Hàn Ngạo kích phát long đao đẫm máu, long khí sôi trào, như đại dương mênh mông bạo động, long đao hóa rồng, cuồn cuộn giữa thâm không. 

 - Một tên cũng đừng hòng đi! 

 Diêu Lăng Vi cường thế thôi động Cửu Lê Ma Đồ, ma đồ hoành thiên, oanh minh mãnh liệt, hình ảnh hiện ra đến cực hạn, bên trong có khí tức Hỗn Độn cuồn cuộn, có Sơn Hà Cẩm Tú, có Giang Hải Vô Cương, tráng lệ vô biên, giống như là vạn dặm sơn hà đột nhiên nện ở trước mặt. 

 Diêu Lăng Vi chính là Thánh Linh, bên trong tấm Cửu Lê Ma Đồ này chính là trấn áp di cốt Thánh Vương. 

 Hơn trăm hiệp đọ sức đều không thể ngăn chặn ba tên này đã để nàng tức giận đến muốn điên, giờ phút này há có thể để bọn hắn chạy trốn. Ầm ầm! 

 Đại Long Đao, Sơn Hà Thuẫn, Đâm Thiên Thươn, liên hợp phát uy, dưới sự điên cuồng của bọn người Khương Bân, thể hiện ra thánh uy tuyệt đối. 

 Bạo tạc cuồng liệt giống như ba ngôi sao đang oanh kích đến đại địa, đánh vỡ nát sông núi, hủy trời diệt đất, Cửu Lê Ma Đồ chấn động đến mức mãnh liệt nhấc lên, ầm ầm ù ù hoành lui hơn mười dặm. 

 Diêu Lăng Vi đều sôi trào, khí huyết miệng mũi chảy cả máu, nhưng di thể Thánh Vương đã triệt để bừng tỉnh, hiện ra ma uy vô tận, cưỡng bức chống đỡ lấy bạo kích, cuồn cuộn đi qua phía bọn hắn, giống như là thiên địa đảo ngược, Càn Khôn Nghịch Loạn, vạn dặm sơn hà diễn biến thành luyện lô, bọn hắn bị triệt để nhốt ở bên trong. 

 - Xong! 

 Trong lòng bọn người Khương Bân trở nên cuồng loạn, thời gian cấp bách, coi như lại giết ra ngoài, chỉ sợ đều không thể quay về Sí Thiên giới. 

 - Không xong được! Bản công tử còn chưa có chết! 

 Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Chu Thanh Thọ mang theo cơ thể be bét máu thịt lại không thể tưởng tượng nổi xuất hiện ở xung quanh bọn họ, tóc dài bay loạn, tinh quang sáng chói, lục phủ ngũ tạng đều như tinh thần tuyên cổ, phát ra uy lực và năng lượng cực hạn, tại thời khắc mấu chốt Cửu Lê Ma Đồ bao phủ bọn hắn, hắn đã nắm chặt Tinh Thần Kiếm đánh ra một kích, vạch ra quỹ tích tinh hà, từ trước mặt bọn hắn thẳng tới bên ngoài ma đồ. 

 Giữa vài giây khi Diêu Lăng Vi liên thủ với di cốt Thánh Vương, thôi động vạn dặm sơn hà triệt để đóng chặt lại, Chu Thanh Thọ đã mang theo ba người Khương Bân chạy thoát. 

 - Ha ha, ha ha ha... Về nhà... 

 Chu Thanh Thọ toàn thân rách rưới, lại dữ tợn cười to. 

 - Làm tốt lắm... 

 Khương Bân phấn chấn hô to. 

 Nhưng... 

 Rầm rầm!! 

 Xiềng xích hoàng kim đột nhiên cuốn lấy Chu Thanh Thọ, cưỡng bức kéo hắn từ trong tinh hà đi ra. 

 Là hai con Giáp Trùng Hư Không dây dưa với hắn, vừa mới bị Tinh Thần Kiếm trọng thương, nhưng vẫn thành công chặn Chu Thanh Thọ lại. 

 - Ngươi đi không được! 

 Giáp Trùng Hư Không phun ra xiềng xích hoàng kim cuốn lấy Chu Thanh Thọ, sau khi lập tức bộc phát ra kim quang, giao hòa cùng thâm không vô tận. 

 - Cầm thú! 

 Bọn người Hàn Ngạo lập tức muốn nhảy ra khỏi tinh hà, nhưng tinh hà lại quá nhanh, trong lúc thoáng qua liền đẩy bọn hắn hoành hành hơn mười dặm, vọt tới sâu trong chiến trường đang hỗn chiến. 

 Cùng lúc đó, Diêu Lăng Vi bỏ qua Sơn Hà Đồ, đuổi giết Chu Thanh Thọ. 

 - Tiểu hỗn đản đáng chết, dám phá hỏng chuyện tốt của ta! 

 - Mẫu thân nhà hắn! Ta xong rồi!! 

 Chu Thanh Thọ lắc lư con ngươi, hai mắt mông lung, nhưng trong lúc thoáng qua, hắn điên cuồng thôi động Tinh Thần Kiếm đã đi xa, bộc phát cường quang vô tận, cưỡng ép mang theo bọn người Hàn Ngạo đi ngang qua chiến trường, đào vong về Sí Thiên giới: 

 - Nói cho Na Yêu ra sinh hài tử, lưu lại đời sau cho Chu gia ta! 

 Phốc phốc!! 

 Diêu Lăng Vi giết tới gần, một tay đánh xuyên ra đến phía sau lưng Chu Thanh Thọ, cầm bên trong quả tim đang loạn đập kia của hắn! 

 Cùng lúc đó, Lan Nặc, Vạn Linh Huyết Thụ, Ngu Thiên Khải, Bách Lý Mạc Yêu, nhận trọng điểm chiếu cố cũng bất hạnh rơi xuống trong tay kẻ địch. 

 - Đều lui về cho ta! 

 Một tiếng quát lớn lay động thâm không, mênh mông cường quang như mặt trời hoành không lao tới. 

 Khương Phàm vỗ cánh bay nhanh, rốt cuộc cũng đuổi tới chiến trường, toàn thân rách rưới, máu tươi chảy ngang, cơ hồ là nát không còn hình dáng, nhưng hắn vẫn cố nén suy yếu cùng đau đớn, kích phát tiềm lực sau cùng, trong thời gian ngắn nhất lấy uy lực Thương Sinh Tạo Hóa diễn biến tám trăm mũi Sát Sinh Tiễn, khóa chặt Tru Thiên Thần Điện, Thiên Cực giới và số lượng lớn cường giả. 

 Các phương đang hỗn loạn liên tiếp ngừng lại, bất luận là Niết Bàn cảnh hay là Thánh Hoàng cảnh đều lạnh cả người, giống như là rơi xuống đầm sâu, lại như là bị kéo vào tế trận thảm liệt, nghe được tiếng Tử Thần nỉ non. 

 Uy hiếp cường thế, cho Đông Hoàng Càn và các Không Võ cơ hội tuyệt hảo, nhanh chóng chuyển dời tất cả mọi người, xông về Sí Thiên giới. 

 Nhưng Chu Thanh Thọ rơi vào nơi xa, bọn người Lan Nặc bị giam cầm, lại không cách nào cứu vớt được. 

 Thời gian cấp bách, Đông Hoàng Càn và đám người khác đã dời đi đầu tiên khi còn có thể di chuyển. 

 Huống chi Bùi Tu Nghiệp và các Thánh Hoàng đều đang nhìn chằm chằm, bọn hắn lại không dám lại dễ dàng xâm nhập vòng vây. 

 - Cầm thú!! Cầm thú ở nơi đó... 

 Hàn Ngạo vội vàng đi đến bên cạnh Khương Phàm, vừa muốn nhắc nhở lại tranh thủ thời gian ngậm miệng lại. 

 Bởi vì khi hắn vừa mới tới gần đã phát hiện, Khương Phàm không chỉ là rách rưới toàn thân, từ cái cổ đến bên cạnh nơi hông còn bị cắt ra, hai tay của hắn bị vây quanh, không chỉ là đau đớn, mà là giữ vững hai đoạn thân thể khó có thể chắp vá cùng một chỗ kia, mà Khương Phàm hiển nhiên là đã đến cực hạn, ý thức đều đang hoảng hốt, răng đều cắn chặt đến run rẩy, ngay cả Sát Sinh Tiễn được thả ra đều lấp lóe lúc sáng lúc tối. 

 Khương Phàm giống như đều muốn ngã xuống bất cứ lúc nào! 

 Lan Quỳ đang muốn nhắc nhở Khương Phàm bắn giết cường giả bên cạnh Lan Nặc, bọn hắn muốn nghĩ cách cứu viện, nhưng cũng chú ý tới Khương Phàm có vấn đề. 

 - Giết! 

 Khương Phàm đang hư trương thanh thế! 

 Bùi Tu Nghiệp đột nhiên quát lớn, cầm trong tay Thiên Phạt Kiếm đuổi giết Khương Phàm. 

 Hắn thấy rõ ràng Khương Phàm đang không ổn, cũng rõ ràng cảm nhận được Sát Sinh Tiễn mang tới uy hiếp đang chấn động. 

 Đông Hoàng Càn ngắm nhìn bọn người Lan Nặc, diễn biến đạo ngấn Không Gian, cưỡng ép di chuyển Khương Phàm và tất cả mọi người. 

 - Huynh đệ, thật xin lỗi... 

 Bọn người Hàn Ngạo đau lòng rơi lệ, nhưng lại không thể không cắn răng quay người. 

 Vào thời khắc này, nơi cuối cùng trong hư không truyền đến tiếng gào thét tức giận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện