Cái đoàn kịch thụ tham gia kia quả thật lắm tai nạn, lúc cách ngày biểu diễn còn một tháng nữa, nam chính bị ngã gãy chân.
Nam chính sở dĩ được lên làm nam chính là bởi vì cậu ta có nhan sắc của nam chính, là một chàng thịt tươi năm nhất rất đẹp trai.
Chủ nhiệm gấp đến sắp bốc lửa, một đêm miệng loét mấy nốt vì không tìm được người thay thế.
Lúc này có người hiến kế là mời người bên ngoài. Thật ra đoàn kịch mình cũng đã từng đi tìm một người có giá trị nhan sắc rất cao, diễn kịch cũng hay nữa.
Chủ nhiệm gấp gáp hỏi, ai? Người kia nói, chủ nhiệm ơi chị không nhớ rõ à, là Cố Lam Sinh chị đi tìm á.
Chủ nhiệm đã nhớ ra nam thần, nhưng cô quả quyết nói không được, Cố Lam Sinh không được.
Nam thần rất khó mời, năm đó để nhờ hắn giúp đỡ mà chủ nhiệm phải quanh co lòng vòng thoát khỏi không ít người, làm rất nhiều chuyện.
Nam thần cũng nói thẳng là sẽ không giúp bọn họ.
Chủ nhiệm là một người yêu sân khấu kịch, tất nhiên có thể nhận ra rằng nam thần không để bụng đến cái này cho lắm.
Tuy chủ nhiệm nói không được, nhưng trong lúc nhất thời người có thể tìm được cũng không nhiều. Trước sự khuyên nhủ dồn dập của mọi người trong đoàn, chủ nhiệm đau đầu nói: “Các cậu ai cũng nói Cố Lam Sinh Cố Lam Sinh, nhưng mà ai đi mời? Tôi không đi đâu!”
Lúc này thụ đang yên lặng đứng một bên lẩm nhẩm lời kịch bị kéo một cái. Cậu mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy tất cả mọi người đang dõi theo mình, trong nháy mắt chứng sợ xã hội vọt lên, sợ hãi đỏ rần mặt. Cậu suy nghĩ một chút: “Bọn em có quen đâu.”
“Đừng chối, mỗi ngày cậu đều ngồi cạnh anh ấy mà.”
“Còn mang cả quà vặt nữa.”
“Lần trước ở cửa hàng tiện lợi ảnh làm thay cho cậu đúng không.”
“Nghe nói anh ấy coi cậu như mèo để vuốt hả?”
Nghe mọi người mồm năm miệng mười anh câu tôi câu, thụ hoảng sợ nói: “…Các cậu…”
Người trong đoàn kịch đều ý tứ sâu xa nhìn cậu, nhưng thống nhất giữ yên lặng.
Cũng không thể không nhắc đến khu tám chuyện ở forum trường học, đã có người thường xuyên phát sóng trực tiếp về ngày bình thường của nam thần.
Gần đây nhất bên người nam thần đã xuất hiện một vị tiểu thịt tươi. Hai người đã nhiều lần tương tác với nhau, bị người tò mò chụp được, hơn nữa vì giá trị nhan sắc cao và hình chụp đẹp mà khiến một đám hủ nữ vườn trường động lòng không ngớt, không ngừng quỳ liếm.
Ngoại trừ hai vị trong cuộc không biết chuyện bên ngoài, kỳ thật đã có rất nhiều người follow topic này.
Dù thẳng nam có không xem thì cũng sẽ được bạn gái phổ cập.
Thụ vô tội lắc đầu, nói không có đâu, căn bản không biết chút chuyện của nam thần và mình đã sớm bị công khai phơi bày ở trên diễn đàn.
Đặc biệt là cái tấm hình thụ sờ mèo còn nam thần thì sờ cậu được đăng lên trong forum tháng trước, đã khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ để lại icon moe đến chảy nước miếng trong topic.
Phó chủ nhiệm khuyên thụ, nói vở kịch này là tác phẩm dự thi, sẽ có được một khoản tiền lớn, hơn nữa không chỉ có một cuộc thi đâu. Nói cách khác, sẽ có nhiều cuộc thi, nếu như có thể thắng thì số tiền nhận được sẽ không ít.
Thụ không thể từ chối được.
Kỳ thật cậu cũng muốn nam thần vào đoàn kịch, như vậy thời gian cậu nhìn nam thần sẽ lâu hơn.
Thế nhưng cậu không tự tin, làm sao cậu có thể bảo nam thần lại đây được, nam thần sẽ không cảm thấy cậu được voi đòi tiên, tự cho là đúng ư.
Trong lòng nam thần cậu vốn không có phân lượng gì cả.
Hơn nữa nam thần đã rất khổ não vì lời thổ lộ của cậu, cậu vốn không có có sức để nói ra lời mời với người ta đâu.
Lúc này có người gào một tiếng: “Để Hạ Hạ của chúng ta mặc đồ con gái dùng sắc quyến rũ đi! Hạ Hạ nhà chúng ta mặc đồ nữ là đẹp nhất, nhất định người ta sẽ động lòng!”
Thụ túng quẫn vô cùng, gần như không nói được câu gì trước sự ồn ào của mọi người.
Vẫn là chủ nhiệm ra tay, quyết đoán nói: “Các cậu đừng làm rộn, bảo Hạ Hạ làm cái gì thế. Muốn giả nữ các cậu tự đi mà làm, bắt nạt trẻ con giỏi lắm à!”
Lúc này có người yếu ớt mở miệng: “Chủ tịch à, Hạ Hạ đang học năm ba, lớn hơn chị một khóa đấy.”
Chủ tịch ho một tiếng, trừng mắt với người kia: “Cậu đừng có lắm miệng. Việc này không nói nữa, tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm người diễn nam chính.”
Nhưng mà rốt cuộc chủ tịch vẫn không thể tìm được người, thời gian càng ngày càng gấp.
Ngày đó lúc thụ đi làm ở cửa hàng tiện lợi, vừa lúc gặp được nam thần đến mua sữa và bánh mì. Thụ nhất thời kích động, đặt bánh mì xuống, cẩn thận nói: “Tôi mời anh ăn được không?’
Nam thần nhìn tay cậu, nhíu mày, hơi nghi hoặc.
Thụ đè lên bánh mì: “Tôi có thể xin anh giúp một chuyện được không?”
Nam chính sở dĩ được lên làm nam chính là bởi vì cậu ta có nhan sắc của nam chính, là một chàng thịt tươi năm nhất rất đẹp trai.
Chủ nhiệm gấp đến sắp bốc lửa, một đêm miệng loét mấy nốt vì không tìm được người thay thế.
Lúc này có người hiến kế là mời người bên ngoài. Thật ra đoàn kịch mình cũng đã từng đi tìm một người có giá trị nhan sắc rất cao, diễn kịch cũng hay nữa.
Chủ nhiệm gấp gáp hỏi, ai? Người kia nói, chủ nhiệm ơi chị không nhớ rõ à, là Cố Lam Sinh chị đi tìm á.
Chủ nhiệm đã nhớ ra nam thần, nhưng cô quả quyết nói không được, Cố Lam Sinh không được.
Nam thần rất khó mời, năm đó để nhờ hắn giúp đỡ mà chủ nhiệm phải quanh co lòng vòng thoát khỏi không ít người, làm rất nhiều chuyện.
Nam thần cũng nói thẳng là sẽ không giúp bọn họ.
Chủ nhiệm là một người yêu sân khấu kịch, tất nhiên có thể nhận ra rằng nam thần không để bụng đến cái này cho lắm.
Tuy chủ nhiệm nói không được, nhưng trong lúc nhất thời người có thể tìm được cũng không nhiều. Trước sự khuyên nhủ dồn dập của mọi người trong đoàn, chủ nhiệm đau đầu nói: “Các cậu ai cũng nói Cố Lam Sinh Cố Lam Sinh, nhưng mà ai đi mời? Tôi không đi đâu!”
Lúc này thụ đang yên lặng đứng một bên lẩm nhẩm lời kịch bị kéo một cái. Cậu mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy tất cả mọi người đang dõi theo mình, trong nháy mắt chứng sợ xã hội vọt lên, sợ hãi đỏ rần mặt. Cậu suy nghĩ một chút: “Bọn em có quen đâu.”
“Đừng chối, mỗi ngày cậu đều ngồi cạnh anh ấy mà.”
“Còn mang cả quà vặt nữa.”
“Lần trước ở cửa hàng tiện lợi ảnh làm thay cho cậu đúng không.”
“Nghe nói anh ấy coi cậu như mèo để vuốt hả?”
Nghe mọi người mồm năm miệng mười anh câu tôi câu, thụ hoảng sợ nói: “…Các cậu…”
Người trong đoàn kịch đều ý tứ sâu xa nhìn cậu, nhưng thống nhất giữ yên lặng.
Cũng không thể không nhắc đến khu tám chuyện ở forum trường học, đã có người thường xuyên phát sóng trực tiếp về ngày bình thường của nam thần.
Gần đây nhất bên người nam thần đã xuất hiện một vị tiểu thịt tươi. Hai người đã nhiều lần tương tác với nhau, bị người tò mò chụp được, hơn nữa vì giá trị nhan sắc cao và hình chụp đẹp mà khiến một đám hủ nữ vườn trường động lòng không ngớt, không ngừng quỳ liếm.
Ngoại trừ hai vị trong cuộc không biết chuyện bên ngoài, kỳ thật đã có rất nhiều người follow topic này.
Dù thẳng nam có không xem thì cũng sẽ được bạn gái phổ cập.
Thụ vô tội lắc đầu, nói không có đâu, căn bản không biết chút chuyện của nam thần và mình đã sớm bị công khai phơi bày ở trên diễn đàn.
Đặc biệt là cái tấm hình thụ sờ mèo còn nam thần thì sờ cậu được đăng lên trong forum tháng trước, đã khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ để lại icon moe đến chảy nước miếng trong topic.
Phó chủ nhiệm khuyên thụ, nói vở kịch này là tác phẩm dự thi, sẽ có được một khoản tiền lớn, hơn nữa không chỉ có một cuộc thi đâu. Nói cách khác, sẽ có nhiều cuộc thi, nếu như có thể thắng thì số tiền nhận được sẽ không ít.
Thụ không thể từ chối được.
Kỳ thật cậu cũng muốn nam thần vào đoàn kịch, như vậy thời gian cậu nhìn nam thần sẽ lâu hơn.
Thế nhưng cậu không tự tin, làm sao cậu có thể bảo nam thần lại đây được, nam thần sẽ không cảm thấy cậu được voi đòi tiên, tự cho là đúng ư.
Trong lòng nam thần cậu vốn không có phân lượng gì cả.
Hơn nữa nam thần đã rất khổ não vì lời thổ lộ của cậu, cậu vốn không có có sức để nói ra lời mời với người ta đâu.
Lúc này có người gào một tiếng: “Để Hạ Hạ của chúng ta mặc đồ con gái dùng sắc quyến rũ đi! Hạ Hạ nhà chúng ta mặc đồ nữ là đẹp nhất, nhất định người ta sẽ động lòng!”
Thụ túng quẫn vô cùng, gần như không nói được câu gì trước sự ồn ào của mọi người.
Vẫn là chủ nhiệm ra tay, quyết đoán nói: “Các cậu đừng làm rộn, bảo Hạ Hạ làm cái gì thế. Muốn giả nữ các cậu tự đi mà làm, bắt nạt trẻ con giỏi lắm à!”
Lúc này có người yếu ớt mở miệng: “Chủ tịch à, Hạ Hạ đang học năm ba, lớn hơn chị một khóa đấy.”
Chủ tịch ho một tiếng, trừng mắt với người kia: “Cậu đừng có lắm miệng. Việc này không nói nữa, tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm người diễn nam chính.”
Nhưng mà rốt cuộc chủ tịch vẫn không thể tìm được người, thời gian càng ngày càng gấp.
Ngày đó lúc thụ đi làm ở cửa hàng tiện lợi, vừa lúc gặp được nam thần đến mua sữa và bánh mì. Thụ nhất thời kích động, đặt bánh mì xuống, cẩn thận nói: “Tôi mời anh ăn được không?’
Nam thần nhìn tay cậu, nhíu mày, hơi nghi hoặc.
Thụ đè lên bánh mì: “Tôi có thể xin anh giúp một chuyện được không?”
Danh sách chương