Anh không nghĩ bản thân xui đến mức này, nhưng dù sao cũng đã lỡ cầm trên tay, nếu nói nhầm thì lại càng thêm xấu hổ. Tần Lãng vẫn ngẩn cao đầu, vẻ mặt tỏ ra cao ngạo mà đáp:
- Đúng vậy, tôi dùng để lót giày.
Nói rồi anh thẳng tay ném "gói hút ẩm" vào giỏ hàng với thần thái đầy tự tin. Ninh Mịch ngây người nhìn anh, lần đầu tiên cô thấy có người dùng băng vệ sinh làm miếng lót giày. Hơn nữa lần trước cô nhờ anh đi mua, rõ ràng mặt anh nhăn nhăn nhó nhó trông rất miễn cưỡng, vậy mà hôm nay lại tự tay mua "miếng lót thấm hút" về dùng, thật khó hiểu.
Cô sợ mình vừa nhìn nhầm nên cố ngó vào giỏ hàng xem kỹ lại rồi càng thêm tá hỏa: "Gì chứ? Mua loại 35cm để lót giày? Chân to phết! Điên thật!"
- Nhìn gì chứ? Lạ lắm à? Thấy cô cứ nhìn giỏ hàng rồi lại nhìn anh chăm chăm nên Tần Lãng cất tiếng hỏi. Ninh Mịch tặng cho anh nụ cười nhạt rồi đáp:
- Đúng là rất lạ.
Nói rồi cô nhanh chân bước đi, không quên giục anh:
- Mua xong rồi thì thanh toán thôi.
Anh vừa định kéo cô lại thì thấy cô gái kia đã rời khỏi cửa hàng, Tần Lãng thở phào nhẹ nhõm. Giờ thì anh có thể thoải mái, không phải ngó nghiêng né tránh nữa. Mối quan hệ giữa anh và cô gái kia rốt cuộc là gì?
...
Trên đường trở về nhà cô cứ không ngừng suy nghĩ một chuyện trong lòng mà chẳng dám nói với anh vì cô lo sợ "em trai" sẽ không đồng ý. Ninh Mịch cứ mãi ngồi suy nghĩ đắn đo suốt cả một quãng đường đến khi xe dừng bánh trước cửa nhà cô, anh cất lời:
- Đến nơi rồi.
Lúc này Ninh Mịch vẫn mãi mê nghĩ ngợi, thấy cô có vẻ thẫn thờ, anh liền lặp lại câu nói:
- Này, đến nhà rồi.
Cô hoàn hồn trở lại, nãy giờ cứ ngồi nghĩ suy nên cảm thấy đoạn đường về nhà ngắn hơn mọi ngày rất nhiều.
- Đến nhà rồi à...
Thay vì nhanh chóng mở cửa bước xuống xe thì cô lại ngồi chần chừ như đang có chuyện muốn nói. Ninh Mịch cứ do dự, cô định đưa tay mở cửa xe bước xuống nhưng rồi lại quyết định cất lời:
- Nhóc à, chị... có một thỉnh cầu.
Thái độ rụt rè của cô khiến anh có chút tò mò, chẳng rõ lần này "chị gái" bé bỏng lại muốn nhờ vả gì nữa đây.
- Nói thử xem.
Anh nhìn cô, gương mặt vẫn cứ lạnh băng chẳng chút biểu cảm. Tuy cô không khỏi ngượng khi phải hạ mình, dày mặt nài nỉ nhưng vì chuyện này cần thiết nên nhất định phải làm:
- Em có thể giúp chị lấy lại máy ảnh và điện thoại được không?
Trước khi được người của anh đưa trở về Hồ Khê, cô đã năn nỉ anh giúp cô lấy lại máy ảnh và điện thoại nhưng không được. Tần Lãng muốn trừng phạt việc cô dám đột nhập vào tòa lâu đài của anh nên đã tịch thu không trả
Anh viện cớ nói rằng chuyện của cô và bọn họ vốn không liên quan đến anh nên anh không thể nhúng tay vào được.
Điện thoại cô có thể mất, nhưng máy ảnh của chị hai thì không thể. Gần đây cô thấy mối quan hệ giữa cô và anh đã trở nên thân thiết hơn một chút. Tuy "em trai" khá đáng ghét, nhưng dù sao vẫn không phải người máu lạnh, hơn nữa bây giờ cả hai cũng thường xuyên gặp nhau, cô muốn nhân cơ hội thích hợp này năn nỉ anh thêm một lần nữa xem thế nào.
- Chẳng phải tôi đã nói chuyện này không được.
Anh không cần tốn thời gian suy nghĩ đã vội đáp lời, cô hụt hẫng nhìn "em trai" vô tâm rồi cố vang xin thêm lần nữa:
- Điện thoại chị có thể không lấy lại, nhưng còn máy ảnh thật sự rất quan trọng, em giúp chị có được không? Xem như chị nợ em lần này, nếu sau này em có việc cần chị giúp, chỉ cần trong khả năng thì chị nhất quyết không từ chối.
Thấy cô có vẻ tội nghiệp, Tần Lãng dường như không đành lòng làm ngơ, nhưng chuyện cô đến tòa lâu đài gây nốn nháo, anh vẫn chưa chịu bỏ qua hoàn toàn.
- Thế này đi, nếu sau khi được chị chữa trị, bệnh tình của anh trai tôi thuyên giảm thì tôi sẽ giúp chị.
Nghe qua cứ nghĩ anh nhiệt tình giúp đỡ, nhưng thật ra Tần Lãng đang đưa cho cô một bài toán khó. Chuyện bệnh tình có thể chữa trị thuyên giảm hay không, thực chất phải để sau lần điều trị đầu tiên cô mới có thể kết luận được.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành gật đầu đồng ý:
- Được, chị sẽ cố gắng hết sức, chỉ cần em đồng ý giúp chị.
...
Hôm sau...
Trong phòng ăn được đặt trước tại nhà hàng sang trọng. Một cô gái xinh đẹp, trên mình khoác lên chiếc đầm đỏ quý phái đang ngồi chờ đợi, vẻ mặt đầy sự trông ngóng. Nhìn con gái hồi hộp, liên tục nhìn ra cửa, người đàn ông trung niên vỗ vai cô ấy:
- Ân Nguyệt, con đang nóng lòng gặp chủ tịch Ngụy đúng không?
Chu Ân Nguyệt là tiểu thư của Chu gia, con gái của Chu tổng - CEO công ty trang sức Eira.
- Dạ phải, cha cũng biết là mấy tháng nay con và anh Tần Lãng vẫn chưa gặp nhau mà. Cha nói thử xem, lát nữa anh ấy có bất ngờ khi thấy con có mặt ở đây không?
Chu tổng vốn dĩ rất cưng chiều cô con gái duy nhất này nên lập tức gật đầu:
- Dĩ nhiên là chủ tịch Ngụy sẽ rất bất ngờ khi gặp con. Cha đã lấy lý do công việc để hẹn cậu ấy, tất cả là vì con gái cưng đấy.
Ân Nguyệt nở nụ cười tươi rói và không ngừng hồi hộp đợi chờ người trong mộng xuất hiện. Một lát sau, tiếng mở cửa phòng vang lên, nhân viên phục vụ cúi đầu chào người đàn ông vừa bước vào, nhìn thấy vóc dáng cao ráo, gương mặt tuấn tú quen thuộc, Ân Nguyệt vội cất tiếng gọi:
- Anh Tần Lãng...
- Đúng vậy, tôi dùng để lót giày.
Nói rồi anh thẳng tay ném "gói hút ẩm" vào giỏ hàng với thần thái đầy tự tin. Ninh Mịch ngây người nhìn anh, lần đầu tiên cô thấy có người dùng băng vệ sinh làm miếng lót giày. Hơn nữa lần trước cô nhờ anh đi mua, rõ ràng mặt anh nhăn nhăn nhó nhó trông rất miễn cưỡng, vậy mà hôm nay lại tự tay mua "miếng lót thấm hút" về dùng, thật khó hiểu.
Cô sợ mình vừa nhìn nhầm nên cố ngó vào giỏ hàng xem kỹ lại rồi càng thêm tá hỏa: "Gì chứ? Mua loại 35cm để lót giày? Chân to phết! Điên thật!"
- Nhìn gì chứ? Lạ lắm à? Thấy cô cứ nhìn giỏ hàng rồi lại nhìn anh chăm chăm nên Tần Lãng cất tiếng hỏi. Ninh Mịch tặng cho anh nụ cười nhạt rồi đáp:
- Đúng là rất lạ.
Nói rồi cô nhanh chân bước đi, không quên giục anh:
- Mua xong rồi thì thanh toán thôi.
Anh vừa định kéo cô lại thì thấy cô gái kia đã rời khỏi cửa hàng, Tần Lãng thở phào nhẹ nhõm. Giờ thì anh có thể thoải mái, không phải ngó nghiêng né tránh nữa. Mối quan hệ giữa anh và cô gái kia rốt cuộc là gì?
...
Trên đường trở về nhà cô cứ không ngừng suy nghĩ một chuyện trong lòng mà chẳng dám nói với anh vì cô lo sợ "em trai" sẽ không đồng ý. Ninh Mịch cứ mãi ngồi suy nghĩ đắn đo suốt cả một quãng đường đến khi xe dừng bánh trước cửa nhà cô, anh cất lời:
- Đến nơi rồi.
Lúc này Ninh Mịch vẫn mãi mê nghĩ ngợi, thấy cô có vẻ thẫn thờ, anh liền lặp lại câu nói:
- Này, đến nhà rồi.
Cô hoàn hồn trở lại, nãy giờ cứ ngồi nghĩ suy nên cảm thấy đoạn đường về nhà ngắn hơn mọi ngày rất nhiều.
- Đến nhà rồi à...
Thay vì nhanh chóng mở cửa bước xuống xe thì cô lại ngồi chần chừ như đang có chuyện muốn nói. Ninh Mịch cứ do dự, cô định đưa tay mở cửa xe bước xuống nhưng rồi lại quyết định cất lời:
- Nhóc à, chị... có một thỉnh cầu.
Thái độ rụt rè của cô khiến anh có chút tò mò, chẳng rõ lần này "chị gái" bé bỏng lại muốn nhờ vả gì nữa đây.
- Nói thử xem.
Anh nhìn cô, gương mặt vẫn cứ lạnh băng chẳng chút biểu cảm. Tuy cô không khỏi ngượng khi phải hạ mình, dày mặt nài nỉ nhưng vì chuyện này cần thiết nên nhất định phải làm:
- Em có thể giúp chị lấy lại máy ảnh và điện thoại được không?
Trước khi được người của anh đưa trở về Hồ Khê, cô đã năn nỉ anh giúp cô lấy lại máy ảnh và điện thoại nhưng không được. Tần Lãng muốn trừng phạt việc cô dám đột nhập vào tòa lâu đài của anh nên đã tịch thu không trả
Anh viện cớ nói rằng chuyện của cô và bọn họ vốn không liên quan đến anh nên anh không thể nhúng tay vào được.
Điện thoại cô có thể mất, nhưng máy ảnh của chị hai thì không thể. Gần đây cô thấy mối quan hệ giữa cô và anh đã trở nên thân thiết hơn một chút. Tuy "em trai" khá đáng ghét, nhưng dù sao vẫn không phải người máu lạnh, hơn nữa bây giờ cả hai cũng thường xuyên gặp nhau, cô muốn nhân cơ hội thích hợp này năn nỉ anh thêm một lần nữa xem thế nào.
- Chẳng phải tôi đã nói chuyện này không được.
Anh không cần tốn thời gian suy nghĩ đã vội đáp lời, cô hụt hẫng nhìn "em trai" vô tâm rồi cố vang xin thêm lần nữa:
- Điện thoại chị có thể không lấy lại, nhưng còn máy ảnh thật sự rất quan trọng, em giúp chị có được không? Xem như chị nợ em lần này, nếu sau này em có việc cần chị giúp, chỉ cần trong khả năng thì chị nhất quyết không từ chối.
Thấy cô có vẻ tội nghiệp, Tần Lãng dường như không đành lòng làm ngơ, nhưng chuyện cô đến tòa lâu đài gây nốn nháo, anh vẫn chưa chịu bỏ qua hoàn toàn.
- Thế này đi, nếu sau khi được chị chữa trị, bệnh tình của anh trai tôi thuyên giảm thì tôi sẽ giúp chị.
Nghe qua cứ nghĩ anh nhiệt tình giúp đỡ, nhưng thật ra Tần Lãng đang đưa cho cô một bài toán khó. Chuyện bệnh tình có thể chữa trị thuyên giảm hay không, thực chất phải để sau lần điều trị đầu tiên cô mới có thể kết luận được.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành gật đầu đồng ý:
- Được, chị sẽ cố gắng hết sức, chỉ cần em đồng ý giúp chị.
...
Hôm sau...
Trong phòng ăn được đặt trước tại nhà hàng sang trọng. Một cô gái xinh đẹp, trên mình khoác lên chiếc đầm đỏ quý phái đang ngồi chờ đợi, vẻ mặt đầy sự trông ngóng. Nhìn con gái hồi hộp, liên tục nhìn ra cửa, người đàn ông trung niên vỗ vai cô ấy:
- Ân Nguyệt, con đang nóng lòng gặp chủ tịch Ngụy đúng không?
Chu Ân Nguyệt là tiểu thư của Chu gia, con gái của Chu tổng - CEO công ty trang sức Eira.
- Dạ phải, cha cũng biết là mấy tháng nay con và anh Tần Lãng vẫn chưa gặp nhau mà. Cha nói thử xem, lát nữa anh ấy có bất ngờ khi thấy con có mặt ở đây không?
Chu tổng vốn dĩ rất cưng chiều cô con gái duy nhất này nên lập tức gật đầu:
- Dĩ nhiên là chủ tịch Ngụy sẽ rất bất ngờ khi gặp con. Cha đã lấy lý do công việc để hẹn cậu ấy, tất cả là vì con gái cưng đấy.
Ân Nguyệt nở nụ cười tươi rói và không ngừng hồi hộp đợi chờ người trong mộng xuất hiện. Một lát sau, tiếng mở cửa phòng vang lên, nhân viên phục vụ cúi đầu chào người đàn ông vừa bước vào, nhìn thấy vóc dáng cao ráo, gương mặt tuấn tú quen thuộc, Ân Nguyệt vội cất tiếng gọi:
- Anh Tần Lãng...
Danh sách chương