Minh Thịnh Lan cười trả lời: “Tất cả đều nghe người khác nói thôi, ta với đồng sự cũng chỉ từng tới vài lần.”

“Vậy là đã đi, chẳng lẽ ngươi không gọi kỹ tử?” Hàn Nhạn Khởi buột miệng hỏi, hắn bứt rứt lắm rồi, cả buổi chiều ngồi nhìn Hồng Ngọc Tiêu quyến rũ, bàn tán chuyện phong nguyệt Dương Châu với Minh Thịnh Lan.

Minh Thịnh Lan không hiểu, thông thường phần lớn nam nhân có điều kiện ít nhiều cũng sẽ tới thanh lâu, hắn chưa cưới vợ chỉ vì xã giao mới đến thanh lâu đã coi như tốt lắm rồi. Hơn nữa sau khi gặp được Hàn Nhạn Khởi, đến tóc nữ nhân hắn còn không chạm qua. Hàn Nhạn Khởi tức giận như vậy có chút không hợp lẽ.

Nhưng Minh Thịnh Lan nghĩ lại, có lẽ do Hàn Nhạn Khởi quan tâm hắn nên mới tức giận, vì thế Minh Thịnh Lan cười sờ đầu hắn: “Đó đều là chuyện trước kia, ngươi ngẫm lại xem những chuyện phong lưu hồi trước của ngươi ta có so đo đâu.”

Lời trêu đùa của Minh Thịnh Lan khiến Hàn Nhạn Khởi càng tức hơn. Phong lưu? Ta phong lưu chỗ nào? Hàn Nhạn Khởi giận dữ đẩy Minh Thịnh Lan ra, cảm thấy uất ức vô cùng. Giờ đây hắn đã lờ mờ phát hiện tất cả mọi người, bao gồm cả Minh Thịnh Lan, chắc chắn đều cho rằng lúc ở Khi Hoa Lâu hắn đã chơi qua vô số nam nữ!

Không có nhé!

Đừng có nghĩ giường kỹ của Hàn Nhạn Khởi cao siêu thì hắn sẽ là loại người mười hai tuổi chịch mười nữ nhân một đêm, hoang dâm không nói đạo lý. Sự thật trái ngược hoàn toàn, người trong giới phong nguyệt chân chính không ai phá thân sớm, bất kể là nam hay nữ. 

Tiếp xúc quá sớm với tình dục dễ làm cho người tâm trí mụ mị không kiên định, nó cũng có ảnh hưởng không tốt với thân thể. Người trong nghề lại vô cùng coi trọng tu dưỡng hơn người thường, tuyệt đối không có chuyện “túng dục thương thân”. Nhưng trong quá trình học tập, người học sẽ khó tránh khỏi tiếp xúc với chuyện ấy.

Bởi vậy, người phá thân sớm chưa chắc đã có kỹ thuật giỏi.

Ví như Hàn Nhạn Khởi, vì rèn luyện ý chí mà từ nhỏ hắn đã ăn vô số loại xuân dược, trận pháp phong nguyệt, nhận đủ kiểu thử thách câu dẫn. Dù trải qua tất cả, tới tuổi này Hàn Nhạn Khởi vẫn chưa phá thân coi như lợi hại số một số hai rồi. Mà sư phụ Hàn Nhạn Khởi đến tận hai mươi lăm tuổi mới mất zin.

Hàn Nhạn Khởi rất ít khi ra khỏi cửa cũng là lý do đó. Sư phụ đã tận lực giúp hắn, nếu hắn có thể chịu đựng thêm năm năm nữa sẽ vượt qua sư phụ mình. Nhưng Hàn Nhạn Khởi hiểu rõ, hiện tại ở bên Minh Thịnh Lan e rằng hắn sẽ mất zin trước hai mươi lăm tuổi. Tuy thế hắn cũng không tiếc cho lắm. 

Hiện tại Minh Thịnh Lan nói “chuyện phong lưu hồi trước”, Hàn Nhạn Khởi mới phát hiện mọi người đều nhìn giường kỹ rồi cho rằng hắn phong lưu này nọ. Hơn nữa Hàn Nhạn Khởi còn từng dạy dỗ rất nhiều kỹ tử, hiển nhiên kinh nghiệm phong phú, nhưng nào biết hắn chưa từng quan hệ với bất kỳ người nào.  

Nói cái gì mà không so đo với ngươi, ta không so đo với ngươi mới đúng. Trong lúc ta không biết, ngươi cắm cho ta nhiều sừng như vậy. 

Hàn Nhạn Khởi ấm ức đẩy tay Minh Thịnh Lan ra, quay ngoắt mặt đi, cúi đầu không nói lời nào.

Minh Thịnh Lan không hiểu gì cả, chỉ thấy Hàn Nhạn Khởi đang khó chịu bèn tiến lên ôm hắn: “Nhạn Khởi, ngươi làm sao vậy?”

Hàn Nhạn Khởi rầu rĩ nói: “Ngươi cắm sừng ta… ta chưa từng cắm sừng ngươi nhé!”

Minh Thịnh Lan buồn cười nửa câu trước, nhất thời quên mất ý nghĩa nửa câu sau, đáp: “Đều là chuyện trước đây, ta nào biết sẽ quen ngươi đâu, không trách ta được. Ngươi thấy sau khi chúng ta quen nhau, ta có thân thiết với nữ nhân không?” Dù là ngủ cũng ngủ cùng giường, sao lại có chuyện cắm sừng được? Hàn Nhạn Khởi nghĩ nghĩ, hừm, cũng đúng, từ sau khi quen mình Minh Thịnh Lan rất có nề nếp, người ta dâng tới cửa cũng không thèm.

Tâm trạng Hàn Nhạn Khởi tốt hơn một chút, cũng quyết định chưa nói việc mình không có kinh nghiệm vội: “Nhưng ngươi dây dưa với Hồng Ngọc Tiêu, nói chuyện rất vui vẻ.”

“Nãy ngươi cũng nói hắn cố tình quyến rũ ta. Còn ta chỉ vì tra án nên mới nói chuyện với hắn thôi.” Minh Thịnh Lan ra vẻ tủi thân: “Ngươi không thông cảm cho ta chút nào sao? Ta cũng vất vả lắm, nói chuyện với hắn khó chịu gần chết.”

Hàn Nhạn Khởi tựa như một đứa trẻ, cơn giận tới nhanh đi cũng nhanh, lập tức xoay người ôm lấy Minh Thịnh Lan: “Được, ta biết mà, đều là lỗi của Hồng Ngọc Tiêu.”

Minh Thịnh Lan cười gật đầu: “Vậy ngươi nhìn ra Hồng Ngọc Tiêu là người môn phái nào chưa?”

Hàn Nhạn Khởi cau mày nói: “Nói đến việc này ta cũng thấy khá kỳ lạ, trên người Hồng Ngọc Tiêu không hề có danh khí. Ta không biết khi hắn trên giường ra sao, hơn nữa những chiêu hắn dùng buổi chiều đều rất bình thường, đó là cách quyến rũ cơ bản của các kỹ tử thanh lâu. Ta không đoán được hắn thuộc môn phái nào.” 

Minh Thịnh Lan nói: “Có phải giống Mông Ly không? Là ngụy danh khí?”

“Không phải.” Hàn Nhạn Khởi khẳng định: “Ngươi nhìn sắc mặt hắn đi, tốt cực kỳ. Ngụy danh khí hại người hại mình, chỉ có danh khí thật như Ly Thủy Nhận của Tề Tiểu Bạch mới hại người lợi mình. Án mạng trong trấn này chắc chắn có liên quan đến hắn, nếu trên người hắn không có danh khí sao lại xuất hiện chuyện khỏe mạnh tươi trẻ, dung mạo không già? Đây chính là chỗ ta nghĩ không ra, dù gì cũng phải nhìn thử kỹ thuật của hắn đã.”

Minh Thịnh Lan lúng túng: “Nhìn thử thế nào?”

Hàn Nhạn Khởi chế giễu: “Ngươi quyến rũ hắn.”

Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười, định đáp thì nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc”, đành hỏi: “Ai?”

“Thịnh Lan, là ta nè.” Hóa ra là Hồng Ngọc Tiêu, qua một buổi chiều trò chuyện, xưng hô của hắn với Minh Thịnh Lan đã từ “Minh công tử” thành “Thịnh Lan”. 

Hàn Nhạn Khởi thấp giọng nói: “Nhìn đi, nói quyến rũ, giờ có cơ hội rồi đó.” 

Minh Thịnh Lan trừng hắn một cái, vừa nãy còn tức giận giờ đã nói đùa rồi? Hắn đứng dậy mở cửa, thấy Hồng Ngọc Tiêu đứng bên ngoài, trong tay bê một chén canh, cười khúc khích nói: “Phòng bếp nấu canh, ta đặc biệt mang cho ngươi.”  

Hắn mặc trường sam mỏng màu trắng, nút áo vẫn được cài cẩn thận đến nút cao nhất. Nhưng với làn da trắng và đôi mắt đen của càng tăng thêm vẻ lẳng lơ. Nút áo được cài chặt đến cổ đầy sức quyến rũ cấm dục. 

Minh Thịnh Lan hơi né tránh, cười nói: “Ngươi khách khí quá.”

Hành động này cũng làm Hồng Ngọc Tiêu thấy Hàn Nhạn Khởi đang ngồi trên giường, hơi ngạc nhiên hỏi: “Hàn công tử cũng ở đây? Ta có quấy rầy không?”

“Không quấy rầy,” Hàn Nhạn Khởi giành trả lời: “Ta và Thịnh Lan ngủ chung.”

Hồng Ngọc Tiêu chớp chớp mắt: “Nhà ta cũng chuẩn bị phòng cho Hàn công tử, hai người chen chúc chung một giường chẳng phải khó chịu lắm sao? Hay là Hàn công tử về phòng mình đi.”  

Hàn Nhạn Khởi nói: “Không cần, chen chúc càng ấm áp. Dù sao chúng ta cũng có làm gì đâu mà khó chịu.” Hắn nói mập mờ ám muội: “Ta nằm một lát, Hồng lão gia cứ trò chuyện đi.” Dứt lời, hắn chui vào ổ chăn.

Hồng Ngọc Tiêu nhìn chằm chằm hắn mấy giây, đặt canh lên bàn, mặt hơi đen nói: “Thịnh Lan, nhân lúc canh nóng nên uống đi.”

Minh Thịnh Lan nói: “Chuyện này…”

“Tốt cho cơ thể, uống đi.” Hồng Ngọc Tiêu cười nói.

Minh Thịnh Lan ho khan hai tiếng: “Nghỉ trước đã, ta chưa muốn uống luôn, lát uống.”

Hồng Ngọc Tiêu cũng không bắt ép, chỉ đứng đó nói với hắn mấy câu: “Đêm đã khuya rồi ta về đây, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Minh Thịnh Lan khách sáo tiễn hắn ra cửa.

Vừa quay lại đã thấy Hàn Nhạn Khởi xuống giường, ngửi ngửi chén canh trên bàn, liên tục lắc đầu. 

“Làm sao vậy?” Minh Thịnh Lan nói: “Có gì không ổn à?”

Hàn Nhạn Khởi chỉ vào chén canh nói: “Đây chính là thứ tốt, có máu hươu, đuôi hổ, thuốc tăng ham muốn, là một trong những loại canh mà các kỹ quán chỉ chuẩn bị cho người có địa vị. Ngươi đừng lãng phí, uống đi.”

Minh Thịnh Lan lờ Hàn Nhạn Khởi đi, uống chén canh này thì đêm nay còn ngủ được à?: “Một là ngươi uống, hai là đổ.”

Hàn Nhạn Khởi tỏ vẻ không sao cả, gật đầu: “Ngươi dùng khinh công dẫn ta đến phòng Hồng Ngọc Tiêu, chúng ta nhìn lén chuyện giường chiếu của hắn.”

Minh Thịnh Lan suýt nữa sặc nước miếng: “Ngươi… Ngươi định làm gì?”

Hàn Nhạn Khởi mở to hai mắt: “Nói rồi mà, ta muốn nhìn kỹ thuật của hắn. Không nhìn thì sao biết hắn là cao thủ môn phái nào?”

“Được được,” Minh Thịnh Lan đành phải đồng ý: “Nhưng sao ngươi biết tối nay hắn sẽ lên giường cùng người khác?” 

Hàn Nhạn Khởi cười trộm: “Rõ quá còn gì. Đêm nay hắn định quyến rũ ngươi, nãy còn uống thuốc trợ hứng chuẩn bị rất chu đáo. Bây giờ bị đuổi về không tìm người thay thế thì sao hắn ngủ nổi?”

Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười gật đầu: “Được rồi, chúng ta đi nhìn lén hắn.”

Bởi vì Minh Thịnh Lan dùng khinh công mang theo Hàn Nhạn Khởi nên đến còn sớm hơn Hồng Ngọc Tiêu. Hai người xác định phòng ngủ rồi ngồi chồm hỗm dưới bệ cửa sổ.

Đây là khung cửa sau phòng Hồng Ngọc Tiêu, gần một vườn hoa nhỏ mọc rất nhiều hoa lá dây leo. Hai người trốn trong bụi cây, chọc hai lỗ trên cửa sổ để nhìn.

Hồng Ngọc Tiêu vừa vào cửa đã tức giận cởi áo ngoài ra, Hàn Nhạn Khởi cười trộm, thấy hắn mặc đồ mỏng như vậy còn tưởng không lạnh chứ, hóa ra là vào thì cởi, ra lại mặc.

Gã sai vặt đốt đèn sáng lên, hỏi: “Lão gia, giờ đi nghỉ ạ?”

“Không nghỉ.” Hồng Ngọc Tiêu ngồi trên giường, phụng phịu nói: “Gọi nhị thiếu gia tới.”

Gã sai vặt vâng một tiếng rồi đi gọi người.

Hồng Ngọc Tiêu rũ đầu ngồi trên giường chẳng biết đang nghĩ gì. Qua một hồi lâu không thấy gã sai vặt trở về mới hơi bực bội đứng lên, đi qua đi lại.

Qua thời gian một chén trà nữa, Hồng Ngọc Tiêu hết kiên nhẫn từ bỏ, gọi một gã sai vặt khác: “Gọi tam thiếu gia tới.” Rồi tiếp tục chờ.

Nhưng đợi hồi lâu, tam thiếu gia cũng không thấy đến.

Sự nôn nóng hiện rõ giữa chân mày Hồng Ngọc Tiêu, hắn vừa định đứng dậy thì tiếng gõ cửa vang lên.

Hồng Ngọc Tiêu tức giận nói: “Vào đi!”

Cửa được đẩy ra, bước vào không phải nhị thiếu gia cũng không phải tam thiếu gia mà là đại thiếu gia Hồng Cẩm Huyền. Hắn dường như uống chút rượu, sắc mặt đỏ lên, vài bước đã đi tới trước mặt Hồng Ngọc Tiêu, cúi đầu nhìn hắn. Dáng người cao lớn thẳng tắp lập tức che mất ánh sáng của Hồng Ngọc Tiêu.

Hồng Ngọc Tiêu đẩy hắn ra: “Sao lại là ngươi?”

“Hừ, sao lại không phải là ta?” Hồng Cẩm Huyền nói: “Ta thấy Lục Tử vội vàng, hỏi hắn thì hắn bảo lão gia muốn tìm nhị thiếu gia, rồi A Tam cũng vậy, nói ngươi tìm tam thiếu gia. Lạ nhỉ, mỗi lần ngươi phát tình chẳng thấy kêu người đi tìm ‘ đại thiếu gia ’?”

Mặt Hồng Ngọc Tiêu không biểu cảm nói: “Ngươi làm quá mạnh.”

Hồng Cẩm Huyền hừ lạnh: “Chẳng phải ngươi cũng chê lão tam không dùng lực sao? Hai đứa nó thì được tích sự gì? Nếu ngươi còn tiếp tục không tìm ta, lần tới ta sẽ cho ngươi nghẹn chết.”

Ngoài cửa sổ, Hàn Nhạn Khởi kinh ngạc cảm thán, khẽ nói: “Hắn ăn mặn thật, ba người con đều có một chân với hắn?” 

Minh Thịnh Lan gật đầu: “Xem ra cả ba đều biết anh em mình cũng có quan hệ với Hồng Ngọc Tiêu.”

Hồng Ngọc Tiêu dùng tay chống cằm: “Nói nhảm nhiều thế nhỉ? Quất lẹ coi.”

Hồng Cẩm Huyền nhéo cằm hắn: “Ta thích xem dáng vẻ phát tình của ngươi trước mặt người khác, rồi lại giả vờ giả vịt trước mặt chúng ta. Chẳng lẽ ngươi vẫn còn nhớ bản thân phải có uy nghiêm khi làm cha ta à?”

Hồng Ngọc Tiêu nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt quyến rũ lưu chuyển, tức khắc thêm vài phần xuân sắc, mềm mại nói: “Chẳng lẽ ngươi không thích dáng vẻ này?”

Hồng Cẩm Huyền hôn lên khóe môi hắn, cắn cắn, nhẹ giọng nói: “Ta thích cha như vậy, lúc chịch sẽ có cảm giác thành tựu.”

Hồng Ngọc Tiêu lười nhác dựa phía sau: “Vậy đến đây đi.”

Hồng Cẩm Huyền cười nói: “Cha vội cái gì? Ta đang suy nghĩ đêm nay cha phát tình, có phải vì tên khách vãng lai kia chướng mắt cha không? Người ta đến từ Dương Châu từng gặp qua vô số mỹ nhân, sao thèm để ý đến nông phu thôn dã?”

Hồng Ngọc Tiêu nghiêng đầu liếc xéo hắn: “Đó là bởi vì tên họ Hàn ngủ trong phòng hắn, làm hỏng chuyện tốt của ta.”

Hồng Cẩm Huyền nói: “À, người ta có tình nhân rồi, xem ra cha không có cơ hội đâu.”

Hồng Ngọc Tiêu khinh miệt cười: “Có tình nhân rồi thì vẫn là nam nhân, đồ ăn đưa tới cửa mà nhịn được sao? Nam nhân ấy mà, đều như nhau cả.”

Hồng Cẩm Huyền còn định nói nữa, Hồng Ngọc Tiêu tát yêu hắn: “Tiểu súc sinh, dong dài nhiều vậy làm gì, nhanh lên.”

Hồng Cẩm Huyền nói: “Ta không thích tên đó.”

Hồng Ngọc Tiêu lạnh mặt: “Ngươi không muốn thì nói thẳng.”

“Không phải không muốn,” Hồng Cẩm Huyền cười hì hì: “Như vầy đi, nếu cha không chịch với tên khách vãng lai kia thì chúng ta sẽ chơi tới bến, còn không ta đây sẽ…”

Hồng Ngọc Tiêu lạnh lùng nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau rất lâu, cho đến khi tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên lần nữa.

“Cha.” Bên ngoài truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng bay bổng, là tam thiếu gia Hồng Cẩm Thiên.

Hồng Ngọc Tiêu thong thả ung dung đẩy Hồng Cẩm Huyền ra: “Vậy ngươi cút đi.” Tiếp theo cao giọng nói: “Vào đi.”

Hồng Cẩm Thiên mặc đồ đen, sắc mặt trắng bệch bước vào, thấy Hồng Cẩm Huyền cứng đờ phía sau: “Đại ca?”

Hồng Cẩm Huyền hung tợn trừng hắn: “Thằng quỷ nhỏ, chỉ biết làm hỏng chuyện.” 

Hồng Cẩm Thiên chậm rì rì đi tới, đặt giá cắm nến xuống sau đó thổi tắt: “Là ngươi lại gây chuyện thì đúng hơn.”

“Hừ!” Hồng Ngọc Tiêu hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Hồng Cẩm Thiên hôn môi, đầu lưỡi hai người giao nhau quấn quýt.

Hồng Cẩm Huyền bước đến, ác ý nhéo mông của Hồng Cẩm Thiên: “Thằng quỷ nhỏ, rốt cuộc vì sao cha lại thích ngươi như vậy? Ngày nào đó hay là để ta chịch ngươi đi?”  

Hồng Cẩm Thiên vẫn chậm rì rì, đuôi mày khóe mắt lãnh đạm u ám, nói: “Ngươi thử xem?”

“Ngươi cho rằng ta không dám?” Hồng Cẩm Huyền dùng hạ thân đã ngẩng đầu của mình cọ cọ mông Hồng Cẩm Thiên, khiến cho Hồng Ngọc Tiêu cười khanh khách không ngừng: “Ta cá là ngươi chả lên nổi.”

Hồng Cẩm Huyền tàn bạo đỉnh mông Hồng Cẩm Thiên một cái, khiến hắn và Hồng Ngọc Tiêu cọ xát lẫn nhau, Hồng Ngọc Tiêu nhịn không được rên rỉ, xem chừng kiềm chế đã lâu.

Hồng Cẩm Đồng cửa không thèm gõ mà đẩy vào luôn, đúng lúc thấy cảnh tượng này. Cả người hắn đầy khí lạnh từ bên ngoài, lộ ra nụ cười không rõ ý nghĩa: “Xem ra con tới không đúng lúc rồi.”

Hồng Ngọc Tiêu lười nhác nói: “Con đến chậm, con là người thứ nhất ta gọi đến.”

Hồng Cẩm Đồng nhìn ra Hồng Ngọc Tiêu đang hơi giận. Hắn tiến lên hôn Hồng Ngọc Tiêu, nói: “Con đang tính sổ sách mà, không làm xong thì tới sao được. Con nào biết hôm nay cha không kiềm chế như thế?”  

Hồng Cẩm Huyền quái gở nói: “Còn không phải vì tên khách kia? Chẳng biết hấp dẫn chỗ nào mà ta bảo cha đừng chịch với hắn, cha lại không chịu.”

Hồng Cẩm Đồng nhấp môi cười: “Đệ thấy vậy cũng tốt mà.”

“Ngươi?!” Hồng Cẩm Huyền không tin nhìn hắn.

Hồng Cẩm Đồng thong thả nói: “Không những chịch, hơn nữa còn phải chịch thật nhiều, chịch khí thế, chẳng phải cuối cùng hắn sẽ…”

Hồng Cẩm Huyền bừng tỉnh, cười to: “Hay, hay lắm, vẫn là lão nhị thông minh.”

Hồng Cẩm Thiên nhàn nhạt nói: “Tha cho người ta đi. Chịch choẹt chưa đủ, còn muốn tính mạng người ta, quá trớn rồi.”

Hồng Ngọc Tiêu cọ cọ hắn: “Vẫn là Thiên Nhi tốt bụng, cha thích con nhất.”

Hồng Cẩm Huyền không vui lôi kéo hắn: “Cha nói xem bây giờ phải làm sao? Ba người đều ở đây.”

Hồng Ngọc Tiêu tùy ý nói: “Lên hết đi.”

“Ta trước.” Hồng Cẩm Huyền nói.

Hồng Cẩm Đồng cười nói: “Được thôi. Đại ca đến trước nên đại ca đầu tiên.”

Hồng Cẩm Thiên im lặng không lên tiếng, lui sang một bên.

Hồng Cẩm Huyền bế Hồng Ngọc Tiêu lên bàn, tách chân hắn ra để hắn ngồi đối diện mặt mình, sau đó kéo đai lưng cởi đồ. Tuy rằng trong phòng có rất nhiều lò sưởi nhưng đột nhiên bị lột sạch, Hồng Ngọc Tiêu vẫn không nhịn được run rẩy một cái.

Hồng Cẩm Huyền nâng cặp chân thon dài của hắn tách sang hai bên, để lộ ra hậu huyệt.

Dưới ánh nến, cặp chân thon dài trắng nõn lắc lư trên không trung, bắp đùi và mũi chân như ẩn như hiện tạo thành độ cong mê người. Hồng Cẩm Huyền đứng giữa nâng nửa người dưới hắn, xem chỗ tư mật kia.

Hồng Ngọc Tiêu không kiên nhẫn mắng: “Ngươi bệnh à? Nhìn cái gì mà nhìn?”

Đôi mắt Hồng Cẩm Huyền không chớp: “Ngắm một chút, lâu rồi không thấy nó, tư thế này thấy không rõ lắm, cha nằm sấp xuống bàn để ta nhìn đi.”  

Hồng Ngọc Tiêu đen mặt: “Đầu óc ngươi đúng là có vấn đề.”

Hồng Cẩm Huyền ác ý dùng đầu ngón tay chọc chọc hậu huyệt, như làm nũng nói: “Nhanh nào.”

Hồng Ngọc Tiêu phụng phịu rút chân về, xoay người nằm sấp xuống.

“Nâng mông lên.” Hồng Cẩm Huyền thúc giục.

Hồng Ngọc Tiêu dừng một chút, sau đó hạ eo nâng mông, tư thế quỳ sấp vô cùng dâm đãng.

Hồng Cẩm Huyền vừa lòng gật đầu, cầm lấy giá cắm nến soi hậu huyệt Hồng Ngọc Tiêu.

Tuy rằng ánh nến không nóng soi gần cũng không cảm giác được nhiệt độ, nhưng Hồng Ngọc Tiêu vẫn như ý thức được mình đang bị con trai nhìn chằm chằm, hơi run rẩy co rút hậu huyệt.

Hồng Cẩm Huyền nuốt một ngụm nước miếng: “Nó đói bụng…”

Ngoài cửa sổ, Hàn Nhạn Khởi đen mặt che mắt Minh Thịnh Lan lại, nói: “Ngươi không thấy đúng không?”

Minh Thịnh Lan bất đắc dĩ: “Ngươi che mắt ta rồi thì ta thấy thế nào được? Mà sao ngươi không che mắt mình?”

Hàn Nhạn Khởi nói: “Số lần ta thấy người khác khoả thân còn nhiều hơn số người ngươi biết đó…”

Minh Thịnh Lan không muốn xoắn xuýt với vấn đề không vui này, nói: “Vậy ngươi nhìn ra cái gì không?”

Dưới ánh nến chiếu rọi, hậu huyệt Hồng Ngọc Tiêu có màu hoa hồng phấn xinh đẹp, nếp gấp tầng tầng lớp lớp, ngượng ngùng thích thú xòe ra giống như những cánh hoa dài mảnh. Trên cúc huyệt vương chút sương sớm, ra là được Hồng Ngọc Tiêu tiết ra trong lúc động tình.

Hàn Nhạn Khởi cắn răng miêu tả cảnh tượng này, sau đó bổ sung thêm một câu: “Nơi đó chắc chắn thơm ngon lắm.”

“Khụ.” Minh Thịnh Lan suýt nữa bị sặc: “Sao ngươi biết?”

Hàn Nhạn Khởi uể oải nói: “Ta không ngờ đó là ‘ Hoa Ngầm ’.”

Minh Thịnh Lan nói: “Hoa Ngầm?”

Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Không ít người xuất sắc thế hệ trước đều thua ở đây. Trong danh khí có một loại không phô bày ra bên ngoài, sau khi mặc quần áo thì không ai biết hắn có danh khí, rất dễ khiến người ta bỏ lỡ. Danh khí của Hồng Ngọc Tiêu cũng là một loại trong số đó – “Hoa Ngầm”,  màu như hoa, dáng như hoa, thơm như hoa. “Hoa Ngầm” cũng có trăm loại, hoa của mỗi người không giống nhau, của Hồng Ngọc Tiêu chắc là hoa hồng. Vậy mà lúc trước ta không nghĩ tới, còn đoán hắn không có danh khí chỉ học thuật thải bổ thôi.”

Minh Thịnh Lan nói: “Khó trách gọi là ‘Hoa Ngầm’, mãi đến giờ ngươi mới nhìn ra.”

Người bên ngoài bàn luận sôi nổi, người bên trong cũng khí thế vội vàng.

Hồng Cẩm Huyền ngửi mùi thơm kia, chóp mũi sáp lại gần. Hồng Ngọc Tiêu nghiến răng: “Đồ vô lại, ngươi nhanh lên!”

Hồng Cẩm Huyền cười dâm, vươn đầu lưỡi liếm “sương hoa” trên “cánh hoa” hồng phấn. Từ trong cổ họng Hồng Ngọc Tiêu sung sướng ngâm nga. Hồng Cẩm Huyền dùng tay tách hai cánh mông trắng như tuyết nghiêng đầu ngậm lấy toàn bộ Hoa Ngầm, đầu lưỡi xoay tròn xoáy vào trong.  

“Sâu nữa đi…”

Hồng Cẩm Huyền thở hổn hển: “Không sâu được nữa.” Hắn ngồi dậy, Hồng Ngọc Tiêu còn chưa kịp oán giận phía sau trống rỗng thì bị vật cứng như sắt kia đột ngột cắm vào. 

“A…” Hồng Ngọc Tiêu bị chọc đến mức nằm úp sấp về phía trước, Hồng Cẩm Huyền ôm lấy thân thể mềm mại Hồng Ngọc Tiêu từ sau, để hắn ngồi lên trên khiến cặp mông lơ lửng nằm ngoài mặt bàn, sau đó mạnh mẽ đâm chọc.

Hồng Ngọc Tiêu mở rộng hai bắp đùi ngón chân cuộn lại, bị khoái cảm ngập tràn này làm cho mê man, liên tục rên rỉ.

Tiếng động bên trong càng ngày càng dữ dội. Vốn dĩ Hàn Nhạn Khởi không sao nhưng hô hấp của Minh Thịnh Lan lại càng lúc càng nặng, khiến khuôn mặt hắn đỏ ửng, nhẹ nhàng buông bàn tay che hai mắt Minh Thịnh Lan.

Minh Thịnh Lan khó nhịn nổi nữa, hai người vẫn luôn mặt dán mặt nhỏ giọng nói chuyện, hơi thở phà bên tai cực kỳ mẫn cảm. Hắn hôn lên môi Hàn Nhạn Khởi, đôi tay ôm chặt hắn, cọ sát eo mông.  

Trước nay Hàn Nhạn Khởi luôn không chống cự được Minh Thịnh Lan, hắn mềm mại ngã vào ngực Minh Thịnh Lan, hai mắt ướt át nhìn hắn.

Minh Thịnh Lan thở gấp đặt hắn trên tường, hôn từ môi xuống xương quai xanh. Vạt áo bị cởi lộ ra da thịt trắng nõn, lập tức xuất hiện những dấu hôn loang lổ.

Đôi tay càng đi xuống dưới, một tay vuốt ve mông, tay còn lại ôm chặt eo hắn.

Hàn Nhạn Khởi ngửa đầu, lông mi ươn ướt, hừ hừ nói: “Không được…”

Ở chỗ này thật sự quá nguy hiểm, động tác Minh Thịnh Lan hơi mạnh tay đè gãy một nhánh hoa.

Hồng Cẩm Đồng nhạy bén quát lên: “Ai?”

Minh Thịnh Lan đột nhiên bừng tỉnh, như một con mèo lặng yên ôm Hàn Nhạn Khởi nhảy lên nóc nhà.  

Lại nghe được phía dưới có tiếng mở cửa cùng tiếng mắng chửi của Hồng Cẩm Huyền: “Ngươi cố ý phá đám à? Chắc là mèo hoang… “

Gió đêm thổi mới cảm giác trước ngực lạnh lẽo, Hàn Nhạn Khởi che vạt áo lại thở dốc.

Trời ơi, thế mà suýt nữa ý loạn tình mê bị chịch luôn zòy, may mà đang ở hoàn cảnh này. Hàn Nhạn Khởi vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ.

Minh Thịnh Lan cũng phiền muộn, chỉ thiếu một tí nữa thôi. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện