Cô hơi bối rối khi anh đã chính thức giới thiệu cô với cả nhà. Nhưng dù sao thì cả hai yêu nhau rất nghiêm túc nên chuyện gặp mặt gia đình đối phương cũng là sớm muộn.
Ninh Mịch lễ phép cúi đầu, thuận theo lời giới thiệu của anh mà nói:
- Dạ, con là bạn gái của Tần Lãng.
Hai vợ chồng Ngụy lão gia nở nụ cười tươi rói, mẹ của anh nhìn thấy con dâu tương lai là một bác sĩ giỏi, vừa có học thức lại biết lễ độ thì vô cùng ưng ý. Bà ấy đứng dậy nhìn cô mỉm cười đôn hậu rồi cất lời:
- Bất ngờ thật, thì ra bác sĩ Triệu là bạn gái của Tần Lãng, nào hai đứa mau đến đây ngồi đi.
Vì mọi người đột ngột đến nhà anh nên Ninh Mịch chưa có sự chuẩn bị trước, vậy nên cô không tránh khỏi bối rối và hồi hộp hơn gấp nhiều lần.
- Tần Lãng à, con và bác sĩ Triệu yêu nhau từ khi nào vậy? Đừng nói là lúc nội đến khám bệnh ở bệnh viện Tegan thì hai đứa đã...
Anh không chần chừ mà lập tức thừa nhận:
- Dạ đúng vậy, lúc nội gặp Ninh Mịch thì con và cô ấy đã yêu nhau trước đó rồi.
Bất ngờ lại chồng chất thêm ngạc nhiên, vậy ra khi ấy công sức mai mối của bà nội cũng bằng thừa.
- Vậy sao? Nhưng mà nội nhớ lúc đó bác sĩ Triệu nói là vừa chia tay bạn trai.
Anh chẳng biết chuyện này nên khi nghe nội nói thì không khỏi bất ngờ. Ninh Mịch liền lên tiếng giải thích, tránh để mọi người hiểu lầm:
- Dạ, thật ra lúc đó bọn con giận nhau nên đã chia tay.
Tần Lãng nghe vậy vội phản bác:
- Anh chưa từng đồng ý chia tay, chỉ là tạm xa nhau để bình tâm thôi.
Mọi người đều tập trung lắng nghe chuyện tình yêu của đôi trẻ. Bà nội nghe cô tiết lộ cả hai từng chia tay thì rất hoang mang. Nội nhớ lại cô từng bảo mình bị cắm sừng nên lập tức "tra hỏi" cháu trai:
- Tần Lãng, có phải con đã phản bội bác sĩ Triệu không? Cô giật cả mình trước câu hỏi của bà nội, Ninh Mịch chợt nhớ ra lời cô đã tâm sự với nội nên lập tức giải vây cho anh:
- Anh ấy không có phản bội con đâu nội. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, tụi con đã làm lành và hiểu nhau hơn rồi.
Vậy ra người mà bà nội nghĩ là đồi tồi, còn khuyên cô hãy quên đi lại chính là cháu trai yêu dấu của nội. Phen này bà nội thật sự không tài nào đỡ nổi.
Thấy con trai đã có người yêu, vợ chồng Ngụy lão gia rất vui mừng, hơn nữa cô còn là bác sĩ, mắt chọn bạn gái của anh thật sự quá tinh tường.
Ngụy phu nhân mỉm cười nói:
- Bây giờ hai đứa đã làm lành là tốt rồi. Mà hôm nay cũng nhờ mọi người đến nhà mới biết con đã có người yêu, con đó, sao không đưa bác sĩ Triệu về ra mắt để gia đình còn vui mừng chứ?
Thật ra anh rất muốn đưa cô về ra mắt gia đình, nhưng vì thời gian qua đã xảy ra nhiều chuyện. Sau khi cả hai vừa làm lành thì anh lại bị thương, mọi chuyện chẳng được suôn sẻ.
- Con cũng định đưa Ninh Mịch về ra mắt gia đình trong thời gian sớm nhất. Nhưng không ngờ hôm nay mọi người đã biết chuyện của bọn con.
Bà nội nắm lấy tay cô, từ đầu đến giờ đều vô cùng vừa ý cô cháu dâu tuyệt vời này.
- Bác sĩ Triệu à...
Nghe nội gọi mình, cô lễ phép đáp:
- Nội cứ gọi con là Ninh Mịch, như vậy nghe sẽ gần gũi hơn.
Bà nội cứ nhớ đến hình ảnh bác sĩ của cô khi ở bệnh viện nên nhất thời quên cả việc gọi tên cô.
- Ninh Mịch này, cháu trai của nội đã ba mươi tuổi rồi, cuối cùng cũng có người yêu, mà còn là một cô gái tốt như con. Nếu Tần Lãng làm con buồn, con cứ nói với nội, nội sẽ làm chủ cho con, nhất định xử đẹp thằng nhóc này.
Cô mỉm cười hạnh phúc:
- Dạ, con cám ơn nội.
Anh không biết nên vui hay buồn khi bà nội đã ra mặt yêu thương và bênh vực cháu dâu, con đường thê nô của anh về sau e rằng rất thảm thương vì cô đã có được sự hậu thuẫn của nội.
Khả San nhìn cô rồi vui vẻ cất lời:
- Thích quá, vậy là từ bây giờ em đã có chị dâu rồi.
Mọi người cùng nhau chuyện trò vui vẻ, bà nội, Ngụy phu nhân và Khả San còn chủ động vào bếp để cùng Ninh Mịch nấu bữa tối. Cô bé Khả San có vẻ rất mến cô, một phần vì cô bé không có chị gái, từ nhỏ sống cùng hai người anh trai nên những chuyện thầm kín của con gái chẳng thể chia sẻ với các anh. Bây giờ đã có chị dâu hiền lành lại xinh đẹp nên Khả San rất thích.
Sau khi dùng xong bữa cơm chiều, mọi người chuẩn bị ra về, Ninh Mịch nhìn đồng hồ và thấy đã trễ giờ nên cô cũng nói sẽ trở về nhà. Tần Lãng ranh mãnh nào để cô đi dễ dàng như vậy, anh nháy mắt với bà nội rồi đột ngột nói:
- Vết thương của anh vẫn còn đau, có lẽ tối nay sẽ bị khó ngủ.
Bà nội hiểu ý cháu trai nên ngay lập tức tiếp lời:
- Con còn đau như vậy, tối nay ngủ một mình liệu có ổn không?
Chưa dừng lại ở đó, bà nội nhìn sang cô rồi nói tiếp:
- Ninh Mịch à, con là bác sĩ, nếu tối nay có con ở bên cạnh Tần Lãng thì tốt biết mấy.
Cô bối rối nhìn anh và mọi người, Ngụy phu nhân cũng nhanh trí mà thêm vào:
- Quả thật để Tần Lãng ngủ một mình mẹ thấy không yên tâm, dù sao thằng bé cũng vừa xuất viện hôm nay thôi.
Kính Huân và Ngụy lão gia nhìn nhau, hai cha con thừa biết mọi người đang giúp sói già vô sỉ "gài bẫy" cừu non Ninh Mịch.
Ninh Mịch lễ phép cúi đầu, thuận theo lời giới thiệu của anh mà nói:
- Dạ, con là bạn gái của Tần Lãng.
Hai vợ chồng Ngụy lão gia nở nụ cười tươi rói, mẹ của anh nhìn thấy con dâu tương lai là một bác sĩ giỏi, vừa có học thức lại biết lễ độ thì vô cùng ưng ý. Bà ấy đứng dậy nhìn cô mỉm cười đôn hậu rồi cất lời:
- Bất ngờ thật, thì ra bác sĩ Triệu là bạn gái của Tần Lãng, nào hai đứa mau đến đây ngồi đi.
Vì mọi người đột ngột đến nhà anh nên Ninh Mịch chưa có sự chuẩn bị trước, vậy nên cô không tránh khỏi bối rối và hồi hộp hơn gấp nhiều lần.
- Tần Lãng à, con và bác sĩ Triệu yêu nhau từ khi nào vậy? Đừng nói là lúc nội đến khám bệnh ở bệnh viện Tegan thì hai đứa đã...
Anh không chần chừ mà lập tức thừa nhận:
- Dạ đúng vậy, lúc nội gặp Ninh Mịch thì con và cô ấy đã yêu nhau trước đó rồi.
Bất ngờ lại chồng chất thêm ngạc nhiên, vậy ra khi ấy công sức mai mối của bà nội cũng bằng thừa.
- Vậy sao? Nhưng mà nội nhớ lúc đó bác sĩ Triệu nói là vừa chia tay bạn trai.
Anh chẳng biết chuyện này nên khi nghe nội nói thì không khỏi bất ngờ. Ninh Mịch liền lên tiếng giải thích, tránh để mọi người hiểu lầm:
- Dạ, thật ra lúc đó bọn con giận nhau nên đã chia tay.
Tần Lãng nghe vậy vội phản bác:
- Anh chưa từng đồng ý chia tay, chỉ là tạm xa nhau để bình tâm thôi.
Mọi người đều tập trung lắng nghe chuyện tình yêu của đôi trẻ. Bà nội nghe cô tiết lộ cả hai từng chia tay thì rất hoang mang. Nội nhớ lại cô từng bảo mình bị cắm sừng nên lập tức "tra hỏi" cháu trai:
- Tần Lãng, có phải con đã phản bội bác sĩ Triệu không? Cô giật cả mình trước câu hỏi của bà nội, Ninh Mịch chợt nhớ ra lời cô đã tâm sự với nội nên lập tức giải vây cho anh:
- Anh ấy không có phản bội con đâu nội. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, tụi con đã làm lành và hiểu nhau hơn rồi.
Vậy ra người mà bà nội nghĩ là đồi tồi, còn khuyên cô hãy quên đi lại chính là cháu trai yêu dấu của nội. Phen này bà nội thật sự không tài nào đỡ nổi.
Thấy con trai đã có người yêu, vợ chồng Ngụy lão gia rất vui mừng, hơn nữa cô còn là bác sĩ, mắt chọn bạn gái của anh thật sự quá tinh tường.
Ngụy phu nhân mỉm cười nói:
- Bây giờ hai đứa đã làm lành là tốt rồi. Mà hôm nay cũng nhờ mọi người đến nhà mới biết con đã có người yêu, con đó, sao không đưa bác sĩ Triệu về ra mắt để gia đình còn vui mừng chứ?
Thật ra anh rất muốn đưa cô về ra mắt gia đình, nhưng vì thời gian qua đã xảy ra nhiều chuyện. Sau khi cả hai vừa làm lành thì anh lại bị thương, mọi chuyện chẳng được suôn sẻ.
- Con cũng định đưa Ninh Mịch về ra mắt gia đình trong thời gian sớm nhất. Nhưng không ngờ hôm nay mọi người đã biết chuyện của bọn con.
Bà nội nắm lấy tay cô, từ đầu đến giờ đều vô cùng vừa ý cô cháu dâu tuyệt vời này.
- Bác sĩ Triệu à...
Nghe nội gọi mình, cô lễ phép đáp:
- Nội cứ gọi con là Ninh Mịch, như vậy nghe sẽ gần gũi hơn.
Bà nội cứ nhớ đến hình ảnh bác sĩ của cô khi ở bệnh viện nên nhất thời quên cả việc gọi tên cô.
- Ninh Mịch này, cháu trai của nội đã ba mươi tuổi rồi, cuối cùng cũng có người yêu, mà còn là một cô gái tốt như con. Nếu Tần Lãng làm con buồn, con cứ nói với nội, nội sẽ làm chủ cho con, nhất định xử đẹp thằng nhóc này.
Cô mỉm cười hạnh phúc:
- Dạ, con cám ơn nội.
Anh không biết nên vui hay buồn khi bà nội đã ra mặt yêu thương và bênh vực cháu dâu, con đường thê nô của anh về sau e rằng rất thảm thương vì cô đã có được sự hậu thuẫn của nội.
Khả San nhìn cô rồi vui vẻ cất lời:
- Thích quá, vậy là từ bây giờ em đã có chị dâu rồi.
Mọi người cùng nhau chuyện trò vui vẻ, bà nội, Ngụy phu nhân và Khả San còn chủ động vào bếp để cùng Ninh Mịch nấu bữa tối. Cô bé Khả San có vẻ rất mến cô, một phần vì cô bé không có chị gái, từ nhỏ sống cùng hai người anh trai nên những chuyện thầm kín của con gái chẳng thể chia sẻ với các anh. Bây giờ đã có chị dâu hiền lành lại xinh đẹp nên Khả San rất thích.
Sau khi dùng xong bữa cơm chiều, mọi người chuẩn bị ra về, Ninh Mịch nhìn đồng hồ và thấy đã trễ giờ nên cô cũng nói sẽ trở về nhà. Tần Lãng ranh mãnh nào để cô đi dễ dàng như vậy, anh nháy mắt với bà nội rồi đột ngột nói:
- Vết thương của anh vẫn còn đau, có lẽ tối nay sẽ bị khó ngủ.
Bà nội hiểu ý cháu trai nên ngay lập tức tiếp lời:
- Con còn đau như vậy, tối nay ngủ một mình liệu có ổn không?
Chưa dừng lại ở đó, bà nội nhìn sang cô rồi nói tiếp:
- Ninh Mịch à, con là bác sĩ, nếu tối nay có con ở bên cạnh Tần Lãng thì tốt biết mấy.
Cô bối rối nhìn anh và mọi người, Ngụy phu nhân cũng nhanh trí mà thêm vào:
- Quả thật để Tần Lãng ngủ một mình mẹ thấy không yên tâm, dù sao thằng bé cũng vừa xuất viện hôm nay thôi.
Kính Huân và Ngụy lão gia nhìn nhau, hai cha con thừa biết mọi người đang giúp sói già vô sỉ "gài bẫy" cừu non Ninh Mịch.
Danh sách chương