Sự ôn nhu tử tế qua lời ăn tiếng nói lẫn ngoại hình của anh ấy đều cho thấy đây là một vị bác sĩ thực thụ. Ninh Mịch đã từng tiếp xúc qua với vô số y bác sĩ, vậy nên cô tin chắc rằng cảm giác của mình không sai.
- Anh là...
Dù đã đoán được gần như chắc chắn nhưng Ninh Mạch vẫn muốn hỏi lại để lắng nghe câu trả lời từ chính người đàn ông kia.
- Tôi là bác sĩ ngoại khoa Vương Di Quân.
Anh ấy chỉ giới thiệu ngắn gọn, ngoài ra không đề cập thêm bất điều gì, càng không hỏi hay nhắc đến lý do khiến cô bị thương. Cô dè chừng người lạ dù biết anh ta là bác sĩ chữa bệnh. Di Quân bước đến ngồi xuống giường, anh ấy đang chuẩn bị giúp cô truyền dịch, vừa thao tác ghim ống dẫn thuốc, anh ấy vừa nói:
- Cũng may viên đạn không ghim sau vào cơ thể nên ca phẫu thuật khá nhẹ nhàng. Có lẽ cô bị bắn ở khoảng cách khá xa nên khi bị trúng đạn thì tốc độ đạn đã giảm đi rất nhiều. Cô may mắn đấy.
Điều bác sĩ Vương vừa nói, căn bản cô cũng đã đoán được, dựa theo tình hình lúc bọn vệ sĩ đuổi theo cô và lượng máu chảy ra khi bị thương cùng tình trạng sức khỏe, nếu đạn được bắn ra ở khoảng cách gần hơn, có lẽ bây giờ cô đã được đến một xứ sở mới.
- Bọn họ gọi anh đến trị thương cho tôi sao? Ninh Mịch không nhịn được sự thắc mắc vì có rất nhiều điều muốn làm rõ. Cô thấy bác sĩ Vương nhã nhặn, cư xử nhẹ nhàng khác hẳn đám người ở đây nên đã hỏi thử xem sao.
Anh ấy nhìn cô đầy cẩn trọng, lời lẽ nói ra cũng rất giữ kẽ:
- Đúng vậy.
Tòa lâu đài nằm giữa khu rừng lớn, những tên vệ sĩ đều trông hung tợn, chắc hẳn bọn chúng có liên quan đến một thế lực rất khủng khiếp. Bác sĩ Vương có thể quen biết với nhóm người này chứng tỏ anh ấy cũng không phải người tầm thường.
Cô tinh tế quan sát biểu hiện của anh ấy. Di Quân không đặt ra bất kỳ câu hỏi nào, anh ấy chỉ làm tròn trách nhiệm của một người bác sĩ.
- Tôi sẽ ở đây để theo dõi truyền dịch cho cô, nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi.
Anh ấy thật sự tử tế, nhưng xem ra là do những kẻ trong lâu đài này đột ngột thay đổi. Ban đầu chúng muốn giết cô, bây giờ lại gọi bác sĩ đến trị thương cho cô, thật chẳng thể hiểu nổi.
Bác sĩ Vương sang ghế sofa ngồi xem điện thoại, còn cô vẫn đang nằm truyền dịch. Lúc này Ninh Mịch mới bình tĩnh và có tâm trí đảo mắt nhìn một vòng căn phòng. Thiết kế cổ điển sang trọng, hệt như phòng của nữ hoàng thời xưa, chiếc giường cô đang nằm cũng có kiểu dáng cầu kỳ, được điêu khắc chi tiết, tỉ mỉ. Toàn bộ phòng ngủ trong tòa lâu đài này đều sang trọng, từng món đồ nội thất toát ra mùi đắt đỏ mà chỉ giới thượng lưu mới có thể sở hữu.
Cô đang rất tò mò về chủ nhân của nơi đây, ông trùm mang tên Ngụy Tần Lãng. Đến bây giờ Ninh Mịch vẫn không nghĩ người đàn ông mà cô đã chạm mặt hai lần kìa chính là vị chủ tịch họ Ngụy.
...
Ngày dài dần trôi, hoàng hôn buông xuống cũng là lúc một chiếc xe ô tô ghé đến lâu đài. Vừa nhìn thấy người đàn ông bước ra từ trong xe, đám thuộc hạ đang đứng canh gác cổng lập tức cúi đầu, đồng thanh cất lời:
- Chào Ngụy thiếu gia.
Người kia nở nụ cười nhẹ, hiên ngang bước vào trong. Anh ta đi một mạch về hướng phòng của Tần Lãng, nhìn vào liền nhận ra anh ta rất rành về tòa lâu đài và nắm lối đi trong lòng bàn tay, ắt hẳn người đàn ông này đã đến đây rất nhiều lần.
Đứng trước cửa phòng của Tần Lãng, anh ta đưa tay gõ cửa mà chẳng chút e dè:
- Anh hai à, em đến rồi đây.
Từ bên trong nhanh chóng vọng ra giọng nói:
- Vào đi.
Vừa nhìn thấy em trai bước vào, anh liền quan tâm mà cất lời hỏi han:
- Hình như sáng nay em đến bệnh viện khám phải không? Tình hình thế nào rồi?
Em trai Ngụy Kính Huân của anh từ nhỏ đã mắc bệnh hen suyễn, dù đi chạy chữa nhiều nơi, không tiếc tiền tìm đến các bác sĩ nổi tiếng nhưng vẫn không thể khỏi hẳn. Do bệnh tình nên Kính Huân không thể làm việc nặng hay quá sức, tập thể dục, thể thao cũng rất hạn chế và thường xuyên bị khó thở.
- Vẫn bình thường thôi. À phải rồi, bác sĩ đang điều trị vừa giới thiệu cho em một nữ bác sĩ chuyên khoa hô hấp ở bệnh viện Tegan. Nghe nói cô ấy có thể điều trị bệnh hen suyễn bằng phương pháp Đông y rất hiệu quả. Nhiều bệnh nhận bị hen suyễn bẩm sinh được cô ấy điều trị đã khỏi bệnh. Tuy nhiên từ khi làm việc ở bệnh viện Tegan thì cô ấy đã không còn nhận điều trị theo phương pháp ấy nữa.
Từ trước đến nay em trai của anh từng được rất nhiều bác sĩ điều trị nhưng vẫn không thể chữa dứt được. Bây giờ nghe nói có một bác sĩ có thể dùng phương pháp Đông y để trị khỏi căn bệnh hen suyễn bẩm sinh của Kính Huân, anh đương nhiên muốn em trai được điều trị thử xem sao, chỉ cần không từ bỏ thì chắc chắn còn cơ hội khỏi bệnh.
Tần Lãng không chần chừ liền hỏi:
- Nữ bác sĩ đó tên là gì?
Kính Huân biết anh trai đang quan tâm đến mình, muốn anh ấy tiếp tục tìm thầy thuốc giỏi để trị bệnh.
- Nếu em nhớ không lầm thì cô ấy tên... Triệu Ninh Mịch.
- Anh là...
Dù đã đoán được gần như chắc chắn nhưng Ninh Mạch vẫn muốn hỏi lại để lắng nghe câu trả lời từ chính người đàn ông kia.
- Tôi là bác sĩ ngoại khoa Vương Di Quân.
Anh ấy chỉ giới thiệu ngắn gọn, ngoài ra không đề cập thêm bất điều gì, càng không hỏi hay nhắc đến lý do khiến cô bị thương. Cô dè chừng người lạ dù biết anh ta là bác sĩ chữa bệnh. Di Quân bước đến ngồi xuống giường, anh ấy đang chuẩn bị giúp cô truyền dịch, vừa thao tác ghim ống dẫn thuốc, anh ấy vừa nói:
- Cũng may viên đạn không ghim sau vào cơ thể nên ca phẫu thuật khá nhẹ nhàng. Có lẽ cô bị bắn ở khoảng cách khá xa nên khi bị trúng đạn thì tốc độ đạn đã giảm đi rất nhiều. Cô may mắn đấy.
Điều bác sĩ Vương vừa nói, căn bản cô cũng đã đoán được, dựa theo tình hình lúc bọn vệ sĩ đuổi theo cô và lượng máu chảy ra khi bị thương cùng tình trạng sức khỏe, nếu đạn được bắn ra ở khoảng cách gần hơn, có lẽ bây giờ cô đã được đến một xứ sở mới.
- Bọn họ gọi anh đến trị thương cho tôi sao? Ninh Mịch không nhịn được sự thắc mắc vì có rất nhiều điều muốn làm rõ. Cô thấy bác sĩ Vương nhã nhặn, cư xử nhẹ nhàng khác hẳn đám người ở đây nên đã hỏi thử xem sao.
Anh ấy nhìn cô đầy cẩn trọng, lời lẽ nói ra cũng rất giữ kẽ:
- Đúng vậy.
Tòa lâu đài nằm giữa khu rừng lớn, những tên vệ sĩ đều trông hung tợn, chắc hẳn bọn chúng có liên quan đến một thế lực rất khủng khiếp. Bác sĩ Vương có thể quen biết với nhóm người này chứng tỏ anh ấy cũng không phải người tầm thường.
Cô tinh tế quan sát biểu hiện của anh ấy. Di Quân không đặt ra bất kỳ câu hỏi nào, anh ấy chỉ làm tròn trách nhiệm của một người bác sĩ.
- Tôi sẽ ở đây để theo dõi truyền dịch cho cô, nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi.
Anh ấy thật sự tử tế, nhưng xem ra là do những kẻ trong lâu đài này đột ngột thay đổi. Ban đầu chúng muốn giết cô, bây giờ lại gọi bác sĩ đến trị thương cho cô, thật chẳng thể hiểu nổi.
Bác sĩ Vương sang ghế sofa ngồi xem điện thoại, còn cô vẫn đang nằm truyền dịch. Lúc này Ninh Mịch mới bình tĩnh và có tâm trí đảo mắt nhìn một vòng căn phòng. Thiết kế cổ điển sang trọng, hệt như phòng của nữ hoàng thời xưa, chiếc giường cô đang nằm cũng có kiểu dáng cầu kỳ, được điêu khắc chi tiết, tỉ mỉ. Toàn bộ phòng ngủ trong tòa lâu đài này đều sang trọng, từng món đồ nội thất toát ra mùi đắt đỏ mà chỉ giới thượng lưu mới có thể sở hữu.
Cô đang rất tò mò về chủ nhân của nơi đây, ông trùm mang tên Ngụy Tần Lãng. Đến bây giờ Ninh Mịch vẫn không nghĩ người đàn ông mà cô đã chạm mặt hai lần kìa chính là vị chủ tịch họ Ngụy.
...
Ngày dài dần trôi, hoàng hôn buông xuống cũng là lúc một chiếc xe ô tô ghé đến lâu đài. Vừa nhìn thấy người đàn ông bước ra từ trong xe, đám thuộc hạ đang đứng canh gác cổng lập tức cúi đầu, đồng thanh cất lời:
- Chào Ngụy thiếu gia.
Người kia nở nụ cười nhẹ, hiên ngang bước vào trong. Anh ta đi một mạch về hướng phòng của Tần Lãng, nhìn vào liền nhận ra anh ta rất rành về tòa lâu đài và nắm lối đi trong lòng bàn tay, ắt hẳn người đàn ông này đã đến đây rất nhiều lần.
Đứng trước cửa phòng của Tần Lãng, anh ta đưa tay gõ cửa mà chẳng chút e dè:
- Anh hai à, em đến rồi đây.
Từ bên trong nhanh chóng vọng ra giọng nói:
- Vào đi.
Vừa nhìn thấy em trai bước vào, anh liền quan tâm mà cất lời hỏi han:
- Hình như sáng nay em đến bệnh viện khám phải không? Tình hình thế nào rồi?
Em trai Ngụy Kính Huân của anh từ nhỏ đã mắc bệnh hen suyễn, dù đi chạy chữa nhiều nơi, không tiếc tiền tìm đến các bác sĩ nổi tiếng nhưng vẫn không thể khỏi hẳn. Do bệnh tình nên Kính Huân không thể làm việc nặng hay quá sức, tập thể dục, thể thao cũng rất hạn chế và thường xuyên bị khó thở.
- Vẫn bình thường thôi. À phải rồi, bác sĩ đang điều trị vừa giới thiệu cho em một nữ bác sĩ chuyên khoa hô hấp ở bệnh viện Tegan. Nghe nói cô ấy có thể điều trị bệnh hen suyễn bằng phương pháp Đông y rất hiệu quả. Nhiều bệnh nhận bị hen suyễn bẩm sinh được cô ấy điều trị đã khỏi bệnh. Tuy nhiên từ khi làm việc ở bệnh viện Tegan thì cô ấy đã không còn nhận điều trị theo phương pháp ấy nữa.
Từ trước đến nay em trai của anh từng được rất nhiều bác sĩ điều trị nhưng vẫn không thể chữa dứt được. Bây giờ nghe nói có một bác sĩ có thể dùng phương pháp Đông y để trị khỏi căn bệnh hen suyễn bẩm sinh của Kính Huân, anh đương nhiên muốn em trai được điều trị thử xem sao, chỉ cần không từ bỏ thì chắc chắn còn cơ hội khỏi bệnh.
Tần Lãng không chần chừ liền hỏi:
- Nữ bác sĩ đó tên là gì?
Kính Huân biết anh trai đang quan tâm đến mình, muốn anh ấy tiếp tục tìm thầy thuốc giỏi để trị bệnh.
- Nếu em nhớ không lầm thì cô ấy tên... Triệu Ninh Mịch.
Danh sách chương