Có được bài học đau đớn, hai ngày sau Tề Tiểu Bạch chết cũng không chịu đến xem Hàn Nhạn Khởi dạy học. Minh Thịnh Lan sớm biết như thế, đành thở dài nói một câu: trẻ con không nghe lời người lớn, thiệt hại trước mắt.

Hàn Nhạn Khởi ở Thọ Thiên sơn ba ngày, dạy Kim Thất ba ngày, cảm thấy cũng ổn rồi nên từ biệt Kim Kiều Tiêu, dặn Kim Thất luyện tập nhiều ở Chiết Diễm hội sẽ còn gặp lại.

Kim Kiều Tiêu đối với hắn thật lòng cảm kích, còn lôi kéo hắn nói: “Công tử, bốn đại nam nhân các ngươi đi Đế đô chỉ sợ nhiều cái bất tiện, sinh hoạt ngày thường không ai chiếu cố. Ngươi với Chi Bì Họa Khúc Quán ta, với Kim Thất trợ giúp nhiều như vậy ta không biết tạ ơn thế nào. Như vậy đi, ta đem tỳ nữ do ta tự mình dạy dỗ tặng cho công tử.”

Hàn Nhạn Khởi lắc đầu: “Một đường phong trần tiểu cô nương làm sao chịu đựng được, huống hồ ta…”

Kim Kiều Tiêu cười nói: “Công tử không cần lo lắng, hai nha đầu này ta coi như tỳ nữ mà huấn luyện, tuyệt có thể chịu được khổ, giường công tử, các nàng sao có bản lĩnh leo lên, chỉ làm tỳ nữ đi theo công tử cũng tốt. Kỳ thực không dối gạt công tử, ta dạy các nàng tính toán, dạy các nàng suy đoán lòng người, chính là vì ngày sau trợ giúp chủ nhân đời tiếp của Chi Bì Họa Khúc Quán.”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Vậy càng không thể, ngươi giữ lại đi.”

Kim Kiều Tiêu nói: “Tuy rằng huấn luyện gian khổ, nhưng cũng không phải không thể luyện ra một đôi nữa, Chi Bì Họa Khúc Quán ta có không ít thứ, công tử cũng không hiếm lạ, ta chỉ có thể tặng hai tỳ nữ này hy vọng công tử sẽ nhận lấy.”

Kim Thất cũng nói: “Công tử, các nàng rất lanh lợi, ngươi nếu không nhận trong lòng ta cùng mụ mụ sẽ bất an.”

Hàn Nhạn Khởi nhớ đến sư phụ từng nói, ngươi làm phước không cầu hồi báo là chuyện tốt, nhưng khiến người ta trong lòng bất an là chuyện xấu, vì thế hắn do dự nói: “Kia… Vậy được rồi, ta nhận, chúng ta coi như thanh toán xong.”

Kim Kiều Tiêu vui vẻ ra mặt, về phần trong lòng đến tột cùng có hy vọng thanh toán xong hay không, chỉ có trời mới biết.

Kim Thất vỗ tay, lập tức có hai tiểu nha đầu mười bốn mười lăm tuổi đi lên, một người mặc váy xanh, một người mặc váy vàng, bộ dáng không tính xinh đẹp nhưng cũng lanh lợi xinh xắn. Hơn nữa gương mặt hai tiểu nha đầu này giống nhau như đúc là hoa tỷ muội sinh đôi.

Hai người đi đến trước mặt Hàn Nhạn Khởi, đồng loạt hành lễ hoạt bát nói: “Ra mắt công tử.”

Mỗi cái nhăn mày một nụ cười, mỗi hành động một cử chỉ cũng không khác nhau chút nào, không hổ là tịnh đế liên tâm hữu linh tê.

Hàn Nhạn Khởi nói: “Đứng lên đi, Kim lão bản thật là lợi hại, từ nơi nào tìm được song sinh tỷ muội, làm ta không biết xấu hổ mà được lợi thế này.”

“Công tử đừng nói thế.” Kim Kiều Tiêu nói: “Nếu ngươi đã đồng ý thu nhận, đến đây, ta giới thiệu với công tử. Mặc váy xanh chính là muội muội Thiết Ngọc, váy vàng chính là tỷ tỷ Thâu Hương.”

Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Thâu Hương Thiết Ngọc (trộm hương trộm ngọc), tên thật phong tình.”

Kim Kiều Tiêu nói: “Vẫn không bằng một phần vạn bản lĩnh của công tử.”

Hàn Nhạn Khởi lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó cáo biệt với Kim Kiều Tiêu, Kim Thất, dẫn song sinh tỷ muội rời đi.

Thâu Hương Thiết Ngọc hai tỷ muội này vô cùng hoạt bát, trên đường ngươi một câu ta một câu với Hàn Nhạn Khởi.

“…”

“Công tử, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Công tử, chúng ta đi Đế đô sao, thật là xa.”

“Công tử, chủ mẫu hắn…”

“Mau câm miệng.”

Nói tới đây, Thâu Hương liền bưng kín miệng Thiết Ngọc, ở bên tai nàng nói: “Ngươi muốn chết, không biết gì còn dám thăm dò tin tức chủ mẫu, lỡ như bị chủ mẫu biết, đuổi chúng ta đi thì làm sao bây giờ?”

Thiết Ngọc mở to đôi mắt ngập nước “Ừm ừm” gật đầu, Thâu Nương lúc này mới buông tha nàng.

Hàn Nhạn Khởi kỳ quái: “Các ngươi sao vậy? Ta còn chưa cưới vợ, ở đâu ra chủ mẫu?”

Thâu Hương cười hì hì: “Cho nên ta mới nói không có chủ mẫu, Thiết Ngọc không biết gì còn hỏi, đúng là ngốc.”

Thiết Ngọc dùng sức gật đầu: “Không có chủ mẫu, không có chủ mẫu!”

Hàn Nhạn Khởi cảm thấy các nàng có điểm là lạ, thỉnh thoảng bộ dáng giống y như Kim Kiều Tiêu, chẳng lẽ bởi vì do Kim Kiều Tiêu giáo dưỡng? Hàn Nhạn Khởi không tỉ mỉ truy cứu, hoàn toàn không kinh hỉ khi có mỹ tỳ —— song sinh tỷ muội này bộ dáng tuy tốt nhưng không có diễm hồ.

Gặp Hàn Nhạn Khởi không truy cứu, Thâu Hương ở bên tai Thiết Ngọc thấp giọng nói: “Sao lại thế này, công tử hình như không xem vị Minh công tử kia là vợ á?” 

Thiết Ngọc nói: “Đó là khẳng định! Công tử là ai chứ, hắn lý tưởng rộng lớn, một Minh công tử cùng Tề công tử tất nhiên không thể thỏa mãn được hắn đâu.”

Thâu Hương khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Vậy chúng phải làm gì bây giờ?”

Thiết Ngọc rầu rĩ nói: “Aiz… Mụ mụ bảo chúng ta có cơ hội thì bò lên giường công tử, hiện tại xem ra không có khả năng! Công tử nhìn cũng không nhìn chúng ta một cái, ngay cả bộ dáng Minh công tử cũng không để trong lòng.”

Thâu Hương nói: “Đành phải sử dụng cách thứ hai… Nhất định phải trở thành tâm phúc của công tử, hầy, đến lúc đó phải cẩn thận hầu hạ hai vị công tử kia thật tốt, phòng ngừa bọn họ bên gối thổi gió.”

Thiết Ngọc nói: “Ta biết, ta biết! Nhưng còn vị Dương công tử kia thì sao?”

Thâu Hương nói: “Ta xem bộ dáng hắn không hiểu phong tình, nhưng khó cam đoan hắn cùng công tử không có một chân, vẫn là trước hầu hạ.”

Hai tỷ muội khe khẽ thảo luận cuộc sống sau này của các nàng, bộ dáng khôn khéo đó thật là giống y như Kim Kiều Tiêu.

Tới địa phương ước hẹn cùng ba người Minh Thịnh Lan gặp mặt, Minh Thịnh Lan kỳ quái hỏi: “Các nàng là?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Tỳ nữ Kim lão bản tặng, Thâu Hương và Thiết Ngọc.”

Thâu Hương Thiết Ngọc vô cùng tự giác hành lễ với nhóm người Minh Thịnh Lan, ngọt ngào nói: “Thâu Hương (Thiết Ngọc) ra mắt Minh công tử, Tề công tử cùng Dương công tử.”

Minh Thịnh Lan có chút hồ đồ: “Này… Dẫn theo hai nữ hài tử, chúng ta sao có thể lên đường?”

Hàn Nhạn Khởi vừa định giải thích, Thâu Hương Thiết Ngọc lập tức xông lên một trái một phải ôm lấy chân Minh Thịnh Lan, hô lớn: “Minh công tử ngươi không cần đuổi chúng ta đi mà! Chúng ta nếu không được công tử thu nhận, trở về nhất định bị mụ mụ ném ra ngoài tiếp khách.”

“Huhu… chúng ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ… ” Nhất định không tranh công tử với ngươi, sẽ cực kỳ an phận…

“Chúng ta cái gì cũng có thể làm, Minh công tử đừng đuổi chúng ta đi huhuhu… “ 

Hàn Nhạn Khởi trợn mắt há mồm nói: “Này… Ta mới là chủ tử của các ngươi mà, cầu hắn làm gì?”

Thâu Hương Thiết Ngọc lau nước mắt, thầm nghĩ trong lòng, cầu ngươi? Đương nhiên là cầu hắn á! Lỡ như các ngươi ở trên giường ý loạn tình mê, hắn bên gối thổi chút gió, ngươi còn không phải ngoan ngoãn đuổi chúng ta đi?

Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười: “Kim lão bản trái lại tặng cho ngươi hai nha đầu thực lanh lợi, xem tốc độ của các nàng phỏng chừng thân thể không kém, quên đi, dẫn theo thì dẫn theo.”

Thâu Hương Thiết Ngọc thoáng cái không còn giọt nước mắt, mặt mày hớn hở nói: “Tạ ơn Minh công tử, Minh công tử còn chưa cho chúng nô tỳ biết tên ngài.”

Đã nhiều ngày qua, Minh Thịnh Lan cùng Dương Ý chưa từng nói tên thật, chỉ có Tề Tiểu Bạch quen biết Kim lão bản, cho nên Thâu Hương Thiết Ngọc muốn hỏi.

Minh Thịnh Lan nói: “Ta tên thượng Thịnh hạ Lan, Thịnh trong thịnh khai (nở rộ), Lan trong lan thảo (phong lan).”

“Thịnh Lan… Minh Thịnh Lan… Minh Thịnh Lan?!” Thâu Hương Thiết Ngọc niệm ba bốn lần, cuối cùng đồng loạt thét chói tai: “Ngươi là thiên hạ đệ nhất thần bộ Minh Thịnh Lan? Chính là Minh bộ đầu thân cao ba trượng tám uy phong lẫm lẫm, một thanh đao lớn chém ác tặc khắp thiên hạ?!”

Minh Thịnh Lan nghẹn một cái: “… Nếu trong triều đình không có người khác họ Minh tên Thịnh Lan, kia hẳn là ta, thế nhưng thân ta không cao ba trượng tám, vũ khí cũng không phải đao lớn…”

Thâu Hương Thiết Ngọc ôm nhau, nước mắt lưng tròng: “Quả nhiên là Minh bộ đầu, Minh bộ đầu, Minh bộ đầu! Thật là lợi hại! Công tử thật lợi hại!”

Minh Thịnh Lan ngây người một chút: “Công tử lợi hại?”

Không phải nên nói Minh bộ đầu thật lợi hại sao?

Thâu Hương Thiết Ngọc mắt rưng rưng gật đầu: “Công tử quá lợi hại!” Không lợi hại thì làm sao có thể thu thiên hạ đệ nhất thần bộ vào trong phòng nha! Quả thực là tấm gương sáng cho mọi người!

Khó trách ngay cả Tề công tử không thể ngồi lên ngôi vị vợ cả, thì ra đã được Minh bộ đầu an tọa! 

Nói tới đây…

“A, như vậy Dương công tử chính là Dương Ý?” Thâu Hương lẩm bẩm nhìn Thiết Ngọc, trong mắt hai người mang theo do dự, Dương Ý này rốt cục là tam phu nhân… Hay là em vợ đây?

Minh Thịnh Lan đau đầu nói: “Hai tỳ nữ này thật sự rất hoạt bát… Đi thôi, mau lên đường.”

Minh Thịnh Lan thúc giục khởi hành nhưng đi vài dặm đường ngay lúc Thâu Hương Thiết Ngọc líu ríu thì bị người cản lại.

Một hắc y nam tử dáng vẻ gầy yếu mặt che vải đen, lộ ra đôi mắt nhỏ chỉ vào Tề Tiểu Bạch nói: “Tề Phong?”

Tề Tiểu Bạch nói: “Ngươi là?”

Người nọ nói: “Hừ, ngươi còn nhớ rõ Phi thiên độn thổ Tiểu Minh Quỷ?”

Tề Tiểu Bạch hồi tưởng một chút: “Ngươi là nói cái tên thời điểm sắp chết còn cầu ta cho hắn ăn chuối?”

Người nọ nói: “Chính là hắn! Con mẹ nó ta là đệ đệ hắn!”

Tề Tiểu Bạch nói: “Phi thiên độn thổ Tiểu Minh Châu? Ra là đệ đệ của Phi thiên độn thổ Tiểu Minh Quỷ?” Hai tên huynh đệ một là dâm tặc một là đạo tặc, xú danh nói rõ hạng người.

Người nọ nói: “Chính là ta!”

Tề Tiểu Bạch nói: “Ngươi không giống ca ca mình.”

Tiểu Minh Châu nói: “Đương nhiên không giống.” Hắn ngẩng đầu, đang muốn khoe chính mình uy phong lẫm lẫm, Minh Thịnh Lan chợt mát mẻ một câu: “Hắn thích ăn táo.”

Tiểu Minh Châu sửng sốt, căm giận nói: “Ngươi… ngươi nói cái gì!”

Minh Thịnh Lan buồn cười: “Ta nói không đúng sao? Ca ca ngươi thích ăn chuối, ngươi thích táo, ngay cả lúc hái hoa cũng không quên ăn.”

Minh Thịnh Lan vừa nói xong, mọi người đều không nhịn được mà cười lớn.

Tiểu Minh Châu thẹn quá hóa giận, gào to: “Tiểu bạch kiểm! Ngươi muốn chết sao? Đừng tưởng rằng có Tề Phong ở đây ta không dám làm gì ngươi.”

Minh Thịnh Lan “ồ” một tiếng: “Vậy ngươi muốn làm gì ta?”

Tiểu Minh Châu nói: “Ta muốn đem ngươi thiên đao vạn quả… băm thành thịt vụn.”

Minh Thịnh Lan nói: “Hình bộ trái lại không có hình phạt này, ngươi nếu có gan đụng đến ta, ta có thể cho ngươi nếm chút cảm giác bị lột da.”

Tiểu Minh Châu cả kinh: “Ngươi là người quan phủ?”

Minh Thịnh Lan nói: “Người Đế đô, tại hạ họ Minh, hổ thẹn chức vị bộ đầu.”

“Minh Thịnh Lan!” Tiểu Minh Châu kinh hô một tiếng, xoay người muốn chạy.

Hắn quay đầu còn chưa đi được hai bước, đã bị Dương Ý túm sau cổ, lạnh lùng nói: “Muốn chạy?”

“Dương… Dương Ý…” Bản thân bị đại nhân vật bắt lấy, Tiểu Minh Châu rất nhanh khóc lên: “Minh bộ đầu, Minh bộ đầu ngài buông tha cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân thật sự không phải tìm hai vị gây phiền toái.”

“Ta biết, ngươi là tìm Tề Phong công tử gây phiền toái.” Minh Thịnh Lan đi tới, nói: “Vậy ngươi nói đi, ngươi vì sao muốn tìm Tề Phong, nếu là vì báo thù cho ca ca ngươi hẳn là nên đến từ vài năm trước?” Hắn biết Tiểu Minh Châu quen thói sợ chết, ngay cả huynh trưởng chết cũng không dám báo thù, hôm nay lại ăn gan hùm mật gấu gì tìm đến Tề Tiểu Bạch ác danh vang xa?

Tiểu Minh Châu co rúm: “Ta… Ta chỉ là đến đòi lại đồ. Thuận tiện nhắc lại chuyện ca ca ta, cũng không tính toán làm gì…”

Tề Tiểu Bạch nhíu mày: “Đồ? Là đồ gì?”

Tiểu Minh Châu rưng rưng: “Tiền á!”

Mọi người đều sửng sốt nhìn Tề Tiểu Bạch, Tề Tiểu Bạch nói: “Ta không nợ tiền ngươi.”

Tiểu Minh Châu hô: “Đừng chối! Tề Phong công tử ngươi trả lại cho ta đi. Bạc đó ta tích lũy hơn mười năm, trước đó mấy ngày bị ngươi trộm mất, chỉ lưu lại tờ giấy nợ khiến ta không biết làm thế nào!”

Tề Tiểu Bạch mờ mịt: “Giấy nợ gì, ngươi mau lấy ra cho ta xem.”

Tiểu Minh Châu nhìn hắn, hiểu được cho dù Tề Tiểu Bạch xé đi giấy nợ hắn cũng không có cách nào phản kháng, đành phải nhịn đau từng trong ngực móc ra tờ giấy.

Chỉ thấy trên tờ giấy kia có vài chữ ít ỏi, phi bạch thư (kiểu viết giữa nét có những vết trắng) đại khí tràn đầy, viết rằng: “Mượn tạm ngân lượng ngươi dùng một chút, đa tạ! Tề Phong công tử ký tên.” Mặt sau còn có dấu ấn nhỏ.

Tề Tiểu Bạch sắc mặt nhất thời trở nên khó coi: “Là chữ viết cùng tư ấn của ta.”

Minh Thịnh Lan nói: “Như vậy thật là ngươi lấy?”

Tề Tiểu Bạch thở dài: “Xem ra mẹ ta biết ngươi tiết lộ hành tung của nàng.”

Minh Thịnh Lan phút chốc hiểu được.

Tề Tiểu Bạch nói: “Chỉ có mẹ ta mới có bản lĩnh trộm bạc của Tiểu Minh Châu, chữ của ta là do nàng dạy, tư ấn là do nàng cho, aiz …”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Vậy ngươi xong đời rồi.”

Tề Tiểu Bạch nói: “Ý ngươi là sao?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Dựa theo tính cách của Tề đại tỷ, khẳng định sẽ không trộm của một mình Tiểu Minh Châu, chỉ sợ còn khiến ngươi gặp phiền toái càng nhiều càng lớn hơn nữa.”

Tề Tiểu Bạch sắc mặt xấu xí nói: “Nhất định là thế.”

Tiểu Minh Châu run rẩy: “Trộm… Trộm rồi … Tề Phong công tử chẳng lẽ ngươi không biết sao, trên giang hồ đều truyền ra, bảo vật ngươi đánh cắp đã có năm món… Cơ hồ đại môn phái cùng thế gia đều có đồ bị ngươi trộm…”

Tề Tiểu Bạch biến sắc: “Không xong, mẹ ta còn tiệt đường tin tức của ta?”

Suy cho cùng gừng càng già càng cay, Minh Thịnh Lan và Tề Tiểu Bạch đi sai một nước cờ bị Tề Mi rút củi dưới đáy nồi hãm hại. Có lẽ do nguyên nhân này, hoặc là ở nơi không người nào biết vận số đã âm thầm chuyển động, khiến cho Hàn Nhạn Khởi một đường vào đời tăng thêm khúc chiết cùng hương diễm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện