Quyển 2: Truyện cổ Grimm
Chương 02
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Cơm nước xong, Đường Kỷ Chi sắp xếp cho Lam Đồng nghỉ ngơi ở phòng khách, Lam Đồng nhìn căn phòng xa lạ thì cau mày, trong mắt có vẻ không vui.
Anh quay đầu nói với Đường Kỷ Chi: "Tôi không thể ngủ chung với cậu sao?"
Đường Kỷ Chi: "..."
"Ở trên đảo không có điều kiện nên hai chúng ta mới chen chúc trong một hang núi." Cậu giải thích, "Bây giờ có điều kiện rồi đương nhiên không cần chen lấn.
Giường lớn như thế, đủ cho anh tự do lăn lộn."
Lam Đồng mím môi, muốn nói anh không để ý việc chen nhau, nhưng nhìn vẻ mặt của Đường Kỷ Chi, anh đành nuốt lại câu này.
"Nếu muốn ngâm nước thì có thể ngâm ở đây." Đường Kỷ Chi kéo Lam Đồng vào phòng tắm, dạy anh cách xả nước vào bồn.
Đường Kỷ Chi rất thích tắm, bởi vậy mỗi phòng trong nhà đều có bồn tắm lớn.
Nói là bồn tắm nhưng càng giống cái bể hơn, như vậy nếu có khách đến nhà, cũng có thể tắm thoải mái.
Vì vậy, kích thước bồn tắm đủ cho Lam Đồng ngâm nước.
Dạy xong cách sử dụng đồ trong phòng tắm cho Lam Đồng, Đường Kỷ Chi theo bản năng nói một tiếng ngủ ngon rồi mới rời khỏi.
Mãi đến tận khi Đường Kỷ Chi rời phòng và đóng cửa lại, Lam Đồng mới thu lại ánh mắt dính trên người cậu, cau mày nhìn mọi thứ xa lạ xung quanh.
Trở lại phòng ngủ Đường Kỷ Chi vui vẻ đi tắm, nghĩ đến hệ thống nói cậu chỉ được nghỉ ngơi một ngày, bây giờ thời gian đã khác, nhà cậu cũng không có đồng hồ cát, không thể biết chính xác thời gian trôi qua.
Sau khi suy nghĩ, Đường Kỷ Chi cố ý thay bộ quần áo chắc chắn và thoải mái, cũng chuẩn bị một cái balo, xếp đầy một bình gia vị lớn, lại cầm theo hai cái chén và đũa inox, thuận tiện nhét vào mấy cái bật lửa.
Như vậy dù chủ đề mới ở trong tình huống nào, có bộ đồ ăn và gia vị thì chất lượng cuộc sống cũng sẽ được cải thiện.
Cậu phát hiện nhét những thứ này vào ba lô chỉ mới đầy phần đáy, vì vậy Đường Kỷ Chi lại nhét vào mấy bộ đồ lót, lỡ như chủ đề mới "nghèo" như hoang đảo Ma Vật, có đồ lót thay ra, tốt xấu gì cũng thoải mái hơn một chút.
Còn những thứ khác thì đợi đến chủ đề mới, căn cứ vào tình huống nơi đó lại nghĩ cách.
Sau khi thu dọn xong, Đường Kỷ Chi nằm trên giường an tâm đi ngủ.
"Chủ nhân! Chủ nhân!" Qua Qua ở bên trong bức tranh gọi lấy gọi để, không biết làm sao mà không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Cuối cùng nó chấp nhận số phận, biết mình tạm thời không thể rời khỏi bức tranh, thế là nó ôm tâm tình nhìn ngắm thế giới bên trong tranh.
Thảo nào Lam Đồng hung dữ như vậy.
Thì ra một mình anh ta chiếm một nơi lớn như thế.
—— Thế giới bên trong bức tranh này không giống với thế giới bên trong bản vẽ, ở đây rộng lớn hơn, phong cảnh càng đẹp hơn, và có cả biển.
Hoàn toàn là...!đãi ngộ giữa phòng tiêu chuẩn bình thường và phòng tổng thống.
Chủ nhân quá thiên vị rồi.
Qua Qua nhỏ một giọt nước mắt chua xót, mặc dù một cọng giá sẽ không rơi nước mắt.
Sau đó nó đột nhiên nhanh trí, Lam Đồng nhốt nó ở trong này, tự mình đi ra ngoài kề cận chủ nhân, nó không để lại dấu răng bên trong bức tranh há chẳng phải là nó quá dễ bắt nạt?
Vì vậy Qua Qua liếc nhìn bên ngoài bức tranh, xác định Lam Đồng sẽ không xuất hiện thì nó bắt điên cuồng vặn vẹo lá của mình.
Đúng!
Nó muốn thể hiện chức năng gieo giống đặc thù của mình!
Nó muốn để đồng loại của mình lại trong bức tranh này, sau đó Lam Đồng làm cái gì, nó đều biết hết.
Qua Qua ngửa mặt lên trời cười khặc khặc, cười một lát, lá cây đột nhiên ngừng run.
Nó kỳ quái nhìn bầu trời, đám mây màu trắng bồng bềnh kia tụ lại với nhau giống như biến thành đầu của một con vật.
Qua Qua nhìn chung quanh, nhìn một lúc lâu, cảm thấy cái này khá giống đầu con sói.
Ở trên hoang đảo, Qua Qua và Đằng Xà đi qua rất nhiều nơi, trên đường tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều ma vật.
Đám ma vật kia phần lớn đánh không lại Đằng Xà, thấy nó là quắp đuôi bỏ chạy.
Gặp phải ma vật có hình thể lớn như Đằng Xà không phân cao thấp, hai bên nhất trí không gây lộn với nhau.
Cho nên Qua Qua đã từng gặp sói biến dị, nên nó biết dáng vẻ của sói trông như thế nào.
Quái lạ, đám mây trong chỗ ở của Lam Đồng sao lại biến thành đầu sói nhỉ.
*
Đường Kỷ Chi mơ màng cảm thấy mặt có hơi ngứa, cậu phất tay chợt nắm được một thứ trơn trượt, cậu mở mắt ra thì sợ hết hồn.
Lam Đồng ngồi ở bên giường cậu, trên tay cầm một quyển sách, thứ vừa nãy cậu nắm lấy chính là tóc của Lam Đồng.
Đường Kỷ Chi ho khan một tiếng ngồi dậy, không chờ cậu lên tiếng, Lam Đồng để sách xuống, đoạn nói: "Tôi muốn về bên trong bức tranh."
Đường Kỷ Chi: "?"
Lam Đồng không biết nên giải thích loại cảm giác đó thế nào, anh nói ngắn gọn mà mạnh mẽ: "Bức tranh đang gọi tôi."
Bây giờ dù cho xảy ra chuyện gì, Đường Kỷ Chi cũng không kinh ngạc nữa.
Cậu gật đầu, vén chăn xuống giường đi với Lam Đồng đến phòng khách.
Con ngươi màu xanh lam kia nhìn cậu.
"Đi thôi." Đường Kỷ Chi nở nụ cười.
Lam Đồng nhấc bàn tay lạnh lẽo chạm chạm vào hai má Đường Kỷ Chi, chợt quay người bước vào bên trong tranh.
Khi anh bước vào trong tranh, Qua Qua bị nhốt không biết bao lâu bèn "biu" một tiếng ép mình ra ngoài.
"Chủ nhân hu hu hu." Qua Qua dụng cả tay chân bò lên người Đường Kỷ Chi.
Nghe nó khóc thảm như vậy, tấm lòng người cha của Đường Kỷ Chi cuối cùng cũng bị gọi về, cậu dùng ngón tay xoa xoa lá cây của nó, "Ngoan, không phải đã về rồi sao."
Qua Qua: "..."
Đây không phải là sự an ủi mà nó muốn.
Đường Kỷ Chi mới định nói thêm gì đó, trước mắt bỗng nhoáng lên.
Cậu đột nhiên phản ứng lại, chạy thẳng đến phòng ngủ của mình —— Ôm lấy balo mà cậu đã chuẩn bị trước.
Đã chậm.
【 Keng! Thời gian nghỉ ngơi đã hết, chúc mừng người chơi Đường Kỷ Chi bước vào chủ đề mới "Truyện cổ Grimm".
Xin hãy dùng trí khôn và hai tay của ngài, bình an tiếp tục sống sót.
】
Ý thức của Đường Kỷ Chi rơi vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu, cậu ngửi được một hương hoa thấm ruột thấm gan.
Cậu từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm giữa đồng hoa bát ngát.
Cậu đứng lên, xung quanh là biển hoa vô tận, mà trước mặt cậu là một gian nhà gỗ ba tầng có hàng rào xung quanh, dù là hoàn cảnh hay tổng thể bức tranh đều cực kỳ đẹp.
Giống như căn nhà nông thôn dân dã trong tranh, nó tự mang một không khí tao nhã và ngọt ngào.
Đường Kỷ Chi sờ túi, lấy bản vẽ rồi mở ra, những động vật thần kỳ vẫn đang ngủ say, bao gồm cả Qua Qua.
Cậu nhìn quanh bốn phía nhưng không nhìn thấy Lam Đồng đâu, cậu cau chặt mày.
Có lẽ Lam Đồng chưa cùng cậu đến đây, hoặc giả là đã tới đây nhưng không ở chỗ này.
—— Trước đó trên hoang đảo Ma Vật, Lam Đồng cũng qua mấy ngày mới xuất hiện.
Nghĩ như vậy, Đường Kỷ Chi yên lòng hơn.
Cùng lúc đó, trước mắt xuất hiện bảng phát sóng trực tiếp quen thuộc.
Số người xem trực tuyến: 173.033
Đường Kỷ Chi:???
Sao bỗng nhiên nhiều như vậy?
Cậu nhớ lúc trên hoang đảo Ma Vật, lượng người xem nhiều nhất là 60.000+, đột nhiên tăng nhiều hơn hơn 100.000, trong đầu của cậu nhảy ra một từ: Mua fans.
Cậu có một người bạn là minh tinh, lúc vẫn chưa nổi tiếng, vì không để weibo của mình trông ít fans sẽ làm mất mặt nên đã bỏ tiền mua mấy triệu fans cương thi.
【 A a a, cuối cùng Đường Đường cũng xuất hiện! 】
【 Vẫn là người mới...!Không đúng, không còn là người mới nữa, vẫn là Đường Kỷ Chi đẹp trai.
】
【 Ầu men, sao lại có cảm giác mấy tiếng không gặp, Đường Kỷ Chi đã đẹp hơn rồi? 】
【 Ồ ố ô? Tôi chỉ chú ý tới chủ đề mới, có cảm giác chủ đề này sẽ rất thú dzị đó.
】
【 Truyện cổ Grimm, tôi nhớ tới giáo viên cổ ngữ đã từng nói có một văn minh tinh cầu đã từng xuất bản ra một quyển sách, tên là "Truyện cổ Grimm", nhưng mà chỗ chúng tôi không có quyển sách này.
】
【 Lầu trên, giáo viên các cậu có nói qua nội dung quyển sách này không? Kể nghe chút đi.
】
【 Tui quên rồi...!】
...!
Khán giả rất nhiệt tình.
Đối với Đường Kỷ Chi mà nói, cậu trở lại thế giới hiện thực một ngày, nhưng với khán giả mà nói, chỉ mới trải qua hai giờ.
Sau khi Đường Kỷ Chi hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn trong【 Hoang đảo Ma Vật 】, tất cả màn hình của khán đang xem livestream đều đen thui, nhắc nhở livestream của Đường Kỷ Chi đã hết, buổi livestream kế tiếp sẽ mở sau hai giờ nữa.
Khán giả có thể lựa chọn xem streamer khác trong app Nghênh Phong, cũng có thể lựa chọn chờ đợi.
Có không ít khán giả đi xem streamer khác, lại phát hiện bản thân mình hoàn toàn xem không vào, thế là đàng hoàng chờ Đường Kỷ Chi lên.
Rõ ràng nhất chính là Tam điện hạ.
Đi xem những streamer khác, những người kia quả thực con ngu hơn Đường Kỷ Chi.
Xem một lúc khiến hắn suýt chút nữa đã lên tăng xông, trong lúc chán gần chết bỗng muốn xem lại livestream của Đường Kỷ Chi ở【 Hoang đảo Ma Vật 】, dùng việc này để giết thời gian.
Kết quả phát hiện chức năng này lại là màu xám, không thể sử dụng.
Không thể sử dụng còn đưa chức năng này vào làm gì?
Tam điện hạ dưới cơn nóng giận, lại lần nữa bảo quản gia trí năng liên hệ người phụ trách Nghênh Phong - Lâm Tri Nhân.
"Điện hạ, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Tam điện hạ giận dữ nói: "Tôi muốn xem phát lại, tại sao không thể!"
Lâm Tri Nhân: "Xin lỗi điện hạ, trước mắt chức năng này vẫn chưa login."
Tam điện hạ: "..."
"Lúc nào mới login?"
"Chuyện này..." Lâm Tri Nhân chần chờ.
Tam điện hạ lập tức cáu kỉnh: "Câu hỏi này rất khó trả lời sao? Tôi bây giờ là kim cương vip của các anh, tôi cũng không phải không trả tiền!"
"Không phải, ngài hiểu lầm, điện hạ." Lâm Tri Nhân xoa dịu nói, "Không phải tôi không trả lời, mà trước mắt hệ thống xuất hiện một ít trục trặc, dẫn đến chức năng này tạm thời không thể đưa ra, muốn đưa ra cần phải sửa chữa lại hệ thống.
Mà sửa chữa hệ thống không phải là chuyện một sớm một chiều, huống chi..."
Tính nóng này của Tam điện hạ hoàn toàn không chịu nổi chuyện đối phương ấp a ấp úng, hắn tức giận đến mức suýt chút nữa đã đập nát thiết bị đầu cuối: "Anh có thể nói hết một lượt hay không! HẢ!"
Lần này Lâm Tri Nhân nhanh chóng trả lời: "Mắt xích tài chính của chúng tôi xuất hiện vấn đề."
"Chuyện cười." Tam điện hạ cười nhạo, "Mắt xích tài chính của các anh sẽ có vấn đề? Sau lưng các anh không phải luôn được vị hoàng huynh kia kia của tôi ủng hộ sao? Có toàn bộ quân đội hậu thuẫn, anh thế mà dám mở miệng nói với tôi mắt xích tài chính có vấn đề?"
Lời này nghe ra muốn chua bao nhiêu thì chua bấy nhiêu.
"Thực tế thì điện hạ không liên lạc với tôi thì bên tôi cũng đang muốn liên lạc với ngài." Giọng Lâm Tri Nhân đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, "Huynh trưởng của ngài Nhị điện hạ lúc trưng thu tinh cầu B&R bị tập kích và hiện đang mất tích."
Tam điện hạ kinh sợ đứng lên: "Anh nói cái gì?!"
Lâm Tri Nhân nói: "Tin Nhị điện hạ mất tích nhất định phải giấu, không thể truyền ra bên ngoài, ngài là người thứ ba biết."
Tam điện hạ đã quên mất cú điện thoại này vốn là để trách cứ, hắn theo bản năng hỏi: "Tại sao lại nói cho tôi biết?"
"Bởi vì Nhị điện hạ tin tưởng ngài."
"..." Tam điện hạ, "Cần tôi làm gì."
"Ngài không cần làm gì cả, chỉ phiền ngài tạm thời tiếp quản mắt xích tài chính, để Nghênh Phong có thể tiếp tục đưa vào hoạt động."
Còn có một câu Lâm Tri Nhân không nói.
Đây là bí mật giữa hắn ta và Nhị điện hạ, cũng là nguyên nhân Nghênh Phong tồn tại.
Tam điện hạ: "Nói trắng ra là muốn tôi bỏ tiền chứ gì."
Lâm Tri Nhân mỉm cười.
Sắc mặt Tam điện hạ có hơi thối: "Được thôi, tôi suy nghĩ một chút."
Cúp điện thoại, Tam điện hạ đi qua đi lại trong phòng, một bên tính tài sản của mình còn bao nhiêu, một bên lại bị tin tức Lâm Tri Nhân báo cho chấn động đến mức đầu óc ong ong.
Vị huynh trưởng Chiến Thần đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại, lại ngay lúc trưng thu một tinh cầu bị vật chất hắc ám ăn mòn mà mất tích?
Hắn lắc lắc đầu, tạm thời vứt cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, chỉ dựa vào đống truyền kỳ của vị huynh trưởng kia của hắn, anh chắc chắn không chết được.
Tam điện hạ quay sang suy nghĩ một chuyện khác.
Nếu như Nghênh Phong bởi vì tài chính không đủ, app livestream không thể đưa vào hoạt động, vậy chẳng phải hắn không được nhìn thấy Đường Kỷ Chi?
Không được không được, vất vả lắm mới gặp được một chuyện làm cho hắn cảm thấy hứng thú, Tam điện hạ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định: Nhảy hố!
Vì thế hắn lần thứ hai liên lạc với Lâm Tri Nhân, nói rõ quyết định của mình, yêu cầu duy nhất là bảo Đường Kỷ Chi nhanh chóng login, bắt đầu phần livestream mới.
Sau hai giờ, hắn nhận được gợi ý của hệ thống, streamer Đường Kỷ Chi online.
*
Đường Kỷ Chi tất nhiên không biết chỗ khán giả xảy ra chuyện gì.
Sau khi quét vòng làn đạn, cậu phát hiện không ít ID quen thuộc, đặc biệt là【 Ta thật sự là Tam hoàng tử 】.
Làn đạn của vị khán giả này từ màu đỏ thăng lên thành bạch kim rực rỡ, Đường Kỷ Chi muốn không chú ý cũng khó.
Nhưng mà ở thế giới xa lạ, nhìn thấy khán giả quen thuộc cũng là một chuyện đáng giá vui mừng.
Mang theo tâm tình vui thích, Đường Kỷ Chi đi đến chỗ nhà gỗ kia.
Dưới chân đều là hoa, cũng không có đường mòn để đi.
Đường Kỷ Chi bỗng nhiên nghĩ đến Qua Qua, nên lúc đi đều đẩy những đóa hoa ra, cố gắng đạp lên bùn đất, tránh giẫm phải hoa.
Khi đi tới cửa nhà gỗ, phát hiện trên đó treo một tấm bảng, nội dung trong đó viết: "Chào mừng đến với ngôi nhà của cô bé quàng khăn đỏ, yêu bạn lắm ^-^ "
Cô bé quàng khăn đỏ?
Đường Kỷ Chi nhíu mày: Có phải là cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cô bé quàng khăn đỏ và sói xám không?
Cậu giơ tay định gõ cửa, bên phải đột nhiên vang lên một giọng nói: "Dừng tay! Đừng gõ!!!"
Đường Kỷ Chi thuận theo giọng nói nhìn sang, nhìn thấy một nam sinh chừng hai mươi tuổi chạy ra khỏi bụi hoa, giẫm đạp vô số đóa hoa dưới chân, nhìn mà cậu có hơi đau lòng.
Mấy giây sau, nam sinh thở hồng hộc chạy đến trước mặt cậu, hai tay chống đầu gối: "Phù...!May là...!Tôi ngăn cản kịp...!Tôi..."
Đường Kỷ Chi nói: "Cậu đừng vội, từ từ nói."
Qua một phút, nam sinh cuối cùng cũng không thở hổn hển nữa.
Cậu ta nhìn về phía Đường Kỷ Chi: "Anh là người mới nhỉ, vừa nhìn đã biết rồi."
Đường Kỷ Chi mỉm cười.
"Tôi tên là Lâu Vũ, tới đây đã nửa năm." Nam sinh đưa tay ra, cực kỳ nhiệt tình, "Anh không biết đâu, đã lâu rồi tôi không gặp được người mới, không ngờ hôm nay sẽ gặp được, thực sự là rất vui."
"Đường Kỷ Chi." Đường Kỷ Chi liếc nhìn tay Lâu Vũ, trắng nõn sạch sẽ như tay của con gái, cậu cũng nắm lại.
"Tên này thật hay." Lâu Vũ cười hì hì nói, "Vừa nghe đã biết là người có ăn học."
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu chỉ vào cửa lớn, chủ động hỏi: "Tại sao không thể gõ cửa?"
Lâu Vũ biến sắc, vô cùng thần bí nói: "Đây là quy định của cô bé quàng khăn đỏ, lá gan của cô ấy rất nhỏ, tiếng gõ cửa sẽ làm ồn đến cô ấy.
Quan trọng nhất là, tiếng gõ cửa sẽ dễ dẫn sói xám đến."
"Anh biết dáng vẻ của sói xám ra sao không? Sói ở đây rất hung tàn, chúng nó ăn thịt người, một ngụm một người, chúng tôi vốn không đánh lại." Lâu Vũ sốt sắng nhìn xung quanh, vốn là hình ảnh hài hòa và ấm áp lại bị động tác này của cậu ta làm cho quỷ dị, đến khán giả cũng bị ảnh hưởng, dồn dập phát làn đạn.
Đường Kỷ Chi hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nghi ngờ đặt câu hỏi: "Tiếng gõ cửa sẽ đưa sói xám tới, vậy chúng ta nói chuyện nó không nghe được sao?"
"Không giống, nó không nghe được." Lâu Vũ nói.
"Sao lại không giống? Tại sao?"
Lâu Vũ: "..."
Cậu ta phát hiện người mới này có rất nhiều vấn đề.
Tầm mắt Đường Kỷ Chi nhìn phía sau Lâu Vũ, bỗng nhiên nói: "Cậu nói sói xám không nghe được, thế nhưng thứ xuất hiện phía sau cậu...!rất giống với sói xám ấy."
Lâu Vũ theo bản năng quay đầu lại, cách đó không xa, một con sói xám lớn đứng trong bụi hoa, miệng há to, để lộ ra răng nhọn lạnh lẽo.
Chân trước của nó nóng nảy cào cào đất, đôi mắt thô bạo tàn ác nhìn chằm chằm hai người Đường Kỷ Chi.
Lâu Vũ: "!!!"
--- Hết chương 02.
Chương 02
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Cơm nước xong, Đường Kỷ Chi sắp xếp cho Lam Đồng nghỉ ngơi ở phòng khách, Lam Đồng nhìn căn phòng xa lạ thì cau mày, trong mắt có vẻ không vui.
Anh quay đầu nói với Đường Kỷ Chi: "Tôi không thể ngủ chung với cậu sao?"
Đường Kỷ Chi: "..."
"Ở trên đảo không có điều kiện nên hai chúng ta mới chen chúc trong một hang núi." Cậu giải thích, "Bây giờ có điều kiện rồi đương nhiên không cần chen lấn.
Giường lớn như thế, đủ cho anh tự do lăn lộn."
Lam Đồng mím môi, muốn nói anh không để ý việc chen nhau, nhưng nhìn vẻ mặt của Đường Kỷ Chi, anh đành nuốt lại câu này.
"Nếu muốn ngâm nước thì có thể ngâm ở đây." Đường Kỷ Chi kéo Lam Đồng vào phòng tắm, dạy anh cách xả nước vào bồn.
Đường Kỷ Chi rất thích tắm, bởi vậy mỗi phòng trong nhà đều có bồn tắm lớn.
Nói là bồn tắm nhưng càng giống cái bể hơn, như vậy nếu có khách đến nhà, cũng có thể tắm thoải mái.
Vì vậy, kích thước bồn tắm đủ cho Lam Đồng ngâm nước.
Dạy xong cách sử dụng đồ trong phòng tắm cho Lam Đồng, Đường Kỷ Chi theo bản năng nói một tiếng ngủ ngon rồi mới rời khỏi.
Mãi đến tận khi Đường Kỷ Chi rời phòng và đóng cửa lại, Lam Đồng mới thu lại ánh mắt dính trên người cậu, cau mày nhìn mọi thứ xa lạ xung quanh.
Trở lại phòng ngủ Đường Kỷ Chi vui vẻ đi tắm, nghĩ đến hệ thống nói cậu chỉ được nghỉ ngơi một ngày, bây giờ thời gian đã khác, nhà cậu cũng không có đồng hồ cát, không thể biết chính xác thời gian trôi qua.
Sau khi suy nghĩ, Đường Kỷ Chi cố ý thay bộ quần áo chắc chắn và thoải mái, cũng chuẩn bị một cái balo, xếp đầy một bình gia vị lớn, lại cầm theo hai cái chén và đũa inox, thuận tiện nhét vào mấy cái bật lửa.
Như vậy dù chủ đề mới ở trong tình huống nào, có bộ đồ ăn và gia vị thì chất lượng cuộc sống cũng sẽ được cải thiện.
Cậu phát hiện nhét những thứ này vào ba lô chỉ mới đầy phần đáy, vì vậy Đường Kỷ Chi lại nhét vào mấy bộ đồ lót, lỡ như chủ đề mới "nghèo" như hoang đảo Ma Vật, có đồ lót thay ra, tốt xấu gì cũng thoải mái hơn một chút.
Còn những thứ khác thì đợi đến chủ đề mới, căn cứ vào tình huống nơi đó lại nghĩ cách.
Sau khi thu dọn xong, Đường Kỷ Chi nằm trên giường an tâm đi ngủ.
"Chủ nhân! Chủ nhân!" Qua Qua ở bên trong bức tranh gọi lấy gọi để, không biết làm sao mà không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Cuối cùng nó chấp nhận số phận, biết mình tạm thời không thể rời khỏi bức tranh, thế là nó ôm tâm tình nhìn ngắm thế giới bên trong tranh.
Thảo nào Lam Đồng hung dữ như vậy.
Thì ra một mình anh ta chiếm một nơi lớn như thế.
—— Thế giới bên trong bức tranh này không giống với thế giới bên trong bản vẽ, ở đây rộng lớn hơn, phong cảnh càng đẹp hơn, và có cả biển.
Hoàn toàn là...!đãi ngộ giữa phòng tiêu chuẩn bình thường và phòng tổng thống.
Chủ nhân quá thiên vị rồi.
Qua Qua nhỏ một giọt nước mắt chua xót, mặc dù một cọng giá sẽ không rơi nước mắt.
Sau đó nó đột nhiên nhanh trí, Lam Đồng nhốt nó ở trong này, tự mình đi ra ngoài kề cận chủ nhân, nó không để lại dấu răng bên trong bức tranh há chẳng phải là nó quá dễ bắt nạt?
Vì vậy Qua Qua liếc nhìn bên ngoài bức tranh, xác định Lam Đồng sẽ không xuất hiện thì nó bắt điên cuồng vặn vẹo lá của mình.
Đúng!
Nó muốn thể hiện chức năng gieo giống đặc thù của mình!
Nó muốn để đồng loại của mình lại trong bức tranh này, sau đó Lam Đồng làm cái gì, nó đều biết hết.
Qua Qua ngửa mặt lên trời cười khặc khặc, cười một lát, lá cây đột nhiên ngừng run.
Nó kỳ quái nhìn bầu trời, đám mây màu trắng bồng bềnh kia tụ lại với nhau giống như biến thành đầu của một con vật.
Qua Qua nhìn chung quanh, nhìn một lúc lâu, cảm thấy cái này khá giống đầu con sói.
Ở trên hoang đảo, Qua Qua và Đằng Xà đi qua rất nhiều nơi, trên đường tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều ma vật.
Đám ma vật kia phần lớn đánh không lại Đằng Xà, thấy nó là quắp đuôi bỏ chạy.
Gặp phải ma vật có hình thể lớn như Đằng Xà không phân cao thấp, hai bên nhất trí không gây lộn với nhau.
Cho nên Qua Qua đã từng gặp sói biến dị, nên nó biết dáng vẻ của sói trông như thế nào.
Quái lạ, đám mây trong chỗ ở của Lam Đồng sao lại biến thành đầu sói nhỉ.
*
Đường Kỷ Chi mơ màng cảm thấy mặt có hơi ngứa, cậu phất tay chợt nắm được một thứ trơn trượt, cậu mở mắt ra thì sợ hết hồn.
Lam Đồng ngồi ở bên giường cậu, trên tay cầm một quyển sách, thứ vừa nãy cậu nắm lấy chính là tóc của Lam Đồng.
Đường Kỷ Chi ho khan một tiếng ngồi dậy, không chờ cậu lên tiếng, Lam Đồng để sách xuống, đoạn nói: "Tôi muốn về bên trong bức tranh."
Đường Kỷ Chi: "?"
Lam Đồng không biết nên giải thích loại cảm giác đó thế nào, anh nói ngắn gọn mà mạnh mẽ: "Bức tranh đang gọi tôi."
Bây giờ dù cho xảy ra chuyện gì, Đường Kỷ Chi cũng không kinh ngạc nữa.
Cậu gật đầu, vén chăn xuống giường đi với Lam Đồng đến phòng khách.
Con ngươi màu xanh lam kia nhìn cậu.
"Đi thôi." Đường Kỷ Chi nở nụ cười.
Lam Đồng nhấc bàn tay lạnh lẽo chạm chạm vào hai má Đường Kỷ Chi, chợt quay người bước vào bên trong tranh.
Khi anh bước vào trong tranh, Qua Qua bị nhốt không biết bao lâu bèn "biu" một tiếng ép mình ra ngoài.
"Chủ nhân hu hu hu." Qua Qua dụng cả tay chân bò lên người Đường Kỷ Chi.
Nghe nó khóc thảm như vậy, tấm lòng người cha của Đường Kỷ Chi cuối cùng cũng bị gọi về, cậu dùng ngón tay xoa xoa lá cây của nó, "Ngoan, không phải đã về rồi sao."
Qua Qua: "..."
Đây không phải là sự an ủi mà nó muốn.
Đường Kỷ Chi mới định nói thêm gì đó, trước mắt bỗng nhoáng lên.
Cậu đột nhiên phản ứng lại, chạy thẳng đến phòng ngủ của mình —— Ôm lấy balo mà cậu đã chuẩn bị trước.
Đã chậm.
【 Keng! Thời gian nghỉ ngơi đã hết, chúc mừng người chơi Đường Kỷ Chi bước vào chủ đề mới "Truyện cổ Grimm".
Xin hãy dùng trí khôn và hai tay của ngài, bình an tiếp tục sống sót.
】
Ý thức của Đường Kỷ Chi rơi vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu, cậu ngửi được một hương hoa thấm ruột thấm gan.
Cậu từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm giữa đồng hoa bát ngát.
Cậu đứng lên, xung quanh là biển hoa vô tận, mà trước mặt cậu là một gian nhà gỗ ba tầng có hàng rào xung quanh, dù là hoàn cảnh hay tổng thể bức tranh đều cực kỳ đẹp.
Giống như căn nhà nông thôn dân dã trong tranh, nó tự mang một không khí tao nhã và ngọt ngào.
Đường Kỷ Chi sờ túi, lấy bản vẽ rồi mở ra, những động vật thần kỳ vẫn đang ngủ say, bao gồm cả Qua Qua.
Cậu nhìn quanh bốn phía nhưng không nhìn thấy Lam Đồng đâu, cậu cau chặt mày.
Có lẽ Lam Đồng chưa cùng cậu đến đây, hoặc giả là đã tới đây nhưng không ở chỗ này.
—— Trước đó trên hoang đảo Ma Vật, Lam Đồng cũng qua mấy ngày mới xuất hiện.
Nghĩ như vậy, Đường Kỷ Chi yên lòng hơn.
Cùng lúc đó, trước mắt xuất hiện bảng phát sóng trực tiếp quen thuộc.
Số người xem trực tuyến: 173.033
Đường Kỷ Chi:???
Sao bỗng nhiên nhiều như vậy?
Cậu nhớ lúc trên hoang đảo Ma Vật, lượng người xem nhiều nhất là 60.000+, đột nhiên tăng nhiều hơn hơn 100.000, trong đầu của cậu nhảy ra một từ: Mua fans.
Cậu có một người bạn là minh tinh, lúc vẫn chưa nổi tiếng, vì không để weibo của mình trông ít fans sẽ làm mất mặt nên đã bỏ tiền mua mấy triệu fans cương thi.
【 A a a, cuối cùng Đường Đường cũng xuất hiện! 】
【 Vẫn là người mới...!Không đúng, không còn là người mới nữa, vẫn là Đường Kỷ Chi đẹp trai.
】
【 Ầu men, sao lại có cảm giác mấy tiếng không gặp, Đường Kỷ Chi đã đẹp hơn rồi? 】
【 Ồ ố ô? Tôi chỉ chú ý tới chủ đề mới, có cảm giác chủ đề này sẽ rất thú dzị đó.
】
【 Truyện cổ Grimm, tôi nhớ tới giáo viên cổ ngữ đã từng nói có một văn minh tinh cầu đã từng xuất bản ra một quyển sách, tên là "Truyện cổ Grimm", nhưng mà chỗ chúng tôi không có quyển sách này.
】
【 Lầu trên, giáo viên các cậu có nói qua nội dung quyển sách này không? Kể nghe chút đi.
】
【 Tui quên rồi...!】
...!
Khán giả rất nhiệt tình.
Đối với Đường Kỷ Chi mà nói, cậu trở lại thế giới hiện thực một ngày, nhưng với khán giả mà nói, chỉ mới trải qua hai giờ.
Sau khi Đường Kỷ Chi hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn trong【 Hoang đảo Ma Vật 】, tất cả màn hình của khán đang xem livestream đều đen thui, nhắc nhở livestream của Đường Kỷ Chi đã hết, buổi livestream kế tiếp sẽ mở sau hai giờ nữa.
Khán giả có thể lựa chọn xem streamer khác trong app Nghênh Phong, cũng có thể lựa chọn chờ đợi.
Có không ít khán giả đi xem streamer khác, lại phát hiện bản thân mình hoàn toàn xem không vào, thế là đàng hoàng chờ Đường Kỷ Chi lên.
Rõ ràng nhất chính là Tam điện hạ.
Đi xem những streamer khác, những người kia quả thực con ngu hơn Đường Kỷ Chi.
Xem một lúc khiến hắn suýt chút nữa đã lên tăng xông, trong lúc chán gần chết bỗng muốn xem lại livestream của Đường Kỷ Chi ở【 Hoang đảo Ma Vật 】, dùng việc này để giết thời gian.
Kết quả phát hiện chức năng này lại là màu xám, không thể sử dụng.
Không thể sử dụng còn đưa chức năng này vào làm gì?
Tam điện hạ dưới cơn nóng giận, lại lần nữa bảo quản gia trí năng liên hệ người phụ trách Nghênh Phong - Lâm Tri Nhân.
"Điện hạ, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Tam điện hạ giận dữ nói: "Tôi muốn xem phát lại, tại sao không thể!"
Lâm Tri Nhân: "Xin lỗi điện hạ, trước mắt chức năng này vẫn chưa login."
Tam điện hạ: "..."
"Lúc nào mới login?"
"Chuyện này..." Lâm Tri Nhân chần chờ.
Tam điện hạ lập tức cáu kỉnh: "Câu hỏi này rất khó trả lời sao? Tôi bây giờ là kim cương vip của các anh, tôi cũng không phải không trả tiền!"
"Không phải, ngài hiểu lầm, điện hạ." Lâm Tri Nhân xoa dịu nói, "Không phải tôi không trả lời, mà trước mắt hệ thống xuất hiện một ít trục trặc, dẫn đến chức năng này tạm thời không thể đưa ra, muốn đưa ra cần phải sửa chữa lại hệ thống.
Mà sửa chữa hệ thống không phải là chuyện một sớm một chiều, huống chi..."
Tính nóng này của Tam điện hạ hoàn toàn không chịu nổi chuyện đối phương ấp a ấp úng, hắn tức giận đến mức suýt chút nữa đã đập nát thiết bị đầu cuối: "Anh có thể nói hết một lượt hay không! HẢ!"
Lần này Lâm Tri Nhân nhanh chóng trả lời: "Mắt xích tài chính của chúng tôi xuất hiện vấn đề."
"Chuyện cười." Tam điện hạ cười nhạo, "Mắt xích tài chính của các anh sẽ có vấn đề? Sau lưng các anh không phải luôn được vị hoàng huynh kia kia của tôi ủng hộ sao? Có toàn bộ quân đội hậu thuẫn, anh thế mà dám mở miệng nói với tôi mắt xích tài chính có vấn đề?"
Lời này nghe ra muốn chua bao nhiêu thì chua bấy nhiêu.
"Thực tế thì điện hạ không liên lạc với tôi thì bên tôi cũng đang muốn liên lạc với ngài." Giọng Lâm Tri Nhân đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, "Huynh trưởng của ngài Nhị điện hạ lúc trưng thu tinh cầu B&R bị tập kích và hiện đang mất tích."
Tam điện hạ kinh sợ đứng lên: "Anh nói cái gì?!"
Lâm Tri Nhân nói: "Tin Nhị điện hạ mất tích nhất định phải giấu, không thể truyền ra bên ngoài, ngài là người thứ ba biết."
Tam điện hạ đã quên mất cú điện thoại này vốn là để trách cứ, hắn theo bản năng hỏi: "Tại sao lại nói cho tôi biết?"
"Bởi vì Nhị điện hạ tin tưởng ngài."
"..." Tam điện hạ, "Cần tôi làm gì."
"Ngài không cần làm gì cả, chỉ phiền ngài tạm thời tiếp quản mắt xích tài chính, để Nghênh Phong có thể tiếp tục đưa vào hoạt động."
Còn có một câu Lâm Tri Nhân không nói.
Đây là bí mật giữa hắn ta và Nhị điện hạ, cũng là nguyên nhân Nghênh Phong tồn tại.
Tam điện hạ: "Nói trắng ra là muốn tôi bỏ tiền chứ gì."
Lâm Tri Nhân mỉm cười.
Sắc mặt Tam điện hạ có hơi thối: "Được thôi, tôi suy nghĩ một chút."
Cúp điện thoại, Tam điện hạ đi qua đi lại trong phòng, một bên tính tài sản của mình còn bao nhiêu, một bên lại bị tin tức Lâm Tri Nhân báo cho chấn động đến mức đầu óc ong ong.
Vị huynh trưởng Chiến Thần đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại, lại ngay lúc trưng thu một tinh cầu bị vật chất hắc ám ăn mòn mà mất tích?
Hắn lắc lắc đầu, tạm thời vứt cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, chỉ dựa vào đống truyền kỳ của vị huynh trưởng kia của hắn, anh chắc chắn không chết được.
Tam điện hạ quay sang suy nghĩ một chuyện khác.
Nếu như Nghênh Phong bởi vì tài chính không đủ, app livestream không thể đưa vào hoạt động, vậy chẳng phải hắn không được nhìn thấy Đường Kỷ Chi?
Không được không được, vất vả lắm mới gặp được một chuyện làm cho hắn cảm thấy hứng thú, Tam điện hạ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định: Nhảy hố!
Vì thế hắn lần thứ hai liên lạc với Lâm Tri Nhân, nói rõ quyết định của mình, yêu cầu duy nhất là bảo Đường Kỷ Chi nhanh chóng login, bắt đầu phần livestream mới.
Sau hai giờ, hắn nhận được gợi ý của hệ thống, streamer Đường Kỷ Chi online.
*
Đường Kỷ Chi tất nhiên không biết chỗ khán giả xảy ra chuyện gì.
Sau khi quét vòng làn đạn, cậu phát hiện không ít ID quen thuộc, đặc biệt là【 Ta thật sự là Tam hoàng tử 】.
Làn đạn của vị khán giả này từ màu đỏ thăng lên thành bạch kim rực rỡ, Đường Kỷ Chi muốn không chú ý cũng khó.
Nhưng mà ở thế giới xa lạ, nhìn thấy khán giả quen thuộc cũng là một chuyện đáng giá vui mừng.
Mang theo tâm tình vui thích, Đường Kỷ Chi đi đến chỗ nhà gỗ kia.
Dưới chân đều là hoa, cũng không có đường mòn để đi.
Đường Kỷ Chi bỗng nhiên nghĩ đến Qua Qua, nên lúc đi đều đẩy những đóa hoa ra, cố gắng đạp lên bùn đất, tránh giẫm phải hoa.
Khi đi tới cửa nhà gỗ, phát hiện trên đó treo một tấm bảng, nội dung trong đó viết: "Chào mừng đến với ngôi nhà của cô bé quàng khăn đỏ, yêu bạn lắm ^-^ "
Cô bé quàng khăn đỏ?
Đường Kỷ Chi nhíu mày: Có phải là cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cô bé quàng khăn đỏ và sói xám không?
Cậu giơ tay định gõ cửa, bên phải đột nhiên vang lên một giọng nói: "Dừng tay! Đừng gõ!!!"
Đường Kỷ Chi thuận theo giọng nói nhìn sang, nhìn thấy một nam sinh chừng hai mươi tuổi chạy ra khỏi bụi hoa, giẫm đạp vô số đóa hoa dưới chân, nhìn mà cậu có hơi đau lòng.
Mấy giây sau, nam sinh thở hồng hộc chạy đến trước mặt cậu, hai tay chống đầu gối: "Phù...!May là...!Tôi ngăn cản kịp...!Tôi..."
Đường Kỷ Chi nói: "Cậu đừng vội, từ từ nói."
Qua một phút, nam sinh cuối cùng cũng không thở hổn hển nữa.
Cậu ta nhìn về phía Đường Kỷ Chi: "Anh là người mới nhỉ, vừa nhìn đã biết rồi."
Đường Kỷ Chi mỉm cười.
"Tôi tên là Lâu Vũ, tới đây đã nửa năm." Nam sinh đưa tay ra, cực kỳ nhiệt tình, "Anh không biết đâu, đã lâu rồi tôi không gặp được người mới, không ngờ hôm nay sẽ gặp được, thực sự là rất vui."
"Đường Kỷ Chi." Đường Kỷ Chi liếc nhìn tay Lâu Vũ, trắng nõn sạch sẽ như tay của con gái, cậu cũng nắm lại.
"Tên này thật hay." Lâu Vũ cười hì hì nói, "Vừa nghe đã biết là người có ăn học."
Đường Kỷ Chi: "..."
Cậu chỉ vào cửa lớn, chủ động hỏi: "Tại sao không thể gõ cửa?"
Lâu Vũ biến sắc, vô cùng thần bí nói: "Đây là quy định của cô bé quàng khăn đỏ, lá gan của cô ấy rất nhỏ, tiếng gõ cửa sẽ làm ồn đến cô ấy.
Quan trọng nhất là, tiếng gõ cửa sẽ dễ dẫn sói xám đến."
"Anh biết dáng vẻ của sói xám ra sao không? Sói ở đây rất hung tàn, chúng nó ăn thịt người, một ngụm một người, chúng tôi vốn không đánh lại." Lâu Vũ sốt sắng nhìn xung quanh, vốn là hình ảnh hài hòa và ấm áp lại bị động tác này của cậu ta làm cho quỷ dị, đến khán giả cũng bị ảnh hưởng, dồn dập phát làn đạn.
Đường Kỷ Chi hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nghi ngờ đặt câu hỏi: "Tiếng gõ cửa sẽ đưa sói xám tới, vậy chúng ta nói chuyện nó không nghe được sao?"
"Không giống, nó không nghe được." Lâu Vũ nói.
"Sao lại không giống? Tại sao?"
Lâu Vũ: "..."
Cậu ta phát hiện người mới này có rất nhiều vấn đề.
Tầm mắt Đường Kỷ Chi nhìn phía sau Lâu Vũ, bỗng nhiên nói: "Cậu nói sói xám không nghe được, thế nhưng thứ xuất hiện phía sau cậu...!rất giống với sói xám ấy."
Lâu Vũ theo bản năng quay đầu lại, cách đó không xa, một con sói xám lớn đứng trong bụi hoa, miệng há to, để lộ ra răng nhọn lạnh lẽo.
Chân trước của nó nóng nảy cào cào đất, đôi mắt thô bạo tàn ác nhìn chằm chằm hai người Đường Kỷ Chi.
Lâu Vũ: "!!!"
--- Hết chương 02.
Danh sách chương