Đường Kỷ Chi: "..."
Không chờ cậu tiếp tục thăm dò, giọng Đường Nghiên vang lên cách đó không xa——
"Bé đáng yêu, cậu đi đâu rồi?"
Bất đắc dĩ, Đường Kỷ Chi cũng không quản dây leo có thể nghe được lời của mình hay không, cậu nói với hình vẽ: "Dây leo nhỏ ngoan nha, đừng khóc, trước cứ đợi ở đây, chờ tao nghiên cứu rõ ràng sẽ thả tụi mày ra."
Sau khi cậu nói ra câu này, cậu cảm giác dây leo yên tĩnh lại, ít nhất không khóc nữa.
Đường Kỷ Chi tạm thời đè xuống tất cả nghi hoặc, bò lên khỏi hố, quay người vừa muốn bắt chuyện với Thời Tiểu An, người sau đã nhanh nhẹn bò lên theo.
Hít sâu một cái, sửa sang lại tâm tình, Đường Kỷ Chi cất giọng nói: "La Điệt! Tôi tìm thấy Tiểu An rồi!"
La Điệt đang thu dọn đồ đạc, hắn đổ hết đồ trong cái balo Đường Kỷ Chi vừa nhặt ra, để lại một bộ quần áo cho mình, còn lại vốn là muốn cho Lam Đồng, người sau lại dùng ánh mắt cự tuyệt.
Sau khi Đường Kỷ Chi ôm xương thỏ đi, Tiểu Võ thấy La Điệt khăng khăng muốn ở lại tìm Tiểu An, liền hỏi một câu Tiểu An là ai.
La Điệt trả lời: "Em trai, bị lạc."
Tiểu Võ và Đường Nghiên không nghĩ nhiều.
Đường Nghiên thậm chí còn nói đưa thêm cho hắn một ít vũ khí, La Điệt do dự một chút nhưng cũng không từ chối.
Lúc nghe Đường Kỷ Chi nói đã tìm được Thời Tiểu An, Tiểu Võ vui vẻ nói: "La Điệt, quá tốt rồi, tìm được em trai của anh rồi, anh có thể cùng chúng tôi về bộ lạc."
Thân thể La Điệt cứng đờ, không dám quay người lại.
Tiểu Võ cảm thấy phản ứng La Điệt rất kỳ quái, cậu ta tò mò đánh giá thiếu niên bên người Đường Kỷ Chi so với cậu ta không nhỏ hơn là mấy.
Dù sao cũng cùng về bộ lạc nên cậu ta muốn xem thử đây là hạng người gì, tránh việc ở trên đường xảy ra tranh chấp.
Nói cho cùng cậu ta và Đường Nghiên chỉ có hai người, chỉ cùng mấy người Đường Kỷ Chi ăn bữa cơm, thật ra cũng không tính là có giao tình sâu đậm.
Bây giờ đối phương nhiều thêm một người, tổng cộng bốn người.
Lỡ như bọn họ sinh ra tâm tư giết người cướp của, cậu ta và Đường Nghiên sẽ gặp nguy hiểm.
Đam Mỹ H Văn
Đường Kỷ Chi đến gần, Đường Nghiên nhíu mày nhìn Thời Tiểu An yên tĩnh, cười nói: "Lại thêm một bé đáng yêu."
La Điệt vẫn quay lưng lại với Đường Kỷ Chi.
Đường Kỷ Chi nhìn sang, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sau đó nhẹ nhàng đẩy Thời Tiểu An, cậu nói: "Tôi vừa nãy thấy có người đến gần, không ngờ sẽ là Tiểu An.
Nhưng hình như Tiểu An hơi khác trước đây, cậu ta hình như đã mất trí nhớ."
La Điệt rốt cục cũng quay người lại.
Trong khoảng khắc nhìn thấy Thời Tiểu An, con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, trong mắt lộ ra bất ngờ cực lớn, lại xen lẫn cảm xúc khó tin, còn có mấy phần khó thốt nên lời.
Cho nên mấy giây sau, người đàn ông như núi cao này thế mà đỏ cả vành mắt.
"Tiểu An?"
Thời Tiểu An có phản ứng, cậu ta nghiêng đầu nhìn La Điệt, giọng nói có hơi khô khan: "Anh."
Một lát sau, La Điệt duỗi ra hai tay kéo Thời Tiểu An vào ngực, một hồi lâu mới khàn giọng nói: "Em còn sống."
Đường Kỷ Chi lặng lẽ thở một hơi, trái tim lơ lửng giữa trời rốt cuộc cũng trở lại vị trí cũ, may là La Điệt không có nghi ngờ gì.
Đồng thời, phản ứng của Thời Tiểu An khiến trong lòng cậu nổi lên nghi ngờ.
Thời Tiểu An mà cậu vẽ ra này, đến cùng có tính là Thời Tiểu An hay không đây.
Nhưng mà vừa nãy Thời Tiểu An lại gọi một tiếng "anh", cậu không có dạy cậu ta như vậy.
Lúc này, cậu cảm giác một tầm mắt lạnh lẽo rơi trên mặt mình, theo bản năng ngẩng đầu, lại đối diện với đôi mắt màu xanh lam lạnh lẽo.
Mỗi lần chạm mắt với Lam Đồng, da đầu Đường Kỷ Chi đều tê rần lên, lần này cũng không ngoại lệ.
Cậu không biết làm gì khác hơn là cong môi cười cười với Lam Đồng.
Lam Đồng cụp mắt, thu hồi tầm mắt.
La Điệt nhận ra Thời Tiểu An không đúng, nhưng bởi vì Đường Kỷ Chi từng nói Thời Tiểu An hình như mất trí nhớ nên hắn không nghĩ nhiều.
Hắn hỏi Thời Tiểu An cái gì, người sau hoặc là lắc đầu hoặc là không nói lời nào, La Điệt cũng không hỏi nữa, xác nhận Thời Tiểu An mất trí nhớ.
Chỉ cần người vẫn còn sống là tốt rồi.
Nếu Thời Tiểu An đã tìm được, La Điệt tự nhiên mang theo Thời Tiểu An cùng đến bộ lạc.
Vì vậy mọi người thu dọn xong chuẩn bị lên xe bọc thép của Đường Nghiên.
Trong đầu Đường Kỷ Chi đều đang suy nghĩ đến chuyện bản vẽ, mãi đến tận khi lên xe, cậu mới phát hiện Lam Đồng đứng ở dưới, không có ý muốn lên.
Cậu rùng mình một cái: "Lam Đồng?"
Hai người một người ở trên xe, một người ở dưới xe, một người ngồi, một người đứng, gần trong gang tấc.
Bên trong cặp con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo kia tựa hồ giấu vô số bí mật, lại như không có thứ gì.
"Tôi muốn đi chỗ khác." Lam Đồng mở miệng, thanh tuyến vẫn lạnh lùng như trước.
Những người khác không dám mở miệng, thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn sang hướng Lam Đồng.
Đường Kỷ Chi cau mày: "Anh muốn đi đâu?"
Lam Đồng không nói gì, bỗng nhiên giơ tay, ngón tay lạnh lẽo rơi vào trên mặt của cậu.
Đường Kỷ Chi bị nhiệt độ lạnh lẽo này kích thích co rúm, nhưng cậu không lui lại, mà tiếp tục nhìn Lam Đồng, chờ đợi động tác kế tiếp của anh.
Không biết tại sao, lúc này từ trong đôi mắt của Lam Đồng cậu nhìn ra một sự quen thuộc, tựa như đã gặp nhau ở nơi nào đó rồi.
Tay Lam Đồng trượt xuống dừng ở túi của Đường Kỷ Chi, túi cậu ơi trĩu xuống, hình như Lam Đồng vừa thả thứ gì vào đó.
Lại sau đó Lam Đồng thu tay về.
Đường Kỷ Chi nói: "Vậy anh nhớ tới tự chăm sóc mình thật tốt, sau này có cơ hội sẽ gặp lại."
Lam Đồng gật đầu.
Sau một lát, chỗ lái xe truyền đến âm thanh của Đường Nghiên: "Tôi khởi động?"
"Đi thôi."
Xe khởi động, thân ảnh Lam Đồng càng ngày càng xa, mãi đến tận khi không nhìn thấy nữa.
Đường Kỷ Chi lặng lẽ mở túi ra, bên trong bỗng có thêm một mảnh vảy màu xanh lam lạnh lẽo.
Không chờ cậu mang ra nhìn kỹ, bản vẽ đặt trong túi đột nhiên duỗi ra một cọng dây mây tinh tế cuốn lấy miếng vảy, sau đó rụt trở lại.
Đường Kỷ Chi: "???!!!"
--- Hết chương 12
Quà lễ nha, chúc mn nghỉ lễ vui vẻ:3
Đường Kỷ Chi từ từ ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt không có tâm tình gì, lạnh nhạt như một cái máy, không, càng giống một con rối hơn.
Mà khác với con rối là cậu ta có làn da mềm mại như con người, sẽ hô hấp, chỉ là ánh mắt vô hồn.
Cậu ta là Thời Tiểu An, lại cũng không phải Thời Tiểu An.
Mặc dù Đường Kỷ Chi chỉ từng ở chung mấy ngày với Thời Tiểu An, nhưng trong ký ức của cậu Thời Tiểu An rất thích cười, lúc cười rộ lên sẽ lộ ra một đôi răng nanh rất đáng yêu.
La Điệt bảo vệ cậu ta rất khá, cho dù ở cái đảo ăn thịt người này, cũng giữ lại nét ngây thơ của thiếu niên.
Cậu ta một bên ghét bỏ Đường Kỷ Chi, một bên lại như tiểu đại nhân chủ động bảo vệ người mới này.
Nếu như ở thế giới cũ, cậu ta vẫn còn là một học sinh cấp hai đeo balo ra vào vườn trường, đánh nhau với bạn học.
Theo đánh giá của Đường Kỷ Chi, Thời Tiểu An đi về phía trước một bước.
"Dừng." Đường Kỷ Chi nói.
Thời Tiểu An thu chân về, khôi phục động tác trước đó, mà đầu cậu ta hơi lắc lắc, con ngươi sâu thẳm vào đúng lúc này phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Đôi môi cậu ta khẽ nhếch, nói một chữ: "Dừng."
Đường Kỷ Chi nhìn cậu ta, thử dò xét nói: "Cậu biết cậu là ai không?"
"Anh biết anh là ai không."
Đường Kỷ Chi: "Tôi đang hỏi cậu, cậu là ai, cậu đừng nhại lại lời tôi."
"Tôi đang hỏi anh, anh là ai, anh đừng nhại lại lời tôi."
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu nhức đầu.
La Điệt cố chấp muốn ở lại tìm Thời Tiểu An, cho nên Đường Kỷ Chi mới nghĩ, nếu như thứ cậu vẽ có thể biến thành thật thì thử vẽ một Thời Tiểu An thử xem cậu ta có đi ra không.
Bây giờ Thời Tiểu An thật sự đi ra, nhưng ngoại trừ thân thể giống Thời Tiểu An như đúc thì Thời Tiểu An mới này tựa như một đứa bé mới sinh.
Đứa bé mới sinh không biết nói chuyện, cậu ta ngược lại sẽ nói, nhưng là người khác nói một câu, cậu ta học một câu.
Cậu phải mang Thời Tiểu An này về sao? Giải thích thế nào đây?
Đang nghĩ ngợi, Thời Tiểu An bỗng nhiên khom lưng tựa đầu lại gần, tiếp đó cậu ta nhe răng nở nụ cười, hai cái răng khểnh lộ ra, không có gì khác với Thời Tiểu An trước kia.
Đường Kỷ Chi chạm mắt với cậu ta, trong lòng dâng lên một loại rung động nhè nhẹ.
Cậu chậm rãi, gằn từng chữ: "Nhớ kỹ, cậu là Thời Tiểu An."
Ánh mắt trống rỗng của Thời Tiểu An chợt gợn sóng, nhưng cảm xúc lại không quá rõ ràng, cậu ta cũng lặp lại từng câu từng chữ của Đường Kỷ Chi: "Tôi là Thời Tiểu An."
Mà chủ ngữ đã thay đổi, cậu ta dùng "tôi".
"Rất tốt." Đường Kỷ Chi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Thời Tiểu An có suy nghĩ của bản thân là được rồi.
Từ dưới đất đứng lên, trước mắt cậu đột nhiên tối sầm lại, sức lực trong tứ chi trong nháy mắt bị rút hết, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.
Trái tim trong lồng ngực cậu điên cuồng co rút, đau đớn vì nghẹt thở truyền đến.
Suy nghĩ của cậu rất tỉnh táo, lại không cách nào khống chế thân thể của mình.
Thân thể của cậu tựa hồ trở nên rất nhẹ, cảm giác như mình bay lên giống con diều, rồi lại có cái dây kéo cậu lại làm cậu không thể bay đi.
Đường Kỷ Chi nỗ lực siết chặt các ngón tay.
"Nhân loại làm sao vậy?"
"Đã chết rồi hả?"
"Tại sao đột nhiên chết rồi?"
Dây leo nhô ra khỏi đất, chúng nó nghi hoặc hỏi thăm lẫn nhau, trong đó một cọng dây leo cố gắng chạm vào Đường Kỷ Chi.
Kết quả cọng dây leo kia lại không cẩn thận đụng tới bản vẽ trên người Đường Kỷ Chi—— Bản vẽ vốn vẫn đang mở ra, sau khi Thời Tiểu An biến mất, phần giấy khôi phục lại màu trắng như tuyết.
Một giây sau, bản thể của Dây Leo Quỷ ẩn sâu trong đất cảm giác được một sức hút kinh khủng, một đống dây leo thô to dưới đất chui lên, tiếp đó biến mất không còn tăm hơi.
Cùng lúc đó, trên tờ giấy trắng như tuyết chậm rãi hiện ra dáng dấp của Dây Leo Quỷ.
【...??? 】
【 Đậu xanh! 】
【 Đù má cái thao tác như thần này! 】
【 Phắc, thế mà thu vào? 】
【 Đây đây đây là cái thao tác thần kỳ gì vậy? 】
【 Ăn gian chắc rồi! Bật hack cũng không dám bật như vậy đâu! 】
【 OMG! Vừa có thể biến thứ vẽ ra thành đồ thật, còn có thể thu đồ thật thành hình vẽ bên trong, kích thích như thế sao? Bản vẽ kia rốt cuộc là thứ gì! 】
...
Trước mắt Đường Kỷ Chi chợt lóe vô số làn đạn màu đỏ, cậu nhắm mắt lại.
Lúc Dây Leo Quỷ biến mất lại dùng hình thức tranh vẽ xuất hiện trong bản vẽ, cậu cảm giác thân thể của mình đột nhiên trở lại chỗ cũ, tần suất tim đập khôi phục bình thường, tứ chi khôi phục khí lực.
Giống như vừa ăn thực phẩm bổ sung năng lượng vậy, lần suy yếu vừa nãy tựa như chỉ là ảo giác.
Cho nên...!Cậu vẽ ra Thời Tiểu An, Thời Tiểu An biến thành người thật đã tiêu hao năng lượng của cậu, vì vậy bản vẽ thu Dây Leo Quỷ vào bổ sung năng lượng cậu đã mất đi?
Đường Kỷ Chi ngồi ổn định lại, cẩn thận cầm lấy bản vẽ.
Trên giấy là một đống dây leo màu đỏ sậm đan xen với nhau.
Ngón tay cậu lướt qua hình vẽ, một mảnh bóng loáng, ngón tay thậm chí còn dính chút mực, những thứ này giống như đang nói cho cậu biết, đây là thứ cậu mới vừa vẽ lên.
Đường Kỷ Chi: "..."
Thời Tiểu An bình tĩnh đứng ở bên cạnh, biểu cảm gì cũng không có.
Đường Kỷ Chi nhìn cậu ta, lại nhìn bản vẽ, cuối cùng cậu đứng lên, mở ra mới một tờ giấy khác, sau đó kéo ngón tay của Thời Tiểu An đặt lên.
Cái gì cũng không xảy ra, Thời Tiểu An cũng không biến mất, sau đó lại xuất hiện bên trong bản vẽ như trong tưởng tượng của cậu.
Thời Tiểu An nháy mắt một cái, trong ánh mắt toát ra chút tò mò.
Đường Kỷ Chi xoa xoa huyệt thái dương, lần này thì hay rồi, bây giờ không nhét Thời Tiểu An về bản vẽ được, ngược lại không hiểu sao lại nuốt Dây Leo Quỷ vào.
Cậu lật lại tờ giấy có hình dây leo kia, mặc dù không nghe được tiếng của dây leo, nhưng trong lòng cậu có thể cảm giác được dây leo đang kinh hãi gào khóc.
Cậu thử dùng hai ngón tay gắp hình dây leo lên, xem thử có thể gắp tụi nó ra hay không.
Không có hiệu lực.
Thứ ngón tay cậu lướt qua chính là hình ảnh trơn nhẵn.
Đường Kỷ Chi: "..."
Không chờ cậu tiếp tục thăm dò, giọng Đường Nghiên vang lên cách đó không xa——
"Bé đáng yêu, cậu đi đâu rồi?"
Bất đắc dĩ, Đường Kỷ Chi cũng không quản dây leo có thể nghe được lời của mình hay không, cậu nói với hình vẽ: "Dây leo nhỏ ngoan nha, đừng khóc, trước cứ đợi ở đây, chờ tao nghiên cứu rõ ràng sẽ thả tụi mày ra."
Sau khi cậu nói ra câu này, cậu cảm giác dây leo yên tĩnh lại, ít nhất không khóc nữa.
Đường Kỷ Chi tạm thời đè xuống tất cả nghi hoặc, bò lên khỏi hố, quay người vừa muốn bắt chuyện với Thời Tiểu An, người sau đã nhanh nhẹn bò lên theo.
Hít sâu một cái, sửa sang lại tâm tình, Đường Kỷ Chi cất giọng nói: "La Điệt! Tôi tìm thấy Tiểu An rồi!"
La Điệt đang thu dọn đồ đạc, hắn đổ hết đồ trong cái balo Đường Kỷ Chi vừa nhặt ra, để lại một bộ quần áo cho mình, còn lại vốn là muốn cho Lam Đồng, người sau lại dùng ánh mắt cự tuyệt.
Sau khi Đường Kỷ Chi ôm xương thỏ đi, Tiểu Võ thấy La Điệt khăng khăng muốn ở lại tìm Tiểu An, liền hỏi một câu Tiểu An là ai.
La Điệt trả lời: "Em trai, bị lạc."
Tiểu Võ và Đường Nghiên không nghĩ nhiều.
Đường Nghiên thậm chí còn nói đưa thêm cho hắn một ít vũ khí, La Điệt do dự một chút nhưng cũng không từ chối.
Lúc nghe Đường Kỷ Chi nói đã tìm được Thời Tiểu An, Tiểu Võ vui vẻ nói: "La Điệt, quá tốt rồi, tìm được em trai của anh rồi, anh có thể cùng chúng tôi về bộ lạc."
Thân thể La Điệt cứng đờ, không dám quay người lại.
Tiểu Võ cảm thấy phản ứng La Điệt rất kỳ quái, cậu ta tò mò đánh giá thiếu niên bên người Đường Kỷ Chi so với cậu ta không nhỏ hơn là mấy.
Dù sao cũng cùng về bộ lạc nên cậu ta muốn xem thử đây là hạng người gì, tránh việc ở trên đường xảy ra tranh chấp.
Nói cho cùng cậu ta và Đường Nghiên chỉ có hai người, chỉ cùng mấy người Đường Kỷ Chi ăn bữa cơm, thật ra cũng không tính là có giao tình sâu đậm.
Bây giờ đối phương nhiều thêm một người, tổng cộng bốn người.
Lỡ như bọn họ sinh ra tâm tư giết người cướp của, cậu ta và Đường Nghiên sẽ gặp nguy hiểm.
Đam Mỹ H Văn
Đường Kỷ Chi đến gần, Đường Nghiên nhíu mày nhìn Thời Tiểu An yên tĩnh, cười nói: "Lại thêm một bé đáng yêu."
La Điệt vẫn quay lưng lại với Đường Kỷ Chi.
Đường Kỷ Chi nhìn sang, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sau đó nhẹ nhàng đẩy Thời Tiểu An, cậu nói: "Tôi vừa nãy thấy có người đến gần, không ngờ sẽ là Tiểu An.
Nhưng hình như Tiểu An hơi khác trước đây, cậu ta hình như đã mất trí nhớ."
La Điệt rốt cục cũng quay người lại.
Trong khoảng khắc nhìn thấy Thời Tiểu An, con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, trong mắt lộ ra bất ngờ cực lớn, lại xen lẫn cảm xúc khó tin, còn có mấy phần khó thốt nên lời.
Cho nên mấy giây sau, người đàn ông như núi cao này thế mà đỏ cả vành mắt.
"Tiểu An?"
Thời Tiểu An có phản ứng, cậu ta nghiêng đầu nhìn La Điệt, giọng nói có hơi khô khan: "Anh."
Một lát sau, La Điệt duỗi ra hai tay kéo Thời Tiểu An vào ngực, một hồi lâu mới khàn giọng nói: "Em còn sống."
Đường Kỷ Chi lặng lẽ thở một hơi, trái tim lơ lửng giữa trời rốt cuộc cũng trở lại vị trí cũ, may là La Điệt không có nghi ngờ gì.
Đồng thời, phản ứng của Thời Tiểu An khiến trong lòng cậu nổi lên nghi ngờ.
Thời Tiểu An mà cậu vẽ ra này, đến cùng có tính là Thời Tiểu An hay không đây.
Nhưng mà vừa nãy Thời Tiểu An lại gọi một tiếng "anh", cậu không có dạy cậu ta như vậy.
Lúc này, cậu cảm giác một tầm mắt lạnh lẽo rơi trên mặt mình, theo bản năng ngẩng đầu, lại đối diện với đôi mắt màu xanh lam lạnh lẽo.
Mỗi lần chạm mắt với Lam Đồng, da đầu Đường Kỷ Chi đều tê rần lên, lần này cũng không ngoại lệ.
Cậu không biết làm gì khác hơn là cong môi cười cười với Lam Đồng.
Lam Đồng cụp mắt, thu hồi tầm mắt.
La Điệt nhận ra Thời Tiểu An không đúng, nhưng bởi vì Đường Kỷ Chi từng nói Thời Tiểu An hình như mất trí nhớ nên hắn không nghĩ nhiều.
Hắn hỏi Thời Tiểu An cái gì, người sau hoặc là lắc đầu hoặc là không nói lời nào, La Điệt cũng không hỏi nữa, xác nhận Thời Tiểu An mất trí nhớ.
Chỉ cần người vẫn còn sống là tốt rồi.
Nếu Thời Tiểu An đã tìm được, La Điệt tự nhiên mang theo Thời Tiểu An cùng đến bộ lạc.
Vì vậy mọi người thu dọn xong chuẩn bị lên xe bọc thép của Đường Nghiên.
Trong đầu Đường Kỷ Chi đều đang suy nghĩ đến chuyện bản vẽ, mãi đến tận khi lên xe, cậu mới phát hiện Lam Đồng đứng ở dưới, không có ý muốn lên.
Cậu rùng mình một cái: "Lam Đồng?"
Hai người một người ở trên xe, một người ở dưới xe, một người ngồi, một người đứng, gần trong gang tấc.
Bên trong cặp con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo kia tựa hồ giấu vô số bí mật, lại như không có thứ gì.
"Tôi muốn đi chỗ khác." Lam Đồng mở miệng, thanh tuyến vẫn lạnh lùng như trước.
Những người khác không dám mở miệng, thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn sang hướng Lam Đồng.
Đường Kỷ Chi cau mày: "Anh muốn đi đâu?"
Lam Đồng không nói gì, bỗng nhiên giơ tay, ngón tay lạnh lẽo rơi vào trên mặt của cậu.
Đường Kỷ Chi bị nhiệt độ lạnh lẽo này kích thích co rúm, nhưng cậu không lui lại, mà tiếp tục nhìn Lam Đồng, chờ đợi động tác kế tiếp của anh.
Không biết tại sao, lúc này từ trong đôi mắt của Lam Đồng cậu nhìn ra một sự quen thuộc, tựa như đã gặp nhau ở nơi nào đó rồi.
Tay Lam Đồng trượt xuống dừng ở túi của Đường Kỷ Chi, túi cậu ơi trĩu xuống, hình như Lam Đồng vừa thả thứ gì vào đó.
Lại sau đó Lam Đồng thu tay về.
Đường Kỷ Chi nói: "Vậy anh nhớ tới tự chăm sóc mình thật tốt, sau này có cơ hội sẽ gặp lại."
Lam Đồng gật đầu.
Sau một lát, chỗ lái xe truyền đến âm thanh của Đường Nghiên: "Tôi khởi động?"
"Đi thôi."
Xe khởi động, thân ảnh Lam Đồng càng ngày càng xa, mãi đến tận khi không nhìn thấy nữa.
Đường Kỷ Chi lặng lẽ mở túi ra, bên trong bỗng có thêm một mảnh vảy màu xanh lam lạnh lẽo.
Không chờ cậu mang ra nhìn kỹ, bản vẽ đặt trong túi đột nhiên duỗi ra một cọng dây mây tinh tế cuốn lấy miếng vảy, sau đó rụt trở lại.
Đường Kỷ Chi: "???!!!"
--- Hết chương 12
Quà lễ nha, chúc mn nghỉ lễ vui vẻ:3
Danh sách chương