Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 15
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Ngay lúc Đường Kỷ Chi đang phiền muộn, cửa bỗng nhiên bị gõ.
"Kỷ Chi." Là La Điệt.
Đám dây dưa hấu này nếu bị La Điệt nhìn thấy thì cậu biết giải thích thế nào đây?
Đường Kỷ Chi đành im lặng không lên tiếng, giả bộ đang ngủ.
Quả nhiên, La Điệt không nghe thấy người trong hang động đáp lại, cho rằng cậu đang ngủ nên quay người đi.
Đường Kỷ Chi đau đầu nhìn đám dây leo này, cuối cùng vẫn hái ba trái dưa hấu nhỏ bỏ vào túi—— Không ăn được thì giữ lại làm kỷ niệm cũng ổn.
Tốt xấu gì cũng là do cậu vẽ.
Thế nhưng, rõ ràng là dựa theo tỉ lệ bình thường để vẽ, tại sao lại nhỏ như vậy?
Đường Kỷ Chi nghĩ mãi mà không ra, cậu nhặt dây dưa hấu màu xanh lên, để sát vào nhìn kỹ, trước mắt đột nhiên chợt lóe một cái làn đạn màu đỏ sáng chói ——
Là【 Ta thật sự là tam hoàng tử 】mà cậu nhìn quen mắt phát ra: 【 Ngu ngốc, cái này vốn không phải dây dưa hấu! Dây dưa hấu như vậy này! 】.
Truyện Nữ Phụ
Trước mắt cậu xuất hiện một tấm ảnh.
Đường Kỷ Chi: "..."
Làn đạn thế mà có thể phát ảnh à? Hay là đặc quyền VIP?
Không để ý tới vấn đề này, Đường Kỷ Chi nhìn tấm ảnh.
Trong ảnh là trái dưa hấu vùi mình trong đám dây dưa hấu, cậu nhìn tấm ảnh lại so sánh với dây dưa hấu trong tay mình, linh quang lóe lên: Có phải vì cậu vẽ dây dưa hấu không đúng, cho nên quả dưa hấu mới nhỏ như thế?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, cậu vứt dây dưa hấu qua một bên rồi nằm xuống giường, nhớ lại hình ảnh vừa liếc qua ban nãy, tựa như photo , cậu vẽ lên bản vẽ.
Không lâu sau khi dừng bút, nét vẽ trên giấy dần biến mất, Đường Kỷ Chi chờ đợi bất ngờ ập đến—— Sau đó một đám dây dưa hấu bỗng dưng xuất hiện, song lần này tìm từ góc đến ngọn mà một quả dưa hấu tí hon cũng không thấy đâu.
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu ngã lên giường, thôi, đừng giãy giụa nữa.
Cậu đã nhận rõ hiện thực: Không phải cậu vẽ có vấn đề, mà có thể là do trái cây có thể ăn bản vẽ không phun ra được.
Thở dài, Đường Kỷ Chi khép lại bản vẽ, quyết định không làm khó dễ nó nữa.
Sau đó cậu lại buồn rầu vì chuyện không biết xử lý hai dây dưa hấu thật giả này ra sao, bị bất kỳ ai nhìn thấy hai đống này cũng không ổn.
Khi cậu chuẩn bị thử xem có thể nhét nó về trong tranh hay không, bỗng thấy màu sắc hai đống dây dưa hấu bỗng nhiên nhạt đi, dần dần khô héo, cuối cùng biến mất trong không khí.
Giải quyết tốt đẹp vấn đề của cậu.
Cực kỳ tri kỷ.
Đường Kỷ Chi xuống giường, mở sổ tay sinh tồn bộ lạc trên bàn ra.
Bên trong chỉ có ngắn ngủn mười trang, cậu bỏ ra chút thời gian xem hết, cuối cùng cũng rõ sự vận hành của bộ lạc.
Người có lá gan lớn, giá trị vũ lực cao thì có thể ra bên ngoài săn giết ma vật, dùng vật liệu quý hiếm đổi lấy vũ khí hoặc đồ ăn tương ứng.
Người có giá trị vũ lực thấp, không dám ra ngoài săn giết ma vật nhưng lại muốn sống trong bộ lạc, nếu như biết kỹ thuật, có thể đến tìm nhân viên kiểm tra Mao Toại tự đề cử mình.
Sau khi trải qua quá trình xác nhận sẽ tiến vào đội nghiên cứu khoa học, ở đây có thể nhận được sinh hoạt tốt nhất.
—— Ví dụ như có thể ăn gạo bình thường.
Nếu như cái gì cũng không biết, có thể đến bộ phận sản xuất để nhận công việc, bộ lạc sẽ cung cấp quả chua và nước miễn phí, bảo đảm không chết đói.
Nói chung, bộ lạc sẽ ưu tiên cung cấp đãi ngộ tốt nhất cho người có học vấn và có giá trị, đồng thời cũng sẽ bảo đảm người nhỏ yếu có thể sinh tồn an toàn.
Muốn sinh hoạt có chất lượng hơn thì nhất định phải trả giá —— Ba đến năm người tạo thành tiểu đội đi ra ngoài săn giết ma vật.
Muốn có một cuộc sống chất lượng cao, tất nhiên phải có nguy hiểm kèm theo, sống chết do mệnh.
Lúc Đường Kỷ Chi vừa tới trên đảo, nhiệm vụ hệ thống đưa ra cho cậu là sống tiếp trên đảo, cậu không có chí muốn làm việc lớn gì, có thể sống sót là tốt rồi.
Có điều bộ lạc không có thịt, cậu ở bên ngoài gặp phải động vật bình thường có thể nói là số may, nhưng trong bộ lạc xuất hiện động vật bình thường, vậy thì quá không bình thường rồi.
Hoặc là, đến bộ lạc cậu không thể ăn thịt nữa.
Hoặc là, lần thứ hai rời khỏi bộ lạc ra ngoài sống.
Hoặc là, cậu nghĩ ra một biện pháp để động vật bình thường xuất hiện trong bộ lạc trở thành chuyện bình thường, tất cả mọi người đều có thể ăn thịt, sẽ không nghi ngờ cậu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cái thứ nhất và thứ ba không phù hợp với tình hình thực tế cho lắm, lựa chọn thứ hai là tốt nhất, xem bộ lạc xem là nơi tiếp tế, lâu lâu trở về ở lại vài đêm.
Nếu như vậy, tạo thành một tiểu đội với Đường Nghiên và Tiểu Võ cũng rất tốt, mọi người đều là người quen.
Đang nghĩ ngợi, cửa lần thứ hai bị gõ ——
"Bé đáng yêu, cậu ở đâu."
Đường Kỷ Chi mở cửa, Đường Nghiên đã thay quần áo khác, cô dựa vào cạnh cửa, nhìn thấy Đường Kỷ Chi huýt sáo một hơi, đoạn nói: "Vốn là muốn tìm La Điệt, phát hiện anh ta và Tiểu An cũng không ở đây."
"Làm sao thế?" Đường Kỷ Chi hỏi.
Đường Nghiên cầm trong tay một tờ giấy, cười híp mắt vừa muốn nói chuyện, lại vào lúc này, một tiếng hét thảm đột ngột vang lên.
Vách đá mỗi tầng đều sẽ đào ra một cái lối đi thật dài làm thành hành lang, không có dãy phòng hộ, mà rộng gần hai mét, lúc đi cũng không quá đáng sợ.
Lúc này Đường Kỷ Chi và Đường Nghiên đang đứng trên hành lang, tiếng kêu thảm phát ra ở ngay tầng dưới.
Hai người bước lên phía trước, không đợi Đường Kỷ Chi cẩn thận từng li từng tí đi thăm dò, sắc mặt Đường Nghiên khẽ biến: "Không ổn! Là người lây nhiễm!"
Cô nhanh chóng rút súng đeo bên hông ra, trực tiếp chống tay lên cái trụ bên hành lang nhảy xuống dưới.
Đường Kỷ Chi: "!"
Trong chớp mắt, Đường Nghiên đã nhảy xuống.
Tầng mười ba có không ít người ở trong hang đá.
Người lây nhiễm phát bệnh đã hiện ra đặc trưng của ma vật, lần lượt từng tên từng tên xông vào trong hang đá, người trốn bên trong không có một ai may mắn sống sót.
Chờ một lát lại phát hiện trốn trong hang đá không an toàn, có không ít người hốt hoảng chạy ra khỏi hang.
Trong hoảng loạn, bất kỳ một ai sơ sẩy thì sẽ té từ hành lang xuống, phát ra tiếng gào tuyệt vọng, cuối cùng dùng một tiếng vang trầm thấp kết thúc.
Cùng lúc đó, đám người lây nhiễm nhảy lên hang động vốn đã biến thành nửa ma vật, chúng nó không xông vào hang đá nữa mà nhào thẳng đến những người này.
Đường Kỷ Chi nghe người ở tầng dưới kêu thảm thiết, họ vừa nhìn thấy ma vật đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, có người trốn trong hang đá, có người hoảng loạn chạy lên tầng trên.
Đường Kỷ Chi bị chen lấn lảo đảo một cái, đành phải lui về hang đá —— Cậu sợ bọn họ lấn cậu ngã xuống dưới, cao như vậy, lỡ mà ngã xuống vậy cậu không phải thành thịt băm à?
Cậu nghe thấy tiếng súng.
Hẳn là Đường Nghiên bắn.
Sau đó là một trận gầm rú không thuộc về con người, chuyện này có nghĩa là người lây nhiễm đã triệt để biến thành ma vật không còn ý thức của loài người nữa.
Cậu cầm lấy một bên ván cửa, cau mày: Không phải có máy kiểm tra sao, đồ chơi này thế mà đo lường không chuẩn?
Xoạt xoạt.
Trong tiếng gào lẫn tiếng kêu thảm thiết, Đường Kỷ Chi nghe thấy một loại âm thanh tương tự như tiếng cắt đồ.
Ngay sau đó cạnh mép hành lang trước mắt xuất hiện một cái móng vuốt sắc bén màu đen dính đầy chấy nhầy, móng vuốt của nó đâm vào vách đá như đâm đậu phụ, kèm theo đó là một mùi hôi rất khó ngửi, sau đó một con ma vật xấu xí xuất hiện trước mắt Đường Kỷ Chi.
Nó từ tầng mười ba trực tiếp bò lên tầng mười bốn.
Nó có thân thể và mắt kép giống như ong mật, nhưng phần lưng của nó không phải cánh, mà là sáu cái chân giống như con nhện, phần lưng vẫn còn dính một ít vụn quần áo của con người.
Ánh mắt Đường Kỷ Chi dừng trên mảnh vụn quần áo kia một chút.
Con ma vật này giống như hợp thể của ong mật và con nhện, hình thể lại lớn hơn mấy trăm lần so với chúng nó.
Cặp mắt kép đỏ sậm xen lẫn màu đen kia nhìn chằm chằm vào Đường Kỷ Chi, không có cảm xúc của loài người, chỉ có điên cuồng, tàn nhẫn của thú vật.
Nó muốn xé nát con mồi trước mắt.
Đường Kỷ Chi đối diện với nó.
Cậu biết ma vật này đã khóa cậu làm mục tiêu, sắp phát động tấn công với cậu.
Cho nên, cậu nên làm gì đây?
Một giây sau, lúc một cái chân của ma vật đâm tới, Đường Kỷ Chi sớm chuẩn bị sẵn sàng nhanh chóng lui về hang đá, cũng trở tay đóng cửa.
Cái chân đầy vuốt nhọn kia không ngoài suy đoán đã đâm xuyên qua cửa.
Lúc ma vật đầu chui vào, Đường Kỷ Chi lấy được bản vẽ.
Lúc toàn bộ thân thể ma vật chui vào, Đường Kỷ Chi đã lật tới tờ có dây leo kia.
Mùi vị khó ngửi tràn ngập trong hang đá, vách đá ma sát với vỏ ngoài của nó phát ra âm thanh cực kỳ khủng bố.
"Mấy bé cưng, ba cần các con giúp đỡ, các con không muốn ba bị ma vật này ăn mất chứ? Vậy thì các con sẽ không có ba đó." Âm thanh Đường Kỷ Chi rất bình tĩnh, cực kỳ tự giác nhập vai một ông ba.
Trong nháy mắt Dây Leo Quỷ chui khỏi bản vẽ.
"Bắt nạt ba, đánh mi!"
"Không cho bắt nạt mẹ."
"Đã nói là ba, không phải mẹ."
"Tui nói là mẹ thì chính là mẹ!"
"Ba đừng sợ, con bảo vệ ba!"
Năm dây leo trong nháy mắt lớn lên bằng với nắm tay người trưởng thành.
Một dây quấn lấy eo Đường Kỷ Chi rồi nâng cậu lên đỉnh hang đá, người sau bị ép đưa lên không, mùi vị đó cũng không tốt đẹp gì; một dây quấn lấy ba cái chân bên trái của ma vật, một dây quấn lấy ba cái chân bên phải của ma vật, một dây quấn lấy đầu ma vật, còn lại một dây trực tiếp đâm vào bụng ma vật.
Ma vật giãy dụa, lại không hề có chút sức chống cự nào.
Vẻn vẹn thời gian một hơi thở, một ma vật đầy đủ, dài 3-4 mét đã biến thành một cái thùng rỗng chỉ có da bọc xương, nhưng như thế vẫn chưa đủ ——
Đường Kỷ Chi được buông ra, năm cọng dây leo quấn chặt bộ xương, mấy giây sau chúng nó tản ra, đến cái bộ xương cũng không còn.
Sạch sành sanh, hoàn toàn không dư lại chút gì.
Đường Kỷ Chi: "............"
Cậu vịn bàn đá, chân có hơi mềm.
Tác giả có lời muốn nói:
Trước hôm nay, Đường Kỷ Chi: Dây leo nhỏ ngây thơ đáng eo thiệt dễ lừa.
Sau ngày hôm nay, Đường Kỷ Chi:...May là nhận chủ.
--- Hết chương 15
Tưởng tượng đến con quỷ yêu đó đã thấy mệt trong mình.
Chương 15
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Ngay lúc Đường Kỷ Chi đang phiền muộn, cửa bỗng nhiên bị gõ.
"Kỷ Chi." Là La Điệt.
Đám dây dưa hấu này nếu bị La Điệt nhìn thấy thì cậu biết giải thích thế nào đây?
Đường Kỷ Chi đành im lặng không lên tiếng, giả bộ đang ngủ.
Quả nhiên, La Điệt không nghe thấy người trong hang động đáp lại, cho rằng cậu đang ngủ nên quay người đi.
Đường Kỷ Chi đau đầu nhìn đám dây leo này, cuối cùng vẫn hái ba trái dưa hấu nhỏ bỏ vào túi—— Không ăn được thì giữ lại làm kỷ niệm cũng ổn.
Tốt xấu gì cũng là do cậu vẽ.
Thế nhưng, rõ ràng là dựa theo tỉ lệ bình thường để vẽ, tại sao lại nhỏ như vậy?
Đường Kỷ Chi nghĩ mãi mà không ra, cậu nhặt dây dưa hấu màu xanh lên, để sát vào nhìn kỹ, trước mắt đột nhiên chợt lóe một cái làn đạn màu đỏ sáng chói ——
Là【 Ta thật sự là tam hoàng tử 】mà cậu nhìn quen mắt phát ra: 【 Ngu ngốc, cái này vốn không phải dây dưa hấu! Dây dưa hấu như vậy này! 】.
Truyện Nữ Phụ
Trước mắt cậu xuất hiện một tấm ảnh.
Đường Kỷ Chi: "..."
Làn đạn thế mà có thể phát ảnh à? Hay là đặc quyền VIP?
Không để ý tới vấn đề này, Đường Kỷ Chi nhìn tấm ảnh.
Trong ảnh là trái dưa hấu vùi mình trong đám dây dưa hấu, cậu nhìn tấm ảnh lại so sánh với dây dưa hấu trong tay mình, linh quang lóe lên: Có phải vì cậu vẽ dây dưa hấu không đúng, cho nên quả dưa hấu mới nhỏ như thế?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, cậu vứt dây dưa hấu qua một bên rồi nằm xuống giường, nhớ lại hình ảnh vừa liếc qua ban nãy, tựa như photo , cậu vẽ lên bản vẽ.
Không lâu sau khi dừng bút, nét vẽ trên giấy dần biến mất, Đường Kỷ Chi chờ đợi bất ngờ ập đến—— Sau đó một đám dây dưa hấu bỗng dưng xuất hiện, song lần này tìm từ góc đến ngọn mà một quả dưa hấu tí hon cũng không thấy đâu.
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu ngã lên giường, thôi, đừng giãy giụa nữa.
Cậu đã nhận rõ hiện thực: Không phải cậu vẽ có vấn đề, mà có thể là do trái cây có thể ăn bản vẽ không phun ra được.
Thở dài, Đường Kỷ Chi khép lại bản vẽ, quyết định không làm khó dễ nó nữa.
Sau đó cậu lại buồn rầu vì chuyện không biết xử lý hai dây dưa hấu thật giả này ra sao, bị bất kỳ ai nhìn thấy hai đống này cũng không ổn.
Khi cậu chuẩn bị thử xem có thể nhét nó về trong tranh hay không, bỗng thấy màu sắc hai đống dây dưa hấu bỗng nhiên nhạt đi, dần dần khô héo, cuối cùng biến mất trong không khí.
Giải quyết tốt đẹp vấn đề của cậu.
Cực kỳ tri kỷ.
Đường Kỷ Chi xuống giường, mở sổ tay sinh tồn bộ lạc trên bàn ra.
Bên trong chỉ có ngắn ngủn mười trang, cậu bỏ ra chút thời gian xem hết, cuối cùng cũng rõ sự vận hành của bộ lạc.
Người có lá gan lớn, giá trị vũ lực cao thì có thể ra bên ngoài săn giết ma vật, dùng vật liệu quý hiếm đổi lấy vũ khí hoặc đồ ăn tương ứng.
Người có giá trị vũ lực thấp, không dám ra ngoài săn giết ma vật nhưng lại muốn sống trong bộ lạc, nếu như biết kỹ thuật, có thể đến tìm nhân viên kiểm tra Mao Toại tự đề cử mình.
Sau khi trải qua quá trình xác nhận sẽ tiến vào đội nghiên cứu khoa học, ở đây có thể nhận được sinh hoạt tốt nhất.
—— Ví dụ như có thể ăn gạo bình thường.
Nếu như cái gì cũng không biết, có thể đến bộ phận sản xuất để nhận công việc, bộ lạc sẽ cung cấp quả chua và nước miễn phí, bảo đảm không chết đói.
Nói chung, bộ lạc sẽ ưu tiên cung cấp đãi ngộ tốt nhất cho người có học vấn và có giá trị, đồng thời cũng sẽ bảo đảm người nhỏ yếu có thể sinh tồn an toàn.
Muốn sinh hoạt có chất lượng hơn thì nhất định phải trả giá —— Ba đến năm người tạo thành tiểu đội đi ra ngoài săn giết ma vật.
Muốn có một cuộc sống chất lượng cao, tất nhiên phải có nguy hiểm kèm theo, sống chết do mệnh.
Lúc Đường Kỷ Chi vừa tới trên đảo, nhiệm vụ hệ thống đưa ra cho cậu là sống tiếp trên đảo, cậu không có chí muốn làm việc lớn gì, có thể sống sót là tốt rồi.
Có điều bộ lạc không có thịt, cậu ở bên ngoài gặp phải động vật bình thường có thể nói là số may, nhưng trong bộ lạc xuất hiện động vật bình thường, vậy thì quá không bình thường rồi.
Hoặc là, đến bộ lạc cậu không thể ăn thịt nữa.
Hoặc là, lần thứ hai rời khỏi bộ lạc ra ngoài sống.
Hoặc là, cậu nghĩ ra một biện pháp để động vật bình thường xuất hiện trong bộ lạc trở thành chuyện bình thường, tất cả mọi người đều có thể ăn thịt, sẽ không nghi ngờ cậu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cái thứ nhất và thứ ba không phù hợp với tình hình thực tế cho lắm, lựa chọn thứ hai là tốt nhất, xem bộ lạc xem là nơi tiếp tế, lâu lâu trở về ở lại vài đêm.
Nếu như vậy, tạo thành một tiểu đội với Đường Nghiên và Tiểu Võ cũng rất tốt, mọi người đều là người quen.
Đang nghĩ ngợi, cửa lần thứ hai bị gõ ——
"Bé đáng yêu, cậu ở đâu."
Đường Kỷ Chi mở cửa, Đường Nghiên đã thay quần áo khác, cô dựa vào cạnh cửa, nhìn thấy Đường Kỷ Chi huýt sáo một hơi, đoạn nói: "Vốn là muốn tìm La Điệt, phát hiện anh ta và Tiểu An cũng không ở đây."
"Làm sao thế?" Đường Kỷ Chi hỏi.
Đường Nghiên cầm trong tay một tờ giấy, cười híp mắt vừa muốn nói chuyện, lại vào lúc này, một tiếng hét thảm đột ngột vang lên.
Vách đá mỗi tầng đều sẽ đào ra một cái lối đi thật dài làm thành hành lang, không có dãy phòng hộ, mà rộng gần hai mét, lúc đi cũng không quá đáng sợ.
Lúc này Đường Kỷ Chi và Đường Nghiên đang đứng trên hành lang, tiếng kêu thảm phát ra ở ngay tầng dưới.
Hai người bước lên phía trước, không đợi Đường Kỷ Chi cẩn thận từng li từng tí đi thăm dò, sắc mặt Đường Nghiên khẽ biến: "Không ổn! Là người lây nhiễm!"
Cô nhanh chóng rút súng đeo bên hông ra, trực tiếp chống tay lên cái trụ bên hành lang nhảy xuống dưới.
Đường Kỷ Chi: "!"
Trong chớp mắt, Đường Nghiên đã nhảy xuống.
Tầng mười ba có không ít người ở trong hang đá.
Người lây nhiễm phát bệnh đã hiện ra đặc trưng của ma vật, lần lượt từng tên từng tên xông vào trong hang đá, người trốn bên trong không có một ai may mắn sống sót.
Chờ một lát lại phát hiện trốn trong hang đá không an toàn, có không ít người hốt hoảng chạy ra khỏi hang.
Trong hoảng loạn, bất kỳ một ai sơ sẩy thì sẽ té từ hành lang xuống, phát ra tiếng gào tuyệt vọng, cuối cùng dùng một tiếng vang trầm thấp kết thúc.
Cùng lúc đó, đám người lây nhiễm nhảy lên hang động vốn đã biến thành nửa ma vật, chúng nó không xông vào hang đá nữa mà nhào thẳng đến những người này.
Đường Kỷ Chi nghe người ở tầng dưới kêu thảm thiết, họ vừa nhìn thấy ma vật đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, có người trốn trong hang đá, có người hoảng loạn chạy lên tầng trên.
Đường Kỷ Chi bị chen lấn lảo đảo một cái, đành phải lui về hang đá —— Cậu sợ bọn họ lấn cậu ngã xuống dưới, cao như vậy, lỡ mà ngã xuống vậy cậu không phải thành thịt băm à?
Cậu nghe thấy tiếng súng.
Hẳn là Đường Nghiên bắn.
Sau đó là một trận gầm rú không thuộc về con người, chuyện này có nghĩa là người lây nhiễm đã triệt để biến thành ma vật không còn ý thức của loài người nữa.
Cậu cầm lấy một bên ván cửa, cau mày: Không phải có máy kiểm tra sao, đồ chơi này thế mà đo lường không chuẩn?
Xoạt xoạt.
Trong tiếng gào lẫn tiếng kêu thảm thiết, Đường Kỷ Chi nghe thấy một loại âm thanh tương tự như tiếng cắt đồ.
Ngay sau đó cạnh mép hành lang trước mắt xuất hiện một cái móng vuốt sắc bén màu đen dính đầy chấy nhầy, móng vuốt của nó đâm vào vách đá như đâm đậu phụ, kèm theo đó là một mùi hôi rất khó ngửi, sau đó một con ma vật xấu xí xuất hiện trước mắt Đường Kỷ Chi.
Nó từ tầng mười ba trực tiếp bò lên tầng mười bốn.
Nó có thân thể và mắt kép giống như ong mật, nhưng phần lưng của nó không phải cánh, mà là sáu cái chân giống như con nhện, phần lưng vẫn còn dính một ít vụn quần áo của con người.
Ánh mắt Đường Kỷ Chi dừng trên mảnh vụn quần áo kia một chút.
Con ma vật này giống như hợp thể của ong mật và con nhện, hình thể lại lớn hơn mấy trăm lần so với chúng nó.
Cặp mắt kép đỏ sậm xen lẫn màu đen kia nhìn chằm chằm vào Đường Kỷ Chi, không có cảm xúc của loài người, chỉ có điên cuồng, tàn nhẫn của thú vật.
Nó muốn xé nát con mồi trước mắt.
Đường Kỷ Chi đối diện với nó.
Cậu biết ma vật này đã khóa cậu làm mục tiêu, sắp phát động tấn công với cậu.
Cho nên, cậu nên làm gì đây?
Một giây sau, lúc một cái chân của ma vật đâm tới, Đường Kỷ Chi sớm chuẩn bị sẵn sàng nhanh chóng lui về hang đá, cũng trở tay đóng cửa.
Cái chân đầy vuốt nhọn kia không ngoài suy đoán đã đâm xuyên qua cửa.
Lúc ma vật đầu chui vào, Đường Kỷ Chi lấy được bản vẽ.
Lúc toàn bộ thân thể ma vật chui vào, Đường Kỷ Chi đã lật tới tờ có dây leo kia.
Mùi vị khó ngửi tràn ngập trong hang đá, vách đá ma sát với vỏ ngoài của nó phát ra âm thanh cực kỳ khủng bố.
"Mấy bé cưng, ba cần các con giúp đỡ, các con không muốn ba bị ma vật này ăn mất chứ? Vậy thì các con sẽ không có ba đó." Âm thanh Đường Kỷ Chi rất bình tĩnh, cực kỳ tự giác nhập vai một ông ba.
Trong nháy mắt Dây Leo Quỷ chui khỏi bản vẽ.
"Bắt nạt ba, đánh mi!"
"Không cho bắt nạt mẹ."
"Đã nói là ba, không phải mẹ."
"Tui nói là mẹ thì chính là mẹ!"
"Ba đừng sợ, con bảo vệ ba!"
Năm dây leo trong nháy mắt lớn lên bằng với nắm tay người trưởng thành.
Một dây quấn lấy eo Đường Kỷ Chi rồi nâng cậu lên đỉnh hang đá, người sau bị ép đưa lên không, mùi vị đó cũng không tốt đẹp gì; một dây quấn lấy ba cái chân bên trái của ma vật, một dây quấn lấy ba cái chân bên phải của ma vật, một dây quấn lấy đầu ma vật, còn lại một dây trực tiếp đâm vào bụng ma vật.
Ma vật giãy dụa, lại không hề có chút sức chống cự nào.
Vẻn vẹn thời gian một hơi thở, một ma vật đầy đủ, dài 3-4 mét đã biến thành một cái thùng rỗng chỉ có da bọc xương, nhưng như thế vẫn chưa đủ ——
Đường Kỷ Chi được buông ra, năm cọng dây leo quấn chặt bộ xương, mấy giây sau chúng nó tản ra, đến cái bộ xương cũng không còn.
Sạch sành sanh, hoàn toàn không dư lại chút gì.
Đường Kỷ Chi: "............"
Cậu vịn bàn đá, chân có hơi mềm.
Tác giả có lời muốn nói:
Trước hôm nay, Đường Kỷ Chi: Dây leo nhỏ ngây thơ đáng eo thiệt dễ lừa.
Sau ngày hôm nay, Đường Kỷ Chi:...May là nhận chủ.
--- Hết chương 15
Tưởng tượng đến con quỷ yêu đó đã thấy mệt trong mình.
Danh sách chương