Lang Gia quốc, Bắc Cương, cứ điểm Bạch Hổ quan.
Nơi này là đạo bình chướng thứ nhất chống lại Đại Hoang, cũng là đất phong của Khương Vương phủ hiện tại.
- Đám hỗn đản các ngươi! Nàng mới mười ba tuổi! Các ngươi dựa vào cái gì lại tự tiện gả nàng cho tên Tiêu Khuê súc vật kia!
Trong đại điện Khương Vương phủ, Khương Phàm ôm muội muội bị cưỡng ép mặc áo cưới, giận dữ mắng mỏ lấy các trưởng lão trong vương phủ.
Khương Uyển Nhi hư nhược cuộn mình trong ngực huynh trưởng, thần sắc buồn bã lại hoảng hốt.
Một tháng trước, nàng là đệ nhất thiên tài Bạch Hổ quan của Khương Vương phủ.

Một trận chiến ngoài ý muốn dẫn đến kinh mạch nàng vỡ vụn, cũng biến thành phế nhân trong mắt gia tộc.
Hôm nay, nàng càng bị cưỡng ép gả cho thiếu gia ăn chơi nổi tiếng nhất Bạch Hổ quan, Tiêu Khuê.
- Chuyện của Khương Vương phủ còn chưa tới phiên ngươi - một đứa con nuôi đến khoa tay múa chân.
- Đội ngũ đón dâu đã lên đường, nàng hôm nay không gả cũng phải gả.
Khương Hồng Dương đứng phía trước cha con Khương Nhân giận dữ mắng mỏ Khương Phàm đang đến đây quấy rối.
- Các ngươi cưỡng ép gả Uyển Nhi, không sợ khi Vương gia trở về sẽ tính sổ với các ngươi sao.Khương Hồng Dương, uổng công ngươi là thúc phụ của Uyển Nhi!
Khương Phàm dùng sức ôm chặt Uyển Nhi, cảnh giác bọn thị vệ ở bốn phía vương phủ lúc nào cũng có thể nhào lên.
- Đại ca sống chết không rõ, lòng người tám đại cứ điểm Bạch Hổ quan vô cùng bàng hoàng.

Chúng ta đem Uyển Nhi gả vào cứ điểm thứ ba chính là vì ổn định quân tâm.
Khương Hồng Dương là nhân vật số hai trong vương phủ, từ sau khi Vương gia mất tích liền trở thành người chủ sự của vương phủ.


Hôn sự hôm nay hoàn toàn là do hắn thu xếp.
Lúc đầu hết thảy cũng rất thuận lợi, không nghĩ tới đột nhiên Khương Phàm lại xuất hiện cản trở.
- Trong tám đại cứ điểm, có rất nhiều cô nương chưa lấy chồng, muốn ổn định quân tâm thì chỉ có thể để cho nhi tử Khương Nhân của ngươi cưới một người là được.

Dựa vào cái gì gả muội muội của ta đi.

Nàng hiện tại đứng cũng không vững, các ngươi muốn hại chết nàng sao?
Khương Phàm tức giận đến không kềm được, đám hỗn đản này quả thật là khinh người quá đáng.
Khương Nhân hừ lạnh:
- Tiêu Khuê là con trai độc nhất của tướng quân Tiêu Thắng Dũng tại cứ điểm thứ ba, không ghét bỏ phế nhân như nàng đã là phúc khí của nàng, kẻ làm ca ca như ngươi hẳn là nên vui mừng mới đúng.

Người đâu, mới tới đây, đổi y phục mới cho Khương Phàm, dẫn muội muội hắn xuất giá!
- Ai dám tới đây!
Khương Phàm quát lớn chấn động cả cung điện, hai mắt đỏ thấu giống như dã thú đang tức giận.
- Đủ rồi!
Đại trưởng lão dùng sức vỗ bàn, quát tháo Khương Phàm:
- Ngươi chỉ là một đứa con nuôi, thật đúng là đề cao bản thân.

Hôm nay ngươi tới cũng vừa vặn, vốn định sau khi xong hôn lễ của Uyển Nhi sẽ lại xử lý ngươi, ngươi đã không biết tốt xấu, cũng đừng trách chúng ta vô tình.

Vương gia đã mất tích, Khương Vương phủ cũng không cần con nuôi gì nữa.

Ngươi bây giờ có thể lăn đi rồi! Khương Vương phủ từ nay trở về sau, không còn có bất kỳ quan hệ nào với ngươi nữa.
- Lão Cáp Mô!
Khương Phàm chỉ vào Đại trưởng lão gầm thét một tiếng.
- Ta là con nuôi của Vương gia, không phải con của ngươi! Ta đi hay ở còn chưa tới phiên ngươi quyết định!
Đại điện bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người nao nao.
Hắn vừa mới hô câu gì?
Lão Cáp Mô?
Đại trưởng lão sửng sốt một chút, tức giận đến tím mặt, toàn thân phát ra cỗ khí lãng mãnh liệt, chấn vỡ bàn gỗ, lao tới định bắt Khương Phàm.
Khương Phàm vui mừng không sợ, nhìn hằm hằm Đại trưởng lão.
- Vương gia không ở đây, Khương Vương phủ có thể để tùy ý cho các ngươi hồ nháo nhưng Bạch Hổ quan không cho phép các ngươi làm xằng làm bậy.


Ta đã cầu Yến Tranh tướng quân tại cứ điểm thứ năm cùng Côn Bác tướng quân ở cứ điểm thứ sáu, bọn hắn đang trêи đường tới! Để ta xem hôm nay ai dám gả muội muội của ta!
Đại trưởng lão đang muốn chế trụ cổ Khương Phàm sau khi nghe được những lời này thì bỗng nhiên dừng lại.
Phụ tử Khương Nhân Khương Hồng Dương cũng nhíu mày.
Hắn vậy mà đã thuyết phục hai vị tướng quân?
Hai vị kia chính là thần tử trung thành của Vương gia
Nhất là Yến Tranh tướng quân, nữ nhi của hắn đã bái nhập vào làm môn nhân của Kim Dương cung – một đại tông ở Bắc Cương, nghe nói còn trở thành đệ tử của thượng cung.
Khương Nhân đi đến trước mặt Khương Phàm, cắn răng cảnh cáo hắn:
- Đừngkhông biết xấu hổ! Hôm nay là việc nhà Khương Vương phủ, không tới phiên một đứa con nuôi như ngươi nhúng tay! Hôm nay nếu như ngươi khăng khăng ngăn cản, ngày mai ta cam đoan ở nơi nào đó trong Đại Hoang có thêm một bộ thi thể không ai nhận ra.
- Ta hiểu rõ ý của các ngươi.

Đại ca nhị ca chiến tử, Vương gia mất tích, muội muội lại bị phế, Khương gia trực hệ đã không còn người nào.

Chi thứ các ngươi muốn tiếp chưởng đại quyền! Đầu tiên là Khương Hồng Dương làm người chủ sự, tiếp đó ngươi lại làm người thừa kế cho nên vội vã đuổi muội muội chúng ta đi ra, thuận tiện lôi kéo cứ điểm thứ ba.

Ta có thể nhìn thấu, người khác cũng không ngốc.
- Phàm nhi.
Nhị trưởng lão ho nhẹ vài tiếng, đứng dậy lộ ra dáng vẻ tươi cười.
- Vương gia năm đó chỉ đáp ứng lấy danh nghĩa riêng thu dưỡng ngươi, cũng không phải là Khương Vương phủ.

Hiện tại Vương gia mất tích, ngươi cũng không có lý do gì ở lại chỗ này nữa.

Nếu như ngươi nghe lời, chúng ta cho phép ngươi tham gia hôn lễ của Uyển Nhi, đưa lên vài câu chúc phúc như câu nói của cổ nhân ‘Gặp nhau thì cũng có lúc chia tay’.


Nếu như ngươi nhất định phải huyên náo đến cùng, chúng ta vì mặt mũi Vương phủ, không thể không sử dụng thủ đoạn cứng rắn.
Khương Phàm nghênh tiếp nụ cười dối trá của Nhị trưởng lão:
- Cái gì mà thủ đoạn cứng rắn, hiện tại muốn gi3t ch3t ta sao? Ngay trong đại điện Khương Vương phủ sao?!
Nụ cười trêи mặt Nhị trưởng lão dần dần thu liễm.
- Ngươi khăng khăng muốn đối đầy với chúng ta?
- Khương Phàm ta không phải người Khương Vương phủ, không can thiệp được Khương Hồng Dương lên làm người chủ sự.

Nhưng ta là con nuôi của Vương gia, ta có thể ảnh hưởng đến việc Khương Nhân làm người thừa kế.

Ta không chết, hắn ngồi không vững.

Vậy ta cho các ngươi một cơ hội, ngày mai trêи Phong Vân Đài, ta khiêu chiến Khương Nhân.

Nếu như ta thắng, chuyện của muội muội ta cứ như vậy mà dừng lại.

Nếu như ta thua, ta và muội muội tùy các ngươi xử trí.
Đám lão già Khương gia trao đổi ánh mắt, sau đó đều nhìn về Khương Nhân.
- Ngươi xác định?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện