Trong lòng Nhiếp Huyễn không biết phải làm sao, phảng phất tựa như có thứ gì đó đau đớn.

Y là muốn nhìn thấy Chu Hi thất thố, muốn chinh phục nam nhân ngạo mạn này, nhưng điều mà y muốn...không phải là thế này.

Hoàng đế hơi hơi mím môi, cảm nhận được một mảng nóng ướt trên bụng, có chút mờ mịt nghĩ: không nên là như vậy.

Y muốn thuyết phục, muốn nhận được sự phục tùng vui vẻ, tuyệt đối không phải là bị đánh đến gãy xương cốt rốt cuộc không thể nâng nổi đầu lên nữa.

Lúc trước không từ thủ đoạn muốn chọc hắn khóc, hôm nay thật sự làm được, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.

Thừa tướng của y, Chu Hi... không nên như thế này.

Y ngập ngừng vươn tay đến xoa sau cổ trắng nõn của Chu Hi, nam nhân kịch liệt run rẩy một chút, càm thêm chôn mặt vào trong bụng y, vẫn không chịu ngẩng đầu.

Dung Hàm Chi ngồi trên giường, cũng là chân tay luống cuống, ánh mắt nhìn về phía y, khó có được khi không có một chút thong dong bình tĩnh như lúc này.

Ghét bỏ Chu Hi là một chuyện, ỷ thế bắt nạt lại không phải là tác phong của hắn, lúc này nhìn về phía hoàng đế, cùng nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ vô thố của nhau.

Hắn vẫn luôn tiêu sái bất kham, lúc trước vui đùa, chưa kịp nghĩ kỹ, hiện giờ ngẫm lại, có những chuyện bản thân mình cảm thấy không quan trọng, Chu Hi chưa chắc đã chịu được.

Tuy rằng có chút đáng ghét, nhưng một thân tài hoa trị sự đều là đệ nhất, thậm chí đến cả phẩm hạnh cũng không có chỗ nào có thể chỉ trích, hắn tuy rằng không đến nỗi tự nhận không bẳng, nhưng cũng là tán thưởng, tài đức như vậy, nếu không phải quyền dục quá thừa, thân hãm trong vũng bùn thối nát mang tên thế gia còn vui vẻ chịu đựng, hắn cũng sẽ nguyện ý kết giao.

Nhìn dáng vẻ hoàng đế luống tay chân hiếm khi gặp được, lại cảm thấy rất có ý tứ, liền dựng một ngón tay bên môi ra hiệu với hoàng đế.

Nhiếp Huyễn mờ mịt gật gật đầu, sờ soạng đến tấm khăn lụa bịt miệng Chu Hi, rút ta.

Dung Hàm Chi cũng không biết kiếm được ở đâu ra một dải lụa sậm màu, chen vào giữa đôi vai run rẩy của Chu Hi, thò tay vào giữa mặt hắn và bụng của hoàng đế.

Mờ được vệt ướt đầy tay.

Thứ tướng đương triều hơi hơi mím môi, dùng dải lụa kia cột lên mắt đối thủ lâu năm của mình.

Toàn thân Chu Hi run lên, thị giác bị tước đoạt, cảm thấy càng thêm kinh hãi, nước mắt đã nhiều năm chưa tửng rơi xuống trước mặt người khác, nay lại tựa như phát tiết ra, không thể ngừng được, không bao lâu đã thấm ướt khăn bịt mắt.

Bao nhiêu áp lực ủy khuất xót xa suốt mấy năm nay biểu lộ ra ngoài, Chu Hi khóc đến cơ hồ không kịp thở, chỉ là vẫn cứ cắn môi như cũ, không chịu khóc ra thành tiếng.

Ánh mắt bị che phủ, phát tiết càng thêm không kiêng dè gì cả.

Đai lưng trói buộc cổ tay được cẩn thận tháo bỏ, lúc đầu vai bị ấn vào giữa chăn mền, hắn liền theo bản năng ôm chặt lấy chăn, cuộn tròn vùi mặt vào gối, vô thanh nghẹn ngào, bất động.

Một tư thái yếu ớt đến làm người đau lòng.

Từng trận âm thanh bên cạnh không ngừng đổ vào tai, lại không có ai đụng đến hắn, hắn cũng không dám dựa vào những thanh âm này mà suy đoán xem hoàng đế và Dung Hàm Chi đang làm gì, ngón tay trắng nõn gắt gao siết chặc chăn gấm, mờ mịt vô thố.

Hồi lâu mới có một đôi tay nhẹ nhàng xoa lên thắt lưng, lọt vào tai là thanh âm có chút bất đắc dĩ của hoàng đế: "Khóc đủ rồi sao?"

Dùng đầu vai hất ra sự động chạm của hoàng đế, không lên tiếng.

Nhiếp Huyễn lắc lắc đầu, trong lời nói đã mang theo chút ý cười: "Dung khanh cũng bị ngươi dọa chạy, còn chưa dậy được sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện