Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Tiếu Kỳ bị thị vệ áp giải, giờ khắc này ngẩng đầu nhìn về phía hoàng thượng, khoé miệng bất đắc dĩ cười đắng chát "Phụ hoàng, thanh giả tự thanh, nhi thần xưa nay cho dù ngoan liệt nhưng cũng biết cái gì không nên làm. Nhi thần chưa bao giờ cấu kết với Di Địch, cũng không hề tiết lộ bản đồ biên quan. Còn đại lễ của thượng quan Minh Thịnh, lần đầu nhi thần thành hôn, không biết lễ nghĩ nên có gì đưa tới đều dặn Thẩm Đại Hải thu hết." Nói xong, hắn hướng hoàng đế cúi đầu "Mong phụ hoàng minh xét."

Hắn nói xong, hoàng đế liền vung tay, không nhìn lại, "Còn chờ gì nữa, dẫn đi!"

"Vâng, bệ hạ!"

Cáp Xích nghe lời đoán ý, ôn nhu đáp "Bệ hạ xin hãy bớt giận."

"Hừ." Hoàng thượng hừ nhẹ, nhìn một lượt công thần hoàng tử trong triều, lòng đầy uể oải "Việc này không phải chuyện nhỏ, Lãnh tướng quân và Đỗ tướng sau khi bãi triều thì đến Nam thư phòng."

"Chúng thần tuân lệnh." Cả Đỗ Tương và Lãnh Thiên Sơn âm thầm liếc nhìn nhau, sau đó quỳ xuống.

"Bãi triều đi." Hoàng đế liên tiếp nổi giận, kỳ thực thân thể từ lâu đã không chịu nổi nữa, giống như cung trên nỏ, chỉ có thể để Cáp Xích đỡ, cơ hồ cả trọng lượng đều đặt trên người lão, lúc này mới vững vàng rời đi.

Thiên lao được bảo vệ nghiêm ngặt, Nguyệt Vân Sinh nghe tin Tiếu Kỳ bị đưa vào ngục, lúc này vội chạy đến.

Đi vào sâu trong Thiên lao, hàn khí bức người. Mặc dù có đèn đuốc sáng choang, trên người dù mặc áo vẫn không áp chế nổi cảm giác lãnh ý tận xương. Ở kiếp trước, y đã từng nhận hết nhiều dằn vặt, vừa nghĩ đến việc người kia cũng phải chịu liền sinh kinh hãi, sắc mặt Nguyệt Vân Sinh chuyển sang trắng bệch. May thay, tội danh lần này của Tiếu Kỳ dù nặng, bị giam trong tận cùng, nhưng hoàng đế cũng không hạ lệnh hỏi cung, vì không có mệnh lệnh hoàng đế, không ai dám gây khó dễ cho hắn.

"A Kỳ!"

Thời điểm Nguyệt Vân Sinh đến, Tiếu Kỳ đang dựa vào tường đá, ngồi ở phiến đá nhắm mắt lại, cũng không biết đang suy tư điều gì.

Tiếu Kỳ vừa mở mắt ra, thấy Nguyệt Vân Sinh, trên mặt mang theo mấy phần ý cười, hắn đỡ vách tường chậm rãi đứng dậy, mỗi bước đi đều kéo theo chồng xích dưới chân, phát ra những tiếng vang chói tai.

"Tay ngươi....." Nguyệt Vân Sinh thấy tay Tiếu Kỳ bị còng hằn lên nhiều vết trói, vài phần da bị rách máu me be bét, trong lòng đau xót không thôi, "Ngươi đến, ta giúp ngươi thượng dược."

"Cũng đâu phải là tiểu cô nương, mấy vết thương này cũng không đau lắm." Tiếu Kỳ thấy Nguyệt Vân Sinh sốt sắng móc trong ngực ra một bình dược, từng chút từng chút bôi lên vết thương, động tác cẩn thận, nhẹ nhàng, chỉ lo làm hắn đau.

Nguyệt Vân Sinh nghe nói xong liền vô tình lạnh lùng liếc hắn, Tiếu Kỳ phẫn nộ nở nụ cười, không thể làm gì khác hơn là ngồi đó để cho y thượng dược, mặc dù không biểu hiện ra nhưng trong lòng cảm động vô cùng.

Chờ cho Nguyệt Vân Sinh dùng khăn tay đặt lên vết thương, cẩn thận bọc lại, Tiếu Kỳ nhịn không được nhẹ giọng nói "Cho nên nói, ta còn có ngươi, đúng không?"

"Cái gì?" Nguyệt Vân Sinh trong lúc nhất thời không nghe rõ nghi hoặc hỏi lại Tiếu Kỳ.

Tiếu Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho y đưa lỗ tai lại.

Nguyệt Vân Sinh không biết, còn nghĩ là hắn có chuyện quan trong liền thuận theo tiến đến gần.

Đôi môi nguội lạnh lướt qua hai má y, Nguyệt Vân Sinh sửng sốt. Sau đó, Tiếu Kỳ cách một song sắt nhẹ nhàng nắm chặt tay Nguyệt Vân Sinh, giống như sống không bằng chết mà nói "Phiền mấy thứ đồ này, muốn ôm ngươi một cái cũng không được, thật là phiền!"

"...." Nguyệt Vân Sinh dở khóc dở cười, "Nghĩ gì thế, vẫn là cản ngươi tương đối tốt!"

"Hoàng phi, ngươi thực sự là càng ngày càng không thông cảm cho vi phu. Không có chút ôn nhu nào, cũng không có chút hiểu ý nào, vi phu thực đau lòng." Nói xong hắn liền làm ra cử chỉ, biểu cảm khoa trương.

"...." Nguyệt Vân Sinh trầm mặc, da mặt đời này của Tiếu Kỳ có thể so với trước kia thêm vào hai chữ "cáo già!", cái công lực này làm y có phần không chỗng đỡ nổi.

Nguyệt Vân Sinh nghiêm mặt thở dài "A kỳ, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra ngoài."

Tiếu Kỳ thấy Nguyệt Vân Sinh không trúng chiêu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không ngừng cố gắng làm một đôi mắt đen uỷ khuất nhìn người của mình. "Hoàng phi, chuyện này xem ra không đơn giản như vậy. Lần này Tam ca muốn lấy mạng ta, làm sao bây giờ?"

Nguyệt Vân Sinh vô lực liếc mắt xem xét hắn, xem lúc nào rồi mà còn không đứng đắn, chỉ có Tiếu Kỳ hắn mới như vậy.

Tiếu Kỳ cười cười kéo góc áo của Nguyệt Vân Sinh, "Hoàng phi nha...."

"..." Nguyệt Vân Sinh càng yên lặng, mặt không thay đổi nhìn Tiếu Kỳ.

"Ngươi đừng lo lắng, bên ngoài âm lưu mãnh liệt, nơi đây chính là nơi an toàn nhất." Bỏ bộ dạng đùa cợt xuống, có lẽ Vương phi nhà mình đã sắp nổi giận, Tiếu Kỳ lập tức thấy đỡ hơn, dư quang xẹt qua bốn phía, xác nhận không có bóng người mới lập tức thấp giọng nói "Phụ hoàng có quyết định của mình, tuy chuyện Di Địch tiến quân thì nằm ngoài sở liệu, nhưng cũng may còn có thể kiềm chế được."

"Bọn họ lần này "lai giả bất thiện", e là khó khăn." Nguyệt Vân Sinh lắc đầu "Tư thông với địch phản quốc là một tội lớn, một khi họ ngồi vững, sợ là...."

"Chuyện của thượng quan Minh Thịnh ta đã sớm chuẩn bị." Tiếu Kỳ thấy y lo lắng như vậy liền kiên trì giải thích, "Lúc trước tất cả mọi người đều biết, dù là phàm nhân tặng lễ cho Cửu hoàng tử, ai mang đến cũng không cự tuyệt, trong ngoài cung đều biết, mà vật phẩm thì là một lượng khá nhiều, không kịp đếm đều bị phong tồn bên trong Lệ Chính điện, mấy ngày nay chuyển đi cấp phụ hoàng, trước khi tứ hôn, ta đã bẩm báo lên trên cho phụ hoàng, tất cả mọi thứ đều nộp lên quốc khố."

"Cái gì?" Nguyệt Vân Sinh nghe cậy cả kinh.

"Cái gì nhỉ, để ta ngẫm lại nên nói thế nào, nha, ban đầu ta cảm thấy không dùng thì phí, nghĩ tới chỉ có một lần trong đời được các thân quan, quý tộc chú ý đến, sau đó phát hiện đưa tới thực sự quá nhiều, Lệ Chính điện đã sắp không đủ chứa, lại thấy không biết nên xử lý như thế nào, thấy vậy liền thẳng thắn mà đóng gói toàn bộ đưa cho phụ hoàng, để phụ hoàng nhìn thấy thân phận vô công vô tư của ta, sau đó cấp chi phí cho Lệ Chính điện nhiều một chút." Tiếu Kỳ nhíu mày, "Phỏng chừng là tấu chương mấy ngày trước đây bị trì hoãn, hai ngày sau sẽ vô tình để người ta phát hiện được."

"...." Nguyệt Vân Sinh không biết nói gì, Tiếu Kỳ lần này làm việc bí ẩn như vạy, mà lúc trước ai nghe danh hắn cũng biết, không cần phải ngẫm lại, bây giờ nhìn lại không phát hiện ra điều gì, e là ngay cả Tiếu Mặc cũng không chú ý. Nghĩ thế, Nguyệt Vân Sinh thở phào nhẹ nhõm, "Việc nếu đã như vậy, xem ra mấy ngày nữa chân tướng sẽ rõ, đến lúc đó các đại thần trong triều cùng Đại hoàng tử bẩm tấu lên cầu xin một phen, ngoại trừ việc trách cứ, trừng phạt ngươi thì bệ hạ cũng sẽ không truy cứu đến trách nhiệm phía sau."

"Đúng là như thế." Tiếu Kỳ cười gật gật đầu, ý cười về sau nhạt dần, lời nói cũng trở nên sắc bén lạnh lùng, việc này còn có một tầng thâm ý. "Văn Cẩn, trước đó ta thấy chuyện ở Di Địch vô cùng kỳ lạ, vì sao Tư Đồ Thần có thể ra vào như ở chốn không người, về sau tuy là bại trận nhưng cũng an toàn trở về?"

Nguyệt Vân Sinh sững sờ, nhớ đến thảm chiến kiếp trước, ánh mắt cũng dần tối tăm, "Ngươi hoài nghi có người cấu kết với Di Địch, vừa vặn có thể vào đó để tìm hiểu, tra xét một phen?"

Tiếu Kỳ gật đầu "Tiếu Mặc cho dù muốn đẩy ta vào chỗ chết nhưng cũng sẽ không tư thông với địch phản quốc. Huống hồ, hôm nay trên điện ta có để ý đến, thời điểm chiến sự được truyền đến, hắn cho dù trấn định, nhưng đáy mắt vẫn có phần kinh ngạc, e là hắn vốn muốn đặt tội danh này lên người ta, nhưng cũng không thực sự đem bản đồ tiết lộ ra ngoài!"

"Cho nên, người làm chuyện này nhất định là một người khác!" Nguyệt Vân Sinh tổng hợp các chuyện lớn nhỏ, ngẫm một lát thấy thật là kinh tâm. Ở kiếp trước, y và Tiếu Mặc đều biết, dựa vào thực lực của Bách Việt, cho dù có thắng được cũng nhất định là rất thảm, mà thân thể trước kia của y cũng không chống đỡ nổi cho đến khi hồi triều. Nhưng y vẫn đi. Chuyện xảy ra sau đó y không biết được, giờ này nghe Tiếu Kỳ nói, sợ là cho dù Bách Việt có đánh lui được Di Địch nhưng cũng không phải là đại thắng...

"Văn Cẩn, người của ta đã bố trí xuống." Tiếu Kỳ trầm giọng "Bất quá việc này vô cùng trọng đại, e là ngươi phải ở trong bóng tối góp cho ta một phần thực lực."

"Dĩ nhiên." Nguyệt Vân Sinh gật đầu "Đợi chút, để ta cử Mộ Dung và Tần Mặc cùng điều tra chuyện này."

Bọn họ vừa dứt lời, ở ngoài Thiên lao đã truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt và tiếng la hét.

Hai người cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía kia.

Cửa Thiên lao được coi là phòng vệ nghiêm ngặt, nhưng đối mặt với đám người lai lịch không rõ, số lượng lại nhiều, căn bản không hề chống đỡ lực lượng, qua một lát, các thủ vệ đã bị giết toàn bộ. Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ khiếp sợ liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy đám người kia dọn dẹp đội thủ vệ xong liền đi đến hướng chỗ bọn họ, toàn thân giáp phục của bọn họ đều bị máu tươi nhiễm đỏ, binh khí trong tay ánh lên hàn quang mang theo huyết sắc, đáy lòng cả hai đều không rõ ràng.

Quả nhiên thấy đầu lĩnh binh sĩ kia thả binh khí trong tay xuống, sau đó ôm quyền thẳng lưng quỳ xuống trước mặt bọn họ, đằng sau hắn, đám người kia cũng ồn ào cùng quỳ xuống.

"Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, đã để Cửu hoàng tử chịu khổ, thỉnh Cửu hoàng tử và hoàng phi trách phạt."

Hoàn chương 99
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện