Tần Lãng không biết hôm nay cô trực ca đêm ở bệnh viện. Anh cứ nghĩ giờ này cô đã tan làm, nào ngờ cả hai lại chạm mặt nhau, quả là duyên phận thì không thể tránh khỏi. Đi ngay phía sau anh là Kính Huân, anh ấy thẳng tay mở rộng cửa đi vào trong:
- Nội à, con đến rồi đây.
Vừa nhìn thấy cô, cậu ấy liền vui vẻ cất lời:
- Chào bác sĩ Triệu, hôm nay chị trực ca đêm sao? Thấy cô về trễ so với giờ tan làm nên Kính Huân đã tinh tế hỏi han, Ninh Mịch nhẹ nhàng đáp:
- Đúng vậy, hôm nay chị trực đêm.
Nhìn cô và Kính Huân nói chuyện thoải mái, bà nội liền hỏi:
- Kính Huân à, con và bác sĩ Triệu có quen biết nhau sao?
Kính Huân cũng không ngần ngại nói với bà nội về việc cô chính là bác sĩ đang chữa trị bệnh hen suyễn cho anh ấy. Ngay từ đầu gặp mặt nội đã rất ưng ý cô, bây giờ càng thêm hài lòng, nhất quyết muốn cô trở thành cháu dâu của Ngụy gia.
Tần Lãng lặng im nhìn cô, bà nội vẫn chưa biết chuyện đã xảy ra với đôi trẻ, cứ ngỡ cô và anh chưa từng gặp nhau nên rất nhiệt tình tác hợp.
- Tần Lãng à, con mau đến đây đi.
Anh không tránh khỏi bối rối khi đối mặt với người mình yêu trong tình huống khó xử. Dẫu vậy anh cũng không muốn giấu giếm cô nữa, Tần Lãng đã quyết tâm nói ra sự thật để mong cô tha thứ ngay từ giây phút cô nói lời chia tay. Xem như lần bại lộ này đã được định sẵn, phải mạnh mẽ đối mặt thôi.
Cả hai ngượng ngùng nhìn nhau, cơn giận trong lòng cô như đang dần bộc phát khi nhớ đến hình ảnh thân thiết giữa anh và cô gái khác. Ninh Mịch cố tình làm lơ, nhanh chóng đánh mặt sang hướng khác, né tránh ánh mắt của anh. Lòng cô rối như tơ vò vì nhận ra anh đã giấu cô rất nhiều chuyện, cậu nhóc mười tám tuổi mà cô xem như em trai thực chất là người đàn ông đã ba mươi tuổi. Từ đầu đến cuối, cô đều nghĩ sai cả rồi.
Bà nội vô tư nhìn đứa cháu trai tuấn tú, tự hào cất lời giúp bọn trẻ làm quen:
- Đây là bác sĩ Triệu, cô ấy đang trực tiếp điều trị cho nội. Giới thiệu với bác sĩ Triệu, đây là Tần Lãng, cháu nội của bà, anh trai của Kính Huân.
Cô ngỡ ngàng khi nghe từng câu từng chữ bà nội nói. Anh bảo Kính Huân là anh trai của anh, nhưng giờ bà nội lại nói ngược lại.
Kính Huân cũng bối rối chỉ biết im lặng vì chẳng thể cứu nổi anh trai trong ván cờ tình yêu này.
Ninh Mịch đang rất sốc và khó xử, chỉ muốn chạy một mạch ra khỏi phòng nhưng vẫn cố kiềm nén để cư xử thật nhã nhặn.
Bà nội vốn rất ưng ý cô nên cứ nhiệt tình "se duyên":
- Nhìn cháu nội của bà trẻ vậy thôi chứ nó đã ba mươi tuổi rồi, ấy vậy mà cứ ham công tiếc việc nên mãi vẫn chưa có người yêu. Bà tuổi đã cao, giờ rất mong được thấy mặt chắt nhỏ.
Anh cứ say sưa nhìn cô, đôi mắt dịu dàng, ngập tràn sự trìu mến. Nghe nội nhắc đến chuyện muốn anh lập đình ở trước mặt cô, Tần Lãng có chút xấu hổ nên vội lên tiếng:
- Nội à... sao lại nhắc đến chuyện này...
Bà nội đang rất mong cháu dâu và chắt nên bây giờ thấy một cô gái hoàn hảo như Ninh Mịch thì chỉ muốn nhanh chóng "bắt về nhà".
- Ây, chẳng phải là tại con sao? Cứ để nội chờ, chờ đến già cả lẩm cẩm vẫn chưa được thấy con cưới vợ.
Bà nội nhướng mắt nhìn anh rồi lại nhìn sang cô, thậm chí nội còn khều nhẹ tay anh ra hiệu, ý muốn nói anh hãy mau chóng tận dụng cơ hội mà làm quen với nữ bác sĩ xinh đẹp. Tần Lãng đương nhiên hiểu rõ ý của bà nội nhưng bà ấy nào biết chuyện vừa xảy ra giữa cả hai. Đôi trẻ chẳng những đã quen biết nhau từ trước mà còn từng yêu đương và vừa chia tay. Bây giờ cô đang rất giận anh nên ở trước mặt nội, anh không biết phải vỗ về người yêu thế nào.
Cô không nói một lời, chỉ im lặng nhìn thoáng qua anh, ánh mắt cô đầy phức tạp vì chứa đựng quá nhiều cảm xúc, ngỡ ngàng, bàng hoàng, thất vọng và cả đau đớn. Đâu đó sâu trong lòng, Ninh Mịch vẫn muốn nghe lời giải thích từ anh dẫu tiếng chia tay kết thúc mối quan hệ đã được nói ra.
Trong khi bà nội tích cực đẩy thuyền và tạo cơ hội cho cả hai làm quen với nhau thì anh và cô lại "đồng lòng" im lặng khiến bà nội rất khó hiểu.
- Tần Lãng, con mau nói gì đi.
Bà nội muốn anh mở lời làm quen với cô, nhưng bà nào biết cháu trai của mình đã gây ra lỗi lầm khó tha thứ với cô gái mà nội mong muốn rước về Ngụy gia làm cháu dâu.
- Ninh...
Tần Lãng đang cất lời gọi tên cô thì bên ngoài liền vang lên tiếng mở cửa, y tá khẩn trương đi vào trong rồi vội vã nói:
- Bác sĩ Triệu, có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông cần phẫu thuật gấp nhưng bác sĩ Cố đang trong một ca phẫu khác nên bây giờ cần chị hỗ trợ ngay lập tức.
Cô liền nhận nhiệm vụ của một người bác sĩ, khẩn trương đứng dậy bước ra ngoài:
- Được, tôi đến ngay.
Chỉ cần nghe đến bệnh nhân đang gặp nguy khốn thì cô sẽ lập tức tạm gác những chuyện cá nhân sang một bên, đặt bệnh nhân lên hàng đầu.
Ninh Mịch đi lướt qua anh rồi rời khỏi phòng, Tần Lãng nuối tiếc và buồn bã nhìn theo bóng dáng cô đang rời xa mà chẳng thể lao đến níu giữ vì cô còn phải thực hiện trọng trách của người lương y.
Danh sách chương