Dáng vẻ nam thần không thay đổi nhiều lắm, nụ cười vẫn ấm áp, diện mạo vẫn đẹp trai ngời ngợi. Hắn nhìn thụ: “Còn tưởng nhận nhầm người chứ, đúng là cậu thật này.”

Bề ngoài của thụ đã thay đổi rất nhiều, gầy đi, cũng thành thục hơn. Thụ đã từng tham gia hội bạn học, không mấy người có thể lập tức nhận ra cậu. Vậy mà nam thần có thể nhận ra thụ ngay lúc vừa gặp mặt.

Nếu như là lúc trước, nhất định thụ sẽ suy nghĩ nhiều, nhưng giờ thì không.

Thụ đứng lên lễ độ giơ tay ra muốn bắt tay nam thần, để lộ nụ cười không chê vào đâu được: “Đã lâu không gặp, Cố tiên sinh.”

Nam thần nắm chặt tay cậu, thấp giọng nói: “Bên ngoài gió lớn quá, vào trong lại nói nhé?”

Thụ lắc đầu dùng ngữ khí xa lạ từ chối: “Tôi muốn hút một điếu ở đây, anh cứ vào trước đi.”

Dứt lời thụ lấy một bao thuốc từ túi ra, thuần thục châm một điếu.

Nam thần nhìn gò má của thụ trong làn khói thuốc mịt mờ: “Trước đây cậu còn bảo tôi hút thuốc lá không tốt.”

Tay thụ cứng đờ, suýt nữa đã không kẹp chặt được điếu thuốc. Cậu ho nhẹ một tiếng, bờ môi ưng ửng hồng trong đêm đông khá nổi bật: “Ai cũng thay đổi mà, dù sao cũng nhiều năm vậy rồi, không thể cứ mãi như trước được.”

Trong lời nói của cậu có ẩn ý, ai cũng là người trưởng thành, hẳn sẽ nghe hiểu.

Nam thần gật đầu: “Cũng đúng.”

Câu này cũng vậy, nhưng giống như đã được bịt sắt rồi nung đỏ lên đâm thẳng vào lòng thụ, đau muốn chết.

Kỳ thật không phải đã đổi thay đâu, nếu như là thế thì hẳn giờ người cậu nên đầy khôi giáp, đúc nên tường đồng vách sắt bách độc bất xâm mới đúng.

Nam thần đưa danh thiếp cho thụ, khách sáo vài câu rồi rời đi.

Thụ cầm tấm danh thiếp kia, nhìn mỗi một chữ trên đó. Nam thần vẫn luôn xuất sắc hơn cậu, bây giờ hắn đã là quản lý của một công ty nổi tiếng.

Nam thần ở chung thành phố với thụ, nhưng mà cậu lại không biết không rõ.

Nam thần trở về lúc nào, làm những gì, ở với ai, hiện giờ thích ăn gì, thụ đã chẳng nhận được bất kỳ tin nào sau bao năm gắng sức quên lãng.

Kỳ thật vòng xã giao của cậu và nam thần không giao nhau, cậu không biết những điều này cũng là bình thường. Huống chi trong một lần uống say, thụ đã xóa bỏ hoàn toàn phương thức liên lạc với nam thần.

Thầm mến lúc tuổi trẻ đều là kích động và thống khổ. Vì không để cho mình lại làm chuyện ngu ngốc, thụ xóa sạch tất cả các phương thức liên lạc, say thêm một tháng, rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Bây giờ mới biết, cái gọi là tỉnh lại lừa mình dối người này thậm chí còn đánh không lại một ánh mắt của nam thần.

Thụ quay về phòng khách. Trần tiểu thư tìm đến cậu, không vui vẻ lắm: “Anh đi đâu vậy, tôi đã tìm anh rất lâu.”

Sắc mặt thụ không tốt lắm, xin lỗi nói: “Tôi không thoải mái lắm nên muốn về trước đây.”

Trần tiểu thư kéo tay anh: “Khó chịu lắm sao, tôi với anh cùng đến bệnh viện xem chút nhé. Bữa tiệc này tẻ nhạt quá, tôi cũng muốn đi.”

Thụ qua quýt gật đầu, hiện giờ cậu chỉ rất muốn rời khỏi đây.

Trần tiểu thư nói, cần phải đi tạm biệt một người, muốn thụ cùng đi.

Thụ hờ hững đồng ý, theo Trần tiểu thư đến trước một người.

Trần tiểu thư nói: “Anh họ, em mang người của em về trước đây.”

Thụ nghe thấy người kia nói được, giọng nói kia khiến người thụ cứng đờ. Cậu ngẩng đầu lên, liền rơi vào trong ánh mắt của người ấy.

Nam thần như có điều suy nghĩ mà nhìn thụ: “Khéo quá.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện