Nhiếp Huyễn không thích huyền đạo, cũng chưa từng nghe y thích luyện đan, ngược lại lúc trước trong cung cũng từng dưỡng vài vị đạo nhân, làm ra một ít dược phòng thuật tráng dương linh tinh gì đó, Nhiếp Kỳ lại ngại đám bát nháo kia làm bẩn đạo môn chính thống, đều chưa từng để ý tới tên tuổi, chỉ gọi chung là phương sĩ.

Hiện giờ Nhiếp Huyễn cư nhiên mang đan dược đến cho hắn, vốn dĩ chưa tỉnh ngủ thì giờ cũng thành tỉnh hẳn, trừng mắt nhìn hai viên đan dược đỏ như lửa kia, chần chờ gật đầu nói: "Vậy đa tạ bệ hạ."

Nhiếp Huyễn lại ngẩng đầu nhìn xem canh giờ, thản nhiên nói: "Dược này nhất định phải phục vào buổi trưa, hiện giờ vừa lúc thích hợp, hoàng thúc đừng bỏ lỡ."

Nhiếp Kỳ rũ mắt, đầu ngón tay vuốt ve lên nắp hộp chạm khắc, cười như không cười mà nói: "Thật vậy?"

Phục đan có nhiều điều kiêng kị, hắn cũng đều biết cả. Chỉ là dược mà Nhiếp Huyễn đưa tới, suy nghĩ cẩn thận, hắn không dám ăn.

Tựa như hắn chưa bao giờ tin Nhiếp Huyễn dám ăn vào dược mà hắn đưa vậy.

Vì ngôi vị hoàng đế mà tranh giành, huynh đệ cũng thành người lạ, phụ tử thành địch nhân, ngày ấy Nhiếp Huyễn ngoài dự kiến của mọi người mà mở mắt, trong vòng ba câu đã hỏi đại hoàng tử sao lại không ở bên giường bệnh, hắn liền biết việc này đã định là không thể tốt.

Nhiếp Huyễn không để ý tới hắn, nhìn lướt qua phòng trà đãi khác rộng lớn này, khoác tay nói với thị hầu xung quanh: "Đều ra ngoài đi, nhiều người khó chịu, trẫm muốn nói chuyện riêng với tiểu hoàng thúc các ngươi cũng muốn nghe sao?"

Đầu ngón tay Nhiếp Kỳ siết chặt.

Người mà hoàng đế đem tới đều vâng lời lui ra, người của vương phủ lại nhìn nhìn vương gia nhà mình, Nhiếp Kỳ cũng chần chờ khoát tay, lúc này mới lui hết ra gian ngoài, còn biết ý mà đóng cửa lại.

Nhiếp Huyễn nghiêng đầu cười nói: "Hoàng thúc vẫn chưa phục đan sao? Không phải là sợ trẫm hạ độc chứ?"

Sác mặt Nhiếp Kỳ khẽ biến, giương mắt thẳng tắp nhìn hoàng đế cháu trai này của hắn, hai người đối diện hồi lâu, cuối cùng, Nhiếp Kỳ là người rũ mắt xuống trước.

Trong lòng cân nhắc hoàng đế dù có thế nào cũng sẽ không ba ba chạy đến phủ của mình hạ độc chết chính mình, Thành vương điện hạ do dự một lát, vươn tay ra, thầm nghĩ nếu thật sự không được liền ngậm dưới lưỡi, chốc nữa lặng lẽ phun ra...

Nghĩ như vậy, chần chờ cho một viên hồng đan vào trong miệng, đang muốn vươn tay lấy chén trà uống xuống, sắc mặt mạnh mẽ biến đổi.

Đan này vừa vào miệng liền tan! Hắn lập tức không chú ý nhiều nữa, muốn phun ra, lại bị hoàng đế nắm chặt cằm đẩy lên trên, làm cho răng dưới đập mạnh vào răng trên còn cắn phải đầu lưỡi, đau đến chảy nước mắt, đầy miệng huyết tinh.

Không còn để ý gì khác nữa, chỉ giãy dụa muốn phun ra đan dược đã tan đầy trong miệng.

Bày tay Nhiếp Huyễn lại vững như bàn thạch, dùng lực nắm cằm hắn không buông, ép hắn ngửa đầu, tay kia còn thô bạo xoa lên yết hầu hắn, cho đến khi hắn không chịu nổi, hầu kết tinh xảo lên xuống theo bản năng, nuốt hết những thứ trong miệng, mới chầm chậm buông hắn ra.

Nhiếp Kỳ mất hết khí lực, lập tức ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch, tâm như tro tàn, run giọng nói: "Đến cùng là thân thúc chất, vạn vạn không nghĩ tới, bệ hạ lại, lại không chấp nhận được tính mạng của ta như vậy?"

Lúc nói chuyện thở hổn hển, quơ tay hấp tráp bạc kia xuống đất, viên hồng đan còn lại bên trong xoay tròn lăn trên nền nhà.

Hoàng đế ban chết cho tôn thất thì đã nghe nhiều, lại chưa bao giờ nghe nói hoàng đế tự tay rót thuốc cho người!

Nhiếp Huyễn lại vẫn cười, đầy mặt ý vị sâu xa: "Tiểu hoàng thúc đang nói cái gì vậy, tính mạng của ngươi, trẫm vậy nhưng vô cùng để ý đâu."

Lại chuyển lời: "Nhưng mưu nghịch soán vị, là phạm tội tày trời, tội chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện