Thụ bị ánh mắt của nam thần nhìn đến mức lòng lạnh lẽo, cũng không biết họ đã lên sân khấu biểu diễn khi nào.
Một màn biểu diễn kết thúc khi thụ đang hồn vía lên mây. May là nhân vật này của thụ cũng không lên sân khấu nhiều lắm, nếu không chủ nhiệm sẽ rất hối hận vì đã mời cậu.
Màn biểu diễn kết thúc mỹ mãn, lúc thụ ra hậu đài thay quần áo còn được chủ nhiệm ôm thật chặt nói cảm ơn.
Kỳ thật cậu rất thích cô gái tính cách hào phóng cởi mở này, nhưng lúc chủ nhiệm hỏi cậu có muốn chính thức gia nhập đoàn kịch hay không, thụ vẫn cự tuyệt.
Nguyên nhân rất giản dị. Cậu nghèo, phải đi làm thêm, nên không có thời gian.
Lúc thụ tháo trang sức nhìn chính bản thân mình trong gương đã cảm thấy sắp không nhận ra nổi.
Cậu lau phấn mắt, tháo tóc giả trên đầu xuống. Tóc mái cậu bị kẹp cuốn lên, để lộ gương mặt cậu.
Thụ vừa gỡ trang sức vừa cảm khái làm con gái thật khổ, khó tháo ghê.
Miệng cậu đã bị lau đến phát đau, vậy mà vẫn còn son dính trên môi.
Thụ đổi một bộ quần áo thoải mái rồi chậm rãi bước ra ngoài. Sân khấu ở phía sau lưng cậu, cậu nghe thấy tiếng nam thần công bố chương trình, lại chẳng muốn nhìn.
Có gì đáng nhìn chứ, ngoại trừ để cậu thấy rõ được hai người có bao nhiêu chênh lệch. Cậu và nam thần có lẽ chẳng có gì với nhau, cái gì cũng chẳng có.
Điều làm cho cậu khổ sở nhất chính là ánh mắt của nam thần.
Cậu biết có lẽ hình tượng của mình trong lòng nam thần hẳn là rất bất kham.
Thụ chậm rãi bước đi, thở ra làn khói mỏng. Cậu thò tay vào ba lô, cầm tuýp thuốc bôi bỏng kia.
Đây mới chính là thực tế. Tuýp thuốc lạnh lẽo cấn trong lòng bàn tay khiến thụ cảm thấy cơn đau lan ra từ bụng.
Khó chịu, mơ hồ, chạy thẳng lên ngực.
Thụ bị đau dạ dày, một khi bị đè nén quá, dạ dày sẽ xuất hiện nhiều tật xấu không đúng lúc.
Đến cửa hàng tiện lợi làm hai tiếng, cuối cùng thụ tự trả tiền mua một hộp mì ngồi trên ghế ở cửa hàng, ấn ấn bụng mờ mịt đợi chờ.
Lúc này tiếng chuông ngoài cửa vang lên, thụ vội vàng đứng dậy đến trước quầy thanh toán.
Mặt mày cậu vô cùng mỏi mệt: “Hoan nghênh đã ghé thăm.”
Lúc này có một hộp bao cao su được đặt lên quầy.
Thụ ngẩng đầu lên nhìn, cơn đau dạ dày càng quặn lên kịch liệt, giống như bị người khác đấm mạnh một quyền, đau đến mức vành mắt ươn ướt.
Người cầm hộp bao cao su, là nam thần.
Thụ cũng đã nghĩ đến chuyện nam thần thích ai đó thì sẽ ở cùng người ấy, hoặc là làm chút chuyện thân mật.
Nhưng cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt đã phải đối mặt với chuyện này, cậu làm không được.
Nam thần đứng trước mắt thụ. Người ấy cũng đã tẩy trang xong, tóc vẫn đang vuốt keo, mặc áo khoác dài và một áo len cao cổ, trong màn đêm mùa đông, anh tuấn muốn chết.
Đêm nay, người ấy muốn qua đêm với người khác rồi.
Thụ gần như không nhịn được cơn đau đớn trong dạ dày, cậu muốn cầm lấy hộp bao cao su kia quét mã giá.
Lúc này nam thần nói, cậu làm sao thế.
Thụ chợt nghĩ, mình làm sao ư? Trước mắt thụ đột nhiên tối sầm, ngã xuống đất.
Một màn biểu diễn kết thúc khi thụ đang hồn vía lên mây. May là nhân vật này của thụ cũng không lên sân khấu nhiều lắm, nếu không chủ nhiệm sẽ rất hối hận vì đã mời cậu.
Màn biểu diễn kết thúc mỹ mãn, lúc thụ ra hậu đài thay quần áo còn được chủ nhiệm ôm thật chặt nói cảm ơn.
Kỳ thật cậu rất thích cô gái tính cách hào phóng cởi mở này, nhưng lúc chủ nhiệm hỏi cậu có muốn chính thức gia nhập đoàn kịch hay không, thụ vẫn cự tuyệt.
Nguyên nhân rất giản dị. Cậu nghèo, phải đi làm thêm, nên không có thời gian.
Lúc thụ tháo trang sức nhìn chính bản thân mình trong gương đã cảm thấy sắp không nhận ra nổi.
Cậu lau phấn mắt, tháo tóc giả trên đầu xuống. Tóc mái cậu bị kẹp cuốn lên, để lộ gương mặt cậu.
Thụ vừa gỡ trang sức vừa cảm khái làm con gái thật khổ, khó tháo ghê.
Miệng cậu đã bị lau đến phát đau, vậy mà vẫn còn son dính trên môi.
Thụ đổi một bộ quần áo thoải mái rồi chậm rãi bước ra ngoài. Sân khấu ở phía sau lưng cậu, cậu nghe thấy tiếng nam thần công bố chương trình, lại chẳng muốn nhìn.
Có gì đáng nhìn chứ, ngoại trừ để cậu thấy rõ được hai người có bao nhiêu chênh lệch. Cậu và nam thần có lẽ chẳng có gì với nhau, cái gì cũng chẳng có.
Điều làm cho cậu khổ sở nhất chính là ánh mắt của nam thần.
Cậu biết có lẽ hình tượng của mình trong lòng nam thần hẳn là rất bất kham.
Thụ chậm rãi bước đi, thở ra làn khói mỏng. Cậu thò tay vào ba lô, cầm tuýp thuốc bôi bỏng kia.
Đây mới chính là thực tế. Tuýp thuốc lạnh lẽo cấn trong lòng bàn tay khiến thụ cảm thấy cơn đau lan ra từ bụng.
Khó chịu, mơ hồ, chạy thẳng lên ngực.
Thụ bị đau dạ dày, một khi bị đè nén quá, dạ dày sẽ xuất hiện nhiều tật xấu không đúng lúc.
Đến cửa hàng tiện lợi làm hai tiếng, cuối cùng thụ tự trả tiền mua một hộp mì ngồi trên ghế ở cửa hàng, ấn ấn bụng mờ mịt đợi chờ.
Lúc này tiếng chuông ngoài cửa vang lên, thụ vội vàng đứng dậy đến trước quầy thanh toán.
Mặt mày cậu vô cùng mỏi mệt: “Hoan nghênh đã ghé thăm.”
Lúc này có một hộp bao cao su được đặt lên quầy.
Thụ ngẩng đầu lên nhìn, cơn đau dạ dày càng quặn lên kịch liệt, giống như bị người khác đấm mạnh một quyền, đau đến mức vành mắt ươn ướt.
Người cầm hộp bao cao su, là nam thần.
Thụ cũng đã nghĩ đến chuyện nam thần thích ai đó thì sẽ ở cùng người ấy, hoặc là làm chút chuyện thân mật.
Nhưng cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt đã phải đối mặt với chuyện này, cậu làm không được.
Nam thần đứng trước mắt thụ. Người ấy cũng đã tẩy trang xong, tóc vẫn đang vuốt keo, mặc áo khoác dài và một áo len cao cổ, trong màn đêm mùa đông, anh tuấn muốn chết.
Đêm nay, người ấy muốn qua đêm với người khác rồi.
Thụ gần như không nhịn được cơn đau đớn trong dạ dày, cậu muốn cầm lấy hộp bao cao su kia quét mã giá.
Lúc này nam thần nói, cậu làm sao thế.
Thụ chợt nghĩ, mình làm sao ư? Trước mắt thụ đột nhiên tối sầm, ngã xuống đất.
Danh sách chương