Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
"Cửu đệ, không cần phải cầu xin, ta sẽ không đáp ứng ngươi đâu." Tiếu Lâm liếc mắt nhìn Tiếu Kỳ đang khổ sở mong ngóng nhìn hắn, mặt không đổi sắc từ chối.
"Đại hoàng huynh!" Tiếu Kỳ từ ngày ngã bất tỉnh đã tạo điều kiện thuận lợi cho mọi người ngày đêm đưa trở về đại doanh Bách Việt, Tiếu Lâm vất vả cưỡng bức chăm sóc thương thế của hắn những ba ngày, ngày hôm nay mới miễn cưỡng dậy được. Hắn từ lâu đã không nhịn được nữa, không để ý sự ngăn cản của đám người quân y, vội chạy đến trướng trung quân của Tiếu Lâm. Tiếu Lâm vừa thấy hắn liền cho mọi người xung quanh lui xuống, chỉ còn lại có hai người.
Tiếu Kỳ cho dù bị cự tuyệt cũng không từ bỏ nhìn Tiếu Lâm "Ta nhất định phải đi Ứng Thiên, tình hình Nguyệt lâu chủ lúc này không có bao nhiêu lạc quan cả."
"Ta có thể hiểu tâm tình ngươi lúc này, Cửu đệ. Nhưng tâm tình của ta cũng đâu có khác gì ngươi? Lúc đó, Nguyệt lâu chủ cứu ta, cho dù có nguy hiểm cỡ nào cũng cùng đi với ngươi đến Ứng Thiên để cứu ta, y lúc này lại vì chúng ta mà không biết sống chết thế nào, ta làm sao có thể thờ ơ trước chuyện này? Thế nhưng, vì đại cục Bách Việt, ta không thể để ngươi tuỳ ý làm bậy, càng không thể để vết thương của ngươi vừa mới bình phục lại trên đường gặp chuyện, nếu thật sự như vậy, ta đâu còn mặt mũi nào đối mặt với chính mình, với phụ hoàng? Cửu đệ, ta biết ngươi rất lo lắng cho Nguyệt lâu chủ, thế nhưng.... Cho dù ngươi có đến thì sẽ làm được chuyện gì?" Tiếu Lâm tận tình khuyên nhủ, cố tình không để tâm đến Tiếu Kỳ đang cầu xin trong thống khổ cùng vô vọng, quả quyết cự tuyệt "Bách Việt và Bắc Nhung khai chiến, mà lần trước ngươi cửu tử nhất sinh thoát ra, ngày đó ta đã thề rằng, chỉ cần một ngày ta còn sống, Tiếu Lâm này sẽ không để ngươi một lần nữa dẫn thân vào hang hổ."
Ngữ khí Tiếu Lâm khẩn thiết, không động dung thì chính là giả, mà Tiếu Kỳ giờ đây chỉ cần nghĩ đến Nguyệt Vân Sinh phải đối mặt với chuyện gì thì không còn cách nào tự khuyên mình ngồi đây chờ y "Đại hoàng huynh nói có lý, mà ta cũng không còn cách nào khác, ta đã quá lo lắng cho tình hình hắn lúc này, đám người Bắc Nhung cũng không phải tầm thường, nếu như trên người y có nhiều thương tổn, hậu quả kia.... Thật sự không thể tưởng tượng nổi...."
"Cửu đệ, ngươi đừng nói nữa." Tiếu Lâm thở dài một tiếng, bỗng chuyển đề tài, gọi người bên ngoài vào sau đó dặn hắn ra ngoài tìm mấy người vào, mấy ngày nay sẽ canh chừng Tiếu Kỳ thật chặt chẽ, chờ an bài thoả đáng xong mới quay đầu nhìn Tiếu Kỳ "Cửu đệ, ta hiểu cảm nhận của ngươi lúc này, mà chuyện Nguyệt lâu chủ, ngươi cũng không cần phải lo lắng. Nếu bây giờ chúng ta đã biết y nằm trong tay đám hoàng tộc Bắc Nhung, người của chúng ta cũng là trong ngàn người chọn một, rất nhanh thôi sẽ tra ra tình trạng cụ thể của Nguyệt lâu chủ. Nếu ngươi chưa an tâm, ta sẽ tăng số lượng người đến Ứng Thiên thăm dò tình hình. Cho nên bây giờ ngươi phải an tâm cẩn thân ở Đại doanh, không được hành động theo cảm tính. Hơn nữa chúng ta đã sớm an bài người đến Ứng Thiên, vừa rồi cũng đã đưa thông tin truyền đến. Nói rằng bọn họ thăm dò qua khách điếm mà ngươi nói, hôm qua đã nhanh chóng được chuyển giao (*: đổi chủ), mà người trong khách điếm đó cũng không ở lại, có thể coi đó là vườn không nhà trống."
"Cái gì?" Tiếu Kỳ ngẩn người, có chút kinh ngạc với kết quả này.
Chuyện gì xảy ra sao? Không đúng, Trai Nguyệt Lâu không thể nào đột nhiên biến mất trong khoảng thời gian này được?!
Chẳng lẽ bọn họ đã tìm được Nguyệt Vân Sinh, sau đó là Nguyệt Vân Sinh ra lệnh? Nhưng Nguyệt Vân Sinh không thể đưa ra quyết định như vậy?!
Mà nếu như bọn họ không tìm thấy Nguyệt Vân Sinh, thời điểm phong nguyệt vũ quỷ này rõ ràng không nên manh động gây nghi ngờ từ phía Bắc Nhung mới đúng. Bởi vì nếu bọn họ đã biết Nguyệt Vân Sinh trong tay hoàng tộc Bắc Nhung, như vậy nên lưu lại Ứng Thiên, tìm thời cơ cứu Nguyệt Vân Sinh ra.
Nhưng, tất cả đang xảy ra dường như không hợp với lẽ thường.
Chính điểm khả nghi này mà càng tăng lên một tầng sương mù, làm cho Tiếu Kỳ bị hãm sâu vào mê chướng, nghĩ mãi không ra.
Bất quá, lúc này có thể khẳng định, vô luận là mình có nói gì với Tiếu Lâm đi chăng nữa, đứng ở vị trí chủ soái là hắn, vì lợi ích quốc gia, vì an toàn của Tiếu Kỳ, Tiếu Lâm chắc chắn sẽ không để người này một thân một mình đâm đầu vào chốn hang hổ, đi Ứng Thiên tìm người. Vì vậy, coi như lúc này có cỡ nào không muốn, Tiếu Kỳ cũng chỉ có thể bỏ qua những lời khuyên nhủ và phản kháng, trầm mặc để người khác dẫn mình trở lại lều.
Kết quả, lúc hắn vừa mới vào màn ngồi đã thấy người của Tiếu Lâm phái đến trông giữ.
"Chúng tướng nghe lệnh, chủ soái có lệnh, từ hôm nay chúng ta phải bảo vệ đô thống cả ngày đêm thật an toàn, tuyệt không thể để cho đô thống có bất kỳ thương tổn này."
Hắn vừa nói xong, một tiểu đội binh lính liền nhanh chóng bao lấy bốn phía quanh lều Tiếu Kỳ, vây lại như một cũi sắt.
Tiếu Kỳ thấy không không khỏi nhíu mày, chậm rãi đứng dậy đi tới. Hắn mới đưa tay vén màn lên thì đã thấy đầu lĩnh quỳ xuống trước mặt "Mạt tướng Tào Lâm, tham kiến đô thống. Vì trận chiến của Bách Việt và Bắc Nhung sắp tới, chủ soái đặc biệt phái mạt tướng đến bảo vệ an toàn cho đô thống. Mạt tướng là tham tướng trong doanh trại Bách Việt, từ nay về sau sẽ phụ trách an toàn cho đô thống, thỉnh đô thống yên tâm."
Thực sự là nói so với hát còn hoàn hảo hơn, Tiếu Kỳ bất đắc dĩ vô cùng, hành động của đại huynh hắn thật khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Hắn chậm rãi liếc mắt qua hai người kia, môi mỏng nhẹ nhàng giương lên, tựa hồ cười cười.
Bất quá, đại hoàng huynh của Tiếu Kỳ thật là để mắt đến hắn, bề ngoài thì phái nhiều người đến bảo vệ hắn như vậy, vậy càng khỏi lén lút.
Bất quá, người này...
Tiếu Kỳ đưa tay vuốt tóc mai của mình, khoé môi giương lên một độ cong rõ ràng hơn mấy phần.
Thế này thì có lợi ích gì?
Chờ sắc trời chuyển tối dần, không gian yên tĩnh đến mức một bước chân cũng vô cùng rõ ràng. Gần tới lúc đêm khuya, Thanh La tìm một bộ đồ ở trù phòng, nguỵ trang thành người đưa cơm cho tiểu binh, trên danh nghĩa đem cơm cho Tiếu Kỳ, tiến vào lều bẩm báo những tin tức gần đây mà bọn họ thu thập được.
"Chủ nhân, khoảng thời gian sau khi người cùng Nguyệt lâu chủ đến vực thẳm đó, hoàng cung Bắc Nhung so với trước kia canh phòng nghiêm ngặt hơn,dù cho người của chúng ta trăm phương ngàn kế cũng khó lòng tiếp cận Bắc Mộc Lân. Nếu như cưỡng ép một ai đó tra tin tức, sợ là sẽ gây hoài nghi. Hơn nữa, thị vệ bảo vệ bên người Bắc Mộc Lân đều bỏ cũ thay mới, bây giờ tất cả đều là các tử sĩ đã qua huấn luyện của Bắc Mộc Lân, mà bên trong hoàng cung, chỉ cần những gì có khả năng uy hiếp đến cương vị mấu chốt của hoàng tộc Bắc Nhung, phụ trách cũng đều là thân tín của Cung Thân Vương đảm đương."
"Được, ta biết rồi. Lập tức truyền lệnh xuống, chỉ cần một ngày không tìm được Nguyệt lâu chủ, các ngươi đều vẫn phải tra tìm bằng được cho ta." Tiếu Kỳ cau mày phân phó, Thanh La gật đầu đáp ứng. Tiếu Kỳ nói xong không khỏi trầm tư cúi đầu, Bắc Mộc Lân lần này thay đổi toàn bộ thị vệ còn có thể hiểu được, đường đường là hoàng đế của một quốc gia lại để bị trở thành con tin bị khống chế, truyền ra ngoài thì thật là mất hết mặt mũi của Bắc Nhung, càng khỏi nói đến việc Chúc Thanh bị giết, gần đây lại bị Bách Việt chiếm thượng phong.
Thanh La đợi chờ, thấy Tiếu Kỳ quay người lại, mới chậm rãi tiếp tục "Chủ nhân, gần đây Hắc Diệu có nghe ngóng được một chuyện."
"Cái gì?"
"Hắc Diệu nói, Cung Thân Vương dường như đem một người từ bên ngoài vào, còn gọi thái y đến khám rất nhiều lần."
Thanh La vừa dứt lời, trong lòng Tiếu Kỳ không khỏi thất kinh "Người kia là ai?"
"Thỉnh chủ nhân thứ tội." Thanh La lập tức hướng Tiếu Kỳ rập đầu lạy tội "Bọn thuộc hạ vô năng, không có cách nào chứng thực người kia có phải Nguyệt lâu chủ hay không. Hơn nữa, Cung Thân Vương phủ đối với chuyện này nói năng rất thận trọng, ngoại trừ thái y và Cung Thân Vương ra thì chỉ có hai thân tín biết được chuyện này, đến cả Cung Thân Vương trắc phi Lý Mộng Kỳ cũng không thể nhìn thấy người này."
Tiếu Kỳ nghe xong rơi vào trầm tư, sau đó quyết định thật nhanh "Thanh La, ngươi lần này làm rất khá, đừng để cho người bên ngoài hoài nghi, lập tức đi xuống, mau chóng tìm Bạch Ảnh đến gặp ta."
"Vâng, chủ nhân." Thanh La quỳ rập người rồi dậy rời đi.
Tiếu Kỳ thấy Thanh La từ trong lều bước ra ngoài, trong lòng sinh bất an, đồng thời cảm thấy như đang đứng trên cánh đồng hoang cỏ dại, tựa như đang có đám lửa cháy lan ra toàn bộ.
Thế nào lại là hắn?
Đã xảy ra chuyện gì?
Nếu như đó là Nguyệt Vân Sinh, y vì cái gì lại không nói ra nơi ở của mình ở đâu?
Thế nhưng, theo như tình huống hiện tại, nếu thật sự đó là Nguyệt Vân Sinh, như vậy....
Nguyệt Vân Sinh trải qua nhiều chuyện như vậy, chuyện này nên làm sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì đó không hay, có thật sự cần có người hỗ trợ.... nhiều vấn đề trong nháy mắt ùa ra như dòng nước. Nó không ngừng hiện lên, không ngừng đem Tiếu Kỳ nhấn chìm trong đó, loại này không thể không sợ hãi, nó làm Tiếu Kỳ không dám nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của Nguyệt Vân Sinh.
Cho dù Nguyệt Vân Sinh thực sự có bản lĩnh thông thiên, nhưng y lại ở trong Ứng Thiên, nguy cơ bốn phía có thể hiện ra, huống chi... Khẳng định y bây giờ có rất nhiều tổn thương, có lớn có nhỏ.
Càng nghĩ càng khó lí giải, Tiếu Kỳ đau đầu dùng đầu ngón tay xoa xoa thái dương, mà nói tóm lại, hắn không thể đợi thêm nữa, nhất định muốn lập tức lên đường đến Ứng Thiên.
Người là Cung Thân Vương Bắc Mộc Thần kia, không chỉ là đệ đệ một mẹ của hoàng đế Bắc Mhung Bắc Mộc Lân, mà trắc phi còn là Lý Mộng Kỳ - trưởng nữ của Lý gia gia thế vọng tộc Bắc Nhung. Mặc dù được gọi là quân tử như ngọc, mọi hành động có thể khuynh đảo Bắc Nhung, nhưng gần đây Cung Thân Vương đều không lộ diện, mà người bên gối cũng chỉ có mình Lý Mộng Kỳ, sau khi biết chuyện này, nhiều thiếu nữ đều để ý đến Cung Thân Vương, thời thời khắc khắc đều muốn một bước lên trời. Bất quá cũng đừng nói đến bọn họ, ngay cả không ít người Bách Việt cũng cực kỳ muốn được chiêm ngưỡng dung nhan Bắc Mộc Thần.
Năm đó, Lý Mộng Kỳ ở tiệc đã nhất kiến chung tình với Bắc Mộc Thần, đối với hắn vô cùng tốt, ngay cả thân phận tôn quý nàng cũng nguyện vì hắn, không tiếc chuyện mình bị làm nhục mà gả cho...
Theo thời gian trôi qua, hắn càng cảm thấy cảm xúc càng ngày càng hiện lên nhiều, Tiếu Kỳ chỉ là thấy có cảm giác run sợ đến kinh hãi.
Hắn không chút lưu tình đánh mình một cái, cưỡng bách mình phải trở nên thật tỉnh táo. Xem ra chuyện này không thể kéo dài được mữa, dù có thế nào, hắn cũng phải lập tức tìm Nguyệt Vân Sinh trở về!
Chờ hắn thu lại cảm xúc của mình, Bạch Ảnh vừa lúc đi vài lều, Tiếu Kỳ lập tức đem những kế hoạch trong lòng chậm rãi hoàn thiện, sẽ cùng Bạch Ảnh bàn bạc.
Hoàn Chương 56.
Biên tập: Red9
"Cửu đệ, không cần phải cầu xin, ta sẽ không đáp ứng ngươi đâu." Tiếu Lâm liếc mắt nhìn Tiếu Kỳ đang khổ sở mong ngóng nhìn hắn, mặt không đổi sắc từ chối.
"Đại hoàng huynh!" Tiếu Kỳ từ ngày ngã bất tỉnh đã tạo điều kiện thuận lợi cho mọi người ngày đêm đưa trở về đại doanh Bách Việt, Tiếu Lâm vất vả cưỡng bức chăm sóc thương thế của hắn những ba ngày, ngày hôm nay mới miễn cưỡng dậy được. Hắn từ lâu đã không nhịn được nữa, không để ý sự ngăn cản của đám người quân y, vội chạy đến trướng trung quân của Tiếu Lâm. Tiếu Lâm vừa thấy hắn liền cho mọi người xung quanh lui xuống, chỉ còn lại có hai người.
Tiếu Kỳ cho dù bị cự tuyệt cũng không từ bỏ nhìn Tiếu Lâm "Ta nhất định phải đi Ứng Thiên, tình hình Nguyệt lâu chủ lúc này không có bao nhiêu lạc quan cả."
"Ta có thể hiểu tâm tình ngươi lúc này, Cửu đệ. Nhưng tâm tình của ta cũng đâu có khác gì ngươi? Lúc đó, Nguyệt lâu chủ cứu ta, cho dù có nguy hiểm cỡ nào cũng cùng đi với ngươi đến Ứng Thiên để cứu ta, y lúc này lại vì chúng ta mà không biết sống chết thế nào, ta làm sao có thể thờ ơ trước chuyện này? Thế nhưng, vì đại cục Bách Việt, ta không thể để ngươi tuỳ ý làm bậy, càng không thể để vết thương của ngươi vừa mới bình phục lại trên đường gặp chuyện, nếu thật sự như vậy, ta đâu còn mặt mũi nào đối mặt với chính mình, với phụ hoàng? Cửu đệ, ta biết ngươi rất lo lắng cho Nguyệt lâu chủ, thế nhưng.... Cho dù ngươi có đến thì sẽ làm được chuyện gì?" Tiếu Lâm tận tình khuyên nhủ, cố tình không để tâm đến Tiếu Kỳ đang cầu xin trong thống khổ cùng vô vọng, quả quyết cự tuyệt "Bách Việt và Bắc Nhung khai chiến, mà lần trước ngươi cửu tử nhất sinh thoát ra, ngày đó ta đã thề rằng, chỉ cần một ngày ta còn sống, Tiếu Lâm này sẽ không để ngươi một lần nữa dẫn thân vào hang hổ."
Ngữ khí Tiếu Lâm khẩn thiết, không động dung thì chính là giả, mà Tiếu Kỳ giờ đây chỉ cần nghĩ đến Nguyệt Vân Sinh phải đối mặt với chuyện gì thì không còn cách nào tự khuyên mình ngồi đây chờ y "Đại hoàng huynh nói có lý, mà ta cũng không còn cách nào khác, ta đã quá lo lắng cho tình hình hắn lúc này, đám người Bắc Nhung cũng không phải tầm thường, nếu như trên người y có nhiều thương tổn, hậu quả kia.... Thật sự không thể tưởng tượng nổi...."
"Cửu đệ, ngươi đừng nói nữa." Tiếu Lâm thở dài một tiếng, bỗng chuyển đề tài, gọi người bên ngoài vào sau đó dặn hắn ra ngoài tìm mấy người vào, mấy ngày nay sẽ canh chừng Tiếu Kỳ thật chặt chẽ, chờ an bài thoả đáng xong mới quay đầu nhìn Tiếu Kỳ "Cửu đệ, ta hiểu cảm nhận của ngươi lúc này, mà chuyện Nguyệt lâu chủ, ngươi cũng không cần phải lo lắng. Nếu bây giờ chúng ta đã biết y nằm trong tay đám hoàng tộc Bắc Nhung, người của chúng ta cũng là trong ngàn người chọn một, rất nhanh thôi sẽ tra ra tình trạng cụ thể của Nguyệt lâu chủ. Nếu ngươi chưa an tâm, ta sẽ tăng số lượng người đến Ứng Thiên thăm dò tình hình. Cho nên bây giờ ngươi phải an tâm cẩn thân ở Đại doanh, không được hành động theo cảm tính. Hơn nữa chúng ta đã sớm an bài người đến Ứng Thiên, vừa rồi cũng đã đưa thông tin truyền đến. Nói rằng bọn họ thăm dò qua khách điếm mà ngươi nói, hôm qua đã nhanh chóng được chuyển giao (*: đổi chủ), mà người trong khách điếm đó cũng không ở lại, có thể coi đó là vườn không nhà trống."
"Cái gì?" Tiếu Kỳ ngẩn người, có chút kinh ngạc với kết quả này.
Chuyện gì xảy ra sao? Không đúng, Trai Nguyệt Lâu không thể nào đột nhiên biến mất trong khoảng thời gian này được?!
Chẳng lẽ bọn họ đã tìm được Nguyệt Vân Sinh, sau đó là Nguyệt Vân Sinh ra lệnh? Nhưng Nguyệt Vân Sinh không thể đưa ra quyết định như vậy?!
Mà nếu như bọn họ không tìm thấy Nguyệt Vân Sinh, thời điểm phong nguyệt vũ quỷ này rõ ràng không nên manh động gây nghi ngờ từ phía Bắc Nhung mới đúng. Bởi vì nếu bọn họ đã biết Nguyệt Vân Sinh trong tay hoàng tộc Bắc Nhung, như vậy nên lưu lại Ứng Thiên, tìm thời cơ cứu Nguyệt Vân Sinh ra.
Nhưng, tất cả đang xảy ra dường như không hợp với lẽ thường.
Chính điểm khả nghi này mà càng tăng lên một tầng sương mù, làm cho Tiếu Kỳ bị hãm sâu vào mê chướng, nghĩ mãi không ra.
Bất quá, lúc này có thể khẳng định, vô luận là mình có nói gì với Tiếu Lâm đi chăng nữa, đứng ở vị trí chủ soái là hắn, vì lợi ích quốc gia, vì an toàn của Tiếu Kỳ, Tiếu Lâm chắc chắn sẽ không để người này một thân một mình đâm đầu vào chốn hang hổ, đi Ứng Thiên tìm người. Vì vậy, coi như lúc này có cỡ nào không muốn, Tiếu Kỳ cũng chỉ có thể bỏ qua những lời khuyên nhủ và phản kháng, trầm mặc để người khác dẫn mình trở lại lều.
Kết quả, lúc hắn vừa mới vào màn ngồi đã thấy người của Tiếu Lâm phái đến trông giữ.
"Chúng tướng nghe lệnh, chủ soái có lệnh, từ hôm nay chúng ta phải bảo vệ đô thống cả ngày đêm thật an toàn, tuyệt không thể để cho đô thống có bất kỳ thương tổn này."
Hắn vừa nói xong, một tiểu đội binh lính liền nhanh chóng bao lấy bốn phía quanh lều Tiếu Kỳ, vây lại như một cũi sắt.
Tiếu Kỳ thấy không không khỏi nhíu mày, chậm rãi đứng dậy đi tới. Hắn mới đưa tay vén màn lên thì đã thấy đầu lĩnh quỳ xuống trước mặt "Mạt tướng Tào Lâm, tham kiến đô thống. Vì trận chiến của Bách Việt và Bắc Nhung sắp tới, chủ soái đặc biệt phái mạt tướng đến bảo vệ an toàn cho đô thống. Mạt tướng là tham tướng trong doanh trại Bách Việt, từ nay về sau sẽ phụ trách an toàn cho đô thống, thỉnh đô thống yên tâm."
Thực sự là nói so với hát còn hoàn hảo hơn, Tiếu Kỳ bất đắc dĩ vô cùng, hành động của đại huynh hắn thật khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Hắn chậm rãi liếc mắt qua hai người kia, môi mỏng nhẹ nhàng giương lên, tựa hồ cười cười.
Bất quá, đại hoàng huynh của Tiếu Kỳ thật là để mắt đến hắn, bề ngoài thì phái nhiều người đến bảo vệ hắn như vậy, vậy càng khỏi lén lút.
Bất quá, người này...
Tiếu Kỳ đưa tay vuốt tóc mai của mình, khoé môi giương lên một độ cong rõ ràng hơn mấy phần.
Thế này thì có lợi ích gì?
Chờ sắc trời chuyển tối dần, không gian yên tĩnh đến mức một bước chân cũng vô cùng rõ ràng. Gần tới lúc đêm khuya, Thanh La tìm một bộ đồ ở trù phòng, nguỵ trang thành người đưa cơm cho tiểu binh, trên danh nghĩa đem cơm cho Tiếu Kỳ, tiến vào lều bẩm báo những tin tức gần đây mà bọn họ thu thập được.
"Chủ nhân, khoảng thời gian sau khi người cùng Nguyệt lâu chủ đến vực thẳm đó, hoàng cung Bắc Nhung so với trước kia canh phòng nghiêm ngặt hơn,dù cho người của chúng ta trăm phương ngàn kế cũng khó lòng tiếp cận Bắc Mộc Lân. Nếu như cưỡng ép một ai đó tra tin tức, sợ là sẽ gây hoài nghi. Hơn nữa, thị vệ bảo vệ bên người Bắc Mộc Lân đều bỏ cũ thay mới, bây giờ tất cả đều là các tử sĩ đã qua huấn luyện của Bắc Mộc Lân, mà bên trong hoàng cung, chỉ cần những gì có khả năng uy hiếp đến cương vị mấu chốt của hoàng tộc Bắc Nhung, phụ trách cũng đều là thân tín của Cung Thân Vương đảm đương."
"Được, ta biết rồi. Lập tức truyền lệnh xuống, chỉ cần một ngày không tìm được Nguyệt lâu chủ, các ngươi đều vẫn phải tra tìm bằng được cho ta." Tiếu Kỳ cau mày phân phó, Thanh La gật đầu đáp ứng. Tiếu Kỳ nói xong không khỏi trầm tư cúi đầu, Bắc Mộc Lân lần này thay đổi toàn bộ thị vệ còn có thể hiểu được, đường đường là hoàng đế của một quốc gia lại để bị trở thành con tin bị khống chế, truyền ra ngoài thì thật là mất hết mặt mũi của Bắc Nhung, càng khỏi nói đến việc Chúc Thanh bị giết, gần đây lại bị Bách Việt chiếm thượng phong.
Thanh La đợi chờ, thấy Tiếu Kỳ quay người lại, mới chậm rãi tiếp tục "Chủ nhân, gần đây Hắc Diệu có nghe ngóng được một chuyện."
"Cái gì?"
"Hắc Diệu nói, Cung Thân Vương dường như đem một người từ bên ngoài vào, còn gọi thái y đến khám rất nhiều lần."
Thanh La vừa dứt lời, trong lòng Tiếu Kỳ không khỏi thất kinh "Người kia là ai?"
"Thỉnh chủ nhân thứ tội." Thanh La lập tức hướng Tiếu Kỳ rập đầu lạy tội "Bọn thuộc hạ vô năng, không có cách nào chứng thực người kia có phải Nguyệt lâu chủ hay không. Hơn nữa, Cung Thân Vương phủ đối với chuyện này nói năng rất thận trọng, ngoại trừ thái y và Cung Thân Vương ra thì chỉ có hai thân tín biết được chuyện này, đến cả Cung Thân Vương trắc phi Lý Mộng Kỳ cũng không thể nhìn thấy người này."
Tiếu Kỳ nghe xong rơi vào trầm tư, sau đó quyết định thật nhanh "Thanh La, ngươi lần này làm rất khá, đừng để cho người bên ngoài hoài nghi, lập tức đi xuống, mau chóng tìm Bạch Ảnh đến gặp ta."
"Vâng, chủ nhân." Thanh La quỳ rập người rồi dậy rời đi.
Tiếu Kỳ thấy Thanh La từ trong lều bước ra ngoài, trong lòng sinh bất an, đồng thời cảm thấy như đang đứng trên cánh đồng hoang cỏ dại, tựa như đang có đám lửa cháy lan ra toàn bộ.
Thế nào lại là hắn?
Đã xảy ra chuyện gì?
Nếu như đó là Nguyệt Vân Sinh, y vì cái gì lại không nói ra nơi ở của mình ở đâu?
Thế nhưng, theo như tình huống hiện tại, nếu thật sự đó là Nguyệt Vân Sinh, như vậy....
Nguyệt Vân Sinh trải qua nhiều chuyện như vậy, chuyện này nên làm sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì đó không hay, có thật sự cần có người hỗ trợ.... nhiều vấn đề trong nháy mắt ùa ra như dòng nước. Nó không ngừng hiện lên, không ngừng đem Tiếu Kỳ nhấn chìm trong đó, loại này không thể không sợ hãi, nó làm Tiếu Kỳ không dám nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của Nguyệt Vân Sinh.
Cho dù Nguyệt Vân Sinh thực sự có bản lĩnh thông thiên, nhưng y lại ở trong Ứng Thiên, nguy cơ bốn phía có thể hiện ra, huống chi... Khẳng định y bây giờ có rất nhiều tổn thương, có lớn có nhỏ.
Càng nghĩ càng khó lí giải, Tiếu Kỳ đau đầu dùng đầu ngón tay xoa xoa thái dương, mà nói tóm lại, hắn không thể đợi thêm nữa, nhất định muốn lập tức lên đường đến Ứng Thiên.
Người là Cung Thân Vương Bắc Mộc Thần kia, không chỉ là đệ đệ một mẹ của hoàng đế Bắc Mhung Bắc Mộc Lân, mà trắc phi còn là Lý Mộng Kỳ - trưởng nữ của Lý gia gia thế vọng tộc Bắc Nhung. Mặc dù được gọi là quân tử như ngọc, mọi hành động có thể khuynh đảo Bắc Nhung, nhưng gần đây Cung Thân Vương đều không lộ diện, mà người bên gối cũng chỉ có mình Lý Mộng Kỳ, sau khi biết chuyện này, nhiều thiếu nữ đều để ý đến Cung Thân Vương, thời thời khắc khắc đều muốn một bước lên trời. Bất quá cũng đừng nói đến bọn họ, ngay cả không ít người Bách Việt cũng cực kỳ muốn được chiêm ngưỡng dung nhan Bắc Mộc Thần.
Năm đó, Lý Mộng Kỳ ở tiệc đã nhất kiến chung tình với Bắc Mộc Thần, đối với hắn vô cùng tốt, ngay cả thân phận tôn quý nàng cũng nguyện vì hắn, không tiếc chuyện mình bị làm nhục mà gả cho...
Theo thời gian trôi qua, hắn càng cảm thấy cảm xúc càng ngày càng hiện lên nhiều, Tiếu Kỳ chỉ là thấy có cảm giác run sợ đến kinh hãi.
Hắn không chút lưu tình đánh mình một cái, cưỡng bách mình phải trở nên thật tỉnh táo. Xem ra chuyện này không thể kéo dài được mữa, dù có thế nào, hắn cũng phải lập tức tìm Nguyệt Vân Sinh trở về!
Chờ hắn thu lại cảm xúc của mình, Bạch Ảnh vừa lúc đi vài lều, Tiếu Kỳ lập tức đem những kế hoạch trong lòng chậm rãi hoàn thiện, sẽ cùng Bạch Ảnh bàn bạc.
Hoàn Chương 56.
Danh sách chương