Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 21
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Vào giờ phút này, khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng đang ngơ ngác.
Phải nói từ khi Lam Đồng xuất hiện, khán giả thông qua góc nhìn của Đường Kỷ Chi mà xem, nên cũng trong trạng thái mơ hồ.
Cái gì gọi là Lam Đồng từ trong tranh bước ra?
Bọn họ đã từng thấy qua bản vẽ thần kỳ, ban đầu có không ít người cho là người mới hack, hoặc là hệ thống xuất hiện bug, còn gửi báo cáo, kết quả không có bất kỳ phản ứng nào.
Lại sau đó bọn họ đi theo Đường Kỷ Chi một đường, dần dần cũng cảm thấy thú vị.
Từ lúc bắt đầu hay treo câu người mới "tìm chết", mong đợi các kiểu chết đa dạng phong phú của cậu, đến bây giờ đã đối với cậu như cấp trên, cho nên mỗi ngày người xem cũng đều tăng lên ổn định, Đường Kỷ Chi cũng có fans trung thành.
Trong đó,【 Ta thật sự là tam hoàng tử 】có thời gian sẽ xem phát sóng trực tiếp, việc này đã trở thành một trò giải trí cố định mỗi ngày trong cuộc sống của hắn.
Sau khi biết được thứ vẽ trên bản vẽ có thể biến thành thật, hắn lập tức sinh ra hứng thú đối với chủ bá mới này, dù sao cũng đang buồn chán, hiếm thấy có thứ gì thú vị.
Nhưng hắn xác định và khẳng định, chủ bá mới này chưa từng vẽ Lam Đồng trên bản vẽ.
Hắn và khán giả khác đều có nghi hoặc như nhau, tại sao Đường Kỷ Chi hỏi Lam Đồng một vấn đề như vậy, mà Lam Đồng lại còn thừa nhận?
Lẽ nào hai người kia quen biết?
Mấu chốt là hai người kia có thể nghe hiểu ma vật nói chuyện, nhưng đám người xem phát sóng trực tiếp như bọn họ lại nghe không hiểu.
Vì để cho việc xem thuận lợi hơn, chỉ có thể nghe hai người họ nói chuyện, nhìn những thứ họ quan sát trên đường, rồi nghĩ trăm phương ngàn kế thông qua đó để chắp vá xem ma vật nói cái gì.
Đây quả thực là phiền phức lớn nhất đối với khán giả bọn họ.
【 Ta thật sự là tam hoàng tử 】nhịn rồi lại nhịn, rốt cục nhịn không được nữa, gọi quản gia trí năng: "Liên hệ người tổng phụ trách của Nghênh Phong."
Quản gia trí năng: "Vâng, điện hạ."
Chỉ chốc lát sau, trong phòng vang lên một giọng nam trầm thấp: "Điện hạ chào ngài, tôi là Lâm Tri Nhân người phụ trách của Nghênh Phong, có thể giúp gì cho ngài?"
"Tôi hỏi anh, chủ đề hoang đảo Ma Vật bên trong livestream Nghênh Phong xảy ra chuyện gì? Streamer mới này là người bên các anh?"
APP livestream game sinh tồn này của tập đoàn Nghênh Phong chế tạo ra đã thịnh hành trên toàn bộ đế quốc, hấp dẫn vô số dân chúng vào xem, có vài khán giả vì streamer yêu thích, còn có thể lén lút xây dựng các ván cược bên trong APP.
Đương nhiên, streamer không biết những chuyện này.
【 Ta thật sự là tam hoàng tử 】cắt ảnh của Đường Kỷ Chi gửi tới.
Người phụ trách Lâm Tri Nhân nói: "Điện hạ, ngài quên sao? Tất cả người dân trong đế quốc, dù là bình dân hay quý tộc, dù có thân phận hay không có thân phận, đều không thể bước vào bên trong chủ đề game.
Streamer trong game, toàn bộ đều lấy ngẫu nhiên từ vi diện cấp thấp khác."
"Vậy thì anh giải thích hành vi như mở hack của người mới này đi? Tôi cũng không tin các anh không chú ý tới cậu ta." Tam hoàng tử hừ lạnh, "Thứ cậu ta vẽ có thể biến thành thật, có thể nghe hiểu ma vật nói chuyện, bên người còn có một đại mỹ nhân thực lực mạnh mẽ...!Mấy cái này là bình thường hả?"
"Điện hạ, mỗi thời kì đều sẽ xuất hiện một người mới năng lực xuất chúng, đó cũng không phải chuyện kì lạ gì." Lâm Tri Nhân đều giải thích đâu vào đấy, "Đây là hệ thống ngẫu nhiên giao cho, cũng không phải hack mà ngài nói."
Tam hoàng tử bị nghẹn không có cách nào phản bác, sau đó càng thêm phiền muộn, hắn cả giận nói: "Vậy các anh tốt xấu gì cũng phiên dịch lời ma vật nói trong chủ đề ra chứ, chúng tôi nghe không hiểu lời chúng nó, xem chủ bá nói chuyện rồi tự mà suy đoán, cái quái gì không biết!"
Thân là người phụ trách game của Nghênh Phong, tiếp nhận rất nhiều trách cứ, lúc bình thường quản lý bị trách cứ là do cấp dưới xử lý, chỉ là thân phận vị này có hơi đặc biệt, Lâm Tri Nhân không thể không tự mình đứng ra tiếp đón.
Giọng hắn càng thêm ôn hòa: "Điện hạ, ma vật xuất hiện bên trong chủ đề là do hệ thống tạo thành, chúng nó giao lưu thông qua tinh thần lực.
Muốn phiên dịch tinh thần lực ra, đây không phải là một chuyện đơn giản.
Nhưng mà ngài có thể thăng cấp trở thành hội viên kim cương VIP, chúng ta có thể một đối một tiến hành phiên dịch."
Tam hoàng tử: "Thăng cấp thành hội viên kim cương cần điều kiện gì?"
Lâm Tri Nhân: "Thật ra rất đơn giản, ngài chỉ cần đập tiền là được rồi."
...!
Đường Kỷ Chi vốn không biết có người vì có thể nghe hiểu Dây Leo Quỷ nói chuyện mà bỏ ra một đống tiền biến mình thành hội viên kim cương, cũng không biết làn đạn tất cả đều là một mảnh dấu chấm hỏi.
Sau khi giọng nói khàn khàn kia vang lên, cậu mở bản vẽ ra, liền thấy thân thể của Đằng Xà đang uốn tới ẹo lui trên trang giấy.
Hai mắt cũng mở ra.
"Cậu, cậu, cậu đừng có nhìn chằm chằm tui." Trên tranh, Đằng Xà mở to hai đồng tử dựng thẳng hoảng loạn mà nói, "Tui đã là rắn của cậu rồi, ăn tui, lương tâm của cậu không đau sao?"
Đường Kỷ Chi nháy mắt một cái, sửng sốt.
Dùng như thế mềm mại ngữ khí yếu đuối nói chuyện, thật sự là con rắn bự trước đây không lâu kêu gào "Nhân loại cậu nhất định phải chết" với cậu à?
Sau khi bản vẽ đem nó đi luyện hóa, nó...!lại trở nên dịu ngoan như thế sao?!
Cùng lúc đó, Dây Leo Quỷ thu nhỏ thành một cục bởi vì giọng nói lạ lẫm vang lên nên cùng nhau ngừng khóc.
Sau đó chúng nó phát hiện nhân loại đáng ghét (Lam Đồng) nắm lấy chúng nó vẫn đang nhìn ba, không có chú ý tới chúng nó, năm dây leo chợt chuyển động, đồng tâm hiệp lực hợp tác —— Dây leo trở nên cứng rắn, đồng thời dùng lực đẩy ngón tay Lam Đồng ra.
Trong nháy mắt rơi xuống đất, chúng nó lộn ngược lại lăn tới sau chân Đường Kỷ Chi, dây leo duỗi dài, víu chặt cánh tay Đường Kỷ Chi y như bạch tuộc.
"Ba ơi, tụi con phải trở về rồi." Một dây leo vừa nức nở nói chuyện, vừa duỗi dài lật bản vẽ—— Đến tờ của chúng nó.
Tiếp đó chúng nó tự chạy về bản vẽ, yên lặng co rúc ở bên trong.
Có cọng dây leo đại khái là vì trả thù Đằng Xà vừa nãy rống chúng nó, sau khi chui vào bèn chạy đến tờ của Đằng Xà, cấp tốc đánh Đằng Xà một cái rồi lập tức thu về.
Đằng Xà giận dữ: "Khốn nạn! Có bản lĩnh đừng có chạy!"
Dây Leo Quỷ tranh luận: "Hung dữ cái giề mà hung dữ! Có bản lĩnh thì mi hung dữ với Lam Đồng kia kìa!"
Chúng nó còn chưa quên nhưn loại đáng ghét tên Lam Đồng kia đâu.
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu hơi nhức đầu.
Lam Đồng tiến lên một bước, đứng sóng vai với Đường Kỷ Chi.
Trên vai truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Đường Kỷ Chi không nhịn được nghiêng đầu, có một sợi tóc màu đen rơi trên vai cậu.
Lam Đồng cúi đầu nhìn Đằng Xà trên giấy.
Cách nhau quá gần, Đường Kỷ Chi thấy rõ dưới tầm mắt của Lam Đồng, Đằng Xà liền khép chặt đám vảy sắc bén của mình —— Nó đang sợ Lam Đồng.
"Tui...!không hung dữ với anh." Đằng Xà cứng ngắc, một hồi lâu mới giật giật đầu, dời tầm mắt sang Đường Kỷ Chi, vẫn cảm thấy khí tức của chủ nhân dịu dàng hơn.
Lam Đồng không buông tha nó: "Biết bơi không?"
"Đương nhiên biết." Đằng Xà kiêu ngạo ưỡn cổ, "Cõi đời này không có nơi nào tui không thể đi."
Nguyên nhân không đi được trừ phi chỗ kia quá nhỏ, nhét không lọt thân thể của nó.
Lam Đồng chuyển mắt nói với Đường Kỷ Chi: "Để nó mang chúng ta ra ngoài."
Đường Kỷ Chi bừng tỉnh, Đằng Xà biết bơi, không cho nó làm "Tàu chở tự động" thì quá có lỗi với thân thể lớn của nó.
Đằng Xà: "...?"
Nó bị ép đi ra từ trong tranh, thân thể to lớn rơi vào hồ nước, không có khác biệt gì với lúc trước, chỉ là tình thế bắt buộc nhằm vào Đường Kỷ Chi đã biến mất.
Đường Kỷ Chi nhìn nó, ngoại trừ hiệu quả góc nhìn có hơi giật gân ra thì không khác gì cừu nhỏ.
Cậu chú ý tới vết thương tạo thành khi Đằng Xà cứng rắn chui vào, giờ đã tốt hơn rất nhiều, vảy bị bong đã mọc ra màng nhạt sắc.
Hẳn là công năng của bản vẽ.
Đằng Xà cẩn thận từng li từng tí khom đầu xuống, cũng mở rộng gáy, cho nên độ rộng trên phần gáy của nó hơn một mét, hai người cùng ngồi cũng đủ.
Đường Kỷ Chi được Lam Đồng đỡ lên, cậu cẩn thận ngồi xuống, sau đó ôm lấy phần thịt nhô lên trên đỉnh đầu Đằng Xà để ổn định cơ thể.
Lúc cậu định gọi Lam Đồng ngồi lên, Lam Đồng đã xuống nước.
Cậu quên mất, Lam Đồng vôn không cần "vật cưỡi".
Đường Kỷ Chi hít sâu một hơi, Đằng Xà chìm vào đáy nước, dòng nước bao lấy Đường Kỷ Chi.
Cậu nhắm chặt hai mắt, nằm sấp trên thân rắn.
Dòng nước vờn quanh cơ thể, cậu cố gắng thả lỏng tâm trạng, để dưỡng khí trong phổi giữ lâu một chút.
Không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy giọng Lam Đồng: "Bên trái, tăng tốc."
Kỳ lạ, tại sao ở trong nước cậu cũng có thể nghe thấy giọng Lam Đồng?
Một cái tay duỗi đến, ôm lấy eo Đường Kỷ Chi, cũng ôm lấy balo thiếu chút nữa tuột khỏi người cậu.
Có cánh tay này, Đường Kỷ Chi dường như bị giam trên thân rắn, không còn dập dờn không vững theo dòng nước như trước đó.
Sao còn chưa tới.
Đường Kỷ Chi khó chịu nhíu mày, dưỡng khí trong phổi cậu sắp hết, lá phổi xuất hiện cảm giác nóng rát.
Ngay lúc sắp không khống chế được mà há miệng, cảm giác lạnh lẽo bỗng nhiên tràn ngập trên môi, dưỡng khí mới mẻ truyền vào.
Cậu theo bản năng cướp lấy dưỡng khí mới, dùng thứ này giảm bớt sự nóng rát và lá phổi sắp nổ tung.
Từ góc nhìn khán giả mà xem, vốn chỉ có dòng nước đen nhánh, còn là cái loại lúc ẩn lúc hiện kia, người xem nhức đầu không thôi.
Kết quả bất thình lình trong màn ảnh xuất hiện một gương mặt cực đẹp phóng to, 360°không góc chết.
【!!! 】
【 Đại mỹ nhân đang làm gì thế? 】
【 Anh ấy sao lại đến gần như vậy? 】
【 Thời gian người mới nín thở thật dài, trâu bò ghê.
】
【 ** mé, đây là cái sắc đẹp thần tiên gì vậy.
Làn da đẹp xỉu, sao mà bảo dưỡng được thế! 】
【 Đợi đã...!Sao tui lại có cảm giác đại mỹ nhân đang độ khí cho người mới? 】
【???!!! 】
【 Đệt! 】
Tác giả có lời muốn nói:
Đằng Xà: Tui nghi ngờ hai nhưn loại trên cổ tui đang H
--- Hết chương 21.
Chương 21
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Vào giờ phút này, khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng đang ngơ ngác.
Phải nói từ khi Lam Đồng xuất hiện, khán giả thông qua góc nhìn của Đường Kỷ Chi mà xem, nên cũng trong trạng thái mơ hồ.
Cái gì gọi là Lam Đồng từ trong tranh bước ra?
Bọn họ đã từng thấy qua bản vẽ thần kỳ, ban đầu có không ít người cho là người mới hack, hoặc là hệ thống xuất hiện bug, còn gửi báo cáo, kết quả không có bất kỳ phản ứng nào.
Lại sau đó bọn họ đi theo Đường Kỷ Chi một đường, dần dần cũng cảm thấy thú vị.
Từ lúc bắt đầu hay treo câu người mới "tìm chết", mong đợi các kiểu chết đa dạng phong phú của cậu, đến bây giờ đã đối với cậu như cấp trên, cho nên mỗi ngày người xem cũng đều tăng lên ổn định, Đường Kỷ Chi cũng có fans trung thành.
Trong đó,【 Ta thật sự là tam hoàng tử 】có thời gian sẽ xem phát sóng trực tiếp, việc này đã trở thành một trò giải trí cố định mỗi ngày trong cuộc sống của hắn.
Sau khi biết được thứ vẽ trên bản vẽ có thể biến thành thật, hắn lập tức sinh ra hứng thú đối với chủ bá mới này, dù sao cũng đang buồn chán, hiếm thấy có thứ gì thú vị.
Nhưng hắn xác định và khẳng định, chủ bá mới này chưa từng vẽ Lam Đồng trên bản vẽ.
Hắn và khán giả khác đều có nghi hoặc như nhau, tại sao Đường Kỷ Chi hỏi Lam Đồng một vấn đề như vậy, mà Lam Đồng lại còn thừa nhận?
Lẽ nào hai người kia quen biết?
Mấu chốt là hai người kia có thể nghe hiểu ma vật nói chuyện, nhưng đám người xem phát sóng trực tiếp như bọn họ lại nghe không hiểu.
Vì để cho việc xem thuận lợi hơn, chỉ có thể nghe hai người họ nói chuyện, nhìn những thứ họ quan sát trên đường, rồi nghĩ trăm phương ngàn kế thông qua đó để chắp vá xem ma vật nói cái gì.
Đây quả thực là phiền phức lớn nhất đối với khán giả bọn họ.
【 Ta thật sự là tam hoàng tử 】nhịn rồi lại nhịn, rốt cục nhịn không được nữa, gọi quản gia trí năng: "Liên hệ người tổng phụ trách của Nghênh Phong."
Quản gia trí năng: "Vâng, điện hạ."
Chỉ chốc lát sau, trong phòng vang lên một giọng nam trầm thấp: "Điện hạ chào ngài, tôi là Lâm Tri Nhân người phụ trách của Nghênh Phong, có thể giúp gì cho ngài?"
"Tôi hỏi anh, chủ đề hoang đảo Ma Vật bên trong livestream Nghênh Phong xảy ra chuyện gì? Streamer mới này là người bên các anh?"
APP livestream game sinh tồn này của tập đoàn Nghênh Phong chế tạo ra đã thịnh hành trên toàn bộ đế quốc, hấp dẫn vô số dân chúng vào xem, có vài khán giả vì streamer yêu thích, còn có thể lén lút xây dựng các ván cược bên trong APP.
Đương nhiên, streamer không biết những chuyện này.
【 Ta thật sự là tam hoàng tử 】cắt ảnh của Đường Kỷ Chi gửi tới.
Người phụ trách Lâm Tri Nhân nói: "Điện hạ, ngài quên sao? Tất cả người dân trong đế quốc, dù là bình dân hay quý tộc, dù có thân phận hay không có thân phận, đều không thể bước vào bên trong chủ đề game.
Streamer trong game, toàn bộ đều lấy ngẫu nhiên từ vi diện cấp thấp khác."
"Vậy thì anh giải thích hành vi như mở hack của người mới này đi? Tôi cũng không tin các anh không chú ý tới cậu ta." Tam hoàng tử hừ lạnh, "Thứ cậu ta vẽ có thể biến thành thật, có thể nghe hiểu ma vật nói chuyện, bên người còn có một đại mỹ nhân thực lực mạnh mẽ...!Mấy cái này là bình thường hả?"
"Điện hạ, mỗi thời kì đều sẽ xuất hiện một người mới năng lực xuất chúng, đó cũng không phải chuyện kì lạ gì." Lâm Tri Nhân đều giải thích đâu vào đấy, "Đây là hệ thống ngẫu nhiên giao cho, cũng không phải hack mà ngài nói."
Tam hoàng tử bị nghẹn không có cách nào phản bác, sau đó càng thêm phiền muộn, hắn cả giận nói: "Vậy các anh tốt xấu gì cũng phiên dịch lời ma vật nói trong chủ đề ra chứ, chúng tôi nghe không hiểu lời chúng nó, xem chủ bá nói chuyện rồi tự mà suy đoán, cái quái gì không biết!"
Thân là người phụ trách game của Nghênh Phong, tiếp nhận rất nhiều trách cứ, lúc bình thường quản lý bị trách cứ là do cấp dưới xử lý, chỉ là thân phận vị này có hơi đặc biệt, Lâm Tri Nhân không thể không tự mình đứng ra tiếp đón.
Giọng hắn càng thêm ôn hòa: "Điện hạ, ma vật xuất hiện bên trong chủ đề là do hệ thống tạo thành, chúng nó giao lưu thông qua tinh thần lực.
Muốn phiên dịch tinh thần lực ra, đây không phải là một chuyện đơn giản.
Nhưng mà ngài có thể thăng cấp trở thành hội viên kim cương VIP, chúng ta có thể một đối một tiến hành phiên dịch."
Tam hoàng tử: "Thăng cấp thành hội viên kim cương cần điều kiện gì?"
Lâm Tri Nhân: "Thật ra rất đơn giản, ngài chỉ cần đập tiền là được rồi."
...!
Đường Kỷ Chi vốn không biết có người vì có thể nghe hiểu Dây Leo Quỷ nói chuyện mà bỏ ra một đống tiền biến mình thành hội viên kim cương, cũng không biết làn đạn tất cả đều là một mảnh dấu chấm hỏi.
Sau khi giọng nói khàn khàn kia vang lên, cậu mở bản vẽ ra, liền thấy thân thể của Đằng Xà đang uốn tới ẹo lui trên trang giấy.
Hai mắt cũng mở ra.
"Cậu, cậu, cậu đừng có nhìn chằm chằm tui." Trên tranh, Đằng Xà mở to hai đồng tử dựng thẳng hoảng loạn mà nói, "Tui đã là rắn của cậu rồi, ăn tui, lương tâm của cậu không đau sao?"
Đường Kỷ Chi nháy mắt một cái, sửng sốt.
Dùng như thế mềm mại ngữ khí yếu đuối nói chuyện, thật sự là con rắn bự trước đây không lâu kêu gào "Nhân loại cậu nhất định phải chết" với cậu à?
Sau khi bản vẽ đem nó đi luyện hóa, nó...!lại trở nên dịu ngoan như thế sao?!
Cùng lúc đó, Dây Leo Quỷ thu nhỏ thành một cục bởi vì giọng nói lạ lẫm vang lên nên cùng nhau ngừng khóc.
Sau đó chúng nó phát hiện nhân loại đáng ghét (Lam Đồng) nắm lấy chúng nó vẫn đang nhìn ba, không có chú ý tới chúng nó, năm dây leo chợt chuyển động, đồng tâm hiệp lực hợp tác —— Dây leo trở nên cứng rắn, đồng thời dùng lực đẩy ngón tay Lam Đồng ra.
Trong nháy mắt rơi xuống đất, chúng nó lộn ngược lại lăn tới sau chân Đường Kỷ Chi, dây leo duỗi dài, víu chặt cánh tay Đường Kỷ Chi y như bạch tuộc.
"Ba ơi, tụi con phải trở về rồi." Một dây leo vừa nức nở nói chuyện, vừa duỗi dài lật bản vẽ—— Đến tờ của chúng nó.
Tiếp đó chúng nó tự chạy về bản vẽ, yên lặng co rúc ở bên trong.
Có cọng dây leo đại khái là vì trả thù Đằng Xà vừa nãy rống chúng nó, sau khi chui vào bèn chạy đến tờ của Đằng Xà, cấp tốc đánh Đằng Xà một cái rồi lập tức thu về.
Đằng Xà giận dữ: "Khốn nạn! Có bản lĩnh đừng có chạy!"
Dây Leo Quỷ tranh luận: "Hung dữ cái giề mà hung dữ! Có bản lĩnh thì mi hung dữ với Lam Đồng kia kìa!"
Chúng nó còn chưa quên nhưn loại đáng ghét tên Lam Đồng kia đâu.
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu hơi nhức đầu.
Lam Đồng tiến lên một bước, đứng sóng vai với Đường Kỷ Chi.
Trên vai truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Đường Kỷ Chi không nhịn được nghiêng đầu, có một sợi tóc màu đen rơi trên vai cậu.
Lam Đồng cúi đầu nhìn Đằng Xà trên giấy.
Cách nhau quá gần, Đường Kỷ Chi thấy rõ dưới tầm mắt của Lam Đồng, Đằng Xà liền khép chặt đám vảy sắc bén của mình —— Nó đang sợ Lam Đồng.
"Tui...!không hung dữ với anh." Đằng Xà cứng ngắc, một hồi lâu mới giật giật đầu, dời tầm mắt sang Đường Kỷ Chi, vẫn cảm thấy khí tức của chủ nhân dịu dàng hơn.
Lam Đồng không buông tha nó: "Biết bơi không?"
"Đương nhiên biết." Đằng Xà kiêu ngạo ưỡn cổ, "Cõi đời này không có nơi nào tui không thể đi."
Nguyên nhân không đi được trừ phi chỗ kia quá nhỏ, nhét không lọt thân thể của nó.
Lam Đồng chuyển mắt nói với Đường Kỷ Chi: "Để nó mang chúng ta ra ngoài."
Đường Kỷ Chi bừng tỉnh, Đằng Xà biết bơi, không cho nó làm "Tàu chở tự động" thì quá có lỗi với thân thể lớn của nó.
Đằng Xà: "...?"
Nó bị ép đi ra từ trong tranh, thân thể to lớn rơi vào hồ nước, không có khác biệt gì với lúc trước, chỉ là tình thế bắt buộc nhằm vào Đường Kỷ Chi đã biến mất.
Đường Kỷ Chi nhìn nó, ngoại trừ hiệu quả góc nhìn có hơi giật gân ra thì không khác gì cừu nhỏ.
Cậu chú ý tới vết thương tạo thành khi Đằng Xà cứng rắn chui vào, giờ đã tốt hơn rất nhiều, vảy bị bong đã mọc ra màng nhạt sắc.
Hẳn là công năng của bản vẽ.
Đằng Xà cẩn thận từng li từng tí khom đầu xuống, cũng mở rộng gáy, cho nên độ rộng trên phần gáy của nó hơn một mét, hai người cùng ngồi cũng đủ.
Đường Kỷ Chi được Lam Đồng đỡ lên, cậu cẩn thận ngồi xuống, sau đó ôm lấy phần thịt nhô lên trên đỉnh đầu Đằng Xà để ổn định cơ thể.
Lúc cậu định gọi Lam Đồng ngồi lên, Lam Đồng đã xuống nước.
Cậu quên mất, Lam Đồng vôn không cần "vật cưỡi".
Đường Kỷ Chi hít sâu một hơi, Đằng Xà chìm vào đáy nước, dòng nước bao lấy Đường Kỷ Chi.
Cậu nhắm chặt hai mắt, nằm sấp trên thân rắn.
Dòng nước vờn quanh cơ thể, cậu cố gắng thả lỏng tâm trạng, để dưỡng khí trong phổi giữ lâu một chút.
Không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy giọng Lam Đồng: "Bên trái, tăng tốc."
Kỳ lạ, tại sao ở trong nước cậu cũng có thể nghe thấy giọng Lam Đồng?
Một cái tay duỗi đến, ôm lấy eo Đường Kỷ Chi, cũng ôm lấy balo thiếu chút nữa tuột khỏi người cậu.
Có cánh tay này, Đường Kỷ Chi dường như bị giam trên thân rắn, không còn dập dờn không vững theo dòng nước như trước đó.
Sao còn chưa tới.
Đường Kỷ Chi khó chịu nhíu mày, dưỡng khí trong phổi cậu sắp hết, lá phổi xuất hiện cảm giác nóng rát.
Ngay lúc sắp không khống chế được mà há miệng, cảm giác lạnh lẽo bỗng nhiên tràn ngập trên môi, dưỡng khí mới mẻ truyền vào.
Cậu theo bản năng cướp lấy dưỡng khí mới, dùng thứ này giảm bớt sự nóng rát và lá phổi sắp nổ tung.
Từ góc nhìn khán giả mà xem, vốn chỉ có dòng nước đen nhánh, còn là cái loại lúc ẩn lúc hiện kia, người xem nhức đầu không thôi.
Kết quả bất thình lình trong màn ảnh xuất hiện một gương mặt cực đẹp phóng to, 360°không góc chết.
【!!! 】
【 Đại mỹ nhân đang làm gì thế? 】
【 Anh ấy sao lại đến gần như vậy? 】
【 Thời gian người mới nín thở thật dài, trâu bò ghê.
】
【 ** mé, đây là cái sắc đẹp thần tiên gì vậy.
Làn da đẹp xỉu, sao mà bảo dưỡng được thế! 】
【 Đợi đã...!Sao tui lại có cảm giác đại mỹ nhân đang độ khí cho người mới? 】
【???!!! 】
【 Đệt! 】
Tác giả có lời muốn nói:
Đằng Xà: Tui nghi ngờ hai nhưn loại trên cổ tui đang H
--- Hết chương 21.
Danh sách chương