Lưu Hạo Nhiên vô cùng phấn khởi, vai đeo balo bên trong là bộ mô hình nhỏ mà cậu nhóc nhắc đến. Thế mà từ khi bước vào chưa từng đề cập lấy một lần, bản thân ngoan ngoãn ngồi đợi Cao Tử Hạ chơi với mình.
Cao Tử Hạ nhìn đến chỗ Lam Vũ Hàn, ánh mắt của hắn cũng đang đặt ở chỗ cô, nhân cơ hội liền nói: “Nếu đã không còn chuyện gì nữa, tôi đưa nhóc con lên phòng.”
Hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Lên đến phòng đôi mắt long lanh kia rớt xuống những giọt pha lê, Cao Tử Hạ quay sang nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi sửng sốt.
“Chị làm sai gì sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu hạ xuống vài phần chứa đựng cả bầu trời ôn nhu.
Lưu Hạo Nhiên thút thít, sau mới đáp: “Có phải chú ấy bệnh nặng lắm không?”
Cao Tử Hạ cười híp mắt xoa xoa đầu cậu nhóc, nếu bọn họ ở gần nhau cả ngày chỉ sợ rằng Lưu Hạo Nhiên lớn lên sẽ bị hối đầu.
“Không có chuyện đó đâu, đợi chú ấy tập luyện xong chúng ta cùng nhau lắp mô hình.” Cô nói xong nhìn quanh căn phòng tối giản của mình.
Nhốt bản thân trong này thì được, đối với đứa nhóc thì quá nhàm chán.
Trong lúc cô suy nghĩ Lưu Hạo Nhiên đã lôi hộp mô hình ra khỏi balo, cậu nhóc mới khóc đã cười: “Chúng ta lắp trước cái này.”
“Vậy mỗi người một bộ phận.” Cao Tử Hạ đem theo mười phần tự tin đáp lại.
Mô hình hình tính chiều dài chỉ hơn gang tay người lớn, nhìn thế nào cũng không thể làm khó một người như cô. Ngồi lắp từ sáng đến giữa trưa, đến khi dùng bữa cô đem theo mấy mảnh nhỏ vừa ăn vừa ghép.
Lưu Hạo Nhiên đã ghép xong công đoạn của mình từ trước bữa cơm, chẳng tệ hại như con gà nào đó.
Thạch Lý đứng bên cạnh nhẹ giọng nhắc: “Cao tiểu thư ăn xong làm cũng không muộn, Lam Tổng đang nhìn.”
Cao Tử Hạ di dời tầm mắt nhìn về phía đối diện, tay tự giác buông thứ đang loay hoay từ nãy giờ.
Lam Vũ Hàn tự hỏi, rốt cuộc ai mới là trẻ con trong ngôi nhà này? Quay về phòng cô hối hận rồi, nơi này chẳng nhàm chán chút nào, trong lúc Lưu Hạo Nhiên ngủ trưa Cao Tử Hạ ngồi giữa đống ngổn ngang, rải rác các mảnh ghép.
Vò đầu bứt tóc làm theo hướng dẫn, cô hoài nghi bản thân bị ngu.
“Thật sự bị thiểu năng rồi sao?” Cao Tử Hạ nhỏ giọng.
Mắt nhìn qua thành quả đang chờ ghép ra sản phẩm cuối cùng của Lưu Hạo Nhiên, tự cảm thấy bản thân còn thua một đứa trẻ.
Đôi mắt chăm chú không rời giây nào kiên định tập trung mười phần, giọt mồ hôi đổ xuống vì món đồ chơi vô tri.
Lam Vũ Hàn kết thúc buổi tập sớm hơn ngày hôm qua, sau khi loại bỏ mồ hôi bám trên cơ thể thì chờ hai người bọn họ xuống cùng nhau lắp mô hình.
Cao Tử Hạ thẫn thờ bước xuống bậc thang, dường như không còn là chính mình nữa. Chìm đắm quá sâu là điều không tốt, cô đặt đống lộn xộn chưa ra hình dạng lên bàn.
Hắn nhìn thứ đó rồi tiếp tục nhìn cô, như không muốn tin mà hỏi: “Cô thật sự ổn không?”
Cao Tử Hạ ngồi xuống nhẹ nhàng lắc đầu: “Không chơi nữa, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”
Lưu Hạo Nhiên vỗ vỗ vào tay cô, an ủi: “Lần đầu chơi nên mới như vậy, chị đừng buồn.”
Lam Vũ Hàn đưa tay định chạm vào những mảnh ghép, bác sĩ Lưu đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta là người lớn, cái này mới thích hợp.”
Nhìn chiếc hộp to đùng trên tay Lưu Hạo Bình, chẳng biết anh đem đến khi nào, rõ ràng lúc tới chỉ mỗi cái cái balo của cậu nhóc là có chỗ cất trữ. Đem những mảnh ghép ra bên ngoài, gương mặt Cao Tử Hạ tái nhợt, thành phẩm phải cao một mét.
Cô chỉ còn lại ý nghĩ, ba con nhà họ Lưu không phải người bình thường.
Đôi môi hồng hào khẽ chuyển động, ánh mắt cầu cứu nhìn sang chồng mình: “Tôi ngồi xem thôi được không.”
Lam Vũ Hàn khẽ nhếch mép, cố đè nén nụ cười, cô với hắn là mối quan hệ có thể cười vì sự dễ thương này sao, đương nhiên không thể.
Hắn khinh thường nói: “Không có tiền đồ.”
Lời nói ra cô còn nghĩ bản thân nghe lầm, ánh mắt ngơ ngác chớp vài cái, Cao Tử Hạ gật đầu những hai lần: “Anh được, được lắm.”
Chơi thì chơi cô sợ chắc?
Bốn người bắt tay vào làm, trong khi mọi người đều trơn tru thì Cao Tự Hạ muốn phát khùng, hết nhầm chỗ này lại lộn chỗ kia, hoặc không giống với hướng dẫn, thời gian có hạn nên mô hình chỉ hoàn thành được một phần mười.
Dì Lý tiễn mọi người về, Cao Tử Hạ ngửa đầu ra sau, tự kiểm điểm bản thân.
Lam Vũ Hàn vẫn tiếp tục ghép thứ đó.
Cô đứng dậy bực dọc nói: “Tôi đi tắm đây.”
Hắn tập trung vào mảnh ghép, không nhìn đến chỗ Cao Tử Hạ nên đương nhiên không biết đối phương đang nói.
Cô tiến đền gần khụy một gối áp sát mặt với con ma bệnh, nói một câu thật rõ ràng: “Tôi đi tắm.”
Hắn ngược lại không tức giận vì hành động vô lễ khẽ “Ừm”.
Hành động của Lam Vũ Hàn khiến cô đột nhiên tự hỏi, tức giận với con ma bệnh này làm gì chứ?
Cao Tử Hạ trở về dáng vẻ bình thường, xoay người rời đi, đến chân cầu thang cảm thấy khó hiểu, trong miệng lẩm bầm: “Không đúng, mình đang bực mà?”
Rốt cuộc là cô đang bực bội hay không muốn bực bội đây? Trong người như có hai dòng nước nóng lạnh chống đối không chịu hòa tan.
Cao Tử Hạ nhìn đến chỗ Lam Vũ Hàn, ánh mắt của hắn cũng đang đặt ở chỗ cô, nhân cơ hội liền nói: “Nếu đã không còn chuyện gì nữa, tôi đưa nhóc con lên phòng.”
Hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Lên đến phòng đôi mắt long lanh kia rớt xuống những giọt pha lê, Cao Tử Hạ quay sang nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi sửng sốt.
“Chị làm sai gì sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu hạ xuống vài phần chứa đựng cả bầu trời ôn nhu.
Lưu Hạo Nhiên thút thít, sau mới đáp: “Có phải chú ấy bệnh nặng lắm không?”
Cao Tử Hạ cười híp mắt xoa xoa đầu cậu nhóc, nếu bọn họ ở gần nhau cả ngày chỉ sợ rằng Lưu Hạo Nhiên lớn lên sẽ bị hối đầu.
“Không có chuyện đó đâu, đợi chú ấy tập luyện xong chúng ta cùng nhau lắp mô hình.” Cô nói xong nhìn quanh căn phòng tối giản của mình.
Nhốt bản thân trong này thì được, đối với đứa nhóc thì quá nhàm chán.
Trong lúc cô suy nghĩ Lưu Hạo Nhiên đã lôi hộp mô hình ra khỏi balo, cậu nhóc mới khóc đã cười: “Chúng ta lắp trước cái này.”
“Vậy mỗi người một bộ phận.” Cao Tử Hạ đem theo mười phần tự tin đáp lại.
Mô hình hình tính chiều dài chỉ hơn gang tay người lớn, nhìn thế nào cũng không thể làm khó một người như cô. Ngồi lắp từ sáng đến giữa trưa, đến khi dùng bữa cô đem theo mấy mảnh nhỏ vừa ăn vừa ghép.
Lưu Hạo Nhiên đã ghép xong công đoạn của mình từ trước bữa cơm, chẳng tệ hại như con gà nào đó.
Thạch Lý đứng bên cạnh nhẹ giọng nhắc: “Cao tiểu thư ăn xong làm cũng không muộn, Lam Tổng đang nhìn.”
Cao Tử Hạ di dời tầm mắt nhìn về phía đối diện, tay tự giác buông thứ đang loay hoay từ nãy giờ.
Lam Vũ Hàn tự hỏi, rốt cuộc ai mới là trẻ con trong ngôi nhà này? Quay về phòng cô hối hận rồi, nơi này chẳng nhàm chán chút nào, trong lúc Lưu Hạo Nhiên ngủ trưa Cao Tử Hạ ngồi giữa đống ngổn ngang, rải rác các mảnh ghép.
Vò đầu bứt tóc làm theo hướng dẫn, cô hoài nghi bản thân bị ngu.
“Thật sự bị thiểu năng rồi sao?” Cao Tử Hạ nhỏ giọng.
Mắt nhìn qua thành quả đang chờ ghép ra sản phẩm cuối cùng của Lưu Hạo Nhiên, tự cảm thấy bản thân còn thua một đứa trẻ.
Đôi mắt chăm chú không rời giây nào kiên định tập trung mười phần, giọt mồ hôi đổ xuống vì món đồ chơi vô tri.
Lam Vũ Hàn kết thúc buổi tập sớm hơn ngày hôm qua, sau khi loại bỏ mồ hôi bám trên cơ thể thì chờ hai người bọn họ xuống cùng nhau lắp mô hình.
Cao Tử Hạ thẫn thờ bước xuống bậc thang, dường như không còn là chính mình nữa. Chìm đắm quá sâu là điều không tốt, cô đặt đống lộn xộn chưa ra hình dạng lên bàn.
Hắn nhìn thứ đó rồi tiếp tục nhìn cô, như không muốn tin mà hỏi: “Cô thật sự ổn không?”
Cao Tử Hạ ngồi xuống nhẹ nhàng lắc đầu: “Không chơi nữa, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”
Lưu Hạo Nhiên vỗ vỗ vào tay cô, an ủi: “Lần đầu chơi nên mới như vậy, chị đừng buồn.”
Lam Vũ Hàn đưa tay định chạm vào những mảnh ghép, bác sĩ Lưu đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta là người lớn, cái này mới thích hợp.”
Nhìn chiếc hộp to đùng trên tay Lưu Hạo Bình, chẳng biết anh đem đến khi nào, rõ ràng lúc tới chỉ mỗi cái cái balo của cậu nhóc là có chỗ cất trữ. Đem những mảnh ghép ra bên ngoài, gương mặt Cao Tử Hạ tái nhợt, thành phẩm phải cao một mét.
Cô chỉ còn lại ý nghĩ, ba con nhà họ Lưu không phải người bình thường.
Đôi môi hồng hào khẽ chuyển động, ánh mắt cầu cứu nhìn sang chồng mình: “Tôi ngồi xem thôi được không.”
Lam Vũ Hàn khẽ nhếch mép, cố đè nén nụ cười, cô với hắn là mối quan hệ có thể cười vì sự dễ thương này sao, đương nhiên không thể.
Hắn khinh thường nói: “Không có tiền đồ.”
Lời nói ra cô còn nghĩ bản thân nghe lầm, ánh mắt ngơ ngác chớp vài cái, Cao Tử Hạ gật đầu những hai lần: “Anh được, được lắm.”
Chơi thì chơi cô sợ chắc?
Bốn người bắt tay vào làm, trong khi mọi người đều trơn tru thì Cao Tự Hạ muốn phát khùng, hết nhầm chỗ này lại lộn chỗ kia, hoặc không giống với hướng dẫn, thời gian có hạn nên mô hình chỉ hoàn thành được một phần mười.
Dì Lý tiễn mọi người về, Cao Tử Hạ ngửa đầu ra sau, tự kiểm điểm bản thân.
Lam Vũ Hàn vẫn tiếp tục ghép thứ đó.
Cô đứng dậy bực dọc nói: “Tôi đi tắm đây.”
Hắn tập trung vào mảnh ghép, không nhìn đến chỗ Cao Tử Hạ nên đương nhiên không biết đối phương đang nói.
Cô tiến đền gần khụy một gối áp sát mặt với con ma bệnh, nói một câu thật rõ ràng: “Tôi đi tắm.”
Hắn ngược lại không tức giận vì hành động vô lễ khẽ “Ừm”.
Hành động của Lam Vũ Hàn khiến cô đột nhiên tự hỏi, tức giận với con ma bệnh này làm gì chứ?
Cao Tử Hạ trở về dáng vẻ bình thường, xoay người rời đi, đến chân cầu thang cảm thấy khó hiểu, trong miệng lẩm bầm: “Không đúng, mình đang bực mà?”
Rốt cuộc là cô đang bực bội hay không muốn bực bội đây? Trong người như có hai dòng nước nóng lạnh chống đối không chịu hòa tan.
Danh sách chương