"Anh ơi có bao nhiêu, sáu mươi năm cuộc đời..."
Vệ Ngữ Đồng vừa uống rượu vừa nắm chặt cái micro không buông mà đắm chìm theo từng giai điệu khiến mọi người xung quanh chỉ biết bịt tai mà nở nụ cười gượng trước giọng hát thiên phú của cô.

Bản thân Lãnh Bá Siêu cũng không ngoại lệ.

Anh vốn biết giọng hát của cô tệ đến mức không thể lọt tai.

Hơn nữa, hiện tại cô đã say mèm cho nên khả năng thuyết phục cô nhường mic cho người khác là chuyện không thể xảy ra.
- "Vợ yêu, em hát nãy giờ cũng hơn tám bài rồi.

Chúng ta nhường cho người khác hát nữa nhé."
Lãnh Bá Siêu nhỏ giọng thuyết phục.

Liền lập tức, gương mặt đã đỏ bừng vì say rượu của Vệ Ngữ Đồng nhìn chằm chằm vào mắt anh, sau đó bĩu môi, lắc đầu đáp:

- "Anh không thương em.

Anh là đang chê bai giọng hát của em sao?"
Vừa nói, cô đột nhiên bật khóc nức nở khiến người bên cạnh càng thêm rối bời mà lắp bắp nói:
- "Không...anh không có ý đó.

Vợ yêu của anh hát là hay nhất.

Sao có chuyện anh chê bai giọng hát của em chứ."
Gương mặt đang mè nheo lập tức trở nên tươi tắn mà mỉm cười nhìn anh đáp:
- "Vậy thì em sẽ hát thêm, tầm năm bài nữa thôi."
Nghe đến đây khiến Lãnh Bá Siêu hoàn toàn chao đảo không phải vì say rượu mà là vì sự quyết định này của cô.
Cạch...
Quế Anh tròn xoe mắt nhìn dáng người đang mở cửa bước vào phòng mà cất giọng thắc mắc hỏi:
- "Anh không ở ngoài đó uống rượu cùng mọi người sao?"
Hàn Chấn Đông nhẹ nhàng khóa cửa lại, sau đó chậm rãi tiến về người con gái xinh đẹp trong tà váy cưới đang ngồi ở trên giường mà gỏn gọn đáp:
- "Anh không thích uống rượu, em cũng biết mà."
Dứt lời, anh lập tức ngồi xuống giường, cạnh Quế Anh.

Bất giác, cô lập tức dịch chuyển vào trong, cách anh một khoảng, hai tay không ngừng đan chặt vào nhau, lắp bắp nói:
- "Em...em quay trở về phòng của mình đây."
Dứt lời, cô nâng tà váy toan đứng bật dậy thì đã bị người bên cạnh nắm lấy tay mà kéo cô ngã vào lòng, không vui đáp:
- "Phòng gì chứ? Kể từ bây giờ, phòng của anh cũng chính là phòng của em."
- "Nhưng...nhưng em có chút không quen."
Quế Anh đưa mắt nhìn xuống tấm ga trải giường đầy ắp những cánh hoa hồng mà ngượng ngùng nói.


Liền lập tức, Hàn Chấn Đông đẩy cô ngã ra giường, sau đó giữ chặt lấy hai tay cô áp chặt lên trên đỉnh đầu, ánh mắt mê đắm nhìn gương mặt xinh đẹp của người dưới thân, trầm giọng nói:
- "Quế Anh, chúng ta đã là vợ chồng.

Em có gì phải ngại chứ?"
Vừa nói, anh vừa đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt ở cổ áo, sau đó ném sang một bên khiến cô nhận ra sắp có chuyện không lành xảy đến mà viện cớ tránh né:
- "Chấn Đông, tự nhiên em thấy buồn ngủ quá."
Dứt lời, cô nhắm nghiền mắt lại, bên tai lúc này truyền đến giọng nói trầm khàn của người trên thân.

Hàn Chấn Đông sắc mặt tối sầm lại, không vui nói:
- "Vẫn còn một nghi thức chưa xong mà đã buồn ngủ gì chứ?"
Nghe đến đây, Quế Anh lập tức mở bừng mắt mà ngơ ngác nhìn anh hỏi:
- "Nghi thức gì vậy?"
Cô vừa dứt lời liền cảm nhận cái lạnh kì lạ ở bờ vai của mình.

Hàn Chấn Đông khẽ đưa tay kéo nhẹ tay áo trễ vai của cô xuống mà đưa đầu lưỡi của mình dạo một vòng dọc theo bờ vai xuống cánh tay thon nhỏ như một chú mèo đói đang khao khát miếng mỡ béo ngậy trước mặt.
- "Chấn...Chấn Đông, nghi thức mà anh nói chính là chuyện này sao?"
- "Đúng vậy.


Sau khi kết hôn, chúng ta cần phải động phòng."
Bàn tay anh thoăn thoắt tháo từng sợi dây váy cưới đang thắt ở phía sau lưng của Quế Anh.

Khoảng vài phút sau, chướng ngại vật đã bị anh gỡ bỏ.

Lộ ra tấm lưng trần của người con gái khiến anh đê mê mà đưa tay chạm nhẹ lên.
- "Chấn Đông, tay của anh lạnh quá."
Quế Anh khẽ run nhẹ sau từng đợt di chuyển đầu ngón tay của Hàn Chấn Đông đang dần dần tiến xuống dưới hông mà cất giọng nói.
- "Một chút nữa sẽ ấm lại thôi."
Dứt lời, anh nhẹ nhàng tách chiếc váy cưới trên người của Quế Anh, liền sau đó kéo nhẹ nó ra khỏi cơ thể thiếu nữ.

Ngay khi cô định co người bỏ trốn, chạy về phía phòng tắm thì đã bị anh bất ngờ từ đằng sau ôm lấy mà ném trở lại lên trên giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện